• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

[Duen lạnh]

“?”

“Đi mà chọn đi, tao sẽ chới với với mèo” Nói xong thằng kỳ đà ngay lập tức bế con mèo béo ngồi lên ghế. Tao cũng muốn chới với mèo, đừng có ở đó mà ra với chả lệnh, thằng khốn nạn!

Tôi cằn nhằn trong miệng nhưng vẫn đi chọn những bông hoa hồng đang được sắp trên kệ. Mẹ nó…nếu mày cho tao tự chọn thì mày còn đến đây làm cái gì chứ. Haiz kệ bà nó đi! Cằn nhằn nó như thế nào đi nữa nó cũng chả quan tâm, quan tâm đến những bông hoa hồng trên kệ đi thì tốt hơn. Màu gì thì được đây, nó nói rằng ý nghĩa không quan trọng nên là hãy cắt bỏ cái chuyện ý nghĩa ra khỏi đầu.Vậy thì hãy chọn theo ý thích đi vậy.

“Mày thích màu gì á?” Tôi quay sang hỏi thằng man rợ lúc này đang ngồi trên ghế với bình xăng đặt trong lòng. Một tay thì gãi cằm mèo trong khi một tay còn lại thì nghịch điện thoại…này mày không quan tâm đến việc chọn hoa hồng thật à thằng ‘cậu bé’ nhỏ.

“…xanh dương” Người được hỏi vừa trả lời vừa dán mắt vào màn hình điện thoại trên tay. Uầy chắc là đang nói chuyện với mấy em hàng. Người tối qua thì cũng đẹp đó nhưng mà cô ấy có hơi xấu xa. P’Duen thích kiểu như cô giáo Peang, một cô gái ngọt ngào nhưng mà… muốn chơi với con mèo béo quá đi. Húi nếu tôi mang nó về nhà để nuôi, ba sẽ đập cho bầm dập cái bàn tay này để khỏi chơi được nữa.

“Làm cái gì mà lạ lùng” Thằng Bohn bĩu môi nhìn tôi cùng lúc với vẻ mặt kì quặc. Thằng điên, chỉ hỏi có vậy thôi mà làm bộ mặt kinh tởm.

“Hứ”

“Mày chọn được chưa thằng Duen” Dáng người cao lớn bước đến rồi dừng lại bên cạnh trong khi đang ngước nhìn những bông hoa trên giá, trong bàn tay to lớn vẫn còn bế con tôi nữa.

“Chưa” Tôi trả lời trong khi đưa tay xoa đầu con mèo béo nhưng thằng quỷ đó quay qua né tránh lại còn nhướng mày ghẹo gan nữa chứ. F*ck you!

“Làm gì mà lâu thế…à à đừng có mà nghĩ tới việc dành lại nó”

“Mày đi mà tự chọn, thằng điên”

“Ha, tao sẽ chơi với thùng kem này” Nó lại nhướn mày nhìn tôi, nhếch mép cười xấu xa khi thấy tôi làm vẻ mặt khó chịu. Mẹ mày dám bắt nạt tao, điện thiệt mà!

“Nó tên là N’Mai”

“Vậy hả, nhưng mà tao thấy nó giống thùng kem nên là tao sẽ gọi nó là thùng kem” Vâng ạ, thưa bố Luang Prasert siêu xuất sắc trong việc đặt tên, haha.

“Hả, hỏi chủ của hàng chưa” Tôi làm mặt ra hiệu với chị chủ cửa hàng đang ngồi ở quầy. Nào chị, chửi chết mẹ nó luôn đi, nói với nó là mèo của tao tên là N’Mai!

“Hahaha, cứ thoải mái đi” Oh shit.

“Haha” Tao ghét những âm thanh như thế này, kệ mẹ nó đi tao không quan tâm đến mày nữa. Ngắm hoa đi thì tốt hơn…lấy hoa này đi vậy, chọn kỹ thì cũng thế thôi thằng Bohn nó có quan tâm đâu.

“Lấy hoa này nhá” Tôi cầm bông hoa đưa cho người nhận giống như sự xin phép nhưng chỉ đưa nhìn nhìn vậy thôi không có xin phép gì đâu.

“Tại sao lại lấy hoa này”

“Không thích hả, đổi không?”

“Không có, chỉ muốn hỏi là tại sao lại chọn màu này”

“Thì mày nói là thích màu xanh da trời”

“Hoa màu xanh da trời trên kệ cũng có nhưng cái này nó màu…”

“Và tao cũng thích màu xanh lá cây”

“…”

“Lấy chúng ghép lại với nhau, nó có lẽ sẽ thành ra màu này” Nghe có vẻ điên, nhưng bạn có nhớ bông hoa đầu tiên tôi nhìn thấy không? Nó đẹp lạ lùng, P’Duen thích.

“Đồng ý là lấy hoa này?” Tôi nhướng mày hỏi, thấy đối phương gật đầu đáp lại, tôi tiến về phía chủ cửa hàng đang ở quầy.

“Cần gói giấy bóng lại không ạ”

“Chờ một chút ạ…thằng Bohn chị chủ cửa hàng hỏi là có muốn gói giấy bóng lại không” Tôi quay lại, la lên hỏi bằng một tông giọng không lớn lắm.

“Tùy”

“Ơ, cái thằng này! Tao hỏi mày bởi vì muốn có một câu trả lời chắc chắn”

“Thì tùy mày đó, câu trả lời của tao” Mày ghẹo ghan P’Duen à, để bố dạy cho một bài học bây giờ.

“Có gói lại đi ạ”

“Vâng ạ, hí hí”

“Này cầm lấy hoa của mày đi” Tôi đưa thứ vừa mới mua cho thằng man rợ sau khi đã trả tiền xong xuôi. Bây giờ nó vẫn ngồi ở chỗ cũ trên tay cầm điện thoại, nhìn thoáng qua hình như là là đang mở Facebook.

“Cầm trước đi” Nó đặt N’Mai xuống đất…và kéo tôi đi theo. Hới! Đi đâu của mày, P’Duen muốn chơi với bình xăng! Thấy N’Mai nhìn vào tôi với vẻ nghi ngờ, thế là tôi gửi đi một ánh mắt như muốn nói rằng ‘chạy đến tìm bố nhanh lên’ chỉ vậy thôi. Mẹ mày chạy trốn luôn à…mieow…meow…

“Đi đâu vậy, tao vẫn chưa được chơi với Mai luôn đó” Tôi hỏi sau khi bị kéo vào khu ăn uống.

“Tìm gì đó ăn”

“Há?”

“Tao đói vì vậy mày phải đi làm bạn với tao” Ờ được chứ ạ, tao biết làm cái gì ở đây. Cứ việc làm những gì mày muốn đi thưa cha già khó tính.

“Mày đó, tính cách giống như một người chú của tao luôn”

“Người đó là quân nhân hả, không đâu. Tin tao đi là tao tốt hơn chú ấy nhiều” Còn cười nữa cái thằng xấu xa.

‘Quán Pad Thái Hải… Hải Dâm’

“Này mày…kéo tao đi một hồi lâu chỉ để ăn Pad Thái?” Kéo đi một hồi lâu tao còn tưởng là đi ăn cái gì nữa, Pad Thái ở đây á!! Rồi tên quán là cái gì vậy nè, Hải Dâm cái quái gì chứ. Tên quán quái lạ như vậy mà quán lại đông nghịt người hay đó là chiêu trò maketing?

“Ờ phải, quán này mẹ nó đúng ngon luôn” Dáng người cao lớn ấn vai tôi ngồi xuống ghế rồi bước sang bên kia.

“Hời”

“Cho tôi một đĩa Pad Thai với tôm tươi, mày ăn không?”

“Hừ không đâu, no rồi” Khi sáng mẹ nấu đồ ăn cho, tôi ăn đến no căng cả bụng…Quán này đẹp đó, toàn bộ quá được trang trí theo phong cách Thái Lan, trên tường là những bức ảnh của Thái Lan cổ. Mùi Pad Thái rất thơm và nhìn rất ngon miệng, chỉ có thắc mắc là ai nghĩ ra cái tên quán này vậy?

