• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

[Duen lạnh]

Bạn sẽ nghĩ rằng sau khi thằng Bohn nói một câu mập mờ như vậy, nó sẽ làm gì tôi. Nó cũng chỉ đưa tôi đi lấy Supachai ở quán rượu thôi. Sau khi lấy xe rồi thì tôi về nhà, còn nó thì đi học, không có gì hết. Từ đó trở đi, cuộc sống của tôi xoay quanh việc đến trường, về nhà, mang hoa đến cho nó. Không biết bao nhiêu thời gian đã trôi qua nhưng muốn nói rằng tôi gặp nó thường xuyên đến nỗi chán ghét cái bản mặt.

Bây giờ tôi đang học và chờ đợi thời gian trôi qua…thằng nhóc nước ngoài đừng có nghĩ là P’Duen quên chuyện của mày rồi, không đời nào! Hôm nay tôi lại đi đón N’Dao như thường lệ vì dạo này ba không có ở nhà. Hờ hờ mày chết chắc.

“Làm cái bản mặt kinh dị gì của mày vậy thằng Duen”

“Huh, người nhìn đẹp như tao thì làm mặt kiểu gì nhìn cũng đẹp” Tôi trả lời TingTing trước khi đưa tay lên cằm tạo dáng đẹp trai. Ô hổ mình đây đẹp trai thật đấy.

“Tự luyến, mày…dạo này tao béo lên á” Há, như mày đây á mà gọi là béo. Ai nói mày hay cái gương ở nhà là thấu kính lồi?

“Haha, ngoài việc có thai mà không cần cha rồi còn mang thai mà không có con nữa đó mày” Mày mắng là nó béo có dễ hơn không Tang nhưng mà mắng nó cũng tốt đó tao nặng hơn mấy ký vẫn chưa kêu ca một lời nào.

“Thằng Tang! Mày đó đồ đểu”

“Thì tao chán mày á, kêu ca là mình béo, béo cái mẹ gì. Toàn bộ trọng lượng của mày không bằng một nữa cái chân thằng Phu nữa đó”

“Tao sẽ mách thằng Phu”

“Mách đi, tao sợ quá à”

“Huh!” Đặt chuyện của tụi nó sang một bên trước, mình quay lại nói về những chuyện quan trọng đi thì hơn. Khi tôi biết tin tức của mình với thằng Bohn thì bắt đầu cảm nhận được ánh mắt của những người xung quanh đang nhìn đến. Khi tôi ở với thằng Bohn, thằng điên đó nó cũng không nói cái gì về chuyện đó hết ngoài việc chỉ nói là ‘Quan tâm làm gì’. Bố mày ấy! Phải quan tâm chứ, tao bị xem là một đôi với mày đó thằng khốn nạn! Như thế này thì con gái ở đâu sẽ lấy tao làm chồng!

Bây giờ tôi đã thay đổi tên Line của nó rồi. Lúc đầu thì muốn dài thật dài và phải có vần nữa nhưng đi nghĩ lại…lười gõ nên chỉ vậy thôi.

Thằng điên! Tôi cũng biết rồi là càng phản bác thì càng giống như là bao biện. Nhưng mà bạn! Nếu vậy thì nó cũng giống như không thể buông tay. Tôi cố gắng nghĩ ra một lý do để cho đối phương làm gì đó và rồi thật bất ngờ, bộ não thông minh đã tìm ra.

Khốn nạn! Đến một lúc sau khi đọc xong tin nhắn nó trả lời, tôi chỉ biết đưa tay lên xoa nhẹ thái dương, nhíu mày nhìn màn hình. Không biết phải nhắn gì tiếp theo.

Há, ghen bố mày ấy!

Tôi chết lặng nhìn tin nhắn của nó, này mày tự luyến đến thế luôn hả thằng Bohn. Tôi kéo lên và đọc kỹ tin nhắn mình gửi cho đối phương, tao không hề thấy sự ghen tuông trong câu nói đó. Vậy… tại sao tao lại ghen mày trong khi chúng ta không là cái gì của nhau. Mày có bị điên không vậy, tự luyến chết mẹ.

Tôi thở dài thườn thượt khi nhìn vào màn hình, đúng là ghẹo ghan. Từ trước đến giờ chưa từng có ai làm cho tao cảm thấy bực tức như mày. Tôi liếc nhìn màn hình trước khi nhắn một câu trả lời mỉa mai.

Gửi xong, tôi lập tức nhấn khóa điện thoại và tiếp tục quay lại bài học. Nói chuyện với nó rồi là không bao giờ vào được vấn đề, chỉ có rước thêm bực dọc vào người. Học đi thì tốt hơn.

Kringggg!

Tôi liếc nhìn vật phát ra tiếng rung bên cạnh mình, màn hình điện thoại di xuất hiện biểu tượng màu xanh có chữ F ở giữa. Tối hôm qua có đăng nhập vào nên là nhấn vào xem một chút đi vậy. Nghĩ vậy rồi liền chống cằm di chuyển ngón tay của mình để xem thông báo một cách lười biếng.

“Haiz…sặcc sặcc” Khốn nạn! Sặc đến mức phải che miệng ho sặc sụa, nhanh tay bấm để xem thông báo mới nhất. Ai đó đã gắn thẻ tôi trong một bức ảnh, đó là một bức ảnh được chụp từ Line. Cuộc trò chuyện rất quen thuộc…làm sao mà không quen được, tôi vừa mới nói chuyện với nó khi nảy đây.

Thằng khốn này!

Chuyện cũng không có gì nếu nó được gửi trong một cuộc trò chuyện riêng, nhưng ở đây nó đăng lên trên trang của mình rồi còn tag tôi vào nữa! Caption đó là cái gì của mày vậy hả.

Bohn Ss

Đừng có tỏ ra dễ thương như vậy chứ #BohnDuen với Krisda Duennhaw

– —-

Dễ thương cái con c*c gì! Làm như thế này thà lấy dao đâm nhau đi còn hơn. Đã không giúp đỡ rồi thì thôi mày còn tạo ra nhiều làm sóng hơn nữa. Nhưng mà tôi kết bạn với nó từ khi nào vậy chứ? Hay là khi ăn Pad Thái lúc nó bấm bấm và lướt lướt trên điện thoại của tôi…

Tôi định nói nó là xóa đi trước khi có người nhìn thấy. Nhưng có lẽ không kịp rồi…320 lượt thích, mẹ nó mới chỉ đăng có 10 giây thôi đó! Những người bấm like ở đây không có việc gì làm hay sao? Bây giờ thì có người vào bình luận, xem ra thì chỉ có bạn nó vào chọc ghẹo thôi.

Boss Thanarat: Học y thì trở thành bác sĩ… thằng Bohn học cái gì mà lấy được em bác sĩ làm vợ.

Megha Setthakit: Há.

Thang Nakrab: Cặp vợ chồng này đi bên nhau rất ngọt ngào.

Bom Boomm: Mày cũng đừng có làm cho em ấy ghen, cẩn thận sẽ được ngủ trong tủ đông của hiệu trưởng lúc nào mà không biết đó.

Chưa từng ghen luôn mà! Nhưng chuyện để cho thằng thằng Bohn ngủ trong tủ đông của hiệu trưởng, có lẽ nên xem xét.

Ối! Lũ điên, khoa của tụi mày mẹ nó chạy phong trào còn tốt hơn cả hệ thống quản lý của đất nước! Chờ xem, tao sẽ không bao giờ đến quá gần cái khoa…à phải mang hoa cho cái thằng chủ nhân của bài đăng này đây nữa chứ. Kệ mẹ nó đi, bây giờ xin phép chửi nó trước đã!

Krisda Duennhaw: Thằng Bohn thằng c*c!

Sau khi nhấn gửi bình luận, chỉ trong giây lát phải giật mình vì số lượt thích đang tăng rất nhanh! Aw, quên mất là bình luận dưới hình ảnh! Rồi những người nhấn thích này thật sự không có việc gì để làm à, không đi học đi hành gì hay sao.

Kring!

Bohn Ss: Nếu muốn thì cứ nói.

Krisda Duennhaw: Mày mẹ nó thích đùa cái gì nữa không biết.

Bohn Ss: Thì chỉ đùa với một mình mày.

Trong khi đang định gõ một câu trả lời thì tôi phải dừng lại vì chợt nhận ra mình đang vạch trần chính bản thân mình. Không có bình luận của những người khác sau chúng tôi nhưng tất cả những bình luận của tôi và thằng Bohn luôn nhận được những lượt thích… Tụi mày mai phục à, còn có phân chia băng đảng bè phái nữa chứ.

Con thằn lằn trốn mình làm gì: Ngúi, có ghen nữa kìa, dễ thương quá đi #TeamDuen

Inoo Lily yêu chồng nhất: Man rợ là tốt #TeamBohn

Hoàng tử ve chó tìm phó tướng: Bệnh nhân anh không muốn làm, nhưng xin làm người trong tim bác sĩ được không? #TeamĐợihọchiatayrồixenvào.

Tao cũng không muốn có mày làm bệnh nhân, thằng ve chó! Tôi ngừng đọc các bình luận trên mạng và ngay lập tức quyết định gọi cho thủ phạm. Không quan tâm rằng đang trong giờ học, tôi ngồi xuống dưới gầm bàn. Tất nhiên là khi làm như vậy, bạn bè trong lớp sẽ quay đầu lại nhìn, kệ mẹ đi…

[Alo]

“Thằng khốn, làm cái gì của mày” Tôi nói nhỏ vì sợ thầy nghe, bây giờ chỉ còn mười phút nữa thôi là sẽ tan học rồi.

[Cái gì, bây giờ hả? Ngồi làm bài ở sân với bạn // Eo ơi phải báo cáo tình hình nữa chứ // Ai vậy? // Người yêu thằng Bohn chứ sao // À người đẹp trai mà nó tag khi nảy phải không? // Phải phải // Anh muốn xem người thật, đến cho gặp một chúttttt] Thằng Bohn nói nhưng mà chỉ nói câu đầu tiên, còn lại hoàn toàn là tiếng bạn bè nó. Tao đã từng nói là chán đám người khoa này chưa vậy?

“Không phải, ý tao muốn nói là mày chụp màn hình tụi mình nói chuyện với nhau rồi mang nó đi đăng lên Face để làm cái gìiiiiiiiiii” Tôi hơi lớn giọng một chút, không to lắm nhưng đủ to khiến cho nhỏ Ting cúi xuống nhướng mày như muốn hỏi là ‘Mày xuống dưới đó mò ếch à’. Để tao yên đi bạn Ting.

[Tao muốn]

“Thằng điên, làm cái gì cũng không nghĩ luôn hả mày. Như thế này th…” Ở với nó riết tôi trông giống như một người dễ tức giận, mày làm cho tao có thói quen xấu.

[Tao mặc kệ, tao muốn làm cái gì thì tao làm]

“Hời tao còn tưởng mày sẽ trả lời kiểu như là tao lười nói chuyện với mày chứ” Kệ mẹ nó đi, đến cỡ đó mà vẫn không quan tâm rồi tại sao tôi phải quan tâm làm gì.

[Không học hay sao]

“Thì đang học nhưng tao phải chui xuống gầm bàn để nói chuyện với mày đó”

[Oh…đầu tư quá ha, hehe]

“Im đi, vậy thôi” Tôi cúp điện thoại trước khi từ từ nhấc người lên khỏi gầm bàn. Đợi đến lúc thầy quay lên bảng thì nhanh chóng ngồi lại vào ghế.

“Nói chuyện với ai vậy”

“Thằng Bohn” Sau khi tan học tôi phải đi đón DaoNuea, nhưng trước đó tôi vẫn phải tiếp tục học. Haiz muốn chạy ra khỏi phòng, ném hết sách vở đi và hét lên ‘tao không học nữa’ nhưng chắc làm không được chỉ tưởng tượng thôi…

“…”

“Tụi mày im lặng cái gì?” Tôi nhướng mày hỏi, quay sang đối mặt trực tiếp với Tang và Ting, bầu không khí xung quanh có vẻ khác với bình thường. Kinh nghiệm làm bạn của tôi nói rằng tụi nó đang ở trong ‘chế độ nghiêm túc’

“Không có” Không đâu, mặt mày không thể không có gì.

“Mày nói cái gì với anh ấy”

“Thì mấy chuyện linh tinh” Tôi chối, không biết trả lời tụi nó như nào. ‘Thằng Bohn nó đăng tấm ảnh nó nói chuyện với tao rồi thì người ta tưởng là người yêu của nhau’ nói ra thì ngại miệng.

“Mày không trả lời câu hỏi này cũng được nhưng câu hỏi tiếp theo mày phải trả lời” Nhỏ Ting tiếp tục nói và tôi bắt đầu cảm thấy là lạ. Nó sẽ hỏi cái gì chứ ‘Hôm nay mặc quần trong màu gì’ không phải đâu, có lẽ là không… Nhưng nếu nó hỏi thì tôi phải trả lời thế nào đây, hôm nay tôi thậm chí còn không nhớ mình mặc màu gì.

“S…sao?”

“Mày với anh ấy là gì của nhau”

Aw…không có hỏi là quần trong màu gì. Yes!

“Thì là người quen chứ sao”

“Vậy à, tao không có thấy là như vậy” Thằng Tang nhìn vào mắt tôi… khi nó nhìn như thế này, có cảm giác giống như bị máy phát hiện nói dối kiểm tra.

“Nghĩ nhiều rồi đó thằng quần!”

“Tao không có nghĩ nhiều, nhưng mà nó thật sự không bình thường” Cả hai vừa nói trong khi vừa bước lại gần tôi, làm sao mà không bình thường? Tao nhìn đang rất tức giận hả, đó là những gì tao biết thôi.

“Làm sao”

“Mày chưa bao giờ nói chuyện thô lỗ với đàn anh”

“Thì thằng khốn Bohn mẹ nó không đáng tôn trọng” First impression của chúng tôi cũng không tốt cho lắm.

“Mày chưa bao giờ đi đâu ra khỏi khoa nhưng mà mày đã đi đến khoa Kỹ thuật để tìm anh ấy”

“Thì tao phải mang đồ đi đưa chó nó” Không muốn nói là mang hoa đi tặng để phải nói chuyện tôi ngủ một mình trong công viên rồi…chắc chắn bị mắng.

“Mày chưa bao giờ trốn học nhưng mày cũng chấp nhận trốn để mang đồ đến đưa cho P’Bohn”

“Thì tao đã hứa với nó rồi là tao sẽ đi”

“Mày nghe tao! Anh ấy nhìn mày bằng một ánh mắt khác, đó không phải chỉ là một người quen” Cái gì mà không phải chỉ là một người quen, đàn anh đàn em hả. Nếu là như vậy thì cũng không có gì là lạ cả.

“Mày có nghĩ nhiều quá không”

“Tao thông minh, không có ngu giống mày. Nhìn thoáng qua một chút thôi thì biết cái gì ra cái đó rồi”

“Vậy hả thằng khốn Tang, lỡ như…”

“Khi mày ở cùng anh ấy, mày không bình thường”

“…”

“Mày không biết gì hết bởi vì mày ngơ, nhưng tụi tao là bạn mày, ở cùng với nhau lâu rồi làm sao mà không cảm giác được chứ”

“…”

“Thật ra cũng không khác lúc bình thường nhiều lắm, không biết nữa”

“Chỉ nhìn thấy nó…là lạ

“…”

“Mày nghĩ như thế nào với anh ấy vậy”

“…”

“Không cần phải nói với tụi tao ngay bây giờ cũng được, bởi vì nhìn kiểu gì mày cũng không biết”

“Nếu có chuyện gì thì cứ đến tham khảo ý kiến ​​tụi tao, cũng không có gì đâu nếu trạng thái của mày với P’Bohn thay đổi.”

“…”

“Nhưng nếu P’Bohn làm mày đau lòng, tụi tao chắn chắn không chấp nhận anh ấy đâu”

Cập nhật:26/05/2023

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK