Từ đó về sau, cuộc sống Lục Dương khá là lành mạnh, sớm tinh mơ ngồi ở đỉnh núi, mặt hướng lên trời, đắm chìm trong ánh nắng mai, buổi sáng thì luyện kiếm pháp, dùng tâm dưỡng kiếm, buổi trưa thì nằm trên cây chợp mắt được tiếng rưỡi, buổi chiều mặt mũi sáng láng đối chiến với con rối, bị con rối đánh, ăn tối xong, tiếp tục soi đèn đọc sách, hoàn thành bài học Đại sư tỷ giao cho.
Một năm cứ trôi qua như thế, tu vi Lục Dương không ngừng tăng lên.
…
“Mau nhìn kìa, người đó có phải là Lục Dương kiếm linh căn, vị đệ tử thứ tư của tông chủ không?”
Bên trong sảnh Nhiệm Vụ, Lục Dương mặc một bộ áo bào trắng, đôi mắt sáng ngời có thần, hông đeo thanh bảo kiếm có chùm tua rua màu đỏ phía đầu chuôi, cực kỳ hút mắt.
Ai nhìn thấy cũng phải khen ngợi một câu, quả là thanh niên tài giỏi tuấn tú.
Đa số đệ tử Vấn Đạo tông đều biết nhau, nhất là ở nơi như sảnh Nhiệm Vụ, nếu gặp được người đã lâu không thấy, đều sẽ nói nhiều thêm vài câu.
Lục Dương là người đứng đầu trong buổi kiểm tra nhập môn, kiếm linh căn, đã chọc giận người tốt tính như thần sông và Đới Bất Phàm, bái làm đệ tử tông chủ, lại được Đại sư tỷ đích thân dạy dỗ, đủ loại nguyên nhân gộp lại khiến hắn tỏa sáng rực rỡ, tiếng tăm cực lớn trong đám đệ tử mới.
Ngay cả Đào Yêu Diệp với dung mạo đẹp như tiên cũng không bằng Lục Dương.
“Tên đó là Lục Dương do Đại sư tỷ đích thân bồi dưỡng sao? Ồ, đúng thật rồi.”
“Nghe bảo hắn mới vô tông có một năm, mà mấy ngày trước đã trở thành tu sĩ Trúc Cơ kỳ rồi đấy.”
“Trúc Cơ kỳ rồi cơ á, thảo nào đến sảnh Nhiệm vụ, xem ra là muốn nhận nhiệm vụ để rèn luyện bản thân.”
Đối với những ánh mắt xung quanh đang nhìn mình như thể xem động vật quý hiếm, Lục Dương đã không còn xa lạ gì nữa.
Đám sư huynh bàn tán không sai, bảy ngày trước hắn đã lên được Trúc Cơ, lại dùng thời gian bảy ngày này để củng cố, nên hôm nay mới chính thức xuất quan, nghe theo lời phân phó của Đại sư tỷ, ra ngoài đi loanh quanh nhiều hơn.
Ở sảnh Nhiệm Vụ, Lục Dương nhìn thấy có rất nhiều loại nhiệm vụ khác nhau, vừa xem vừa kinh ngạc, phía trên có Chém chết lão ma đầu Hợp Thể kỳ gϊếŧ người đến độ thây chất thành núi máu chảy thành sông, phía dưới có Giúp đỡ tìm chó mèo, gì cũng có.
Ví dụ như nhiệm vụ mà Lục Dương đang xem, yêu cầu nhiệm vụ là Tìm một công pháp song tu, mà phải là bản chính thống.
Công pháp song tu phân thành hai loại, chính thống và không chính thống. Công pháp song tu chính thống không cần phải giải thích nhiều, đơn giản chỉ là chuyện điều hòa âm dương, nam nữ hỗ trợ nhau và những việc tựa tựa vậy…
Còn công pháp song tu không chính thống, càng không cần phải giải thích nhiều.
Người yêu cầu nhiệm vụ này là một con Hồ yêu, nó đã tiến hành đăng ký tại Vấn Đạo tông.
Tuy nói rằng chức trách của Vấn Đạo tông bao gồm cả việc hàng yêu trừ ma, nhưng cũng là biết phân rõ phải trái đúng sai, chứ không phải gặp yêu liền gϊếŧ, đối với những cá thể yêu quái lương thiện, không có ý muốn hại người, Vấn Đạo tông sẽ không hàng phục, mà ngược lại, cho phép các loại yêu quái này tiến hành đăng ký, trao cho chúng thân phận hợp pháp.
Con Hồ yêu này chính là như vậy.
Hồ yêu tên Tô Yên, là một chú cáo nhỏ bình thường sống bên trong rừng sâu núi thẳm, lúc chơi đùa đã bị kẹt trong bẫy thợ săn, may được một đệ tử thế gia đang dạo chơi trên núi gặp và cứu lấy Tô Yên, vị đệ tử đó đã thành công làm mất trắng miếng ăn một ngày trời của đám thợ săn.
Sau này ở trong hang núi thần bí nào đó, Tô Yên đã ăn phải quả Hóa Hình, làm kích hoạt huyết mạch ẩn giấu bên trong cơ thể, trở thành Hồ yêu.
Tô Yên nhận ơn nên muốn báo ân, hóa thành hình người đi tìm báo đáp vị đệ tử thế gia kia.
Lúc này, đệ tử thế gia đã trở thành đại gia chủ, gặp qua rất nhiều nữ nhân, nhưng không ai có thể xinh đẹp sánh ngang với Tô Yên.
Hai người đã kết hôn giống với tình tiết kịch bản.
Nhưng vấn đề lại đến ngay sau đó.
Hồ yêu vốn có bản chất mê hoặc trời sinh, không thể ngừng hấp thu dương khí, lúc hai vợ chồng hành sự, người chồng cứ luôn bị hút dương khí.
Cũng may dương khí có thể khôi phục được, nên không đến mức mất mạng, chỉ cần giảm tần suất làm chuyện ấy lại là được.
Nhưng hai con người mới cưới, lại phải giảm chuyện ấy lại, ai mà chịu chứ.
Mà làm thường xuyên, thì người chồng lại cứ tiều tụy dần, dễ tạo nên tin đồn.
Vì vậy Tô Yên hy vọng tu luyện được một thuật song tu chính thống, giúp nàng khống chế được thể hồ mị.
Nhiệm vụ này đã đăng lên rất lâu, nhưng không ai nhận.
Không phải là thuật song tu hiếm, có điều ai mà đi hoàn thành nhiệm vụ này rồi thì đồng nghĩa là sẽ có thuật song tu chính thống, có bản chính thống rồi, bọn họ sẽ không kiềm được suy nghĩ đối phương có thuật song tu không chính thống hay không?
Sư huynh đệ tìm ngươi đòi thuật song tu không chính thống, ngươi nói có hay không có, cho hay không cho?
Các sư tỷ sư muội sẽ nhìn ngươi như thế nào?
“Nhiệm vụ này không tồi, ta nhận.”
Phía sau Lục Dương có người nói, nghe tiếng liền biết Mạnh Cảnh Chu.
Mạnh Cảnh Chu là người thích hợp nhận cái nhiệm vụ này nhất, lấy thân phận Mạnh gia, chắc chắn không thiếu thuật song tu, mà thân mang linh căn thuần dương, cũng chắc chắn không có thuật song tu không chính thống.
Dù Mạnh Cảnh Chu có thuật song tu không chính thống đi chăng nữa, thì cũng chỉ biết trừng mắt mà nhìn thôi.
Mạnh Cảnh Chu lên Trúc Cơ sớm hơn Lục Dương, hắn đã nhận ba nhiệm vụ rồi.
“Ngươi cũng Trúc Cơ rồi à?” Mạnh Cảnh Chu cười nói, hai người bọn họ đều là đơn linh căn biến dị, thiên phú tu luyện chênh lệch nhau không lớn, Lục Dương lên Trúc Cơ trễ hơn hắn nhiều ngày như vậy, có hơi bất ngờ.
Nhớ đến những ngày tháng bị Đại Sư tỷ tra tấn trong một năm qua, Lục Dương thở dài một hơi: “Cuối cùng cũng Trúc Cơ rồi.”
“Đợi hoàn thành nhiệm vụ xong, hai người chúng ta đi ăn ngon một bữa, ta mời.” Mạnh Cảnh Chu ôm đồm nhiều việc, nên cái hắn không thiếu chính là linh thạch.
Sau khi Mạnh Cảnh Chu rời đi, Lục Dương tiếp tục xem lướt qua những nhiệm vụ dán trên tường.
“Phía Bắc dường như xuất hiện dấu vết cúng tế ma đạo, kiến nghị tu sĩ Kim Đan kỳ trở lên điều tra, phần thưởng nhiệm vụ là bốn trăm điểm cống hiến, nếu điều tra thêm được tin tức, sẽ thưởng thêm.”
“Đạo trưởng Lý Hồng ở Sơn Hải Quan làm mất vật nuôi yêu thích, cần phái người đi tìm.”
Lục Dương dừng lại một chút, cảm thấy nhiệm vụ này không tệ, đi tìm chó mèo không có gì nguy hiểm cả, sau đó hắn xem tiếp câu sau.
“Thú cưng bị lạc là một con Mãnh Hổ Hai Cánh, tu vi Nguyên Anh Trung kỳ, tìm thấy có thể nhận được phần thưởng nhiệm vụ là năm trăm điểm cống hiến.”
Lục Dương rụt cổ lại, yêu thú Nguyên Anh kỳ, lại còn là Mãnh Hổ Hai Cánh có huyết mạch thượng cổ, hắn còn không có tư cách làm cây tăm cho nó xỉa răng nữa là, nhiệm vụ kế tiếp, nhiệm vụ kế tiếp.
“Ở núi Côn Ngữ, thời điểm ngày đêm giao hòa có sóng linh khí dao động, nghi là động thiên chưa từng được phát hiện, cần điều tra tiền trạm trước, kiến nghị tu sĩ Nguyên Anh Hậu kỳ trở lên tham gia, phần thưởng nhiệm vụ là tám trăm điểm cống hiến, nếu là động thiên quý giá, sẽ thưởng thêm.”
Lại là một nhiệm vụ không dính dáng gì tới Lục Dương.
Nếu là ở bên ngoài, tu sĩ Luyện Khí kỳ đã có thể dạo chơi giang hồ, xưng một câu cao thủ, tu sĩ Trúc Cơ kỳ có thể xưng hùng lập tổ ở địa phương nhỏ, hưởng phúc trăm năm, tu sĩ Kim Đan kỳ thì dám xưng là chân nhân, khai tông lập phái.
Nhưng ở Vấn Đạo tông, bốc đại một người qua đường thôi cũng là Kim Đan kỳ, ném viên gạch cũng có thể phá nát cả một mảng lớn… Nhưng với tu vi của các đệ tử bình thường, thì họ sẽ ném trả viên gạch lại.
Đệ tử Vấn Đạo tông đều là tinh anh ngàn dặm chọn một, trước khi chiêu mộ lứa đệ tử mới như Lục Dương vào, Vấn Đạo tông thậm chí còn không có tu sĩ Luyện Khí kỳ và Trúc Cơ kỳ, đệ tử có tu vi thấp nhất là Kim Đan kỳ.
Mặc cho ngươi có giỏi giang ở bên ngoài đến mấy, về Vấn Đạo tông vẫn phải ngoan ngoãn làm người.
Nhiệm vụ thích hợp với tu sĩ Trúc Cơ kỳ không nhiều, Lục Dương xem liên tiếp mấy cái, không phải yêu cầu tu vi Kim Đan kỳ thì cũng là yêu cầu tu vi Nguyên Anh kỳ.
Hắn chú ý đến một nhiệm vụ dạng đặc biệt.
“Nhiệm vụ dài hạn: Thu thập những công pháp Vấn Đạo tông chưa có, phần thưởng sẽ được quyết định dựa vào nội dung công pháp.”
“Ngoài ra: Xin sư tỷ Vân Chi không được nhận nhiệm vụ này, Tàng Kinh Các đã mở khu Vân Chi, sư tỷ Vân Chi có thể đặt thẳng công pháp đã viết xong vào khu vực này.”
Một năm cứ trôi qua như thế, tu vi Lục Dương không ngừng tăng lên.
…
“Mau nhìn kìa, người đó có phải là Lục Dương kiếm linh căn, vị đệ tử thứ tư của tông chủ không?”
Bên trong sảnh Nhiệm Vụ, Lục Dương mặc một bộ áo bào trắng, đôi mắt sáng ngời có thần, hông đeo thanh bảo kiếm có chùm tua rua màu đỏ phía đầu chuôi, cực kỳ hút mắt.
Ai nhìn thấy cũng phải khen ngợi một câu, quả là thanh niên tài giỏi tuấn tú.
Đa số đệ tử Vấn Đạo tông đều biết nhau, nhất là ở nơi như sảnh Nhiệm Vụ, nếu gặp được người đã lâu không thấy, đều sẽ nói nhiều thêm vài câu.
Lục Dương là người đứng đầu trong buổi kiểm tra nhập môn, kiếm linh căn, đã chọc giận người tốt tính như thần sông và Đới Bất Phàm, bái làm đệ tử tông chủ, lại được Đại sư tỷ đích thân dạy dỗ, đủ loại nguyên nhân gộp lại khiến hắn tỏa sáng rực rỡ, tiếng tăm cực lớn trong đám đệ tử mới.
Ngay cả Đào Yêu Diệp với dung mạo đẹp như tiên cũng không bằng Lục Dương.
“Tên đó là Lục Dương do Đại sư tỷ đích thân bồi dưỡng sao? Ồ, đúng thật rồi.”
“Nghe bảo hắn mới vô tông có một năm, mà mấy ngày trước đã trở thành tu sĩ Trúc Cơ kỳ rồi đấy.”
“Trúc Cơ kỳ rồi cơ á, thảo nào đến sảnh Nhiệm vụ, xem ra là muốn nhận nhiệm vụ để rèn luyện bản thân.”
Đối với những ánh mắt xung quanh đang nhìn mình như thể xem động vật quý hiếm, Lục Dương đã không còn xa lạ gì nữa.
Đám sư huynh bàn tán không sai, bảy ngày trước hắn đã lên được Trúc Cơ, lại dùng thời gian bảy ngày này để củng cố, nên hôm nay mới chính thức xuất quan, nghe theo lời phân phó của Đại sư tỷ, ra ngoài đi loanh quanh nhiều hơn.
Ở sảnh Nhiệm Vụ, Lục Dương nhìn thấy có rất nhiều loại nhiệm vụ khác nhau, vừa xem vừa kinh ngạc, phía trên có Chém chết lão ma đầu Hợp Thể kỳ gϊếŧ người đến độ thây chất thành núi máu chảy thành sông, phía dưới có Giúp đỡ tìm chó mèo, gì cũng có.
Ví dụ như nhiệm vụ mà Lục Dương đang xem, yêu cầu nhiệm vụ là Tìm một công pháp song tu, mà phải là bản chính thống.
Công pháp song tu phân thành hai loại, chính thống và không chính thống. Công pháp song tu chính thống không cần phải giải thích nhiều, đơn giản chỉ là chuyện điều hòa âm dương, nam nữ hỗ trợ nhau và những việc tựa tựa vậy…
Còn công pháp song tu không chính thống, càng không cần phải giải thích nhiều.
Người yêu cầu nhiệm vụ này là một con Hồ yêu, nó đã tiến hành đăng ký tại Vấn Đạo tông.
Tuy nói rằng chức trách của Vấn Đạo tông bao gồm cả việc hàng yêu trừ ma, nhưng cũng là biết phân rõ phải trái đúng sai, chứ không phải gặp yêu liền gϊếŧ, đối với những cá thể yêu quái lương thiện, không có ý muốn hại người, Vấn Đạo tông sẽ không hàng phục, mà ngược lại, cho phép các loại yêu quái này tiến hành đăng ký, trao cho chúng thân phận hợp pháp.
Con Hồ yêu này chính là như vậy.
Hồ yêu tên Tô Yên, là một chú cáo nhỏ bình thường sống bên trong rừng sâu núi thẳm, lúc chơi đùa đã bị kẹt trong bẫy thợ săn, may được một đệ tử thế gia đang dạo chơi trên núi gặp và cứu lấy Tô Yên, vị đệ tử đó đã thành công làm mất trắng miếng ăn một ngày trời của đám thợ săn.
Sau này ở trong hang núi thần bí nào đó, Tô Yên đã ăn phải quả Hóa Hình, làm kích hoạt huyết mạch ẩn giấu bên trong cơ thể, trở thành Hồ yêu.
Tô Yên nhận ơn nên muốn báo ân, hóa thành hình người đi tìm báo đáp vị đệ tử thế gia kia.
Lúc này, đệ tử thế gia đã trở thành đại gia chủ, gặp qua rất nhiều nữ nhân, nhưng không ai có thể xinh đẹp sánh ngang với Tô Yên.
Hai người đã kết hôn giống với tình tiết kịch bản.
Nhưng vấn đề lại đến ngay sau đó.
Hồ yêu vốn có bản chất mê hoặc trời sinh, không thể ngừng hấp thu dương khí, lúc hai vợ chồng hành sự, người chồng cứ luôn bị hút dương khí.
Cũng may dương khí có thể khôi phục được, nên không đến mức mất mạng, chỉ cần giảm tần suất làm chuyện ấy lại là được.
Nhưng hai con người mới cưới, lại phải giảm chuyện ấy lại, ai mà chịu chứ.
Mà làm thường xuyên, thì người chồng lại cứ tiều tụy dần, dễ tạo nên tin đồn.
Vì vậy Tô Yên hy vọng tu luyện được một thuật song tu chính thống, giúp nàng khống chế được thể hồ mị.
Nhiệm vụ này đã đăng lên rất lâu, nhưng không ai nhận.
Không phải là thuật song tu hiếm, có điều ai mà đi hoàn thành nhiệm vụ này rồi thì đồng nghĩa là sẽ có thuật song tu chính thống, có bản chính thống rồi, bọn họ sẽ không kiềm được suy nghĩ đối phương có thuật song tu không chính thống hay không?
Sư huynh đệ tìm ngươi đòi thuật song tu không chính thống, ngươi nói có hay không có, cho hay không cho?
Các sư tỷ sư muội sẽ nhìn ngươi như thế nào?
“Nhiệm vụ này không tồi, ta nhận.”
Phía sau Lục Dương có người nói, nghe tiếng liền biết Mạnh Cảnh Chu.
Mạnh Cảnh Chu là người thích hợp nhận cái nhiệm vụ này nhất, lấy thân phận Mạnh gia, chắc chắn không thiếu thuật song tu, mà thân mang linh căn thuần dương, cũng chắc chắn không có thuật song tu không chính thống.
Dù Mạnh Cảnh Chu có thuật song tu không chính thống đi chăng nữa, thì cũng chỉ biết trừng mắt mà nhìn thôi.
Mạnh Cảnh Chu lên Trúc Cơ sớm hơn Lục Dương, hắn đã nhận ba nhiệm vụ rồi.
“Ngươi cũng Trúc Cơ rồi à?” Mạnh Cảnh Chu cười nói, hai người bọn họ đều là đơn linh căn biến dị, thiên phú tu luyện chênh lệch nhau không lớn, Lục Dương lên Trúc Cơ trễ hơn hắn nhiều ngày như vậy, có hơi bất ngờ.
Nhớ đến những ngày tháng bị Đại Sư tỷ tra tấn trong một năm qua, Lục Dương thở dài một hơi: “Cuối cùng cũng Trúc Cơ rồi.”
“Đợi hoàn thành nhiệm vụ xong, hai người chúng ta đi ăn ngon một bữa, ta mời.” Mạnh Cảnh Chu ôm đồm nhiều việc, nên cái hắn không thiếu chính là linh thạch.
Sau khi Mạnh Cảnh Chu rời đi, Lục Dương tiếp tục xem lướt qua những nhiệm vụ dán trên tường.
“Phía Bắc dường như xuất hiện dấu vết cúng tế ma đạo, kiến nghị tu sĩ Kim Đan kỳ trở lên điều tra, phần thưởng nhiệm vụ là bốn trăm điểm cống hiến, nếu điều tra thêm được tin tức, sẽ thưởng thêm.”
“Đạo trưởng Lý Hồng ở Sơn Hải Quan làm mất vật nuôi yêu thích, cần phái người đi tìm.”
Lục Dương dừng lại một chút, cảm thấy nhiệm vụ này không tệ, đi tìm chó mèo không có gì nguy hiểm cả, sau đó hắn xem tiếp câu sau.
“Thú cưng bị lạc là một con Mãnh Hổ Hai Cánh, tu vi Nguyên Anh Trung kỳ, tìm thấy có thể nhận được phần thưởng nhiệm vụ là năm trăm điểm cống hiến.”
Lục Dương rụt cổ lại, yêu thú Nguyên Anh kỳ, lại còn là Mãnh Hổ Hai Cánh có huyết mạch thượng cổ, hắn còn không có tư cách làm cây tăm cho nó xỉa răng nữa là, nhiệm vụ kế tiếp, nhiệm vụ kế tiếp.
“Ở núi Côn Ngữ, thời điểm ngày đêm giao hòa có sóng linh khí dao động, nghi là động thiên chưa từng được phát hiện, cần điều tra tiền trạm trước, kiến nghị tu sĩ Nguyên Anh Hậu kỳ trở lên tham gia, phần thưởng nhiệm vụ là tám trăm điểm cống hiến, nếu là động thiên quý giá, sẽ thưởng thêm.”
Lại là một nhiệm vụ không dính dáng gì tới Lục Dương.
Nếu là ở bên ngoài, tu sĩ Luyện Khí kỳ đã có thể dạo chơi giang hồ, xưng một câu cao thủ, tu sĩ Trúc Cơ kỳ có thể xưng hùng lập tổ ở địa phương nhỏ, hưởng phúc trăm năm, tu sĩ Kim Đan kỳ thì dám xưng là chân nhân, khai tông lập phái.
Nhưng ở Vấn Đạo tông, bốc đại một người qua đường thôi cũng là Kim Đan kỳ, ném viên gạch cũng có thể phá nát cả một mảng lớn… Nhưng với tu vi của các đệ tử bình thường, thì họ sẽ ném trả viên gạch lại.
Đệ tử Vấn Đạo tông đều là tinh anh ngàn dặm chọn một, trước khi chiêu mộ lứa đệ tử mới như Lục Dương vào, Vấn Đạo tông thậm chí còn không có tu sĩ Luyện Khí kỳ và Trúc Cơ kỳ, đệ tử có tu vi thấp nhất là Kim Đan kỳ.
Mặc cho ngươi có giỏi giang ở bên ngoài đến mấy, về Vấn Đạo tông vẫn phải ngoan ngoãn làm người.
Nhiệm vụ thích hợp với tu sĩ Trúc Cơ kỳ không nhiều, Lục Dương xem liên tiếp mấy cái, không phải yêu cầu tu vi Kim Đan kỳ thì cũng là yêu cầu tu vi Nguyên Anh kỳ.
Hắn chú ý đến một nhiệm vụ dạng đặc biệt.
“Nhiệm vụ dài hạn: Thu thập những công pháp Vấn Đạo tông chưa có, phần thưởng sẽ được quyết định dựa vào nội dung công pháp.”
“Ngoài ra: Xin sư tỷ Vân Chi không được nhận nhiệm vụ này, Tàng Kinh Các đã mở khu Vân Chi, sư tỷ Vân Chi có thể đặt thẳng công pháp đã viết xong vào khu vực này.”