“Tùy mày thôi, quán này đúng đỉnh. Sợi mì thì thơm mềm, tôm thì to, hương trà…”

“Một đĩa Pad Thái với tôm tươi nữa ạ”

“Hử”

“Cái gì của mày?” Mẹ mày dám làm cho tao thèm ăn. Béo một mình chưa đủ hay sao mà còn kéo theo một người nhỏ bé mắt đen như tao theo cùng nữa.

“Lúc đầu nói là không ăn” Thì tất cả là tại mày đó thằng điên. Nhìn xem, nhìn cái gương mặt với cái anh mắt của nó đi kìa muốn lấy cái chân phang vô mặt thật sự.

“Thì bây giờ tao muốn ăn rồi!” Sau khi gọi món xong, nhân viên rời đi. Thằng Bohn cầm điện thoại lên chơi, còn tôi không có gì để làm…nên là vào xem mấy trang MXH một chút đi vậy. Lần cuối cùng đăng nhập Face không biết là khi nào, chắc có lẽ là lớp 12 sau kì thi cuối cấp… Đã gần một năm trôi qua, trong khoảng thời gian đó, tôi đã học hành rất chăm chỉ vì muốn trở thành bác sĩ. Cả việc tự đọc sách, tránh xa internet để cho thằng Tang dạy kèm. Có thể nói là hoàn toàn không đụng đến mạng xã hội vì thằng Tang cho rằng nó sẽ làm phân tán sự tập trung. Khi kỳ thi đến gần, nó dường như một thói quen là ‘cấm chơi điện thoại’ nhưng có lẽ Face cũng không có gì đâu bởi vì tôi chỉ có hơn trăm người bạn cộng thêm là không có like nhiều page, hầu hết là các page giải trí.

Vao trang của thằng Phu một chút thử xem, nó thích đăng ảnh của bản thân làm mấy tư thế kì lạ ở đây. Không có bình thường đâu, nó có những tư thế nhìn hài hước lắm. Tôi đã từng chụp được ảnh khi nó mặc một bộ đồ vest và leo lên cây xoài định hái chấm mắm ăn. Lúc leo lên thì không sao nhưng lúc xuống thì bị kiến ​​đỏ cắn đến đỏ cả người, buồn cười lắm.

“Vãi!”

4.432 Thông báo.

1.021 Tin nhắn.

9.843 Người theo dõi.

!!!!!!!!

Cái gì vậy chứ, P’Duen có đi ăn trộm cái quần què gì đâu mà ai báo chình quyền đến bắt vậy hả?

Như đã nói thì hồi cấp 3 tôi hiếm khi vào xem lắm, cũng có vài người theo dõi tôi nhưng cũng chỉ hơn 100 thôi, thế là nhiều rồi…Đây là gần đến cả 10.000, tôi có làm gì đâu mà đến cỡ này vậy? Ngày qua ngày đều ở trong khoa và không đi đâu ra ngoài cả. Hầu như không ai trong trường đại học biết đến Krisda người này cả. Có phải tụi nhỏ Ting chọc ghẹo gì hay không vậy… Mắt tôi cứ lướt tìm những điểm bất thường trong thông báo, hầu hết là những bình luận từ những bức ảnh được gắn thẻ trên một trang nào đó. Tôi liền đâm vào xem với tốc độ của một quả tên lửa.

Page: Trai đẹp là phải thông báo cho vượn.

N’Duen lạnh, sinh viên khoa Y năm nhất trường đại học xxx gặp em ấy trước cửa hàng hoa, đang chơi với một bé mèo. Đẹp trai đến nỗi trâu bò thấy cũng phải chết đứng, đi ngang qua gặp nên phải dừng lại để xin chụp ảnh em ấy. (Nhưng mà hình như ẻm không biết gì hết…) Chỉ cần đẹp trai và yêu động vật là giơ hai tay đầu hàng rồi. Vẫn còn một lựa chọn bổ sung khác nữa đó là bác sĩ của một trường đại học nổi tiếng. Người gì mà hoàn hảo như vậy, từ trên thiên đường rơi xuống chăng? #Fast7 vẫn còn xe nhưng trong tương lai muốn có một bác sĩ. #Bác sĩ Krisda Duennhaw

Há…

“Bị cái gì” Người ngồi đối diện nhướng mày hỏi khi thấy tôi làm bộ mặt kỳ quái dán vào màn hình điện thoại.

“Không…” Tôi nói nhỏ trước khi quay lại đọc các bình luận, cũng vui đó chứ mỗi bình luận giống như là đang tranh dành với nhau vậy. Sau khi cười với những bình luận đến khi hài lòng, tôi nhấp vào để xem những bức ảnh mà admin đã đăng. Đó là bốn bức ảnh, hình đầu tiên là tôi đang chu miệng định hôn N’Mai còn các bức ảnh tiếp theo là ảnh tôi cười liên tục, đó là lý do tại sao tôi nghe thấy tiếng máy ảnh bốn lần.

Nhưng…ở mức độ này, không có khả năng tôi có thể có nhiều người theo dõi. Có lẽ nếu vào và đọc tin nhắn được gửi đến nó có thể giúp trả lời câu hỏi trong tâm trí tôi.

Gwang noy: Anh đẹp trai lắm luôn ạ, em thích >w<

Cám ơn em, P’Duen biết chuyện đó từ khi còn là trứng trong bụng mẹ hehe.

Lonlon: Thưa bác sĩ, kỳ thi tuyển sinh có khó không ạ.

Đề thi không khó đâu nhé, nó ở trong phòng anh, đến lấy đi.

Chaamm Pr: Bác sĩ ơi, tôi có bướu ở cằm nhưng tôi cũng muốn có bác sĩ ở bên nữa ạ. (*chơi chữ*)

…chiến thắng! Bác sĩ Duen thích trò đùa này.

Những người này tôi kỳ thật cũng không quá ngạc nhiên, chỉ là đến khen chơi cùng thả vài câu đùa giỡn. Nhưng điều tôi không hiểu là nhóm người này…

P’Nuad Samui Mui Hoi: Anh tán em được không vậy, nhìn thấy N’Duen rồi thì rất vừa ý P’Nuad.

…không được! Rồi cái tên Samui Mui Hoi là cái quái gì của mày? Trước khi đặt tên này, đã suy nghĩ về nó rồi phải không?

P’Doi Kham, một khách quen ở Wat Nong Kaniiing: Em ơi, em đáng yêu quá đi. Anh tán được không?

…tán bố mày ấy! Chỉ cần nhìn thấy tên của mày thôi là tao còn không dám vào xem ảnh đại diện, đồ điên.

Và tới nhóm cuối cùng mà tôi cũng không hiểu.

Pang lowfat: Ahhhhhhhhhh, em thích ghép đôi cho anh lắm luôn á.

…Đôi gì em, đôi bên trái năm trăm, đôi bên phải có thương hiệu nên đắt một chút. Oke tôi đùa thôi.

Rolling Buf: Yêu nhau lâu lâu nhé ạ, xin phép mang đi phát triển thành fic nhé.

…há, yêu với ai vậy? Fic là cái gì, sửa xe đạp hả? Hổ thích anh đến cỡ đó luôn hả, đầu tư rồi phải không?

Tôi tiếp tục lướt qua các thông báo gần như cả buổi, tay tôi gần như sắp tê liệt. Ah, đây là nguyên nhân của câu chuyện… tôi đã được gắn thẻ trong một bài đăng.

Page Cute boy

Uầy, đẹp trai rồi còn hào phóng nữa trời ơi. Chế đang đi thì gặp một sinh viên đại học, em ấy còn giúp một bé gái mua hoa hồng. Nói chuyện với nhau rất là đáng yêu đáng luôn kkkkk. Tại sao những người đẹp trai lại phải tự ăn nhau, trả lời đi! Người bị đè không biết là ai nhưng người đè phía trên chế nhớ chính xác đó là Trăng năm ngoái. #Vượn Thái không đứng. #Có áo thực tập kỹ thuật, có bánh răng, có vợ hết rồi. #Vợ là bác sĩ # Lại còn đẹp trai #Đầu hàng rồi muốn lấy chồng kỹ sư. #Đầu hàng rồi muốn có chồng là em bác sĩ. với Bohn Ss.

Hashtag có quá nhiều không vậy?

Bỏ những vấn đề nhỏ đó qua một bên, chúng ta hãy chuyển sang vấn đề chính đi thì tốt hơn. Không khó để đoán ra ai được gắn thẻ, còn là ai nữa nếu không phải là thằng Bohn. Sau một dòng chú thích dài, admin đã đăng năm bức ảnh. Trong ảnh là một bé gái đang cầm những bông hồng nhiều màu, trước mặt cô bé là hai người con trai đang ngồi đè lên nhau. Hành động giống như là đang nói chuyện với một cô bé ở một nơi rất quen nhưng điều quen thuộc hơn chính là tư thế và khuôn mặt… Người cầm áo blue đó… chính là tao đây mà! Và tất nhiên, người mặc áo thực tập kỹ thuật kia không ai khác chính là anh chàng đang ngồi nghịch điện thoại trước mặt! Nếu chỉ ngồi đè lên nhau thôi thì đó đã là một vấn đề rồi, nhưng mà còn có một bức ảnh thằng Bohn nó hôn má tôi…P’Duen sắp sỉu rồi.

Pattama Nk: Đây ạ, người bị đè tên là N’Duen, là đàn em cùng mã số của mình, học năm nhất khoa Y. Tính cách thì lơ ngơ nhưng dễ thương, nhìn em nó thấy đẹp trai không nghĩ là sẽ có người yêu là Trăng đại học năm ngoái như thế này. Phục kích đây hehe Krisda Duennhaw

P’Pat!!! Chị làm như vậy với em mà coi được sao!

P’Pat là đàn chị cùng mã số của tôi, chị ấy có tính cánh không giống như người học bác sĩ một chút nào. Thành thật mà nói, tất cả các anh chị trong gia tộc mã số của tôi không có người nào là giống như một bác sĩ cả. P’Pop thì thô lỗ giống như mấy người học ngành cơ khí, P’Manpu thì là…

Ehèm

Gác lại vấn đề về gia tộc mã số của tôi trước, bây giờ chúng ta quay lại chuyện lớn đi thì tốt hơn. Nếu chỉ là tấm ảnh kèm theo caption là người người tốt bụng thì không nói làm gì, nhưng vấn đề nằm ở chính caption đó. Nhìn kiểu nào đi chăng nữa thì cũng thấy là tôi với thằng Bohn rõ ràng là người yêu của nhau cộng thêm những comment thì là… ‘Yêu nhau lâu thật lâu nhé ạ’, ‘Một người là bác sĩ còn một người là kỹ sư, phê chữ ê kéo dài…’, ‘Có chỗ cho vượn Thái đứng không…nhưng chết tiệt, tôi là một hủ nữ, 555’, ‘Cặp đôi này đáng yêu quá’, ‘Tại sao phải tự ăn nhau để cho vượn đau lòng, làm thế này thì lấy tử cung chị luôn đi còn tốt hơn’…

Và con nhiều hơn thế nữa… tôi tiếp tục lướt đến khi vô tình thấy hai bình luận nhận được hàng nghìn lượt thích. Chủ nhân của những bình luận đó có lẽ đều là sinh viên kỹ thuật vì ảnh đại diện của họ mặc áo thực tập kỹ thuật của trường tôi. Eh, khuôn mặt trông quen quen…đây là P’Bom và P’Boss! Không chỉ có bình luận thôi đâu mà còn có ảnh đính kèm nữa. P’Bom đính kèm một bức ảnh của tôi và thằng Bohn đang đứng ở sân bánh răng, xung quanh còn có những sinh viên kỹ thuật làm hành động như thể đang làm lễ cưới. Mày chụp khi nào vậy thằng cha P’Bom! Rồi chụp cái tư thế gì khùng điên gì của mày mà giống như đang thực hiện các động tác pre-wedding thế này!! Trong ảnh, tôi đứng trước ánh mắt của thằng man rợ, nụ cười tô điểm cho khuôn mặt của cả hai chúng tôi. Trên tay tôi cầm một bông hồng đỏ thêm vào đó mặt còn đỏ bừng…tao không chấp nhận!! Chỉ hình ảnh thôi mà đã lúng túng rồi, nhưng điều khiến tôi lúng túng nhất là caption của anh ấy…

Bom Boomm: Cặp này đã làm lễ cưới rồi nhé. N’Duen đã là con dâu khoa Kỹ thuật, đúng theo truyền thống Thái Lan #BohnDuen

Mày làm cài gì của mày vậy thằng cha P’Bommmmm, làm kiểu này thà lấy bom quăng vào mặt tao luôn đi thì tốt hơn không. Cùng với sự đau lòng tôi kéo xuống để đọc thêm bình luận của P’Boss, trong trường hợp sẽ là điều gì có thể bào chữa cho… nhưng tôi có lẽ đã sai. Tấm ảnh của P’Boss là khi chúng tôi ở trong lớp học. Tôi và thằng Bohn đang chạm mắt nhau, trên vai tôi có chiếc áo thực tập kỹ thuật của đối phương. Chụp thấy cả giảng viên ở trong phòng, thầy ấy mỉm cười…rồi còn giơ hai ngón tay lên nữa. Đằng sau tấm bảng còn viết ‘Tốt lắm’. Cái gì vậy trời!!

Boss Thanarit: Thầy Pakorn đã tham gia với tư cách là người lớn trong sự kiện trao đổi áo thực tập kỹ thuật và trái tim của cả hai người. N’Duen đã là con dâu của khoa kỹ thuật đúng theo truyền thống của khoa kỹ thuật rồi. #BohnDuen.

Ôi trời ơi!! Tụi mày bắt nạt tao!! Lũ khốn nạn không có trái timmmmmm!

“Thằng Bohn…”

“Hửm” Mặc dù phát ra tiếng nhưng mắt vẫn nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại trên tay. Này mày, vui lòng quan tâm đến tao trước được không!! Chuyện này nó có ảnh hưởng đến hình ảnh của tao đó!

“Ngước mặt lên nhìn tao coi…mày nhìn thấy chưa?” Tôi giơ điện thoại lên cho cái người cao lớn xem nhưng có lẽ do tôi và nó ngồi mỗi người một phía thêm nữa là cái bàn khá to nên nhìn không thấy.

“Gì chứ, tao nhìn không thấy”

“Này! Lấy điện thoại tao tự nhìn đi thằng khốn”

“Ỏ cái này hả, thấy lâu rồi” Há?! Mày thấy lâu rồi nhưng không làm cái gì luôn hả?

“Aw, rồi mày không làm cái gì hết luôn hả!”

“Thì không thấy cần phải làm cái gì” Đối phương nhún vai, nhấn nhấn lướt lướt thứ gì đó trên màn hình điện thoại như thể nó là của mình. Ủa mày, đó là điện thoại tao…

“Mày có điên không! Đây là chuyện lớn đó!” Page này không phải là page lá cải nơi chỉ có vài trăm người thích đâu mày! Đây là page của trường đại học có tới ba triệu lượt thích đó! Đăng cái gì mọi người đều thấy, hơn nữa có tới gần một trăm nghìn người đã thích bài đăng này!

“Làm sao? Tao không thấy chuyện này nó lớn tý nào, hoiz” Nếu ngáp đến cỡ đó thì đi ngủ đi cho rồi. Rồi làm cái gì mà mày lấy điện thoại tao chơi, lướt cái gì của mày đó, đang thả virus vào máy của P’Duen à?! Đểu cáng!

“Lớn chứ sao không?! Như thế này, người khác họ nhìn vào sẽ nghĩ chúng ta là người yêu của nhau đó!”

“Rồi?” Thằng Bohnnnnnn, đừng có quan tâm đến cái máy vuông vức đó nữa coi, quan tâm đến tao đây nè! Aw aw, rồi còn cầm máy của mình lên chơi nữa chứ. Mày đó khùng chết mẹ, chơi một máy không đủ hay gì?

“Rồi? Rồi là cái chuyện này nè!”

“Ờ rồi sao?”

“Mày không có bực bội chút nào luôn hay sao?”

“Thì không có”

“Hới không được! Người khác sẽ hiểu lầm!” Nếu tao không có người yêu, mày sẽ chịu trách nhiệm như thế nào thằng sâu bọ mắt để trên chân con thằn lằn. Tao thì đẹp trai phong cách man man handsome có tương lai rộng mở cộng thêm tính cách cũng tốt! Nếu không có vợ thì đúng thật là lãng phí!

“Mày có người yêu rồi?”

“…thì vẫn chưa có” Chuyện tao không có người yêu là thật nhưng tao không muốn người khác nghĩ rằng tao là con trai yêu con trai đó! Tôi không có xúc phạm hay phân biệt giới tính gì đâu bởi vì họ muốn chọn yêu ai đó là quyền của họ. Nhưng tôi thì không!

“Vậy thì hoàn toàn không thấy có chuyện gì” Nó nhún vai rồi tiếp tục tìm thứ gì đó với điện thoại của tôi.

“Mày có điên không vậy, để…”

“Có rồi ạ” Trước khi tôi kịp nói hết câu thì nhân viên phục vụ đã đem món Pad Thai với tôm tươi ra trước. Cùng với đó là một mùi thơm xộc vào mũi, được rồi thừa nhận rằng nó có mùi thơm và trông rất ngon. Nhưng tôi có nên giải quyết vấn đề này trước không?

“Cảm ơn ạ…hổ ngon thật” Thằng Bohn nói sau khi múc miếng đầu tiên vào miệng, hơi nóng bốc ra từ miệng, nó không biết nóng hay sao vậy. Mày không biết ăn đồ nóng rồi miệng mày sẽ rộp lên, từ miệng rộp lên rồi…

Không phải, chúng ta phải nói về chuyện kia trước!

“Thằng Bohn đừng có mà đánh trống lãng, nói chuyện trước đã!”

“Khi ăn cấm nói chuyện, rất mất lịch sự”

“Nhưng…”

“Ăn đi, xong rồi nói chuyện sau”

“Mày…”

“Ăn…thì ăn cho đàng hoàng, hay là muốn tao đút?”

“Huh! Thằng khốn” Cuối cùng thì tôi cũng đầu hàng, ăn Pad Thái với gương mặt cau có. Sau đó thì bộ não tìm ra lý do tại sao nó không tức giận. Nếu chiều nay đi học, người khác sẽ nhìn tôi ra làm sao. Chắc chết quá, bức ảnh này được đăng lên từ hôm trước rồi thêm vào đó là có rất nhiều người nhấn thích nữa chứ. Đó là lý do tại sao những ngày này, bất cứ khi nào tôi đi đâu cũng cảm giác như luôn có ánh mắt dõi theo mình. Biết vậy đôi khi nên kiểm tra mạng xã hội thì cũng tốt!

Pặc!

“Coi chừng mau già đó” Kỹ sư trẻ hếch cằm lên và đưa ngón tay trỏ chọc vào giữa hai hàng lông mày của tôi để nới lỏng nó ra. Tao cau có là bởi vì mày đó!

“Ừm” Tôi giận dữ nhìn đối phương trước khi hất ngón tay ra khỏi mặt. Thằng chó! Chuyện lớn chết mẹ mà không quan tâm, thêm vào đó còn nói là không thấy phải làm cái gì nữa. Đợi đã, sẽ không có cô gái nào đến cho mày một cái tát chứ! Mặc dù rất muốn chửi nhưng tất cả những gì tôi có thể làm được là gào thét trong lòng. Ăn Pad Thái trong sự khó chịu.

Sựt!

“Ăn bầy hầy quá đi” Giọng nói nhẹ nhàng đi kèm với một cái chạm mạnh ở khóe miệng. Nó lau miệng tôi, nhưng nó dùng rất nhiều lực, lực mạnh vcl. Khăn giấy còn chà vào da tôi với một tiếng sựt lớn.

“Ưm mạnh quá rồi! Đau đó nha” Hưuu bị đỏ lên chắc luôn, mày đó thằng kỳ đà. Đừng có để cho tao bắt được.

“Thì làm cho đau mà”

“C*c” Mày là cái người xấu xa và đáng ghét nhất mà tao từng gặp đó thằng Bohn.

– —

“Được rồi, nói đi” Thân hình cao lớn lên tiếng sau khi lau miệng, tôi đã ăn xong một lúc trước rồi. Đã ăn không nhanh rồi mà thằng Bohn mẹ nó còn ghẹo ghan, ráng ăn nhẹ nhàng, từng chút từng chút một. Nhìn thấy mà muốn cho nó đi ăn một mình luôn cho rồi.

“…”

“Aw lúc cho nói thì không nói” Tao đang uống nước, có thấy không hả thằng kỳ đà họ hàng thằn lằn!

“Ực sặc…mày thấy rồi tại sao không làm cái gì đi chứ!” Đệch bị sặc nước luôn…nó buồn cười lắm à. Chưa bao giờ bị sặc nước hay sao?

“Làm cài gì giờ?”

“Làm cái gì cũng được để phủ nhận rằng chúng ta không phải là người yêu của nhau!”

“Kiểu như?”

“Kiểu giống như đi đăng bài nói là ‘Tôi và cậu ấy không phải người yêu của nhau’ hoặc không thì ‘Chúng tôi chỉ là anh em với nhau thôi’ cái gì đó đại loại giống như vậy!” Tôi đanh giọng khi nói những câu đó, giống như đảm nhận vai một ngôi sao trẻ hạng nhất có cuộc tình chóng vánh với một cô người mẫu xinh đẹp và được phóng viên phỏng vấn.

“Nói ra rồi cũng vậy, tốt hay không tốt gì cũng bị buộc tội là bao biện” Thật ra ý mày cũng…

“Nhưng để thế này thì họ cũng hiểu lầm hết cả thôi!”

“Anh ơi tính tiền!”

“Thằng Bohn!”

“Đây ạ” Đối phương không quan tâm tôi làm càn thế nào. Nó trả tiền và ngay lập tức kéo tôi đi theo. Khoannnnnnnnnnnn đã, hôm nay tao bị mày kéo đi bao nhiêu lần rồi, vừa nãy suýt nữa thì quên nhặt bông hồng theo may mà chụp lấy kịp.

“Hới, mày định đưa tao đi đâu!”

“Đi với tao” Ờ tao biết là đi với mày rồi! Nhưng mà là đi đâuuuuuuuuu.

Tôi tỏ vẻ khó chịu, cố gắng phản kháng không đi theo đối phương. Tôi cũng đâu có nhỏ con đâu, mà được gọi là thân hình mảnh khảnh thậm chí còn cao nữa. Nhưng thằng điên này có thể lôi lôi, kéo kéo rồi còn xoa tóc không một chút khó khăn…Mày là người hay là trâu bò!

“Đi đâu?!”

“Có lấy không, CBR của mày đó”

“Ờ nhỉ, quên mất luôn là đã gửi nó” Tôi lẩm bẩm một mình trước khi theo nó đi đến chiếc xe màu trắng nhưng mà là tự nguyện. Không biết bao nhiêu lần rồi, lần nào tôi nhìn vào nó cũng cảm thấy khó chịu, giàu lắm hả? Đưa tiền đây tao sài cho, mua để làm cái mẹ gì nếu chỉ ngồi được hai người.

“Để tao đưa đi lấy

Cập nhật: 24/05/2023

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK