Mục lục
Chỉ yêu chiều cô vợ bé nhỏ – Lâm Quân – Lê Nhật Linh (Truyện full tác giả: Nụ Cười)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1423

“Không cần!”

Lê Nhật Linh cũng không quay đầu lại mà còn đi nhanh hơn, Lâm Quân không đuổi theo, nhưng cũng không hề uể oải, đúng là tính tình của Lê Nhật Linh cũng không hề thay đổi gì!

Được rồi nếu em đã không đồng ý đi theo.

anh thì sẽ nhìn xem em có thể mạnh miệng tới đâu, anh luôn có cách buộc em phải trở Nghĩ như vậy, khóe miệng của anh lộ ra một nụ cười đắc ý.

“Thôi đi! Đừng tưởng răng không có mấy người thì tôi không sống được”

Lê Nhật Linh về tới nhà, tức giận ném.

thùng đồ lên bàn rồi mở máy tính ra, truy cập vào trang web tuyển dụng và bắt đầu tìm kiếm mục tiêu của mình.

Ngày hôm sau, cô cầm sơ yếu lý lịch và bắt đầu gửi hết công ty này tới công ty khác.

Mấy ngày sau, cũng có không ít công ty gọi tới nói rất hài lòng với sơ yếu lý lịch của cô, nhưng nghe tới tên của cô thì dù là Lê Nhật Linh hay Ly Mạch đều vô tình từ chối ngoài cửa Trong nháy mắt, hình như cô đã bị liệt vào danh sách đen của tất cả công ty ở Thành phố.

A vậy, từ công ty nhỏ đến công ty lớn đều không dám tiếp nhận cô.

Cuối cùng cô cầm sơ yếu lý lịch đi nói chuyện trực tiếp với các công ty một chút.

Ngay lúc cô hỏi tới công ty thứ mười vẫn không có kết quả, rốt cuộc cô không nhịn được bắt lấy nhân viên nhân sự của một công ty và dây dưa một hồi!

“Cô ài Xin cô hấy tha cho tôi đi! Bây giờ vấn đề không phải là sơ yếu lý lịch của cô không tốt, cũng không phải năng lực của cô không đủ mà là có người đã chào hỏi qua, chỉ cần Ly Mạch hay Lê Nhật Linh tới công ty phỏng vấn thì đều không thể nhận, bây giờ ở Thành phố A không chỉ công ty chúng tôi không dám nhận cô, mà những công ty khác cũng không dám nhận cô nữa, cô nên nhanh chóng từ bỏ thì hơn!”

“Cái gì?”

Lê Nhật Linh buông tay áo của người đàn ông này ra, rõ ràng đây là thủ đoạn của Lâm Quân, cô không thể nghĩ ra thế lực nào khổng lồ hơn nữa!

Đúng là đồ hèn hạ, xấu xa, không biết xấu hổi Trên đường lớn, Lê Nhật Linh vừa đi vừa nhỏ giọng chửi rủa, cô vừa đá mấy hòn đá ven đường, giống như mấy hòn đá đó có thù với cô vậy.

“Haizz.

Lê Nhật Linh dừng cơ thế lại, không cần ngẩng đầu cô cũng biết là ai, nên càng không muốn ngẩng đầu lên.

“Anh làm gì vậy hả, hại tôi còn chưa đủ thê thảm sao?”

Lê Nhật Linh thở phì phò lách qua người Lâm Quân, bước chân cũng tăng tốc lên, bây giờ cô không muốn nhìn thấy anh thêm một giây nào nữa.

“Ô kìa! Sao em lại nói như vậy? Trời đất còn có lòng thương người, anh yêu em như vậy sao có thể muốn hại em cơ chứ?”

Lâm Quân nịnh nọt đuổi theo cô, đột nhiên Lê Nhật Linh dừng lại rồi nhìn anh một cái, dáng vẻ cười đùa tí tởn của anh vẫn không hề thay đổi.

Nhưng cô thật sự không biết tại sao Chủ tịch của Tập đoàn Lâm Thị lại có dáng vẻ này, chẳng lẽ khi đi làm anh cũng cợt nhả, không nghiêm túc như vậy sao?

“ối!’ Chỉ thấy Lê Nhật Linh giơ một chân lên, giày cao gót nhọn vững vàng giẫm lên giày da của Lâm Quân!

Lâm Quân hét lên một tiếng, mà Lê Nhật Linh thì nở một nụ cười xấu xa, lại cố gắng dùng sức giẫm mạnh, sau đó mới hài lòng bỏ qua.

Cuối cùng Lê Nhật Kinh cũng buông ra, Lâm Quân ôm chân đau của mình nhảy lên nhảy xuống mấy lần, dáng vẻ vô cùng hài hước.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK