Mùng 2 tháng 2 âm lịch, nên ra ngoài.
Mưa rả rít rơi xuống mặt đất, làm dâng lên mùi đất ẩm, rơi xuống mặt hồ, tạo nên những gợn sóng tròn, rơi xuống trên đầu người qua đường, kéo đến những tiếng mắng chửi.
“Kẻ nào nói hôm nay nên ra ngoài vậy, mới bước chân ra khỏi cửa liền mưa.” Lục Dương ai oán mắng một câu, hơi hối hận vì đã không mang theo áo tơi.
Đây là lần đầu tiên hắn đi xa, chưa có kinh nghiệm gì, đột nhiên trời mưa xối ướt cả người, giày thì lấm lem bùn đất, bước đi trên đường cứ cảm thấy mặt đất như có ác ý với mình- cứ phải rút chân khỏi bùn mới đi được.
Tiếng lộp cộp truyền đến từ phía sau thu hút lấy sự chú ý của Lục Dương.
Lục Dương ngoái đầu lại nhìn, nhận ra một chiếc xe ngựa đang tiến đến gần mình, trên xe ngựa không có mã phu, con ngựa giống như tự biết đường đi, không cần ai phải điều khiển cả.
“Con ngựa này thật thần kỳ.” Lục Dương khen ngợi, trên trán con ngựa có mấy cái vảy giống như vảy rắn, rõ ràng là dòng yêu thú biến dị nào đó.
Hắn tuy không biết giá trị của nó, nhưng cũng rõ được sự quý giá của con ngựa này.
Ít nhất với tài lực của hắn thì không mua nổi.
“Vị huynh đài đi dạo trong mưa, quả thật đầy nhã hứng, không ngại lên xe ngồi một chút chứ?”
Bên trong xe truyền ra tiếng cười sảng khoái của nam giới, Lục Dương nhận lấy ý tốt của chàng trai, rút chân khỏi vũng bùn vội vàng lên xe.
“Làm phiền rồi, tại hạ là Lục Dương.” Lục Dương ngồi vào trong một cách thật cẩn thận vì sợ nước mưa với bùn đất trên người sẽ dính lên xe.
“Mạnh Cảnh Chu.” Giọng của chủ xe ngựa cũng giống như người, là một chàng trai trẻ vô tư phóng khoáng, lạc quan cởi mở, như thể gặp ai cũng nói chuyện được.
“Lục huynh cũng đến tham gia buổi tuyển chọn của Vấn Đạo tông sao?”
“Thử chút vận may mà thôi.”
Mạnh Cảnh Chu bật cười ha ha: “Lục huynh à, thành thật một chút có sao đâu, nếu huynh thật sự chỉ tới thử vận thì sẽ không lội bộ trong mưa để đến Vấn Đạo tông rồi.”
Lục Dương hơi xấu hổ: “Có ai lại không muốn vào Vấn Đạo tông chứ.”
Vấn Đạo tông, là một trong năm tiên môn lớn ở đại lục Trung Ương, có vô số vị đại năng tu tiên, cực kỳ mạnh mẽ, hôm nay Vấn Đạo tông tuyển chọn đệ tử, không biết bao nhiêu người muốn tới dự thi.
Lục Dương và Mạnh Cảnh Chu chính là một trong số đó.
Lục Dương xuyên đến đại lục Trung Ương, cha mẹ mất sớm, chỉ biết dựa vào chút tài sản ít ỏi do cha mẹ để lại và đồ cứu trợ của hàng xóm mà sống qua ngày.
Trong mười mấy năm sống ở trấn nhỏ, hắn nghe tiên sinh kể chuyện kể về việc tiên nhân gõ cổng trời, nghe kể cách đây hơn năm trăm dặm có quái sông trở mình, nước dâng lênh láng, nghe kể đệ tử tiên môn cưỡi kiếm chém yêu, trừ ma vệ đạo, từng thấy đám đạo sĩ lừa đảo nhếch nhác bay vυ"t lên không, vượt ngục ngay trước mặt mọi người, rồi lại bị quan gia bay lên tóm trở về.
Lúc đó hắn liền hiểu ra, đây không phải là thế giới, cũng không phải là triều đại nào đó mà hắn quen, đây là thế giới tu tiên bằng năng lực mỗi người.
Hắn muốn cầu tiên vấn đạo, học tiên pháp trường sinh.
Vấn Đạo tông chính là mục tiêu thứ nhất mà hắn chọn.
Lý do chọn Vấn Đạo tông không có gì đặc biệt cả, đơn giản là do gần nhà hắn không còn tông môn nào khác, chỉ có mỗi Vấn Đạo tông.
Vấn Đạo tông ở đây, các tông môn khác sẽ không dại mà chọn chỗ gần đó để khai tông lập phái, tự làm khó mình.
Thông qua cuộc trò chuyện, Lục Dương biết được Mạnh Cảnh Chu xuất thân từ gia tộc tu tiên lâu đời, kiến thức tu tiên có được hơn Lục Dương rất rất nhiều.
“Yêu cầu tuyển chọn đệ tử của Vấn Đạo tông là phàm nhân dưới mười sáu tuổi, không chỉ riêng Vấn Đạo tông, các tông môn khác cũng yêu cầu như vậy.”
“Con đường tu tiên vừa dài vừa trắc trở, Luyện khí, Trúc cơ, Kim đan, Nguyên anh, Hóa thần, Luyện hư, Hợp thế, Độ kiếp, mỗi cảnh giới đều là một bước ngoặc, không biết đã níu chân bao nhiêu người, mười người được một, hai mươi người được một, thậm chí trong cả trăm người mới xuất hiện được một người.”
“Yếu tố quyết định thành tựu tu tiên có rất nhiều, ví dụ như là vận may, trí tuệ, linh căn… Lục huynh đã biết mình có linh căn gì chưa?”
“Tuy Vấn Đạo tông nói là không đòi hỏi cao với linh căn, nhưng linh căn quá yếu cũng không được.”
Lục Dương cau mày, hắn chỉ biết đến linh căn qua lời tiên sinh kể chuyện, chứ cũng không biết linh căn của mình là gì.
“Không biết nữa, Mạnh huynh thì sao?”
Sắc mặt Mạnh Cảnh Chu trở nên cực kỳ hoang mang, cũng lắc đầu: “Ta từng kiểm tra linh căn ở trong tộc, nhưng tộc lão lại mang vẻ mặt sầu lo không nói kết quả cho ta, chỉ nói rằng thiên phú của ta kinh người, bái nhập ngũ đại tiên môn không thành vấn đề, đợi sau khi bái nhập ngũ đại tiên môn rồi sẽ tự biết, ta đã lén hỏi cha mẹ, họ lại càng rầu rĩ hơn cả tộc lão, cũng không nói cho ta biết luôn.”
Lục Dương phỏng đoán nói: “Có thể là do linh căn quá kinh hãi thế tục, dễ kéo tai họa đến cho Mạnh gia, chỉ có núi to như Vấn Đạo tông mới có thể bảo vệ được huynh.”
“Ta cũng đoán vậy.” Mạnh Cảnh Chu vỗ vai Lục Dương, dáng vẻ như tìm thấy tri kỷ, càng nhìn Lục Dương càng thấy người này tài hoa hơn người, là hạt giống tu đạo trời sinh giống y mình.
Lục Dương nghe thấy tiếng mưa bên ngoài ngày càng lớn, may là Mạnh Cảnh Chu cho mình ngồi ké xe.
“Dừng lại.” Mạnh Cảnh Chu bỗng hô lên một tiếng, con ngựa lộp cộp thêm vài bước, rồi từ từ dừng lại.
Xe ngựa nay coi như là một kiện dị bảo, nên Mạnh Cảnh Chu có thể nhìn thấy được tình huống bên ngoài xe.
Phía ngoài xe, Mạnh Cảnh Chu trông thấy một cô gái đang đi trong mưa, giống Lục Dương vừa nãy.
“Vị tỷ tỷ đi hướng này, chắc hẳn cũng là đi Vấn Đạo tông tham gia khảo nghiệm, trời mưa lớn như vầy, không bằng lên xe nghỉ chân một chút?”
Cô gái hơi ngạc nhiên với lời đề nghị của Mạnh Cảnh Chu, suy nghĩ giây lát cũng liền đồng ý.
Cô gái vừa bước lên xe, Mạnh Cảnh Chu và Lục Dương cùng ngẩn cả người.
Mạnh Cảnh Chu tự nhận trải đời, nhưng chưa từng thấy qua cô gái nào đẹp đến vậy, Lục Dương lại càng không cần phải nói, cô nàng đẹp nhất hắn từng thấy là góa phụ trẻ bán đậu hủ cách vách.
Đương nhiên, Lục Dương là thanh niên nghiêm túc, chưa từng có ý nghĩ không nên nào với nàng góa phụ trẻ đó.
Cô gái như một đóa sen quyến rũ nhưng không diêm dúa, toàn thân đồ trắng, mảnh khảnh duyên dáng, với đôi mắt sáng và hàm răng trắng, khiến người ta có cảm giác như đang ở một thế giới khác.
Trên tay phải cô gái đeo một chiếc chuông màu vàng.
“Vân Chi tạ ơn hai vị.”
Giọng cô gái trong veo như suối, làm người nghe rất thoải mái.
Lục Dương phát hiện ra điểm khác thường, cười nói: “Mạnh huynh à, sao đồ trên người nàng lại khô như vậy, có khi nào là yêu quái không?”
Trong chuyện xưa kể lại thường có yêu quái hóa thành mỹ nữ, dụ dỗ đám thanh niên khỏe mạnh cường tráng như bọn hắn.
Vừa nãy Lục Dương ướt như chuột lột, rất đỗi chật vật, Vân Chi thì ngược lại, trên người không dính giọt mưa nào, dáng vẻ hoàn toàn không giống người vừa mới đội mưa mà đi.
Mạnh Cảnh Chu không nghĩ nhiều: “Chắc là mang theo dị bảo có khả năng tránh mưa, cái này cũng thường thấy trong các gia tộc lâu đời.”
Mạnh Cảnh Chu không lo việc Vân Chi là yêu ma quỷ quái hay gì, nơi này là địa bàn của Vấn Đạo tông, yêu quái nào không muốn sống mới dám tới Vấn Đạo tông gây sự.
“Vân Chi cô nương là đến tham gia buổi tuyển chọn của Vấn Đạo tông à?”
“Đúng vậy.”
Mạnh Cảnh Chu ân cần nói: “Ở đây ta vừa hay có được nội dung thi tuyển của Vấn Đạo tông, là do bỏ vàng mua lại được từ trưởng lão của họ, Vân Chi cô nương có muốn nghe thử chút không?”
Lục Dương ngạc nhiên nhìn Mạnh Cảnh Chu, sao nhà ngươi không hỏi ta?
Vân Chi còn ngạc nhiên hơn cả Lục Dương: “Việc này là gian lận, lỡ đâu bị Vấn Đạo tông phát hiện thì…”
Mạnh Cảnh Chu xua tay, mặt đầy tự tin: “Chiếc xe ngựa này của ta chính là dị bảo, cho dù là đại năng tu tiên, hay lão quái vật ẩn cư lâu năm chăng nữa, cũng không cách nào dùng thần thức kiểm tra được bên trong đâu.”
“Hóa ra là vậy, thế thì xin công tử cho biết nội dung tuyển chọn.”
Lục Dương nghe thấy, cũng vểnh tai lên mà lắng nghe.
Mạnh Cảnh Chu hắng giọng: “Cuộc tuyển chọn của Vấn Đạo tông tổng cộng chia làm ba cửa ải, cửa thứ nhất thi linh căn, đây là vòng khảo nghiệm nghiêm khắc, không có cách nào đi đường tắt, vòng hai và ba thì còn có không gian mà hành động.”
“Cửa thứ hai kiểm tra phẩm hạnh, một cỗ xe ngựa mất khống chế, phóng về phía năm người đang nằm ở ven đường, đυ.ng phải chắc chắn là sẽ chết, còn có một người nữa cũng nằm ở cách đó không xa, chúng ta là người ngoài có thể khống chế phương hướng của xe ngựa, thì sẽ chọn phớt lờ để nó đâm chết năm người kia hay sẽ đổi hướng đâm chết người còn lại?”
Lục Dương không chút nghĩ ngợi: “Đâm người còn lại.”
Mạnh Cảnh Chu cực kỳ kinh ngạc, từ sau khi hắn biết được nội dung của vòng thứ hai vẫn chưa nghĩ ra được cách giải quyết, sao Lục Dướng có thể đưa ra quyết định ngay lập tức vậy?
Chọn lờ đi, liền dương mắt nhìn năm người bị đυ.ng chết, về mặt đạo lý và tâm lý đều không ổn.
Mà chọn đổi hướng, đâm người còn lại, thì người này cứ xui xẻo mà bị đâm chết như thế, hơn nữa lại là do chính tay mình gϊếŧ.
Mạnh Cảnh Chu nói ra nghi vấn của mình, Lục Dương giải thích: “Làm gì có nhiều thời gian cho ngươi suy nghĩ như vậy, đợi ngươi nghĩ xong, năm người kia đã bị đâm chết luôn rồi, ta đoán thứ mà Vân Đạo tông muốn khảo nghiệm không phải là việc ngươi chọn năm người hay một người, mà là xem ngươi có thể đưa ra quyết định nhanh chóng hay không.”
“Ta nghe tiên sinh kể chuyện kể rằng, đấu pháp tu sĩ chỉ cần thua kém nhau một chút thôi cũng là sinh tử, cái phẩm hạnh mà cửa thứ hai khảo nghiệm là gì, chính là xem ngươi có quyết đoán hay không, đưa ra được quyết định trong thời gian ngắn nhất mới là quan trọng.”
Mạnh Cảnh Chu bỗng nhiên hiểu ra.
“Cửa thứ ba kiểm tra sự thành thật, Vấn Đạo tông có một chiếc gương có thể phán đoán lời ngươi nói là thật hay giả, nếu bị phát hiện nói dối sẽ lập tức bị loại.”
Lục Dương ngẫm nghĩ nói: “Cửa này lại khá đơn giản, nếu không biết trước đề thì rất dễ nói dối để che đậy bản thân, nhưng đã biết đề trước rồi, thì chỉ cần nói thật là được.”
Mạnh Cảnh Chu gật đầu, hắn cũng nghĩ như vậy.
Hai người thảo luận một lát, đưa ra không ít trường hợp xảy ra ngoài ý muốn cùng với cách giải quyết, bàn bạc một hồi cảm thấy thông suốt mọi việc.
Vân Chi cô nương khẽ mỉm cười, tự cảm thấy những biện pháp hai người đưa ra đều tốt cả.
“Cảm tạ Lục thiếu hiệp đã nói cho ta biết.”
“Ừm, mưa tạnh rồi ư?” Lục Dương phát hiện tiếng mưa tí tách bên ngoài đã ngừng truyền lại, không khói hiếu kỳ nhìn ra phía ngoài.
Nơi vừa đi qua vẫn đang mưa tầm tã, mà nơi bọn hắn đang đứng lại có nắng, có hoa thơm chim hót, như thể có một luồng kiếm khí vô song chia đôi thế giới ra thành hai nửa âm dương, không bao giờ cắt nhau.
Lục Dương ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy vô số yêu thú quý hiếm cùng pháp bảo tiên tộc đang lao thẳng về phía ngọn núi hùng vĩ cao chọc trời.
Dãy núi hùng vĩ được ánh mặt trời khoác lên mình một tầng vàng nhạt, hoa văn rực rỡ từ phía sau núi chậm rãi lan ra, che cả trời đất, ngăn cơn mưa lớn lại.
Đó là ngọn núi của Vấn Đạo tông, phía trên là đại trận hộ tông, không ai có thể phá vỡ.
Vì lòng tôn kính đối với Vấn Đạo tông, thiên tài tu đạo dưới sự dẫn dắt của trưởng bối nhà mình, đáp xuống dưới chân núi, chờ Vấn Đạo tông bắt đầu cuộc tuyển chọn.
Con ngựa này đã là yêu thú dị chủng khá hiếm thấy rồi, nhưng vẫn còn kém một chút so với những con dị thú đẹp đẽ thần kỳ đang dừng chân phía dưới chân núi kia.
“Mẹ kiếp, còn khí thế hơn cả Mạnh gia chúng ta.” Mạnh Cảnh Chu xoa xoa tay, có chút căng thẳng, nhưng nghĩ tới việc mình có thể sắp vượt qua khảo nghiệm, trở thành đệ tử của Vấn Đạo tông, trong lòng càng phấn khích hơn.
Lục Dương không nói gì, lúc hắn ở nhà đã có thể nhìn thấy ngọn núi này, khoảng cách khi đó quá xa nên chưa cảm thấy gì cả, thế nhưng khi đứng dưới chân núi như vầy mới nhận thấy nó to lớn đến cỡ nào.
Hắn có chút hồi hộp, cửa hai và ba đều có cách cả rồi, nhưng đến giờ hắn vẫn chưa biết linh căn của mình là gì, có khi nào ngay cả cửa ải đầu tiên cũng không qua nổi không.
Mấy chục tu sĩ đứng trên không trung, canh giữ phía trước ngọn núi, đều tỏa ra hơi thở cường đại, Lục Dương đoán rằng nếu bọn họ mà tỏa ra toàn bộ khí tức, thì sợ rằng ở đây không còn mấy ai có thể đứng vững được.
Đám tu sĩ này cứ im lặng không nói gì, ngẫu nhiên tạo nên áp lực tâm lý cho người khác.
Lục Dương nghe thấy có trưởng bổi gia tộc giới thiệu cho hậu bối rằng: “Thấy đạo bào như vậy, thì đó là đệ tử hạch tâm của Vấn Đạo tông, đều là học trò của các đại trưởng lão, những người này về sau sẽ là sư huynh đệ của ngươi.”
“Ngươi đừng căng thẳng làm gì, bọn họ cũng không cố tạo áp lực cho ngươi, nhìn bộ dạng bọn họ là đang đợi người chủ trì buổi tuyển chọn này, đợi chủ trì đến rồi sẽ bắt đầu khảo nghiệm.”
Lục Dương ngoái đầu, muốn nhìn xem phản ứng của Vân Chi cô nương là phấn khích hay hồi hộp.
Sao lúc nào cũng mang vẻ mặt hờ hững như vậy chứ?
“Vân Chi cô nương, ngươi…”
Lục Dương vừa định nói gì đó, liền thấy Vân Chi cô nương nhẹ nhàng cất bước, mỗi bước chân tiến về phía trước liền có một đóa sen trắng nâng thân thể mảnh mai của nàng lên.
Mọi người bàn tán xôn xao, trán trưởng bối các gia tộc đổ mồ hôi lạnh, vội vàng bảo đám hậu bối im lặng.
Hoa sen trắng trải thành một con đường xuyên qua tất cả mọi người, Vân Chi cô nương đi đến chính giữa đám đệ tử hạch tâm của Vấn Đạo tông, đệ tử hạch tâm Vấn Đạo tông khom người cúi chào bày tỏ sự kính trọng, Vân Chi cô nương khẽ nhấc bàn tay trắng nõn, sau đó quay mặt về phía mọi người hé miệng mỉm cười.
“Đã để mọi người chờ lâu rồi, ta là đại sư tỷ của Vấn Đạo tông, cũng là người chủ trì buổi tuyển chọn lần này.”
“Ta tuyên bố, chính thức bắt đầu kiểm tra.”
Nói xong, Vân Chi cô nương hé miệng cười nhẹ với đám Lục Dương và Mạnh Cảnh Chu vẫn còn đang ngớ người.
Nàng đúng thật là đến tham gia buổi tuyển chọn của Vấn Đạo tông, chỉ có điều nàng không phải thí sinh mà là giám khảo.
Mưa rả rít rơi xuống mặt đất, làm dâng lên mùi đất ẩm, rơi xuống mặt hồ, tạo nên những gợn sóng tròn, rơi xuống trên đầu người qua đường, kéo đến những tiếng mắng chửi.
“Kẻ nào nói hôm nay nên ra ngoài vậy, mới bước chân ra khỏi cửa liền mưa.” Lục Dương ai oán mắng một câu, hơi hối hận vì đã không mang theo áo tơi.
Đây là lần đầu tiên hắn đi xa, chưa có kinh nghiệm gì, đột nhiên trời mưa xối ướt cả người, giày thì lấm lem bùn đất, bước đi trên đường cứ cảm thấy mặt đất như có ác ý với mình- cứ phải rút chân khỏi bùn mới đi được.
Tiếng lộp cộp truyền đến từ phía sau thu hút lấy sự chú ý của Lục Dương.
Lục Dương ngoái đầu lại nhìn, nhận ra một chiếc xe ngựa đang tiến đến gần mình, trên xe ngựa không có mã phu, con ngựa giống như tự biết đường đi, không cần ai phải điều khiển cả.
“Con ngựa này thật thần kỳ.” Lục Dương khen ngợi, trên trán con ngựa có mấy cái vảy giống như vảy rắn, rõ ràng là dòng yêu thú biến dị nào đó.
Hắn tuy không biết giá trị của nó, nhưng cũng rõ được sự quý giá của con ngựa này.
Ít nhất với tài lực của hắn thì không mua nổi.
“Vị huynh đài đi dạo trong mưa, quả thật đầy nhã hứng, không ngại lên xe ngồi một chút chứ?”
Bên trong xe truyền ra tiếng cười sảng khoái của nam giới, Lục Dương nhận lấy ý tốt của chàng trai, rút chân khỏi vũng bùn vội vàng lên xe.
“Làm phiền rồi, tại hạ là Lục Dương.” Lục Dương ngồi vào trong một cách thật cẩn thận vì sợ nước mưa với bùn đất trên người sẽ dính lên xe.
“Mạnh Cảnh Chu.” Giọng của chủ xe ngựa cũng giống như người, là một chàng trai trẻ vô tư phóng khoáng, lạc quan cởi mở, như thể gặp ai cũng nói chuyện được.
“Lục huynh cũng đến tham gia buổi tuyển chọn của Vấn Đạo tông sao?”
“Thử chút vận may mà thôi.”
Mạnh Cảnh Chu bật cười ha ha: “Lục huynh à, thành thật một chút có sao đâu, nếu huynh thật sự chỉ tới thử vận thì sẽ không lội bộ trong mưa để đến Vấn Đạo tông rồi.”
Lục Dương hơi xấu hổ: “Có ai lại không muốn vào Vấn Đạo tông chứ.”
Vấn Đạo tông, là một trong năm tiên môn lớn ở đại lục Trung Ương, có vô số vị đại năng tu tiên, cực kỳ mạnh mẽ, hôm nay Vấn Đạo tông tuyển chọn đệ tử, không biết bao nhiêu người muốn tới dự thi.
Lục Dương và Mạnh Cảnh Chu chính là một trong số đó.
Lục Dương xuyên đến đại lục Trung Ương, cha mẹ mất sớm, chỉ biết dựa vào chút tài sản ít ỏi do cha mẹ để lại và đồ cứu trợ của hàng xóm mà sống qua ngày.
Trong mười mấy năm sống ở trấn nhỏ, hắn nghe tiên sinh kể chuyện kể về việc tiên nhân gõ cổng trời, nghe kể cách đây hơn năm trăm dặm có quái sông trở mình, nước dâng lênh láng, nghe kể đệ tử tiên môn cưỡi kiếm chém yêu, trừ ma vệ đạo, từng thấy đám đạo sĩ lừa đảo nhếch nhác bay vυ"t lên không, vượt ngục ngay trước mặt mọi người, rồi lại bị quan gia bay lên tóm trở về.
Lúc đó hắn liền hiểu ra, đây không phải là thế giới, cũng không phải là triều đại nào đó mà hắn quen, đây là thế giới tu tiên bằng năng lực mỗi người.
Hắn muốn cầu tiên vấn đạo, học tiên pháp trường sinh.
Vấn Đạo tông chính là mục tiêu thứ nhất mà hắn chọn.
Lý do chọn Vấn Đạo tông không có gì đặc biệt cả, đơn giản là do gần nhà hắn không còn tông môn nào khác, chỉ có mỗi Vấn Đạo tông.
Vấn Đạo tông ở đây, các tông môn khác sẽ không dại mà chọn chỗ gần đó để khai tông lập phái, tự làm khó mình.
Thông qua cuộc trò chuyện, Lục Dương biết được Mạnh Cảnh Chu xuất thân từ gia tộc tu tiên lâu đời, kiến thức tu tiên có được hơn Lục Dương rất rất nhiều.
“Yêu cầu tuyển chọn đệ tử của Vấn Đạo tông là phàm nhân dưới mười sáu tuổi, không chỉ riêng Vấn Đạo tông, các tông môn khác cũng yêu cầu như vậy.”
“Con đường tu tiên vừa dài vừa trắc trở, Luyện khí, Trúc cơ, Kim đan, Nguyên anh, Hóa thần, Luyện hư, Hợp thế, Độ kiếp, mỗi cảnh giới đều là một bước ngoặc, không biết đã níu chân bao nhiêu người, mười người được một, hai mươi người được một, thậm chí trong cả trăm người mới xuất hiện được một người.”
“Yếu tố quyết định thành tựu tu tiên có rất nhiều, ví dụ như là vận may, trí tuệ, linh căn… Lục huynh đã biết mình có linh căn gì chưa?”
“Tuy Vấn Đạo tông nói là không đòi hỏi cao với linh căn, nhưng linh căn quá yếu cũng không được.”
Lục Dương cau mày, hắn chỉ biết đến linh căn qua lời tiên sinh kể chuyện, chứ cũng không biết linh căn của mình là gì.
“Không biết nữa, Mạnh huynh thì sao?”
Sắc mặt Mạnh Cảnh Chu trở nên cực kỳ hoang mang, cũng lắc đầu: “Ta từng kiểm tra linh căn ở trong tộc, nhưng tộc lão lại mang vẻ mặt sầu lo không nói kết quả cho ta, chỉ nói rằng thiên phú của ta kinh người, bái nhập ngũ đại tiên môn không thành vấn đề, đợi sau khi bái nhập ngũ đại tiên môn rồi sẽ tự biết, ta đã lén hỏi cha mẹ, họ lại càng rầu rĩ hơn cả tộc lão, cũng không nói cho ta biết luôn.”
Lục Dương phỏng đoán nói: “Có thể là do linh căn quá kinh hãi thế tục, dễ kéo tai họa đến cho Mạnh gia, chỉ có núi to như Vấn Đạo tông mới có thể bảo vệ được huynh.”
“Ta cũng đoán vậy.” Mạnh Cảnh Chu vỗ vai Lục Dương, dáng vẻ như tìm thấy tri kỷ, càng nhìn Lục Dương càng thấy người này tài hoa hơn người, là hạt giống tu đạo trời sinh giống y mình.
Lục Dương nghe thấy tiếng mưa bên ngoài ngày càng lớn, may là Mạnh Cảnh Chu cho mình ngồi ké xe.
“Dừng lại.” Mạnh Cảnh Chu bỗng hô lên một tiếng, con ngựa lộp cộp thêm vài bước, rồi từ từ dừng lại.
Xe ngựa nay coi như là một kiện dị bảo, nên Mạnh Cảnh Chu có thể nhìn thấy được tình huống bên ngoài xe.
Phía ngoài xe, Mạnh Cảnh Chu trông thấy một cô gái đang đi trong mưa, giống Lục Dương vừa nãy.
“Vị tỷ tỷ đi hướng này, chắc hẳn cũng là đi Vấn Đạo tông tham gia khảo nghiệm, trời mưa lớn như vầy, không bằng lên xe nghỉ chân một chút?”
Cô gái hơi ngạc nhiên với lời đề nghị của Mạnh Cảnh Chu, suy nghĩ giây lát cũng liền đồng ý.
Cô gái vừa bước lên xe, Mạnh Cảnh Chu và Lục Dương cùng ngẩn cả người.
Mạnh Cảnh Chu tự nhận trải đời, nhưng chưa từng thấy qua cô gái nào đẹp đến vậy, Lục Dương lại càng không cần phải nói, cô nàng đẹp nhất hắn từng thấy là góa phụ trẻ bán đậu hủ cách vách.
Đương nhiên, Lục Dương là thanh niên nghiêm túc, chưa từng có ý nghĩ không nên nào với nàng góa phụ trẻ đó.
Cô gái như một đóa sen quyến rũ nhưng không diêm dúa, toàn thân đồ trắng, mảnh khảnh duyên dáng, với đôi mắt sáng và hàm răng trắng, khiến người ta có cảm giác như đang ở một thế giới khác.
Trên tay phải cô gái đeo một chiếc chuông màu vàng.
“Vân Chi tạ ơn hai vị.”
Giọng cô gái trong veo như suối, làm người nghe rất thoải mái.
Lục Dương phát hiện ra điểm khác thường, cười nói: “Mạnh huynh à, sao đồ trên người nàng lại khô như vậy, có khi nào là yêu quái không?”
Trong chuyện xưa kể lại thường có yêu quái hóa thành mỹ nữ, dụ dỗ đám thanh niên khỏe mạnh cường tráng như bọn hắn.
Vừa nãy Lục Dương ướt như chuột lột, rất đỗi chật vật, Vân Chi thì ngược lại, trên người không dính giọt mưa nào, dáng vẻ hoàn toàn không giống người vừa mới đội mưa mà đi.
Mạnh Cảnh Chu không nghĩ nhiều: “Chắc là mang theo dị bảo có khả năng tránh mưa, cái này cũng thường thấy trong các gia tộc lâu đời.”
Mạnh Cảnh Chu không lo việc Vân Chi là yêu ma quỷ quái hay gì, nơi này là địa bàn của Vấn Đạo tông, yêu quái nào không muốn sống mới dám tới Vấn Đạo tông gây sự.
“Vân Chi cô nương là đến tham gia buổi tuyển chọn của Vấn Đạo tông à?”
“Đúng vậy.”
Mạnh Cảnh Chu ân cần nói: “Ở đây ta vừa hay có được nội dung thi tuyển của Vấn Đạo tông, là do bỏ vàng mua lại được từ trưởng lão của họ, Vân Chi cô nương có muốn nghe thử chút không?”
Lục Dương ngạc nhiên nhìn Mạnh Cảnh Chu, sao nhà ngươi không hỏi ta?
Vân Chi còn ngạc nhiên hơn cả Lục Dương: “Việc này là gian lận, lỡ đâu bị Vấn Đạo tông phát hiện thì…”
Mạnh Cảnh Chu xua tay, mặt đầy tự tin: “Chiếc xe ngựa này của ta chính là dị bảo, cho dù là đại năng tu tiên, hay lão quái vật ẩn cư lâu năm chăng nữa, cũng không cách nào dùng thần thức kiểm tra được bên trong đâu.”
“Hóa ra là vậy, thế thì xin công tử cho biết nội dung tuyển chọn.”
Lục Dương nghe thấy, cũng vểnh tai lên mà lắng nghe.
Mạnh Cảnh Chu hắng giọng: “Cuộc tuyển chọn của Vấn Đạo tông tổng cộng chia làm ba cửa ải, cửa thứ nhất thi linh căn, đây là vòng khảo nghiệm nghiêm khắc, không có cách nào đi đường tắt, vòng hai và ba thì còn có không gian mà hành động.”
“Cửa thứ hai kiểm tra phẩm hạnh, một cỗ xe ngựa mất khống chế, phóng về phía năm người đang nằm ở ven đường, đυ.ng phải chắc chắn là sẽ chết, còn có một người nữa cũng nằm ở cách đó không xa, chúng ta là người ngoài có thể khống chế phương hướng của xe ngựa, thì sẽ chọn phớt lờ để nó đâm chết năm người kia hay sẽ đổi hướng đâm chết người còn lại?”
Lục Dương không chút nghĩ ngợi: “Đâm người còn lại.”
Mạnh Cảnh Chu cực kỳ kinh ngạc, từ sau khi hắn biết được nội dung của vòng thứ hai vẫn chưa nghĩ ra được cách giải quyết, sao Lục Dướng có thể đưa ra quyết định ngay lập tức vậy?
Chọn lờ đi, liền dương mắt nhìn năm người bị đυ.ng chết, về mặt đạo lý và tâm lý đều không ổn.
Mà chọn đổi hướng, đâm người còn lại, thì người này cứ xui xẻo mà bị đâm chết như thế, hơn nữa lại là do chính tay mình gϊếŧ.
Mạnh Cảnh Chu nói ra nghi vấn của mình, Lục Dương giải thích: “Làm gì có nhiều thời gian cho ngươi suy nghĩ như vậy, đợi ngươi nghĩ xong, năm người kia đã bị đâm chết luôn rồi, ta đoán thứ mà Vân Đạo tông muốn khảo nghiệm không phải là việc ngươi chọn năm người hay một người, mà là xem ngươi có thể đưa ra quyết định nhanh chóng hay không.”
“Ta nghe tiên sinh kể chuyện kể rằng, đấu pháp tu sĩ chỉ cần thua kém nhau một chút thôi cũng là sinh tử, cái phẩm hạnh mà cửa thứ hai khảo nghiệm là gì, chính là xem ngươi có quyết đoán hay không, đưa ra được quyết định trong thời gian ngắn nhất mới là quan trọng.”
Mạnh Cảnh Chu bỗng nhiên hiểu ra.
“Cửa thứ ba kiểm tra sự thành thật, Vấn Đạo tông có một chiếc gương có thể phán đoán lời ngươi nói là thật hay giả, nếu bị phát hiện nói dối sẽ lập tức bị loại.”
Lục Dương ngẫm nghĩ nói: “Cửa này lại khá đơn giản, nếu không biết trước đề thì rất dễ nói dối để che đậy bản thân, nhưng đã biết đề trước rồi, thì chỉ cần nói thật là được.”
Mạnh Cảnh Chu gật đầu, hắn cũng nghĩ như vậy.
Hai người thảo luận một lát, đưa ra không ít trường hợp xảy ra ngoài ý muốn cùng với cách giải quyết, bàn bạc một hồi cảm thấy thông suốt mọi việc.
Vân Chi cô nương khẽ mỉm cười, tự cảm thấy những biện pháp hai người đưa ra đều tốt cả.
“Cảm tạ Lục thiếu hiệp đã nói cho ta biết.”
“Ừm, mưa tạnh rồi ư?” Lục Dương phát hiện tiếng mưa tí tách bên ngoài đã ngừng truyền lại, không khói hiếu kỳ nhìn ra phía ngoài.
Nơi vừa đi qua vẫn đang mưa tầm tã, mà nơi bọn hắn đang đứng lại có nắng, có hoa thơm chim hót, như thể có một luồng kiếm khí vô song chia đôi thế giới ra thành hai nửa âm dương, không bao giờ cắt nhau.
Lục Dương ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy vô số yêu thú quý hiếm cùng pháp bảo tiên tộc đang lao thẳng về phía ngọn núi hùng vĩ cao chọc trời.
Dãy núi hùng vĩ được ánh mặt trời khoác lên mình một tầng vàng nhạt, hoa văn rực rỡ từ phía sau núi chậm rãi lan ra, che cả trời đất, ngăn cơn mưa lớn lại.
Đó là ngọn núi của Vấn Đạo tông, phía trên là đại trận hộ tông, không ai có thể phá vỡ.
Vì lòng tôn kính đối với Vấn Đạo tông, thiên tài tu đạo dưới sự dẫn dắt của trưởng bối nhà mình, đáp xuống dưới chân núi, chờ Vấn Đạo tông bắt đầu cuộc tuyển chọn.
Con ngựa này đã là yêu thú dị chủng khá hiếm thấy rồi, nhưng vẫn còn kém một chút so với những con dị thú đẹp đẽ thần kỳ đang dừng chân phía dưới chân núi kia.
“Mẹ kiếp, còn khí thế hơn cả Mạnh gia chúng ta.” Mạnh Cảnh Chu xoa xoa tay, có chút căng thẳng, nhưng nghĩ tới việc mình có thể sắp vượt qua khảo nghiệm, trở thành đệ tử của Vấn Đạo tông, trong lòng càng phấn khích hơn.
Lục Dương không nói gì, lúc hắn ở nhà đã có thể nhìn thấy ngọn núi này, khoảng cách khi đó quá xa nên chưa cảm thấy gì cả, thế nhưng khi đứng dưới chân núi như vầy mới nhận thấy nó to lớn đến cỡ nào.
Hắn có chút hồi hộp, cửa hai và ba đều có cách cả rồi, nhưng đến giờ hắn vẫn chưa biết linh căn của mình là gì, có khi nào ngay cả cửa ải đầu tiên cũng không qua nổi không.
Mấy chục tu sĩ đứng trên không trung, canh giữ phía trước ngọn núi, đều tỏa ra hơi thở cường đại, Lục Dương đoán rằng nếu bọn họ mà tỏa ra toàn bộ khí tức, thì sợ rằng ở đây không còn mấy ai có thể đứng vững được.
Đám tu sĩ này cứ im lặng không nói gì, ngẫu nhiên tạo nên áp lực tâm lý cho người khác.
Lục Dương nghe thấy có trưởng bổi gia tộc giới thiệu cho hậu bối rằng: “Thấy đạo bào như vậy, thì đó là đệ tử hạch tâm của Vấn Đạo tông, đều là học trò của các đại trưởng lão, những người này về sau sẽ là sư huynh đệ của ngươi.”
“Ngươi đừng căng thẳng làm gì, bọn họ cũng không cố tạo áp lực cho ngươi, nhìn bộ dạng bọn họ là đang đợi người chủ trì buổi tuyển chọn này, đợi chủ trì đến rồi sẽ bắt đầu khảo nghiệm.”
Lục Dương ngoái đầu, muốn nhìn xem phản ứng của Vân Chi cô nương là phấn khích hay hồi hộp.
Sao lúc nào cũng mang vẻ mặt hờ hững như vậy chứ?
“Vân Chi cô nương, ngươi…”
Lục Dương vừa định nói gì đó, liền thấy Vân Chi cô nương nhẹ nhàng cất bước, mỗi bước chân tiến về phía trước liền có một đóa sen trắng nâng thân thể mảnh mai của nàng lên.
Mọi người bàn tán xôn xao, trán trưởng bối các gia tộc đổ mồ hôi lạnh, vội vàng bảo đám hậu bối im lặng.
Hoa sen trắng trải thành một con đường xuyên qua tất cả mọi người, Vân Chi cô nương đi đến chính giữa đám đệ tử hạch tâm của Vấn Đạo tông, đệ tử hạch tâm Vấn Đạo tông khom người cúi chào bày tỏ sự kính trọng, Vân Chi cô nương khẽ nhấc bàn tay trắng nõn, sau đó quay mặt về phía mọi người hé miệng mỉm cười.
“Đã để mọi người chờ lâu rồi, ta là đại sư tỷ của Vấn Đạo tông, cũng là người chủ trì buổi tuyển chọn lần này.”
“Ta tuyên bố, chính thức bắt đầu kiểm tra.”
Nói xong, Vân Chi cô nương hé miệng cười nhẹ với đám Lục Dương và Mạnh Cảnh Chu vẫn còn đang ngớ người.
Nàng đúng thật là đến tham gia buổi tuyển chọn của Vấn Đạo tông, chỉ có điều nàng không phải thí sinh mà là giám khảo.