• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

[Bohn]

Tôi đi mua quà cho Nang tại một trung tâm mua sắm lớn của thành phố, khá nổi tiếng và có hầu hết mọi thứ, tiện lợi cho những người không biết mua gì.

“Tôi có thể giúp gì…”

“Lấy một chai nước hoa loại nào cũng được, nhưng mà phải mới nhất. Tôi đang cần gấp, ờ gói lại như một món quà nữa nhé”

“Vâng…vâng ạ” Cô ấy nhận lời, chẳng mấy chốc tôi đã có trong tay món quà của mình. Cũng được đánh giá là một dịch vụ tốt, giá không đùa được đâu cái lọ nước hoa kích thước như ống hít ý. Bây giờ đã là 20h30 rồi, rời khỏi đây và đến cửa hàng của P’Diew chắc khoảng 21h. Nhưng mà tụi kia nó có quên cuộc hẹn tối nay không, tốt nhất là nhắc tụi nó một chút.

Khi biết mình là người duy nhất chưa đến, tôi lái xe nhanh hơn. Không phải là muốn vội đến bữa tiệc sinh nhật của Nang mà ngược lại đó là vội đi gặp bạn. Bạn của Nang đáng sợ muốn chết, bọn họ luôn không ngần ngại hỏi về mọi thứ họ muốn biết, không biết ngại miệng và không quan tâm đến bất cứ ai. Bọn họ từng hỏi tôi là có gì với Nang, dạo này sao rồi. Mặc dù cô ấy ngồi cạnh tôi, nhưng kể từ ngày hôm đó tôi không bao giờ gặp lại bạn cô ấy nữa.

Không mất nhiều thời gian để tôi đến quán rượu tên là ‘Nhà Vợ’… Mỗi lần nhắc đến tên quán là mỗi lần mẹ nó đúng ngượng miệng. Từng hỏi anh ấy điều gì đã khiến anh đặt tên như vậy, anh ấy trả lời là ‘Aw thì quán này dùng tiền của vợ tao’ à vâng, em hiểu rồi anh.

“Bohn! Sao đến muộn thế! Đây là bánh, hãy mang nó vào trong và hát cho Nang nghe nữa nhé”

“Há?” Tôi nghe nói mà bàng hoàng không hiểu ngay khi vừa bước chân vào quán rượu. Ern bạn Nang cũng cầm bánh đã đặt đến cho tôi. Cái quái gì vậy.

“Cầm đi nhé” Tôi loạng choạng không hiểu gì bước về phía trước theo đà đẩy. Khi một người bạn khác của Nang nhìn thấy tôi, ra lệnh cho người phục vụ làm gì đó. Đột nhiên, đèn trong quán rượu bị tắt chỉ còn lại mỗi ánh sáng chỗ tôi, ngay cả nhạc cũng bị tắt cùng một lúc với nhau.

‘Hãy hát đi nào Bohn’ Hát cái gì? Gee Hoy hay là Say Wa Si Bor Thim Kan? Được rồi, tôi biết là muốn tôi hát bài Chúc mừng sinh nhật.

‘Hát đi mà Bohn, để lát nữa là Nang mất mặt đó’ Cô ấy thì thầm rồi bước tới thắp nến, mất mặt là chuyện của cô ấy tôi không liên quan chút nào.

Hát cho một chút cũng được vậy.

“Happy birthday to you”

“Ahhhhhhhhhhh!”

“Happy birthday to you” Tôi tiếp tục hát, hai chân bước đến gần chủ nhân buổi sinh nhật ăn mặc thiếu vải. Nhìn một cái là biết ăn mặc để quyến rũ, nhưng thôi kệ tôi chỉ biết vậy thôi.

“Happy birthday Happy birthday Happy birthday…”

“…to you, chúc mừng sinh nhật nhé Nang”

“Ahhhhhhhhhhh!”

“Wowowwwwww!”

“Hức…Bohn” Cô gái xinh đẹp trước mặt thốt lên một tiếng rồi giơ tay lên lau những giọt nước mắt đang lăn dài trên má. Cô ấy trông thực sự hạnh phúc, không hề giả tạo. Tôi nghĩ rằng bạn bè của Nang đã không nói với cô ấy rằng họ đã buộc tôi phải làm điều này.

“Thổi nến đi” Đối phương gật đầu đồng ý, cúi đầu thổi tắt hết tất cả các ngọn nến. Nhưng mà…cắm nến làm gì mà nhiều thế, nóng hết cả mặt. Nếu mặt tôi bị nổi mụn, ai chịu trách nhiệm đây.

Ngay sau khi cô ấy thổi nến xong, mọi người trêu chọc và vỗ tay ầm ĩ khắp quán rượu. Một lúc sau ánh sáng và âm nhạc đã trở lại một lần nữa. Nang kéo tôi và bạn ngồi vào một bàn, đây là khu VIP nên bàn ghế khá to. Trong bàn có chín người, bao gồm tôi, Boss, Mek, Thang, Nang, Ern và ba người bạn của cô ấy mà tôi không thể nhớ tên. Không thể tin là có chín người ngồi cùng nhau, nhưng chiếc ghế sofa vẫn có chỗ cho gần năm hoặc sáu người. P’Diew mua sofa ở đâu vậy, mua cho căn hộ có lẻ tốt hơn.

“Bohn dễ thương quá đi à, nảy nói là quên sinh nhật của Nang mà không phải sao”

Cô gái xinh đẹp ôm chặt cánh tay tôi đến nỗi không có một thứ gì có thể tách rời. Cô ấy là một người phụ nữ hiện đại, khi chúng tôi gặp nhau cô ấy là người đã chủ động đến tiếp cận tôi. Rất mạnh mẽ luôn nhé, có lẽ chúng tôi đi với nhau được là vì tôi thích những người mạnh mẽ… Có lẽ là vậy nếu không kẹt ở chuyện tính cách, tôi không thích những người tự cho mình là trung tâm và nói những chuyện vô nghĩa, điều đó thật khó chịu.

“Thì quê…”

“Mhẻ, Bohn làm sao có thể quên sinh nhật của mày chứ” Ern nói với người bạn thân, lén liếc mắt đến để tôi không nói là ‘Thì quên thật mà’. Aw cái gì vậy, tao nói sự thật cũng không được nữa…

“Ờ Bohn cậu ấy giả vờ quên đó” Giả vờ cái mẹ gì, tao quên thật sự.

“Ha” Thằng Mek và thằng Tang khẽ phát ra tiếng cười nhè nhẹ trong cổ họng. Tụi nó thông minh lắm, tụi nó hẳn đã biết rằng những gì tôi làm vừa rồi là bị ép buộc. Thằng Boss nhìn có vẻ cũng biết bởi vì nó đã thấy tôi khi tôi bước vào quán rượu.

“Vậy Bohn có mua quà cho Nang hay không ạ?” Tôi gật đầu và đưa món quà cho cô ấy, vừa nãy tôi đưa cho Ern giữ nhưng nếu nói cho đúng thì chính Ern đã tháo nó ra.

“Wow bộ sưu tập nước hoa mới, vừa được bán vào tuần trước”

“Oh! Đắt lắm đó nha bà, hình như một chai lên đến cả chục nghìn đó”

“Một chai nhỏ xíu xiu như này á mà cả chục nghìn?” Thằng Boss thì thầm hỏi, tôi gật đầu đáp lại nó. Khi nhận được câu trả lời đối phương tròn xoe mắt nhìn vào chai nước hoa đang là chủ đề của cuộc trò chuyện kiểu như không tin. Đừng có nói là nó ngay cả tôi cũng choáng váng giống nó vậy.

“Cảm ơn nhé Bohn” Nang nói trước khi áp môi vào má tôi với một tiếng chụt phát lên thật to.

“Các cậu có người yêu chưa thế” Ern tạo chủ đề hỏi, nhìn ánh mắt của cô ấy thì cũng biết rằng cô ấy quan tâm đến thằng Thang. Ern thì cũng có tính cách giống Nang vậy, cô ấy tiếp cận thằng Thang một cách rất mạnh mẽ. Lần đầu tiên gặp thì đã xin ngủ cùng nhau rồi nhưng bạn tôi nói dối rằng anh ấy đã có bạn gái vì không muốn cô ấy mất mặt. Nó thích kiểu xinh sắn dễ thương hoặc phụ nữ xuay quanh phong cách đó thôi.

“Có rồi nhé”

“Có rồi nhé”

“Vẫn chưa có nhaaaa!” Chúng tôi cùng nhau nói dối nhưng bạn có thể đoán được người nói rằng anh ấy không có người yêu là ai không? Còn ai nữa ngoài cái người nói bận đến nỗi việc xếp thành hàng dài không biết có đến được không nhưng bản thân thì đến quán từ 19h30.

“Mhẻ, thật là đáng tiếc quá đi khi mà ba người đẹp trai đều đã có người yêu mất rồi” Ba người ở đâu ra?

“Eh chỉ có hai thôi nhé” Vợ quậy chỉ vào thằng Mek và thằng Thang.

“Aw còn Bohn thì sao” Cô ấy làm ánh mắt trêu chọc bắt trước Nang người đang bám chặt vào cánh tay tôi. Những người bạn còn lại của cô cũng làm như vậy.

“Ern… khùng quá đi”

“Tôi vẫn còn độc thân đấy nhé” Các cô gái bỗng dưng im lặng, chủ nhân của buổi sinh nhật nhìn có vẻ sững sờ trước khi làm vẻ mặt khó chịu. Bạn của cô ấy vỗ nhẹ vào lưng như một lời an ủi. Bầu không khí khó chịu đến mức Ern phải thay đổi chủ đề cuộc trò chuyện để không làm mất mặt bạn mình.

Người bạn yêu của tôi đã cố gắng hết sức để kìm lại tiếng cười của mình, tôi quay lại nhún vai với tụi nó rồi xin phép đi vào nhà vệ sinh. Mắc tè từ khi vào trung tâm mua sắm rồi nhưng tôi sợ những người bạn tốt không thoải mái, vì vậy tôi mới vội vàng chạy tới. Quán P’Diew cũng được coi là rất sang trọng, nhìn cách lau dọn cũng sạch sẽ…nhưng sẽ tốt hơn nếu suốt quãng đường đi không có những thanh niên đứng yêu đương mà không xấu hổ giữa thanh thiên bạch nhật.

“Sao rồi Bohn”

“…sao là sao”

Tôi ngẩng đầu nhìn người mới lên tiếng ‘Mai’ hôm nay ăn mặc khá là…ừm thì đó là chiếc áo có cổ chữ V màu trắng xẻ sâu để lộ khuôn ngực trắng, chiếc quần Smoke Dave nhìn cũng ổn nhưng nó không làm cho tôi có hứng thú.

“Là người yêu của cô gái đó hả” Đối phương vừa hỏi vừa đẩy người ngồi lên thành bồn gần chỗ tôi đứng, tôi đưa mắt nhìn người kia một chút trước khi tắt vòi nước. Bước đến lấy khăn giấy để lau tay khi xử lý xong việc cá nhân. Nếu không thì sẽ không có tâm trạng để làm bất cứ điều gì.

“Không” Tôi trả lời với giọng bình thản, mà cậu ta cũng không có vẻ gì là sốc. Chắc có lẽ cũng đã biết rồi bởi vì tôi chưa bao giờ trao danh phận người yêu của mình cho bất kỳ ai. Nhìn vậy thôi chứ nếu có người yêu thì chỉ có một người tại một thời điểm thôi nhé. Nhưng giờ tôi chưa có người yêu nên cặp bồ nhiều lắm.

“Chỉ là bạn tình?”

“Ừm”

“Vậy…không để ý thêm một nào người nữa à” Một dáng người nhỏ bé bước đến gần bên tôi, có thể gọi là trong cự ly rất gần. Cậu ấy đặt một tay lên vai tôi, tay còn lại dùng ngón trỏ xoa xoa khuôn ngực qua lớp vải.

“Ý mày là nhắc đến ai?”

“Em nghĩ là anh biết em đang nhắc đến ai” Mai ngẩng mặt lên nở một nụ cười khiêu khích, đưa mặt lại gần đến mức có thể cảm nhận được mùi nước hoa của đối phương. À đúng rồi, tại sao tôi lại không biết là cậu ta có ý với mình…

“Ỏ nếu là người đó thì xin phép bye bye” Vừa dứt lời, tôi gỡ bàn tay nhỏ ra và đi ra khỏi nhà vệ sinh nhưng ngay sau đó tôi phải nhìn lại khi người nào đó giữ lấy tay tôi.

“Này là hỏi thật đó”

“…”

“Không có hứng thú một chút nào với con trai hay sao, em tán anh đến như vậy rồi mà” Thì cũng đúng như cậu ta đã nói, cậy ấy đến tán tỉnh mỗi khi chúng tôi gặp nhau. Mỗi hành động đều nói lên mục đích mà không hề che giấu một chút nào. Ai nhìn vào cũng biết là đang nghĩ gì. “Sao nào?”

“Với người khác thì không biết. Nhưng nếu với mày…thì không thể nào”

“…”

“Đi đây” Tôi giơ tay chào tạm biệt, mới đi được hai bước đã phải ngoái đầu nhìn lại vì người kia hét to đến mức những người đi ngang giật mình.

“Tại sao là em thì không thể chứ”

“…”

“Trả lời đi chứ, em giỏi lắm đó nếu anh không biết làm thì nằm yên thôi cũng được”

“Không, tao thích làm người kiểm soát trò chơi hơn” Thay vì nói ra rồi thì sẽ làm đối phương đau lòng nhưng không, mẹ nó không những không buồn mà còn cười nham hiểm rồi còn lấy tay vuốt ve bắp tay to lớn của tôi giống như cạo cái cây tìm con số may mắn.

“Vậy thì nói cho em đi là anh thích kiểu người như thế nào”

“…”

“Em sẽ thay đổi theo ý anh được nhé Bohn…”

“…”

“Chỉ cần nói…”

“Ờ ờ chắc là”

“…”

“Xin lỗi nhé Mai, nói thẳng nhé là dù cho có làm gì đi nữa tao cũng không thể nào thích mày đâu. Đừng có lãng phí thời gian nữa xin mày đó” Không đợi cho thanh niên nhỏ nhắn có gương mặt xinh đẹp nói thêm gì nữa. Tôi gỡ tay cậu ấy ra, chuẩn bị bước ra khỏi nơi vô cùng khủng khiếp này. Chúng ta chỉ có thể làm bạn bè thôi, tôi nghĩ tính cánh của nó cũng khá tốt không đáng để mê mệt tao đâu.

Thật ra tôi nghĩ giới tính nó chỉ là chuyện thứ yếu, chuyện quan trọng nhất có lẽ là sở thích và hơn nữa đó chính là định mệnh.

“Vãi, sức hấp dẫn mạnh mẽ quá nha em tao” Một giọng nói trầm thấp phát ra từ P’Diew người đang đứng dựa vào tường, có lẽ đã ở đây ngay từ đầu rồi…

“Ha chắc chắn rồi anh, người ta hot mà”

“Đi ngồi nói chuyện với tao một chút” P’Diew dẫn tôi đi đến ngồi ở quầy trước khi quay đi gọi hai ly Tequila, không lâu lắm thì những đã gọi đã đến.

“Có chuyện gì vậy anh”

“Cô gái đó đó” Đối phương vừa nói vừa nhấp một ngụm rượu Tequila.

“Cô gái nào anh, có nhiều người lắm”

“Thằng sở khanh ới…người mà là chủ nhân của tiệc sinh nhật á”

“Nang?”

“Ừm”

“Làm sao” Tôi ngồi khoanh tay hỏi, thấy vậy anh ấy thấp giọng trả lời đưa lưỡi đẩy má phồng lên, giả vờ ra vẻ suy nghĩ nhiều.

“Người yêu mày?”

“Anh nghĩ sao vậy”

“Hử không phải à”

“Có chuyện gì không anh, đã lâu rồi không gặp không còn liên quan gì hết”

“Tao thấy cô ấy tán tỉnh một anh chàng đẹp trai”

“Thật ạ” Mhẻ miệng thì nói yêu một mình tôi. Thật ra tôi cũng biết là cô ấy có những mối quan hệ với người này người kia khắp nơi. Nhưng tôi không quan tâm hay có cảm giác gì vì giữa chúng tôi không có gì khác ngoài tình dục. Chỉ có mỗi cô ấy tự nghĩ là tôi sẽ ghen.

“Mày không cảm thấy gì phải không”

“Còn hơn mức là không cảm thấy gì nữa”

“Thằng Bohn…nghiêm túc mà nói thì tao thực sự muốn biết loại người nào có thể khiến mày gục ngã. Nếu có người yêu hãy đến nói cho tao biết nữa đó”

“Nếu có thì…”

“Tao nghĩ đó phải là một người kỳ lạ, chắc chắn luôn. Ờ nói đến kỳ lạ…thì anh chàng đó cũng đúng kỳ lạ luôn”

“Ai vậy anh?”

“Người mà cô gái của mày đến tán” Chủ quán rượu trả lời tôi mặc dù đang nhìn vào ngực của một người phụ nữ gợi cảm đi ngang qua. Nếu còn nhìn người khác nữa, em sẽ mách vợ anh thật đó.

“Lạ như thế nào á”

“Nó ăn mặc nhìn thì cũng ổn, cực ngầu luôn…bảnh bao, mặt thì cũng đẹp nhưng không ngờ lại mang Yakult vào quán rượu. Tao phải nhìn một lúc lâu thì mới biết là cái gì, hahaha” Há có phải thằng ngơ không ta, không nghĩ là trên đời này sẽ có một giống loài nào giống như thằng Duen nữa.

“Thật hả anh, hahaha”

“Ờ vậy mà mẹ nó còn từ chối em Nang của mày như thế nào không biết, mặt con bé biến sắc đi luôn”

“Từ chối Nang luôn á?” Cỡ như tôi đây vẫn còn chưa dám từ chối nữa đó.

