Mục lục
Chỉ yêu chiều cô vợ bé nhỏ – Lâm Quân – Lê Nhật Linh (Truyện full tác giả: Nụ Cười)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1006

 

Bà Hạ rụt rè liếc nhìn gương mặt u ám của Hạ Huy Thành, anh không nói lời nào, chỉ nhìn vào căn nhà phía sau một cách đầy ẩn ý, sau đó quay người rời đi.

 

“Mẹ, anh trai đâu rồi?” bà Hạ vừa bước vào, Hạ Lan Châu liền nắm lấy tay và nhìn về phía sau bà.

 

“Anh trai con đi ra ngoài rồi” giọng bà bình tĩnh nhưng đôi mắt lại dò xét Hạ Lan Châu. Sự kích động của cô lúc nãy không phải là giả, nhưng cũng không thể hiện rằng cái gì cô cũng không nhớ.

 

“Ra ngoài rồi” Hạ Lan Châu rũ mắt xuống mang theo vẻ trầm tư.

 

“Lan Châu à! hãy nói thật với mẹ đi, chuyện này có phải là do con làm không?” “Mẹ! Sao cả mẹ cũng không tin con vậy” Hạ Lan Châu buông tay mẹ ra, xoay người ngồi xuống ghế trường kỷ, không dám nhìn thẳng vào mắt bà Hạ.

 

“Lan Châu à! Không phải là mẹ không tin con, con là con gái của mẹ mà, tất nhiên mẹ sẽ bênh vực con hơn. Nhưng mà việc này vốn là do nhà họ Hạ chúng ta sai, nếu như vì tính tùy hứng của con mà khiến mọi chuyện trở nên tồi tệ hơn, vậy thì giờ nhà họ Lý cũng sẽ bị liên lụy theo. Cha con mất từ sớm, nhà chúng ta chỉ còn ba người sống nương tựa vào nhau, mẹ không muốn gia đình ta lại xảy ra chuyện gì cả.”

 

Bà nức nở nói, đúng vậy, là một người phụ nữ, bà phải chịu áp lực không kém gì những người khác. Hiện giờ ở bên cạnh cũng chỉ có cô con gái là chỗ dựa tinh thần của bà. Mặc dù Hạ Huy Thành không phải là đứa con mà bà rứt ruột sinh ra, nhưng bà cũng dồn hy vọng vào anh không kém gì cô con gái ruột.

 

Là một người mẹ, bà là một người vĩ đại nhưng cũng có phần ích kỷ.

 

“Không sao đâu, mẹ đừng lo lắng.” Hạ Lan Châu càng thêm sốt ruột, nhìn thấy mẹ khóc, cô nói không sao để an ủi mẹ, nhưng trong lòng cô lại bứt dứt không yên. Thực ra, lúc thấy Hà Dĩ Phong nổi giận đùng đùng cô đã cảm thấy nghẹt thở rồi, giờ thì một chút tự tin trong cô cũng không có.

 

Vốn dĩ, cô chỉ muốn trả thù Lê Nhật Linh, đánh tan sự ngạo mạn của Lê Mỹ Vân, nhưng cô không ngờ rằng mình đã đánh giá thấp thế lực đằng sau Lê Nhật Linh, để rồi kế hoạch bị sai sót đôi phần.

 

Lê Nhật Linh không còn là cô bé Lọ Lem năm đó nữa rồi!

 

Ánh mắt Hạ Lan Châu có chút u ám.

 

Nhưng cũng không sao cả, nước đến đâu bắc cầu đến đấy.

 

Lúc này, Hà Dĩ Phong đang ngồi trên xe, tay nắm lấy vô lăng, ánh mắt sắc lạnh, đi trên đường nhưng không nói lấy một lời. Lê Nhật Linh và Lê Minh Nguyệt ngơ ngác nhìn nhau.

 

“Dĩ Phong à!” Lê Nhật Linh mở lời phá tan bầu không khí nặng trĩu này, thế nhưng Hà Dĩ Phong lại lựa chọn cách không nghe thấy gì, vân mải miết lái xe, ánh mắt nhìn chằm về phía trước.

 

Lê Nhật Linh bối rối nhìn Lê Minh Nguyệt, cô mím chặt môi.

 

“Hà Dĩ Phong!” Lê Minh Nguyệt không chịu nổi, tức giận gọi tên anh, thế nhưng anh vẫn không đáp lại.

 

Một người kiên định, biết điều như Hà Dĩ Phong giờ lại trở thành một người đàn ông lạnh lùng.

 

Lê Minh Nguyệt định gọi thêm lần nữa thì Lê Nhật Linh giơ tay ngăn cản cô.

 

“Hà Dĩ Phong à! Tôi biết anh đang tức giận. Chuyện ngày hôm nay tôi cũng biết là anh muốn tốt cho tôi, nhưng mà tôi thực sự không muốn làm lớn chuyện này, cũng không muốn làm mọi người ở đó khó xử thêm. Hơn nữa, anh cũng biết rằng trước đây Hạ Huy Thành từng giúp đỡ tôi rất nhiều. Vả lại, cái tát đó cũng là cái tát tôi trả hết ân tình cho anh ta, sau này cũng không còn nợ nhau gì nữa”

 

 

“Đó là do anh ta tự nguyện, em chẳng nợ ai cái gì cả. Lê Nhật Linh à! Là do em đối xử với người khác quá tốt, Hạ Lan Châu năm đó cũng như vậy” Lời nói của Hà Dĩ Phong mang theo sự phẫn nộ trong đó.

 

Lê Nhật Linh không ngờ rằng anh đã không nói thì thôi, nhưng một khi mở lời là sẽ nhắc đến. Sự việc đã bao nhiêu năm trôi qua rồi nhưng hình bóng của Hạ Lan Châu vẫn chưa hề phai nhòa trong lòng anh.

 

“Hạ Dĩ Phong, anh điên rồi sao! Tự dưng tức giận rồi trách móc người khác” Lê Minh Nguyệt nhìn ánh mắt của Lê Nhật Linh có chút thay đổi, không nhịn được nữa liền quát lên.

 

Hạ Dĩ Phong liếc nhìn Lê Nhật Linh qua kính chiếu hậu, anh cũng nhận ra lời nói của mình có chút quá đáng. Dường như đã vô tình đụng vào vết sẹo trong lòng cô. Vốn dĩ là muốn cho Lê Nhật Linh cơ hội để nghĩ thoáng ra, nhưng giờ lại khiến cô ấy thêm ấm ức hơn.

 

“Xin lỗi!” Giọng của Hà Dĩ Phong dịu đi, đôi mắt cũng trở nên dịu dàng hơn.

 

“Không sao, cũng có thể là anh nói đúng” “Nhật Linh, cậu không được nghe anh ta nói, anh ta chỉ là nhất thời kích động nên ăn nói linh tinh mà thôi” Lê Minh Nguyệt võ vai Lê Nhật Linh, Lê Nhật Linh khẽ mỉm cười.

 

“Thật sự không sao đâu.” Một bầu không khí ảm đạm lại bao phủ chiếc xe, mỗi người dường như đang theo đuổi dòng suy nghĩ riêng của mình.

 

Lê Nhật Linh quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, trong lòng chất chứa lo lắng.

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK