↬ Beta: Cá Nhỏ
-
Giáo viên và lãnh đạo nhà trường thay phiên nhau ra trận, thuyết phục Thẩm Chấp học vật lý.
Một hạt giống tốt như vậy, học văn thực sự là quá đáng tiếc.
Thế nhưng Thẩm Chấp rất kiên định ai cũng khuyên không được, họ cũng không biết phải làm sao.
Đỉnh đầu giáo viên vật lý như đang bốc khói, giận dữ đập bàn: “Cậu chính là đang làm càn! Cậu học khoa học xã hội cái gì? Nhất định phải học vật lý! Học khoa học tự nhiên! Ngày mai tôi sẽ mời mẹ cậu tới cùng nói chuyện.”
Thẩm Chấp gương mặt lạnh băng: “Không cần thiết.”
Giáo viên trực tiếp đuổi hắn ra ngoài.
Thẩm Chấp tuy rằng cứng rắn bướng bỉnh, nhưng giáo viên cũng không phải ăn chay, tự làm chủ, trực tiếp đưa thẳng hắn vào khối tự nhiên.
Chuyện này ở trường học náo loạn rất lớn, các bạn cùng lớp bàn tán sôi nổi.
Sau đó liền nghe nói Thẩm Chấp đã thỏa hiệp.
Sau đó ngay cả Khương Diệu Nhan cũng đổi thành học lý.
Trà Trà rất hiểu Thẩm Chấp, từ nhỏ hắn đã rất cố chấp, chuyện hắn đã quyết định rất khó thay đổi, bốn chữ “cố chấp quật cường” đã khắc sâu trong xương tủy.
Người có thể khiến hắn thay đổi, có khi chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Để không lãng phí thời gian ở năm đầu tiên trường cho liền chia khối khoa học, tự nhiên.
Tổng cộng có sáu lớp tự nhiên, một ít trong số họ vẫn còn đang trong lớp tự nhiên đầu tiên.
Cho dù lag học kỳ mới có bạn học mới, Vu Cố vốn là người giao tiếp không tốt nên không được hoan nghênh, khi chọn vị trí bọn họ cũng đều tránh xa cậu.
Trà Trà thì khác, cô không ghét bỏ, đến phiên cô chọn vị trí liền ngoan ngoãn ôm sách ngồi xuống bên cạnh Vu Cố.
Vu Cố rất đẹp, đó là loại tinh xảo xinh đẹp, mái tóc đen nhánh mềm mại hơi che lấp lông mày của cậu, lông mi rậm rạp thẳng dài, làn da cực trắng, mạch máu như ẩn như hiện, sống mũi thẳng tắp, môi đỏ răng trắng.
Trên người cậu mặc áo ngắn tay màu trắng đơn giản, xương quai xanh rõ ràng, eo hẹp vai rộng, dưới bàn học đều không bày được một đôi chân dài của cậu.
Ngoại trừ tính cách có chút nặng nề, Vu Cố hầu như không có khuyết điểm.
Có đôi khi Trà nghe thấy người khác nói xấu Vu Cố, cô đều rất muốn đứng ra phản bác.
Cậu ấy sẽ không như thế cả đời này.
Tương lai không xa cậu ấy sẽ trở thành một giáo sư, một nhà khoa học vĩ đại.
Đã có lúc Trà Trà không thể chịu đựng được, đem mấy lời này nói ra.
Ánh mắt bọn họ hiện lên vẻ phức tạp, cười nhạo: “Cậu điên rồi sao?”
Trà Trà lẩm bẩm, còn nhấn mạnh thêm: “Tôi không coa, nhưng đó là sự thật.”
Không ai tin cô, chỉ cho rằng cô đang nói mớ.
Lớp vật lí buổi chiều, Trà Trà vừa nghe vừa buồn ngủ, cô ngáp liên tiếp mấy cái, đem hết sức lực mở to mí mắt, tay nắm bút bi, viết vài nét nguệch ngoạc.
Nhưng mà vẫn không chống cự được buồn ngủ mãnh liệt.
Khi tiếng chuông tan học vang lên, vừa vặn đánh thức được cơn buồn ngủ, Trà Trà trong miệng liền lẩm bẩm: “Xong rồi xong rồi xong rồi.”
Bản thân vừa không ghi bài lại còn không nghe giảng, tiết sau chắc sẽ không theo kịp tiến độ của giáo viên rồi.
Vu Cố không lên tiếng, trực tiếp đem vở ghi của mình đẩy đến trước mặt cô: “Cho cậu.”
Trà Trà chắp tay trước ngực, liên tiếp nói cảm ơn, sau đó bắt đầu ghi lại bài.
Vu Cố nhìn cô gái trước mắt, ánh mắt hơi thất thần, cậu đã quen ngồi cùng bàn với Trà Trà, kể từ nhỏ bất luận ai hay cái gì đều không làm cậu hứng thú nổi, nhưng đối với Trà Trà cậu lại đặc biệt có hảo cảm, cô ấy thực sự rất đáng yêu, giống như con mèo cậu nuôi ở nhà vậy, nhu thuận lười biếng.
Việc học Vật lí của cô rất khó khăn, hằng ngày vẫn còn bài tập về nhà chưa hoàn thành.
Bài kiểm tra nhập học, vật lý và hóa học thành tích thảm đến mức không muốn nhìn, cô cũng không dám mang về cho mẹ xem.
Cô chỉ có thể khẩn thiết cầu xin anh trai dạy thêm mình vào cuối tuần.
Giang Châu vào đại họcTthủ đô với thành tích toàn trường.
Mà trường lại không cách nhà quá xa có thể về nhà mỗi cuối tuần
Trà trà nghe rất nghiêm túc, người lại thông minh, cho nên sau khi lén lút học thêm, thành tích cũng tăng lên một chút, một lần nữa lọt vào top 10 của lớp.
Cô dùng toàn bộ thời gian chú tâm vào việc học, cố gắng dùng cách này để ép bản thân không có thời gian để ý tới Thẩm Chấp nữa.
Nhưng miễn là có thời gian rảnh rỗi.
Trà trà liền không nhịn được quay đầu nhìn về phía sau.
Vừa nghe thấy có người nói Thẩm Chấp, lỗ tai lập tức dựng thẳng lên, muốn nghe càng rõ ràng.
Thẩm Chấp cùng Khương Diệu Nhan cũng không có gì khác thời còn học ở trung học.
Ồn ào, năng động.
Nhưng mối quan hệ của họ vẫn cực kì tốt, Thẩm Chấp vẫn như cũ sẽ vì Khương Diệu Nhan mà thay đổi, yểm hộ cho cô ngủ gật trong lớp.
Trong kỳ thi hàng tháng.
Trà Trà ngồi chéo ở phía sau đối với họ, đề thi khá đơn giản, sau khi làm xong, cô chống cằm hướng mắt về phía Thẩm Chấp.
Thẩm Chấp làm cũng rất nhanh, sau khi điền đáp án vào giấy, nhíu mày quan sát bóng dáng Khương Diệu Nhan, đá nhẹ vào băng ghế của cô.
Khương Diệu Nhan nhẹ giọng nói: “Không cần.”
Thẩm Chấp vẫn theo cách cũ, đem đáp án viết lại vào trong một mẩu giấy nhỏ, ném về phía bàn của cô: “Viết nhanh lên.”
Hắn khan giọng nói: “Thứ sáu tớ sẽ đến thư viện sau giờ học, giúp cậu học bổ túc.”
Khương Diệu Nhan vẻ mặt đau khổ nhanh chóng chép lại đáp án.
Hành động lén lút của hai người họ đã khiến giám thị để mắt tới, cứ kể từ ấy giám thị liền chú ý hơn tới nhất cử nhất động của bọn họ.
Cuối cùng cũng nộp xong bài thi, vẻ mặt Trà Trà liền ủ rũ không vui.
Cô quay trở lại lớp học, tinh thần không tốt dọn dẹp bàn học. Lúc sau, có người tới gõ gõ vào bàn học của cô, đỏ mặt nói: “Trà Trà, sau khi tan học tớ sẽ đưa cậu tới nơi này.”
Trà Trà không suy nghĩ nhiều liền trực tiếp từ chối.
Ủy viên thể dục vẫn không bỏ cuộc. Tan học, cậu ta liền dắt xe đi theo cô suốt cả chặng đường.
Trà Trà liền dừng lại, cô hỏi: “Anh đi theo tôi làm gì?”
Ủy viên thể dục lớn lên không tệ, chỉ là da cậu ta hơi ngăm, sau đó cô thấy cậu ta gãi đầu, có chút ngượng ngùng nói: “Cái đó…tớ thích cậu.”
Trà Trà trầm mặc, sau đó lại bình tĩnh đáp lại một tiếng: “Ồ.”
Ủy viên thể thao vẫn đứng trước mặt cô, lặng lẽ quan sát phản ứng, chờ xem tiếp theo cô sẽ làm gì.
Đây là lần thứ hai Trà Trà được tỏ tình, không giống như lần đầu tiên có chút hoảng hốt. Cô nhìn người trước mặt bằng đôi mắt đen tròn trong veo chân thành nói: “Cảm ơn vì đã thích tớ.”
Ủy ban thể dục căng thẳng: “Vậy thì…cậu có thể làm bạn gái tớ không?”
Trà Trà suy nghĩ một lúc: “Nhưng tớ đã có người thích.”
Nụ cười trên mặt cậu ta liền cứng lại, dường như không nghĩ tới đáp án này.
Trà Trà không biết có nên an ủi người mình mới từ chối tình cảm này hay không, nhưng thật sự cô không hề muốn lừa dối tình cảm của người khác.
Trà Trà cảm thấy dường như cậu ta sắp khóc đến nơi nên nói lại: “Cậu rất tốt, không phải do do.”
“…”
“Tạm biệt, tớ về nhà trước.”
Trà Trà người được tỏ tình một lần nữa, đáy lòng cuối cùng đã được yên bình.
Về đến nhà, cô kéo rèm cửa sổ ra, nhìn xuống từ tầng hai, đợi đến khi hoàng hôn buông xuống, Trà Trà rốt cục nhìn thấy Thẩm Chấp trở về.
Gương mặt thiếu niên vô cảm, nhu tình trong mắt sau khi trở lại nhà sẽ không còn tồn tại.
Mẹ nuôi của hắn đã uống hết phân nửa chai rượu vang đỏ, móng tay sơn màu đỏ đang hướng về phía hắn, buông lời ác độc mà mắng chửi: “Mày là thứ xui xẻo không ai thích, mày bày ra gương mặt như người chết ấy cho ai xem.”
Thiếu niên cười lạnh một tiếng, châm chọc nói: "Đúng vậy, ta quả thật không ai thích. ”
Trà Trà cảm thấy cậu ta rất cao lên giống như cây dương đứng trước gió.
Cô nghe những gì hắn nói, trong lòng khó chịu.
Không phải như vậy, rõ ràng là cô rất thích hắn.
Cả đêm Trà trà lăn qua lộn lại không ngủ được, sau khi thi trung học, cô cho rằng Thẩm Chấp cùng Khương Diệu Nhan rất nhanh sẽ ở bên nhau, nhưng bọn họ không có.
Nửa đêm, trà từ trên giường đứng dậy, dùng chìa khóa mở nhật ký đã khóa ra, hầu hết các trang cô đều viết tên của Thẩm Chấp trên đó.
Giống như nếu cô viết tên hắn càng nhiều thì khả năng Thẩm Chấp thích cô sẽ càng cao.
Ở trang cuối cùng của cuốn nhật ký, Trà Trà đã viết bốn chữ [Tôi muốn thú nhận.].
Đơn phương đau khổ luôn sẽ có một cái kết.
Cô muốn tự tay mình chấm dứt hết những kí ức ngọt ngào mà chua xót về chàng thiếu niên mà cô đã thầm thích thời niên thiếu.
Cô không biết Thẩm Chấp thích cô gái như thế nào.
Có lẽ là giống như Khương Diệu Nhan, có phải không?
Trà Trà không muốn cứ âm thầm thích hắn như vậy nữa.
Tình yêu đơn phương là một cục vôi đắng, cắn xuống một miếng, miệng đầy đắng cay.
Cô đã từng do dự, lưỡng lự về kế hoạch tỏ tình của mình rất lâu, cuối cùng hôm nay cô đã quyết định sẽ hành động.
Trà Trà biết lời tỏ tình của mình sẽ bị từ chối, nhưng lần này cô vẫn muốn nói ra, không phải vì muốn nhận lại bất cứ thứ gì, chỉ đơn giản là vì cô muốn nói với Thẩm Chấp rằng cô thích hắn, đã thích từ rất lâu rồi.
Cô cũng muốn nói với hắn rằng, hắn không hề cô độc, hắn cũng được trân trọng, cũng được người khác cẩn thận yêu thương.
Trái tim trọn vẹn chân thành của cô đã từng thuộc về hắn.
Chiều thứ sáu, hoàng hôn rực rỡ như lửa.
Trà Trà đợi rất lâu ở góc cầu thang, cuối cùng một thiếu niên mảnh khảnh xuất hiện trong tầm mắt của cô, cô hít một hơi thật sâu dũng cảm bước tới, ngón tay trắng nõn mảnh khảnh nắm lấy một góc áo của Thẩm Chấp, đôi mắt vừa đen vừa sáng nhìn hắn chằm chằm: “A Chấp, tớ muốn nói với cậu một chuyện.”
Khí áp xung quanh Thẩm Chấp lúc này vừa lạnh vừa thấp, tâm tình hắn lại không được tốt, khẽ nhướng mày nói: “Ừ, nói đi, tớ đang nghe đây.”
Học sinh ở các phòng học trên tầng hai đã về gần hết.
Trên cầu thang ngoại trừ cô và Thẩm Chấp, cũng không có ai khác.
Trà Trà đứng trên đôi giày trắng đang khẽ kiễng lên, cái cổ mảnh khảnh khẽ nghiêng nghiêng, cô nuốt khan, bàn tay siết chặt thành một nắm đấm nhỏ, thanh âm phát ra rất thấp rất nhỏ, nếu không chú ý lắng nghe thì thật khó phát hiện, cô nhẹ giọng nói: “A Chấp, tớ rất thích cậu.”
Chỉ sáu từ thôi, dường như cô đã dùng hết sức lực và dũng khí của mình.
Không khí an tĩnh thật lâu, đôi mắt Thẩm Chấp nhìn cô chằm chằm, hắn im lặng một lúc, vẫn không hề lên tiếng.
Trên thực tế, không phải Thẩm Chấp hoàn toàn không nhìn ra chuyện này.
Cô quá mức vụng về, đến cả việc che giấu cô cũng không làm được.
Càng nỗ lực che giấu, càng để lộ giấu vết.
Thẩm Chấp trước sau như một vẫn coi cô như em gái nhà bên, làm bộ như không biết.
Hắn mở miệng: “Trà Trà, tớ…”
Trà Trà ngẩng đầu lên, cô nói: “Cậu không được coi tớ là em gái.”
Thẩm Chấp không nói lên lời.
Trà Trà hít hít mũi, cô ghét nhất chính là chuyện này, tại sao lại không đối xử với cô như một cô gái bằng tuổi bình thường chứ?
Tại sao cô chỉ có thể làm em gái?
Đôi mắt cô đã đỏ hoe: “Cậu chỉ lớn hơn tớ có một tháng, tớ không phải là em gái cậu, chúng ta đều đã là người đã trưởng thành.”
Giọng Trà Trà run lên khi nói.
Cô đã chuẩn bị sẵn sàng bị từ chối, cô có thể chấp nhận lời từ chối.
Cô không hề yếu đuối, cũng không hề vô cớ gây sự.
Bởi vì thích chính là thích, không thích chính là không thích.
Cô sẽ không miễn cưỡng người khác.
Trà Trà cảm thấy cho dù bị cự tuyệt cũng không sao, cô và Thẩm Chấp còn có thể tiếp tục làm bạn tốt.
Cô sẽ không nhớ đến hắn nữa, sẽ không đau lòng vì tình cảm bí mật không thể nói ra này.
Trà Trà nín thở, lẳng lặng chờ đợi câu trả lời của hắn
Thẩm Chấp cụp mắt xuống, ánh nhìn thờ ơ nhìn khuôn mặt xinh đẹp của cô, hắn thấy được Trà Trà đang rất lo lắng, móng tay đã đâm sâu vào trong lòng bàn tay, hàm răng nghiến chặt.
Thẩm Chấp nghĩ đến chuyện xảy ra tối hôm qua.
Nghĩ đến Khương Diệu Nhan cười tủm tỉm nói cho hắn biết, cô rất nhanh thôi sẽ ra nước ngoài.
Nghĩ đến Khương Diệu Nhan không chút do dự nói không có tình cảm nam nữ với hắn.
Nghĩ đến những thứ xấu xa trong đầu, những ý định cực đoan.
Lời từ chối đã đến bên miệng bị Thẩm Chấp nuốt vào lại.
Hắn đã quá đau khổ vì tình yêu, hắn cũng cần được cứu rỗi.
Thẩm Chấp đột nhiên mở miệng: “Trà Trà.”
“Ừm, cậu nói đi, không sao đâu.”
Trà Trà nghĩ, thật sự không sao đâu.
Mặc dù bị từ chối sẽ khiến cô khổ sở, nhưng sau một thời gian cũng sẽ tốt lên thôi.
Biết đâu trong tương lai cô sẽ thích những chàng trai khác, lưỡng tình tương duyệt.
Cho nên thật sự không sao đâu, cô sẽ không mãi quấn quýt không buông.
Thẩm Chấp giọng hơi khàn, rơi vào trong tai có thêm một loại từ tính.
Mặc dù hèn hạ.
Mặc dù lợi dụng sự chân thành của cô, chà đạp lên tình cảm của cô.
Thẩm Chấp vẫn nói: “Vậy thì chúng ta hãy ở nhau trước, cứ thử xem sao?”