• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

↬ Edit: Cô Nhất

↬ Beta: Cá Nhỏ

-

Gia đình không nói lý của mẹ tên mập đứng sững người tại chỗ, không thể tin được mà nhìn vào ông, trong lòng khó chịu như ăn phải phân.

Bất kể là như thế nào bà ta cũng không thể chấp nhận được việc người đàn ông khí phách, đàng hoàng này thế mà lại là chồng của Sở Thanh Ánh, cha của Sở Trà?!

Ba người vốn đang rất hùng hổ lập tức im lặng không dám nói một lời, lúc đầu họ vốn chỉ muốn ỷ mạnh hiếp yếu không ngờ bây giờ lại đụng phải người đàn ông không dễ chọc này, bọn họ không dám tiếp tục gây chuyện nữa.

Người đàn mẹ tên mập cùng với em trai cùng đứa con đều bị bảo vệ ném ra ngoài một cách nhục nhã, chật vật.

Sở Thanh Anh không quan tâm đến Giang Thừa Chu, đôi mắt đỏ lên, hơi phiến nước nhìn con gái, tỉ mỉ xác nhận qua xem cô có bị thương gì không mới thật sự an tâm.

Trà Trà đầu tóc bị bung ra, tóc dài đen nhánh dán vào cổ, khuôn mặt trắng trẻo mềm mại lo lắng nắm lấy tay mẹ, con ngươi đen nhánh nhìn chằm chằm vào người đàn ông cao lớn trước mặt, trầm mặc một lúc, cô che giấu sự sợ hãi, thanh thúy hỏi: "Chú thật sự là ba của cháu sao?"

Đây không phải lại là lừa mình chứ?

Nhưng làm sao người ta lại có thể lấy chuyện này ra lừa người khác được?

Sở Thanh Anh khổ sở cụp mắt xuống im lặng không nói lời nào, bà từng miễn cưỡng giải thích với cô rằng cha cô bởi vì công việc phải đi một nơi rất xa, sẽ không bao giờ trở lại nữa. Cho nên không thể trách được Trà Trà từ khi còn nhỏ liền cho rằng ba mình đã qua đời.

Giang Thừa Chu im lặng một lát, dịu dàng nhẹ nhàng xoa khuôn mặt nhỏ của con gái, biểu tình nhu hòa: "Đúng vậy, ba chính là ba của con."

Trà Trà nghĩ đến chính mình lúc trước yêu cầu ông đi gặp giáo viên, có chút e lệ, cảm thấy bản thân không quá cao hứng, liền hỏi: "Vậy vì sao lúc trước chú không tới tìm cháu và mẹ."

Giang Thùa Chu lặng lẽ nhìn qua Sở Thanh Ánh, hắn đáp: "Đều là lỗi của ba, là ba đã tới chậm, Trà Trà có thể tha thứ cho ba được không?"

Trà Trà ăn mềm không ăn cứng, nghe người đàn ông ôn nhu trả lời thì vừa ngượng ngùng vừa giận dỗi.

Hơn nữa đó là ba của cô, trong lòng cô kỳ thật có chút vui mừng.

Nhưng vẫn giả vờ nói: "Cháu sẽ suy nghĩ lại."

Giang Thừa Châu buồn cười, sờ nhẹ khuôn mặt non mềm của con gái: "Ba không vội, con cứ từ từ suy nghĩ."

Sở Thanh Ánh giống như sợ ông cướp đi con gái, bà dùng sức nắm chặt tay Trà Trà: "Trước tiên con nên lên lầu nghỉ ngơi đi, mẹ có vài chuyện muốn nói với ông ấy".

Trà Trà rất hiểu chuyện, ngoan ngoãn lên lầu, trở về phòng của mình.

Sở Thanh Ánh nhìn ông, hít sâu một hơi, nói: " Tôi với con gái sẽ không theo anh trở về nhà họ Giang."

Giang Thừa Chu không để ý cười cười, cầm cổ tay bà rồi ép sát người vào cửa, khàn khàn khẽ nói: "Em cho rằng em có quyền quyết định sao?"

Giang Thừa Chu mấy năm nay tu thân dưỡng tính, tính tình đã ôn hòa hơn rất nhiều nhưng trong xương cốt vẫn là người đàn ông kiêu ngạo, bá đạo.

Sở Thanh Ánh quay mặt đi: "Tôi sẽ không quay về."

Có đôi khi bà cảm thấy Giang Thừa Chu thật sự rất biến thái, sao có thể đem vợ của mình trông giữ nghiêm khắc như thế? Vậy mà tâm không hề cảm thấy áy náy, cư nhiên cướp bà đi, bức bà phải chia tay không chút lưu tình như thế?

Nhưng bà không thể phủ nhận, bà sợ ông ta.

Sợ thủ đoạn của ông ta.

Giang Thừa Chu thay đổi sắc mặt, cười lạnh hai tiếng: "Tiểu Ánh, tôi không có ý định thương lượng cùng em."

Chân bà mềm nhũn, dùng sức cắn môi: "Anh còn chưa hỏi Trà Trà có nguyện ý rời khỏi nơi này, dù anh có không quan tâm tôi có thích hay không thì anh vẫn phải hỏi ý kiến của con bé."

Giang Thừa Chu trầm mặc vài giây.

Ông buông cổ tay bà ra: "Tôi sẽ hỏi con bé."

Ông nói thêm: "Tối nay con trai của chúng ta sẽ đến đây cùng ăn cơm."



Sở Thanh Ánh mấy năm nay cố không cho mình tưởng niệm, ép mình không được nghĩ đến con trai. Sau nhiều năm như thế, đứa bé lúc trước luôn bám dính bà, đứng cạnh giường làm nũng giờ đã trở thành một chàng trai cao lớn.

Bà sợ con trai trách mình, hai mắt đỏ hoe, Giang Thừa Chu vẫn là không đành lòng nhìn bà khóc, lau đi nước mắt cho bà, thấp giọng dỗ bà: "Em không cần lo lắng, con trai sẽ không trách em."

Trà Trà trong phòng ngủ, tâm trí có chút mơ hồ, vẫn không dám tin bản thân vậy mà cô lại có ba.

Tầm 5 giờ chiều, Giang Châu tự mình đến nhà mẹ cùng em gái, anh có chút khẩn trương ấn chuông cửa, là mẹ anh ra mở cửa.

Sở Thanh Ánh không dám nhìn anh, bà thật sự không có ý rời đi, vứt bỏ anh.

Lúc trước là anh vốn được xác định là đã chết, không ngờ nhờ may mắn mà sống sót.

Sở Thanh Ánh còn chưa nói được lời nào thì hốc mắt đã đỏ, bà không ngừng vừa khóc vừa nói xin lỗi.

Giang Châu bất ngờ không biết phải làm sao, anh chưa bao giờ trách mẹ cả.

Chàng thư sinh cao lớn đã không còn hình bóng thuở nào nữa. Giờ anh so với mẹ đã cao hơn nữa nửa cái đầu, thân hình cao lớn, thành tích xuất chúng.

Tay anh cứng đờ, cẩn thận ôm lấy mẹ: "Con chưa bao giờ trách mẹ cả."

-

Trà Trà sau khi xuống lầu, phát hiện trong phòng khách có nhiều thêm một người, còn là người mà cô biết.

Cô ngáp dài, nắm chặt tay cầm cầu thang: "Học trưởng, sao anh lại ở nhà em?"

Giang Châu bị hỏi không biết phải trả lời như thế nào, Sở Thanh Ánh bước lên trước, bà nói: "Trà Trà, đây là anh trai của con."

Trà Trà: OVO!

Đột nhiên có thêm một người ba, hiện tại lại tự nhiên có thêm một anh trai?

Nàng ngạc nhiên: "Anh hai sao?"

Sở Thanh Ánh không biết phải giải thích với cô như thế nào, Giang Thừa Chu thấy thế liền giải vây: "Chúng ta nên ăn cơm tối trước đã."

Đêm nay một bàn đồ ăn hầu hết là do Sở Thanh Ánh làm, có vài món là do Giang Thừa Chu làm.

Thời trẻ hắn ra nước ngoài du học, vì khẩu vị quá bắt bẻ thế là đại thiếu gia tự mình nấu cơm, tay nghề thế mà cũng không tệ lắm.

Giang Châu khi còn nhỏ cũng từng có lần may mắn thử qua, khi đó mẹ mới vừa đi, hắn khóc nháo không ngừng, ngang bướng không chịu ăn cơm, cha liền tự mình đi nấu cơm,, một miếng một miếng bắt anh phải ăn hết.

Trà Trà đêm nay không cưỡng được liền ăn nhiều thêm một chút, Sở Thanh Ánh thấy thế nhắc nhở cô không nên ăn quá nhiều, cô mới bỏ đũa xuống.

Giang Thừa Chu lại thấy không có gì bảo: "Nếu con bé muốn ăn thì cứ cho nó ăn."

Sở Thanh Ánh trừng ông: "Ăn nhiều thức ăn thì buổi tối sẽ rất khó ngủ."

Giang Thừa Chu bị chỉnh đốn xong thì không dám nói nữa.

Đến khi kim đồng hồ chỉ gần 12h, Trà Trà trông mong nhìn ba với anh trai đang ngồi trên sô pha, ngón tay mềm mại hướng ra ngoài cửa sổ, nói: "Con đang nghĩ về pháo nổ và pháo hoa."

Cô chưa bao giờ được đốt pháo đón giao thừa.

Làm anh trai, đương nhiên không đành lòng từ chối yêu cầu của em gái thế nên Giang Châu chủ động đứng lên: "Anh sẽ đi ra ngoài mua pháo nổ."

Rồi lại bối rối nhìn Trà Trà nắm góc áo anh, ánh mắt sáng ngời: "Còn có pháo hoa."

Giang Châu xoa đầu cô: "Được, anh sẽ không quên."

Trà Trà sau đó lặng lẽ đi lên cầu thang, duỗi tay gõ cửa kính ban công sát vách, âm thanh rất nhỏ: "A Chấp, cậu có ở đó không?"

Một lát sau, có một thiếu niên mặc áo lông ra mở cửa sổ, sắc mặt tái nhợt: "Có, tớ ở đây."

Trà Trà khua chân múa tay vui sướng kể với cậu: "Đêm nay nhà tớ sẽ bắn pháo nổ với pháo hoa! Đêm nay tớ sẽ bắn pháo hoa cho cậu xem!"

Thẩm Chấp không cao hứng quá nhiều, khuôn mặt bao phủ một lớp u tối, lúc này không có tâm tình trò chuyện với tiểu thanh mai, đầu óc mơ hồ, căn bản không thể nghiêm túc nghe cô nói, trả lời có lệ: "Được, tớ sẽ xem."

Trà Trà thấy sắc mặt hắn không tốt, trong người còn có vết thương, cũng không dám hỏi nhiều, cô chỉ muốn làm anh vui vẻ một chút.

Thậm chí nhịn không được đem ước mơ của bản thân nói với hắn.

Cậu cũng có ba mẹ, bọn họ sẽ rất nhanh tới tìm cậu.

"Năm mới vui vẻ A Chấp."

"Được, cậu cũng vậy."

Thẩm Chấp đóng cửa sổ lại, thả mình xuống giường, cảm thấy thật nực cười, mình với mẹ hóa ra cũng cùng là một loại người, âm u bỉ ổi.

Thực ra những món đồ nhỏ có liên quan đến Khương Diệu Nhan cậu đều để trong ngăn kéo.

Tình cảm của cậu đối với người bạn cùng bàn này không biết từ khi nào đã lặng lẽ thay đổi.

Từ hảo cảm biến thành muốn chiếm hữu.

Nhưng Khương Diệu Nhan như một bạch nguyệt quang không chỉ thuộc về một mình hắn.

Giang Châu đã về tới, anh mua lẫn cả pháo nổ với pháo hoa, người vui sướng nhất chính là Trà Trà, không sợ lạnh, ở trong sân la hét, bắt lấy cánh tay anh lắc lắc: "Anh đốt pháo nổ trước đi, em hơi sợ cái này."

Giang Châu nói: "Được."

Đốt xong pháo nổ, mặt sân trải đầy giấy đỏ.

Trà Trà ôm quả pháo hoa vừa mua được ra giữa sân, rồi lại mượn bật lửa của...tạm thời cứ gọi là chú đi, dù sợ hãi nhưng vẫn cẩn thận đốt pháo.

Pháo hoa hướng lên trời rồi tỏa sáng lộng lẫy như sao băng giữa bầu trời đêm, rồi sau đó chậm rãi biến mất.

Trà Trà vô thức nhìn lên ban công, phòng ngủ tầng hai đã bật đèn nhưng trên ban công lại không có ai, rèm cửa cũng đóng chặt.



Tay Trà Trà nắm lại, đột nhiên thấy có chút mất mát.

Cô nhìn ra được đêm nay Thẩm Chấp tâm tình không tốt lắm, cũng không thể trách.

*

Sự xuất hiện của Giang Thừa Chu cũng làm mấy lời đồn làm "Tiểu tam", "Bao dưỡng" linh tinh tự nhiên biến mất.

Mà nếu theo lời mẹ tên mập lúc trước kể thì chắc chắn người đàn ông đó chỉ là một gã tài xế mà thôi.

Hàng xóm xung quanh đều là những người có mắt, xem khí chất, thái độ liền biết chồng của Sở Thanh Ánh có thân phận và gia thế không bình thường, nghe nói bọn họ lúc trước còn sinh ra một đứa con trai, vừa cao vừa gầy, tính tình lãnh đạm, liền thấy không phải người bình thường mà nó thể nuôi dạy được một đứa con như vậy.

Bọn họ từ quần áo đến xe hơi đều là hàng hiệu, là đồ mà người bình thường căn bản không mua nổi.

Người đàn bà mập bị hung hăng đánh vào mặt, lại bị vệ sĩ làm cho mất mặt sau đó mấy ngày liền yên tĩnh, an phận không dám làm gì. Đóng cửa nhà, không ra ngoài, như giả chết mong không bị hỏi đến.

Có người còn cười, nói rằng: "Ôi! Thật đúng là không ngờ mà, tất cả đều chỉ là hiểu lầm."

Ngày đầu năm mới, Giang Thừa Chu lần đầu tiên trong đời học được hai chữ tôn trọng, dịu dàng hỏi con gái: "Con có muốn cùng ba trở về nhà họ Giang gia không?"

Trà Trà vừa mới tỉnh ngủ, mặc áo ngủ hình quả dâu tây, nàng ngẩng cao cổ, đôi mắt thâm thúy hỏi: "Nhà họ Giang là ở nơi nào?"

Giang Thừa Chu suy nghĩ nói: "Ở nội thành, phòng của con sẽ rất lớn, cũng sẽ rất xinh đẹp, Trà Trà nhất định sẽ thích."

Thật sự Trà Trà có chút động lòng, cô nghĩ nghĩ nhưng rồi lại từ chối, nhẹ nhàng nói: "Con vẫn thích ở nơi này hơn."

Cô từ nhỏ đã lớn lên ở đây, luyến tiếc không muốn chuyển đi.

Còn muốn tiếp tục làm hàng xóm với Thẩm Chấp.

Giang Thừa Châu có thể dùng thủ đoạn, cưỡng bách Sở Thanh Ánh cùng ông trở về nhưng lại không đành lòng ép buộc con gái.

Ông nói: "Được, ba biết rồi."

Vợ và con gái không chịu đến nhà họ Giang.

Thế ông dọn đến đây cũng giống nhau.

Kỳ nghỉ luôn trôi quá nhanh, trong suốt kì nghỉ đông, Trà Trà và Thẩm Chấp không liên lạc với nhau. Cô thường muốn kể chuyện bản thân có ba cho Thẩm Chấp biết nhưng rồi lại nhịn xuống.

Sau khi học kỳ hai bắt đầu, Trà Trà được giáo viên chuyển đi chỗ khác, Thẩm Chấp cùng Khương Diệu Nhan vẫn như cũ ngồi cùng bàn với nhau, bọn họ giống như trước kia là bạn thân.

Trà Trà đã lâu không cùng Thẩm Chấp cùng nhau ăn cơm trưa.

Xa cách hình như là chuyện rất dễ dàng xảy ra.

Không biết từ lúc nào, hai người đã không còn thân thiết như trước kia nữa.

Dù Trà Trà vẫn rất thích hắn, càng ngày càng thích. Nhưng cô không biết phải làm sao, cô thật sự muốn hắn cũng thích lại mình.

Trong sổ nhật ký của Trà Trà đa số đều là tên của Thẩm Chấp.

Tiệc tối chào mừng, Khương Diệu Nhan thay mặt cho lớp biểu diễn một đoạn vũ đạo.

Hôm đó Khương Diệu Nhan hóa trang, mặc chiếc váy lộng lẫy tham gia vũ hội khiến các nam sinh không giấu nổi ánh mắt kinh diễm, bao gồm cả Thẩm Chấp.

Trà Trà trộm quan sát Thẩm Chấp, quả nhiên trong mắt hắn có chỉ có kinh diễm dành cho cậu ấy.

Trong lòng cô như có một cái gai đâm càng ngày càng sâu.

Hôm nay Khương Diệu còn xinh đẹp hơn so với ngày thường. Sau khi màn biểu diễn vũ đạo kết thúc, Trà Trà nghe thấy có người hỏi Thẩm Chấp: "Bạn cùng bàn xinh đẹp như thế, cậu thật sự không có ý gì với cậu ấy sao?"

Thẩm Chấp vẫn mạnh miệng: "Được rồi đừng nói đến cái này nữa."

Nhưng Trà Trà thấy lỗ tai hắn đỏ. Trà Trà biết bản thân ngoại trừ học tập thì những cái khác đều kém hơn so với Khương Diệu Nhan.

Tâm sự thiếu nữ mà chẳng biết nói với ai, Trà Trà đoán Thẩm Chấp có lẽ sẽ thích những người xinh đẹp nhưng cô lại không muốn trở thành em gái của Thẩm Chấp.

Cho nên vào một ngày thứ ba nào đó, Trà Trà lặng lẽ dùng đồ trang điểm của mẹ, không quen trang điểm một cách vụng về, muốn bản thân nhìn trông xinh đẹp và thành thục một chút.

Kỹ năng trang điểm của cô cũng khá ổn, ít nhất là không quá xấu chỉ là phần mắt nhìn có chút hơi giả và màu son cũng không hợp với cô. Rồi lại đem chiếc váy ba tặng lúc trước mặc lên, nhìn bản thân trong gương nhưng cứ cảm thấy kỳ kỳ, có chút không quen.

Cô cố nhìn bản thân trong gương mà mỉm cười.

Sau đó đem đồng phục ném vào máy giặt, trước khi ra ngoài thay đôi giày da rồi lo lắng bước đến trường.

Cô không quen đi giày da, trên đường đến còn bị té ngã, đầu gối bị trầy da, chảy máu nên khi cô mua xong băng dán cá nhân, vội vàng đến trường thì cũng đã muộn học.

Nhìn thầy chủ nhiệm lớp biểu tình nghiêm khác ngồi ở trước bàn học, Trà Trà trong nháy mắt đã mất hết dũng khí, nàng không dám nhìn thẳng, yếu ớt nói: "Báo cáo ạ."

Chủ nhiệm lớp là một người đàn ông trung niên với châm ngôn là [Giáo viên nghiêm khắc đào tạo ra học sinh xuất sắc], rất chú ý đến nội quy trường học.

Ông cau mày nhìn về phía Trà Trà: "Em đang mặc cái gì vậy?"

Trà Trà không dám trả lời.

Chủ nhiệm nhìn khuôn mặt trang điểm của cô, nhíu mày hỏi: "Em vẽ cái gì trên mặt thế này?"

Trong nháy mắt, ánh mắt của các bạn học trong lớp đều dừng ở trên khuôn mặt của cô.

Trà Trà bị nhiều đôi mắt hướng về như thế thì cảm thấy rất thẹn, mặt đỏ rồi chuyển sang trắng bệch.

Chủ nhiệm lớp cảm thấy học sinh mà mình đắc ý cũng bắt đầu học thói xấu, cực kỳ tức giận, lớn tiếng nói: "Em ra ngoài cửa đứng cho tôi."

Trà Trà bị phạt đứng.

Mặt cô vừa đỏ rát vừa đau.

Cô càng muốn trở nên xinh đẹp xuất hiện trước mặt Thẩm Chất thì càng chật vật.



Trước khi thầy chủ nhiệm đi, vẫn không cho phép cô trở lại lớp, chỉ đưa cho cô giấy bút, bắt cô ở ngoài cửa viết bảng kiểm điểm.

Trà Trà cúi đầu, ánh mắt dừng ở nền nhà lát gạch men sứ, còn chưa biết phải viết như thế nào.

Thẩm Chấp mở một cánh cửa khác, cau mày, đi đến trước mặt cô, đưa khăn ướt cho cô: "Cậu mau lau mặt đi."

Trà Trà liền nhận khăn ướt.

Thẩm Chấp nhìn chiếc váy cô đang mặc: "Tại sao cậu lại bắt đầu nổi loạn như thế? Lần sau đừng chọc thầy nữa."

Trà Trà cảm thấy tâm tư của bản thân như bị hắn nhìn thấu.

Nội tâm cô bị ủy khuất bao phủ, nghẹn ngào nói: "Tớ không có nổi loạn."

Thẩm Chấp nói: "Đem mặt của mình biến thành như thế mà còn nói là không nổi loạn?"

"Khó coi vậy sao?"

Thẩm Chấp im lặng một lúc rồi vẫn nói ra: "Khó coi."

Cậu cho rằng đấy là vì Trà Trà đang ở tuổi dậy thì nên phản nghịch.

Mặt Trà Trà trong nháy mắt trở nên trắng bệch, bị thầy trách cứ ở trước mặt mọi người, đứng ở ngoài cửa lớp viết bản kiểm điểm rốt cuộc là chuyện đáng tự hào đến cỡ nào chứ.

Thẩm Chấp trước khi trở về phòng học lại dặn thêm một lần: "Sở Trà, về sau đừng quậy phá như thế nữa."

Trà Trà đem khăn ướt để ở một bên không chịu dùng, từ đến cuối đều cúi đầu: "Tớ phải viết bản kiểm điểm rồi."

"Ừm."

Quá mất mặt.

Thật sự quá mất mặt.

Thẩm Chấp vừa mới trở lại chỗ ngồi liền có người kéo hắn nói giỡn, một câu rồi lại một câu.

"Cậu với Sở Trà là kiểu quan hệ như thế nào."

"Ha ha cậu ấy hôm nay thật sự nhìn rất buồn cười."

Thẩm Chấp không vui nói: "Tớ xem cậu ấy như em gái, các cậu đừng có chê cười cô ấy, đều câm miệng hết đi."

Cửa kính cách âm hiệu quả không tốt, huống chi là lớp học còn không có cửa sổ.

Trà Trà nghe thấy Thẩm Chấp nói với người khác như thế, nhịn không được mà rơi nước mắt dù thế nào cũng không kìm nén được.

Cô hôm nay hành động như thế, ở trong mắt bọn họ chính là như một trò hề.

Mũi cô chua xót, nước mắt cũng làm ướt bản kiểm điểm.

Chủ nhiệm lớp quay lại muốn xem cô viết bản kiểm điểm như thế nào rồi thì thấy cô gái nhỏ mặt đầy nước mắt, đôi mắt cũng sưng lên rồi.


Chủ nhiệm lớp chạy nhanh đem cô gọi vào văn phòng không người, thở dài nói: "Sở Trà, em trước tiên đừng khóc nữa."


Trà Trà khóc còn to hơn nói: "Thầy ơi, em thật sự không thể nhịn được."


Thầy chủ nhiệm thở dài: "Được được được, bản kiểm điểm em không cần phải viết nữa."


Trà Trà không phải vì giáo viên răn dạy mà khổ sở mà là bị lời nói của Thẩm Chấp chọc vào tâm.


Yêu thầm thật sự rất khổ.


Làm sao có thể khổ như thế?


Trà Trà thầm nghĩ, cô sẽ không bao giờ thích Thẩm Chấp nữa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK