Mặc cho mấy thằng bạn đang ngồi viết bản kiểm điểm và bản tường trình cậu vẫn cứ ung dung ngồi sát trùng vết thương rồi dán băng cá nhân. Nam ngồi bên kia bàn thấy cậu như vậy thì lấy chân đá đá vào ghế của cậu:
“Mày dẹp ngay cho tao đỡ ngứa mắt, nhanh!”
Cậu thì chẳng thèm quan tâm đến, vẫn cứ tiếp tục công việc của mình:
“Vớ vẩn, dẹp là dẹp thế nào? Để lại sẹo trên mặt là mất hết cả thẩm mĩ đấy!”
Tuấn đang viết nghe thấy vậy thì ngay lập tức ngẩng mặt lên:
“Biết cái mặt quan trọng vậy thì còn đánh nhau làm cái gì hả cái thằng này?!”
Cậu nhìn lại miếng băng cá nhân đang ngay ngắn trên mu bàn tay mình rồi tủm tỉm cười:
“Chúng mày đúng thật là... Không đánh nhau, không để bị thương thì làm gì có băng cá nhân để mà dùng chứ? Đồ miễn phí đấy, lại còn là loại sịn nữa nhá!”
Thành đã viết xong bản tường trình, tạm để bản kiểm điểm sau lát nữa viết, ngay lập tức lao sang chỗ của Đức:
“Đưa đây mấy cái đê, tao cũng bị sứt tay này!” vừa nói cậu vừa chìa cái tay có sứt một chút do tối qua không cẩn thận va vào cửa ra.
Thấy đám bạn của mình có vẻ đang nhòm ngó vào túi đồ nó mua cho cậu mặc dù không thằng nào bị thương đến mức phải dán dán khắp nơi như cậu thì ngay lập tức cất hết vào túi:
“Chúng mày có bị thương chỗ nào thì tí nữa tao đưa xuống phòng y tế!”
Một cây bút phi vèo qua mặt của cậu kèm theo câu nói của Nam:
“Cái thằng ki bo này nữa! Tao vì mày mà bây giờ phải ngồi đây viết mấy cái vớ vẩn này mà mày dám ăn nói như thế hả? Thích thì tí nữa bảo nó mua thêm cho mấy cái nữa, gia đình điều kiện như thế lo gì mà mày phải ki bo như thế hả?”
Dù cho có bị nói như vậy nhưng cậu vẫn không có ý định chia sẻ bảo bối của mình:
“Dù cho không có vụ này của tao thì mày cũng viết mấy cái này thường xuyên mà! Tuần nào chả phải lên đây nghe cải lương của thầy hiệu trưởng mà còn làm như mình ngoan ngoãn lắm không bằng!”
***
“Thầy để cho tôi tự xử lí học sinh của mình được không ạ? Dù sao chúng nó cũng không phải là hư hỏng gì, chỉ hơi nghịch một chút thôi.” Cô chủ nhiệm vẫn đang nói chuyện riêng với thầy hiệu trưởng, thầy nổi tiếng là nghiêm nhưng lần này lại đồng ý để cho cô tự giải quyết:
“Cô không được bênh vực không sinh của mình đâu đấy! Chưa bao giờ tôi thấy học sinh của lớp cô đánh nhau đâu đấy. Lại còn là học sinh thuộc dạng ngoan nhất trường nữa. Giáo dục chúng nó cho tốt vào, yêu đương vào là mất hết cả lí trí!” thầy vừa nói vừa uống trà, nói đến vấn đề này với cô khiến cho thầy không được thoải mái cho lắm vì thực ra ngày xưa hai người họ từng yêu nhau khi học cấp ba, chẳng hiểu là do thầy quá khác hay trí nhớ cô kém nữa mà cô lại không hề nhớ gì cả.
“Thầy cũng biết ạ?” cô thấy thầy cũng phát hiện ra lí do nên cười cười vẻ hơi ngại...
“Thôi, cô ra cho chúng nó về đi chứ phòng tôi không phải là nơi lưu trữ tội phạm.”
***
“Không ngờ là cũng biết quan tâm đến người ta như vậy nhá!” sau khi hết tiết Hạ Anh lập tức bay vèo sang chỗ của nó, nghe qua là biết cô nhắc đến chuyện gì nên nó hơi bối rối:
“Sao mày biết được?” mới đi học được một thời gian ngắn thôi mà nó đã làm quen được với cách xưng hô mới ở trường học rồi, hơi thắc mắc vì nội qui có nói phải gọi bạn xưng tôi nhưng lại không thấy ai xưng hô như vậy bao giờ.
“Cả lớp thấy chứ riêng gì tao, lúc đấy cô giáo ra ngoài lên chúng nó đổ xô hết ra ngoài cửa để xem mà. Bây giờ thì cả lớp biết chúng mày yêu nhau rồi!” Hạ Anh nhìn nó cười cười, cô thực ra là đang nói những lời trái với lòng mình. Cô không chắc là mình có thể thành thật mong cho hai người họ thành đôi.
“Nhảm nhí quá! Yêu đương gì... người khác thì không nói nhưng mày biết tao là ai mà, đúng không nào?” nghe nó nói vậy cô nhìn ngó xung quanh một chút, không thấy ai để ý thì mới ghé lại gần nó nói nhỏ:
“Tao là người của W nhưng suy cho cũng thì mày đâu có phải!”
Nó nhăn mặt nhìn Hạ Anh rồi đưa tay lên gõ vào đầu cô, chưa bao giờ nó lại muốn là người của W như bây giờ vì đột nhiên nó thấy cô có vẻ đơn độc quá. Thật không ngờ nó lại thật sự thấy quí cô như vậy, bây giờ đã không chỉ là vì anh trai nữa mà thật sự là vì bản thân nó.
“Con bé này! Đừng quên tao là em gái của ai. Với lại là suy cho cùng thì W cũng không xấu xa lắm. Cũng không mấy khi giết người...” nó cảm thấy như cô đang mặc cảm vì là thành viên của tổ chức đó nên mới kiểm lời an ủi.
“Ừ.” Hạ Anh cũng chỉ cười nhẹ thôi. “Cũng không mấy khi giết người” ư? Thật không ngờ là nó lại nghĩ như vậy, số người dưới tay Key đã thành con số không đếm được rồi, mà trong khi đó W có cả tá người như anh. Vậy mà nó vẫn nghĩ W lương thiện đến độ không mấy khi giết người.
Chắc có vẻ Key không muốn cho em gái của mình biết quá nhiều về tổ chức, có thể đó là cách mà anh dùng để bảo vệ người thân duy nhất còn xót lại trên đời của mình.
...