“Ờ con bé của mày tức đến nỗi đỏ hết cả mặt luôn”

“Nghĩ ra cái cảnh tượng đó mà buồn cười dễ sợ, muốn thấy mặt của nó”

“Nó có lẽ…đệch mẹ mày may mắn chết bà luôn đó thằng Bohn”

“Đột nhiên P’Diew đột mở to mắt và quay sang chửi tôi. Hử? Có bị làm sao không vậy.

“?”

“Đó kìa, là anh chàng ngồi ở bàn đó” Chủ quán rượu chỉ vào một cái bàn gần quầy. Khi quay lại nhìn thì thấy có năm người đang ngồi ở bàn trong đó chỉ là một người là nữ còn lại là nam.

“Người nào vậy anh” Tôi ngước cổ lên nhìn, đâu người nào đẹp trai…Ô hổ mẹ nó đẹp trai cả bàn luôn chỉ có một người là con trai nhìn dễ thương và một người khác đang ngồi quay lưng lại. Vì vậy chúng tôi không thể nhìn thấy mặt nhưng nhìn từ đằng sau thì vô cùng quen…

“Người mà đang ngồi quay lưng lại với chúng ta đó nó mặc một chiếc áo khoác da màu đen ngầu ngầu, đó là nó kìa”

“Ở đâu nhìn không thấy anh” Tôi nhíu mày cố gắng nheo mắt nhìn nhưng mà quá thiếu ánh sáng. Hơn nữa, đối phương dường như thậm chí còn không quay đầu về phía chúng tôi nữa.

“Vậy chúng ta hãy đi đến bàn đó” Nói xong P’Diew ngay lập tức đi mở một bàn mới gần bàn đó, đây là lợi thế của việc sở hữu một quán rượu.

“Aw mẹ nó đang khóc nữa chứ” Anh của tôi thốt lên khi thấy người được nói đến đó đang cúi xuống, lấy mu bàn tay che mắt giống như đang khóc. Tôi nghĩ có lẽ nó khóc thật, thấy bạn đến an ủi, hình như được bạn mình yêu mến lắm.

Càng nhìn càng thấy bóng lưng quen thuộc, vòng tay quen thuộc, đôi chân quen thuộc, bờ vai quen thuộc, hình dáng quen thuộc… khuôn mặt cũng quen thuộc nữa.

“Thằng Duen…”

“Aw quen biết luôn hả”

“Vâng, là đàn em có quen biết nhau” Tôi trả lời người bên cạnh nhưng mà nhìn theo bóng hình mảnh khảnh không chớp mắt. Người phụ nữ duy nhất trong nhóm đi đến ôm nó, thằng Duen cũng gật đầu rồi đẩy cô ấy ra để tiếp tục uống rượu. Mày cũng uống rượu được nữa hả?

“Rồi rồi, N’Nang này thật là không may mắn” Giọng nói của P’Diew hoàn toàn không lọt vào đầu tôi. Mắt tôi nhìn thân hình mảnh khảnh xuyên suốt mọi hành động. Sinh viên khoa Y xoa mặt dụi mắt như để tỉnh táo lại mà rượu thì uống xuống cổ họng không ngừng. Quán P’Diew có bán theo chai không vậy, bình thường thấy bán theo ly.

Không nghĩ là mặt như thằng trắng sáng sẽ vào một nơi như thế này nữa.

“He he”

“Cái gì anh”

“Khônggggg” P’Diew mẹ đúng gian sảo, giọng cao đến như vậy không có một chút tin tưởng nào luôn đó anh.

“Không thật chứ, giọng anh mẹ nó đúng cao luôn đó”

“Cũng không có gì”

“Huh, nếu tin thì làm trâu cho rồi”

“Hừm tao chỉ nghĩ là…tao có thể sẽ được nghe cái gì đó từ mày sớm thôi, hehe”

Tôi đâu có ngu, tôi biết ý anh ấy nhắc đến đây là gì. Tôi nhìn vào người đang là tâm điểm chính của cuộc trò chuyện. Bây giờ thằng Duen đã ngừng khóc rồi, nó chầm chậm lau nước mắt. Những người trong bàn xúm lại đập đầu con trâu nước đến nỗi nó phải làm ra vẻ bất mãn.

Không biết nữa, tôi vẫn có thể khẳng định là mình không thích nó. Nhưng tôi phải thừa nhận rằng tôi cảm thấy nó đặc biệt hơn những người khác… một chút

Lâu lắm rồi mới thấy thích ai đó trong lần đầu tiền gặp gỡ, nên hãy vui lên nào thằng mặt búng ra sữa…

Cập nhật: 15/05/2023

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK