Lục Dương tạm biệt Chu Lộ Lộ, đi đến núi Đan Đỉnh, vừa mới đến chân núi, đã nghe thấy mùi thuốc nồng đậm.
“Không thẹn là núi Đan Đỉnh, ngay cả trong không khí cũng tràn ngập hương thơm, động tiên phúc địa, núi tiên đảo trời trong truyền thuyết cũng chỉ được vậy mà thôi.”
Lục Dương không kiềm được mà hít thêm vài hơi, cảm thấy cơ thể nhẹ bẫng, giống như sắp mọc cánh thành tiên.
“Vị sư đệ này, đừng hít nữa!”
Cách đó không xa truyền lại tiếng kêu to, chủ nhân của giọng nói thấy Lục Dương vẫn hít thêm vài hơi, càng nôn nóng vạn phần.
“Sư đệ, mau dùng thuật Quy Tức, ơ, hình như ngươi là người phàm, vậy mau bịt mũi lại đi, đây là khí độc tản ra do ta luyện dược thất bại…”
Đó là câu cuối cùng Lục Dương nghe thấy trước khi té xỉu.
“Cái nơi quỷ quái gì, ngay cả không khí cũng có độc…” Lục Dương lầm bầm một câu, cơ thể không ổn lắm, cảm giác như cả thế giới đang quay cuồng, sau đó hai mắt tối sầm, bịch một tiếng ngã lăn ra đất.
Sự thật chứng minh rằng, không khí có thơm hay không, còn phải xem có độc hay không nữa.
Lúc Lục Dương tỉnh lại, liền nhìn thấy một bản mặt lớn chắn trước mặt, dọa Lục Dương giật mình, tỉnh táo cả ra.
Người đó ngại ngùng cười hì hì vài tiếng: “Lục sư đệ, tỉnh rồi à, không đau chứ?”
Trên ngọc bội có viết rõ thân phận Lục Dương.
Lục Dương nháy nháy mắt, cảm thấy toàn thân đau đớn như thể bị ai đó vò viên lại, rồi dùng cán ép mỏng ra.
Nơi này là một căn phòng luyện đan, mùi thuốc nồng nặc, nhiệt độ cao hơn bên ngoài rất nhiều, chính giữa phòng luyện đan đặt một cái lò luyện đan khổng lồ, xung quanh là giá đựng đồ, phía trên giá bày các bó thảo dược và lọ sứ màu trắng, bên trong lọ sứ chắc là những đan dược đã luyện chế thành công.
Trên mặt đất trải đầy bản thảo phương pháp luyện chế đan dược và những con chuột bạch nhỏ bị nhốt bên trong l*иg, người không quen với nơi này thì không dễ tìm được chỗ để đặt chân.
Phòng luyện đan chỉ có một chiếc giường, cũng là cái mà Lục Dương đang nằm.
“Ta tên Ngô Minh, thật có lỗi với sư đệ, lúc sư huynh đang luyện đan thì lại suy ngẫm một vấn đề, chỉ thất thần một lát thôi đã không khống chế được sức lửa, thế nên đã luyện đan dược thành độc dược.”
“Có điều ngươi cứ yên tâm, tuy ta thường xuyên thất bại mà luyện ra độc dược, nhưng vẫn chưa lần nào độc chết người cả.” Ngô Minh rất tự hào.
… Ngươi nói vậy ta mới lo đó.
Lục Dương ngồi dậy một cách khó khăn, nhích mông qua, tựa lên chỗ giao nhau giữa tường với góc giường, làm như vậy dễ chịu hơn chút.
Đầu Lục Dương rất ngứa, sờ sờ phía sau đầu, lặng im một lát mới hỏi: “Nếu ta chỉ hít khí độc thôi, vì sao phía sau đầu lại quấn đầy băng gạc vậy?”
Ngô Minh xấu hổ giải thích: “Lúc ta vác ngươi về có hơi mất tập trung một lát, nên đầu ngươi đập xuống dưới đất. Ngươi cũng đừng lo lắng quá, chỉ cần còn sống, núi Đan Đỉnh ta có thể trị khỏi!”
“Những đan dược trị vết thương ở đầu của ta đều có dược lực quá mạnh, không thích hợp cho ngươi dùng, ngươi xem, trong lúc ngươi hôn mê, ta đã vì ngươi mà đặc biệt luyện chế đan dược người phàm cũng có thể dùng được.” Ngô Minh đưa cho Lục Dương hai viên thuốc như thể dâng lên báu vật.
Đan dược có màu vàng kim, ba vòng tròn bao quanh phía trên, Lục Dương biết, đây là đan vân, thể hiện đan dược này đã được luyện chế đạt đến tiêu chuẩn gần như hoàn mỹ.
Lục Dương vẫn chưa dám ăn.
Hắn chỉ muốn tới núi Đan Đỉnh để xin vài viên Tịch Cốc đan, còn chưa làm gì, đã nằm thẳng cẳng trên giường, đầu thì quấn băng gạt.
Giờ nếu mà ăn thêm gì nữa, sợ rằng Diêm Vương cũng khen hắn không sợ chết.
“Không có độc, thật mà.” Ngô Minh liên tục cam đoan.
Ngô Minh thấy Lục Dương không tin, liền tìm một con chuột bạch thí nghiệm trước.
Con chuột bạch như thể biết được giờ chết của mình đã điểm, lúc bị Ngô Minh lôi ra còn kêu la chin chít, như muốn vĩnh biệt vợ con.
Lúc chú chuột trắng uống thuốc vào xong, liền ngã vật ra đất, tắt thở, đám vợ con trông thấy vậy khóc la thê lương thảm thiết, giống như thấy được tương lai của chính mình.
Lục Dương: “...”
Ngô Minh: “...”
“Ngoài ý muốn, đều là ngoài ý muốn thôi, cơ thể chuột bạch nhỏ, một xíu độc thôi đã chết rồi, khẳng định con người ăn vào sẽ không như vậy. Ta biết được vấn đề là từ đâu rồi, ngươi chờ xí, ta luyện lại cho ngươi một lò.”
Lục Dương vội đánh lạc hướng Ngô Minh: “Sư huynh, huynh bảo huynh suy nghĩ vấn đề đến thất thần, là vấn đề gì vậy?”
Ngô Minh thật sự bị dời lực chú ý, hắn sắp xếp lại từ ngữ nói: “Đan dược đan dược, trọng điểm là chữ ‘dược’ ở sau, đan dược đương nhiên là có thể trị bệnh cứu người, nhưng Tịch Cốc đan lại không phải để chữa bệnh, vì sao vẫn được xem là đan dược?”
“Nếu nói Tịch Cốc đan là đan dược, vậy đan dược cũng không phải chỉ để trị bệnh cứu người, mà còn có tác dụng để ăn.”
“Nếu nói Tịch Cốc đan không phải đan dược, vậy Tịch Cốc đan nên thuộc về cái gì?”
Lục Dương cảm thấy nếu không quăng não vào lò luyện đan nướng ba ngày ba đêm, thì không thể nghĩ ra cái vấn đề này được.
“Nhắc tới Tịch Cốc đan mới nhớ, chỗ sư huynh chỉ có Tịch Cốc đan là thứ duy nhất người phàm có thể ăn, vị dâu, táo, dưa hấu đều có cả, ngươi có muốn thử một chút không, không có độc đâu.” Ngô Minh lấy ra một bát kẹo đầy màu sắc.
Lục Dương nhớ tới Diêm Vương đang tha thiết mong ngóng mình, nên cũng không dám nhận lấy quà Ngô Minh tặng, núi Đan Đỉnh có không ít người đang luyện tập chế Tịch Cốc đan, cho dù là ai đi nữa, vẫn an toàn hơn sư huynh Ngô Minh.
“Sư đệ, cần luyện đan nhớ đến tìm ta, miễn phí luôn.” Lúc Lục Dương rời đi, Ngô Minh nhiệt tình đưa tiễn.
Lục Dương tập tễnh bước lẹ.
Ngày hôm sau, Thất trưởng lão của núi Đan Đỉnh biết được bị kịch mà Lục Dương đã gặp phải, liền đưa đến cho Lục Dương đan dược thật sự có thể chữa trị cho phàm nhân, cùng với một bình hồ lô chứa Tịch Cốc đan.
Lục Dương đã thực sự khỏi bệnh.
…
Trong một tháng tiếp theo, Lục Dương đã sống rất viên mãn, cứ xoay vòng quanh ba nơi là Tàng Kinh Các, đỉnh Ngôn Truyền và động phủ. Lục Dương rất hiếu học, tiếp thu những kiến thức tu tiên trước giờ chưa từng biết đến, giống như kẻ lữ hành đói khát trên sa mạc gặp được con suối trong lành.
Sau một tháng, như ý nguyện mọi người đều đã bái các vị trưởng lão làm thầy, Mạnh Cảnh Chu đã bái làm đệ tử Tam trưởng lão, Man Cốt bái làm đệ tử Tứ trưởng lão, Lý Hạo Thiên hỏa linh căn bái làm đệ tử Ngũ trưởng lão, Đào Yêu Diệp tiên thể vũ hóa bái làm đệ tử Lục trưởng lão…
Điều này làm Lục Dương hơi khó hiểu, hắn còn tưởng Man Cốt sẽ bái làm đệ tử Tam trưởng lão giống Mạnh Cảnh Chu chứ, trong giới tu tiên Tam trưởng lão tiếng tăm vang dội về luyện thể, không ai dám đánh tay không với ông, Man Cốt là huyết thống Man tộc thượng cổ, được Tam trưởng lão dạy dỗ là thích hợp nhất.
Trái lại Tứ trưởng lão là một tu sĩ nho gia, học thức uyên bác, không phải nổi tiếng nhờ sức mạnh, chẳng biết vì sao Man Cốt lại chọn Tứ trưởng lão làm thầy.
Ngũ trưởng lão am hiểu luyện khí, Lý Hạo Nhiên là hỏa linh căn, cũng coi như hợp lý.
Lục Dương chưa gặp qua Lục trưởng lão, nghe nói là một người phụ nữ đẹp đến nghẹt thở, cũng có tiên thể tương tự như Đào Diệp Yêu.
Man Cốt bái làm đệ tử Tứ trưởng lão cũng không phải là chuyện gây chú ý nhất, người gây chú ý nhất chính là Lục Dương, đã bái làm đệ tử của vị tông chủ thần bí.
Nghe nói tông chủ đã hơn trăm năm chưa nhận học trò, sống cuộc sống tiêu diêu tự tại, đám đệ tử bàn tán xôn xao không rõ vì sao tông chủ còn đang bế quan lại nhận Lục Dương làm học trò.
Dưới cái nhìn hâm mộ của mọi người, Lục Dương bị sư tỷ Vân Chi kéo đến đỉnh Thiên Môn, nơi ở của tông chủ.
“Không thẹn là núi Đan Đỉnh, ngay cả trong không khí cũng tràn ngập hương thơm, động tiên phúc địa, núi tiên đảo trời trong truyền thuyết cũng chỉ được vậy mà thôi.”
Lục Dương không kiềm được mà hít thêm vài hơi, cảm thấy cơ thể nhẹ bẫng, giống như sắp mọc cánh thành tiên.
“Vị sư đệ này, đừng hít nữa!”
Cách đó không xa truyền lại tiếng kêu to, chủ nhân của giọng nói thấy Lục Dương vẫn hít thêm vài hơi, càng nôn nóng vạn phần.
“Sư đệ, mau dùng thuật Quy Tức, ơ, hình như ngươi là người phàm, vậy mau bịt mũi lại đi, đây là khí độc tản ra do ta luyện dược thất bại…”
Đó là câu cuối cùng Lục Dương nghe thấy trước khi té xỉu.
“Cái nơi quỷ quái gì, ngay cả không khí cũng có độc…” Lục Dương lầm bầm một câu, cơ thể không ổn lắm, cảm giác như cả thế giới đang quay cuồng, sau đó hai mắt tối sầm, bịch một tiếng ngã lăn ra đất.
Sự thật chứng minh rằng, không khí có thơm hay không, còn phải xem có độc hay không nữa.
Lúc Lục Dương tỉnh lại, liền nhìn thấy một bản mặt lớn chắn trước mặt, dọa Lục Dương giật mình, tỉnh táo cả ra.
Người đó ngại ngùng cười hì hì vài tiếng: “Lục sư đệ, tỉnh rồi à, không đau chứ?”
Trên ngọc bội có viết rõ thân phận Lục Dương.
Lục Dương nháy nháy mắt, cảm thấy toàn thân đau đớn như thể bị ai đó vò viên lại, rồi dùng cán ép mỏng ra.
Nơi này là một căn phòng luyện đan, mùi thuốc nồng nặc, nhiệt độ cao hơn bên ngoài rất nhiều, chính giữa phòng luyện đan đặt một cái lò luyện đan khổng lồ, xung quanh là giá đựng đồ, phía trên giá bày các bó thảo dược và lọ sứ màu trắng, bên trong lọ sứ chắc là những đan dược đã luyện chế thành công.
Trên mặt đất trải đầy bản thảo phương pháp luyện chế đan dược và những con chuột bạch nhỏ bị nhốt bên trong l*иg, người không quen với nơi này thì không dễ tìm được chỗ để đặt chân.
Phòng luyện đan chỉ có một chiếc giường, cũng là cái mà Lục Dương đang nằm.
“Ta tên Ngô Minh, thật có lỗi với sư đệ, lúc sư huynh đang luyện đan thì lại suy ngẫm một vấn đề, chỉ thất thần một lát thôi đã không khống chế được sức lửa, thế nên đã luyện đan dược thành độc dược.”
“Có điều ngươi cứ yên tâm, tuy ta thường xuyên thất bại mà luyện ra độc dược, nhưng vẫn chưa lần nào độc chết người cả.” Ngô Minh rất tự hào.
… Ngươi nói vậy ta mới lo đó.
Lục Dương ngồi dậy một cách khó khăn, nhích mông qua, tựa lên chỗ giao nhau giữa tường với góc giường, làm như vậy dễ chịu hơn chút.
Đầu Lục Dương rất ngứa, sờ sờ phía sau đầu, lặng im một lát mới hỏi: “Nếu ta chỉ hít khí độc thôi, vì sao phía sau đầu lại quấn đầy băng gạc vậy?”
Ngô Minh xấu hổ giải thích: “Lúc ta vác ngươi về có hơi mất tập trung một lát, nên đầu ngươi đập xuống dưới đất. Ngươi cũng đừng lo lắng quá, chỉ cần còn sống, núi Đan Đỉnh ta có thể trị khỏi!”
“Những đan dược trị vết thương ở đầu của ta đều có dược lực quá mạnh, không thích hợp cho ngươi dùng, ngươi xem, trong lúc ngươi hôn mê, ta đã vì ngươi mà đặc biệt luyện chế đan dược người phàm cũng có thể dùng được.” Ngô Minh đưa cho Lục Dương hai viên thuốc như thể dâng lên báu vật.
Đan dược có màu vàng kim, ba vòng tròn bao quanh phía trên, Lục Dương biết, đây là đan vân, thể hiện đan dược này đã được luyện chế đạt đến tiêu chuẩn gần như hoàn mỹ.
Lục Dương vẫn chưa dám ăn.
Hắn chỉ muốn tới núi Đan Đỉnh để xin vài viên Tịch Cốc đan, còn chưa làm gì, đã nằm thẳng cẳng trên giường, đầu thì quấn băng gạt.
Giờ nếu mà ăn thêm gì nữa, sợ rằng Diêm Vương cũng khen hắn không sợ chết.
“Không có độc, thật mà.” Ngô Minh liên tục cam đoan.
Ngô Minh thấy Lục Dương không tin, liền tìm một con chuột bạch thí nghiệm trước.
Con chuột bạch như thể biết được giờ chết của mình đã điểm, lúc bị Ngô Minh lôi ra còn kêu la chin chít, như muốn vĩnh biệt vợ con.
Lúc chú chuột trắng uống thuốc vào xong, liền ngã vật ra đất, tắt thở, đám vợ con trông thấy vậy khóc la thê lương thảm thiết, giống như thấy được tương lai của chính mình.
Lục Dương: “...”
Ngô Minh: “...”
“Ngoài ý muốn, đều là ngoài ý muốn thôi, cơ thể chuột bạch nhỏ, một xíu độc thôi đã chết rồi, khẳng định con người ăn vào sẽ không như vậy. Ta biết được vấn đề là từ đâu rồi, ngươi chờ xí, ta luyện lại cho ngươi một lò.”
Lục Dương vội đánh lạc hướng Ngô Minh: “Sư huynh, huynh bảo huynh suy nghĩ vấn đề đến thất thần, là vấn đề gì vậy?”
Ngô Minh thật sự bị dời lực chú ý, hắn sắp xếp lại từ ngữ nói: “Đan dược đan dược, trọng điểm là chữ ‘dược’ ở sau, đan dược đương nhiên là có thể trị bệnh cứu người, nhưng Tịch Cốc đan lại không phải để chữa bệnh, vì sao vẫn được xem là đan dược?”
“Nếu nói Tịch Cốc đan là đan dược, vậy đan dược cũng không phải chỉ để trị bệnh cứu người, mà còn có tác dụng để ăn.”
“Nếu nói Tịch Cốc đan không phải đan dược, vậy Tịch Cốc đan nên thuộc về cái gì?”
Lục Dương cảm thấy nếu không quăng não vào lò luyện đan nướng ba ngày ba đêm, thì không thể nghĩ ra cái vấn đề này được.
“Nhắc tới Tịch Cốc đan mới nhớ, chỗ sư huynh chỉ có Tịch Cốc đan là thứ duy nhất người phàm có thể ăn, vị dâu, táo, dưa hấu đều có cả, ngươi có muốn thử một chút không, không có độc đâu.” Ngô Minh lấy ra một bát kẹo đầy màu sắc.
Lục Dương nhớ tới Diêm Vương đang tha thiết mong ngóng mình, nên cũng không dám nhận lấy quà Ngô Minh tặng, núi Đan Đỉnh có không ít người đang luyện tập chế Tịch Cốc đan, cho dù là ai đi nữa, vẫn an toàn hơn sư huynh Ngô Minh.
“Sư đệ, cần luyện đan nhớ đến tìm ta, miễn phí luôn.” Lúc Lục Dương rời đi, Ngô Minh nhiệt tình đưa tiễn.
Lục Dương tập tễnh bước lẹ.
Ngày hôm sau, Thất trưởng lão của núi Đan Đỉnh biết được bị kịch mà Lục Dương đã gặp phải, liền đưa đến cho Lục Dương đan dược thật sự có thể chữa trị cho phàm nhân, cùng với một bình hồ lô chứa Tịch Cốc đan.
Lục Dương đã thực sự khỏi bệnh.
…
Trong một tháng tiếp theo, Lục Dương đã sống rất viên mãn, cứ xoay vòng quanh ba nơi là Tàng Kinh Các, đỉnh Ngôn Truyền và động phủ. Lục Dương rất hiếu học, tiếp thu những kiến thức tu tiên trước giờ chưa từng biết đến, giống như kẻ lữ hành đói khát trên sa mạc gặp được con suối trong lành.
Sau một tháng, như ý nguyện mọi người đều đã bái các vị trưởng lão làm thầy, Mạnh Cảnh Chu đã bái làm đệ tử Tam trưởng lão, Man Cốt bái làm đệ tử Tứ trưởng lão, Lý Hạo Thiên hỏa linh căn bái làm đệ tử Ngũ trưởng lão, Đào Yêu Diệp tiên thể vũ hóa bái làm đệ tử Lục trưởng lão…
Điều này làm Lục Dương hơi khó hiểu, hắn còn tưởng Man Cốt sẽ bái làm đệ tử Tam trưởng lão giống Mạnh Cảnh Chu chứ, trong giới tu tiên Tam trưởng lão tiếng tăm vang dội về luyện thể, không ai dám đánh tay không với ông, Man Cốt là huyết thống Man tộc thượng cổ, được Tam trưởng lão dạy dỗ là thích hợp nhất.
Trái lại Tứ trưởng lão là một tu sĩ nho gia, học thức uyên bác, không phải nổi tiếng nhờ sức mạnh, chẳng biết vì sao Man Cốt lại chọn Tứ trưởng lão làm thầy.
Ngũ trưởng lão am hiểu luyện khí, Lý Hạo Nhiên là hỏa linh căn, cũng coi như hợp lý.
Lục Dương chưa gặp qua Lục trưởng lão, nghe nói là một người phụ nữ đẹp đến nghẹt thở, cũng có tiên thể tương tự như Đào Diệp Yêu.
Man Cốt bái làm đệ tử Tứ trưởng lão cũng không phải là chuyện gây chú ý nhất, người gây chú ý nhất chính là Lục Dương, đã bái làm đệ tử của vị tông chủ thần bí.
Nghe nói tông chủ đã hơn trăm năm chưa nhận học trò, sống cuộc sống tiêu diêu tự tại, đám đệ tử bàn tán xôn xao không rõ vì sao tông chủ còn đang bế quan lại nhận Lục Dương làm học trò.
Dưới cái nhìn hâm mộ của mọi người, Lục Dương bị sư tỷ Vân Chi kéo đến đỉnh Thiên Môn, nơi ở của tông chủ.