• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

↬ Edit: Snowilce

↬ Beta: Tạ Lan

-

Thẩm Chấp ban đêm về nhà hơi muộn một chút, trước cửa nhà rơi xuống một lớp tuyết thật lớn, trên ban công có một hộp cái màu đen, dán một tờ giấy nhớ hình trái tim, ngay ngắn tám chữ: 【 sinh nhật vui vẻ, vạn sự như ý 】.

Thẩm Chấp liếc mắt một cái liền nhận ra đây là nét chữ của Trà Trà, hắn mới nhớ tới cuộc hẹn bị hắn quên đi.

Sau vài giây trầm mặc ngắn ngủi, Thẩm Chấp vỗ vỗ bông tuyết rơi trên hộp, ôm hộp trở lại phòng ngủ, chậm rãi mở ra, bên trong là một đôi giày đá bóng quý giá mới tinh.

Khóe miệng hắn liền nhấp thành một đường thẳng tắp nhàn nhạt, sự lãnh đạm giữa mày có thể thấy được rõ ràng, gân xanh nổi rõ lên làn da, ngón cái nắm chặt, khớp xương vang lên hai tiếng.

Đôi giày này chắc chắn giá trị xa xỉ.

Thẩm Chấp cũng không cần món quà quý giá như vậy, vừa thấy liền biết là món quà mua không nổi.

Thời gian quá muộn, Thẩm Chấp định ngày mai sẽ đem đôi giày này trả cho Trà Trà.

Nam thành cả đêm rơi một trận tuyết lớn, sáng sớm trước cửa tuyết đọng không quá đầu gối, nhánh cây trong sân bị lớp tuyết dày đặc phủ lên.

Chủ nhiệm lớp gọi từng cuộc điện thoại thông báo với phụ huynh học sinh, hôm nay không cần đi học.

Trà Trà lúc ấy đã mặc xong quần áo, cô cực kỳ sợ lạnh, trong ngoài đều bọc đến mười phần kín mít, đi đôi giày nhỏ mới mua, toàn thân trên dưới chỉ lộ ra một đôi mắt to đen lung linh, vừa cầm chìa khóa đang muốn ra cửa, mới biết được hôm nay không cần đi học.

Sở Thanh Ánh trêu ghẹo cô: "Hôm nay không cần phải đi học, có phải hay không rất vui vẻ nha?"

Trà Trà thành thật gật đầu, vươn tay nhỏ chỉ, "Chỉ là có một chút vui vẻ."

Sở Thanh Ánh giúp cô tháo khăn quàng cổ xuống, mới đeo có 1 lúc, khuôn mặt nhỏ trắng tinh đã bị che có hơi ửng hồng, gương mặt còn có chút thịt nhìn qua rất muốn véo một cái.

Bà sờ sờ đầu nhỏ của con gái, "Hôm nay phải nghỉ ngơi thật tốt đi nha."

Trà Trà cởi áo khoác ra, mặc áo lông vắt ở sô pha trong phòng khách, không một chút tinh thần nào.

Rất nhanh đã đến thời gian ăn cơm trưa, chuông cửa vang lên.

Sở Thanh Ánh đi ra ngoài mở cửa, thiếu niên khuôn mặt tinh xảo đứng ở trong tuyết, làn da bị lạnh có hơi trắng ra, ánh mắt đen đặc như mực, cậu rất có lễ phép kêu bà một tiếng dì.

Sở Thanh Ánh tránh sang một bên để hắn nhanh chóng vào nhà, cười nói: "Tới tìm Trà Trà sao?"

Thẩm Chấp suy nghĩ một chút, gật đầu: " Dạ, cháu tìm cậu ấy có chút việc."

"Trà Trà đang ở trong phòng khách xem TV, cháu vào đi thôi."

Màn hình TV trong phòng khách còn sáng lên, nhưng tiểu cô nương vốn dĩ ở trên sô pha lại biến mất.

Sở Thanh Ánh kỳ quái nói, "Hẳn là đang ở phòng ngủ, dì đi vào phòng bếp nấu cơm trước, Thẩm Chấp giữa trưa ở lại cùng nhau ăn bữa cơm đi."

Thẩm Chấp không có đáp lại.

Hắn trầm mặc đi lên phòng ngủ trên lầu, ngón tay thon dài dừng ở then cửa trên tay, khí chất lãnh đạm, tiếng nói khàn khàn, "Trà Trà, tớ có thể vào không?"

Trà Trà lập tức xuống giường, đứng trước gương kiểm tra lại đồ trên người mình, nhìn qua.... Giống như còn rất đáng yêu.

Cô đáp, "Ừ, cậu vào đi."



Thẩm Chấp vặn cửa phòng, đi vào.

Trà Trà cho dù đã nhìn hắn rất nhiều lần, nhưng không hề cảm thấy chán.

Ánh mắt Thẩm Chấp quét một vòng trong phòng thiếu nữ, bố trí thực ấm áp, đến cả khăn trải bàn cũng là màu hồng phấn mà thiếu nữ thích dùng.

Trà Trà ngẩng mặt nhìn hắn, "Cậu tìm tớ có chuyện gì không?"

Thẩm Chấp đem cái hộp trong tay đưa qua, "Cái này, trả lại cho cậu."

Trà Trà khuôn mặt nhỏ tái nhợt, không biết nói cái gì mới tốt.

Thẩm Chấp tiếp tục nói: "Quá đắt, cậu mang đi trả lại đi?"

Trà Trà mang theo sự nghẹn ngào, ủy khuất mà nói: "Đây chính là quà sinh nhật tớ tặng cho cậu mà."

Thẩm Chấp nhẫn nại nói, "Không cần."

Trà Trà dùng ánh mắt trông mong nhìn hắn giải thích: "Tớ không có tiêu tiền loạn, cũng không có đắt như cậu nghĩ."

Cô còn muốn nói thêm nhưng nói không được nữa, bởi vì ánh mắt của Thẩm Chấp nhìn cô càng ngày càng lạnh.

Cô vừa thấy liền biết, Thẩm Chấp sắp tức giận.

Trà Trà rũ mí mắt che khuất phiếm hồng dưới đuôi mắt, trầm mặc không lên tiếng nhận lại hộp giày, "Ngày mai tớ sẽ mang đi trả."

Thần sắc trên mặt Thẩm Chấp mới hòa hoãn vài phần, " Ừ, tốt."

Thẩm Chấp không ở lại ăn cơm chiều, sau khi mang quà trả Trà Trà liền về nhà làm bài toàn để ổn định tâm tình.

Trong đầu hắn đều là lúc đốt pháo hoa tối hôm qua, Khương Diệu Nhan ở bên tai hắn lớn tiếng nói ra câu sinh nhật vui vẻ kia.

Thẩm Chấp trước nay chưa từng gặp bạn nữ nào giống như Khương Diệu Nhan, không nghe giảng bài, đồng phục cũng không mực tử tế, mỗi ngày cười hì hì chưa từng có phiền não, hoạt bát, lạc quan rộng rãi, giống như mặt trời nhỏ.

Còn một cái ấn tượng làm Thẩm Chấp khắc sâu còn có đêm qua, Khương Diệu Nhan ngồi ở bên người cậu nói chuyện, cô nói: "Thẩm Chấp, cậu nên cười nhiều lên mới được."

"Cậu cũng không nên mãi nhẫn nại người mẹ không đủ tiêu chuẩn kia của cậu, có đôi khi cũng phải phản kháng, để bà ta biết cậu không phải là người dễ bắt nạt."

Thẩm Chấp càng nghĩ, đầu óc càng loạn, bài tập toán trên bàn đều viết không nổi nữa.

Hắn hơi bực bội gấp bài tập lại, đem hạc giấy trong ngăn kéo mà Khương Diệu Nhan tặng cho hắn kia, đặt ở lòng bàn tay, trầm mặc nhìn chằm chằm thật lâu.

-

Trà Trà không mang đôi giày đi trả, mà là ném dưới gầm giường.

Cái sinh nhật này qua đi, cô cùng Thẩm Chấp giống như xa lạ, xa cách không ít.

Có lẽ giống như Trần Tâm Ý nói vậy.

Bọn họ đều trưởng thành.

Sẽ không thân mật khăng khít giống khi còn nhỏ được nữa.

Trà Trà thản nhiên tiếp nhận chuyện này, nhưng ngẫu nhiên nhớ tới hoặc là thấy Thẩm Chấp sóng vai đi cùng cùng người khác, trong lòng vẫn sẽ cảm thấy khó chịu.

Cô vẫn rất thích Thẩm Chấp.

Trà Trà đem tình cảm đè ở đáy lòng, ai cũng không cho biết, toàn lực chuẩn bị cho đợt kiểm tra cuối kỳ.

Bầu không khí kiểm tra giống như không bị lan tới hàng phía sau.

Bọn họ vẫn như cũ không nghiêm túc nghe giảng bài, đi học không ngừng làm việc riêng, nếu không phải còn có Thẩm Chấp nói bọn họ, phỏng chừng giáo viên không cho sắc mặt tốt, các tiết sau đều kêu bọn họ biến đi.

Sinh nhật Trà Trà chỉ cách sinh nhật Thẩm Chấp một tháng, ngày sinh nhật của cô đúng lúc trước kỳ thi kiểm tra cuối kỳ một ngày.

Vu Cố ngồi cùng bàn cô lúc đi học còn cầm cái hộp lắc lắc, bên trong tràn đầy chocolate, ở giữa còn có một chiếc đồng hồ màu hồng phấn, anh nói: "Tặng Trà Trà."

Trà Trà ngây ra, "Hả?"

Vu Cố cau mày, cậu nâng đôi mắt, lông mi nhỏ dài lại thẳng tắp, đồng tử đen nhánh phản chiếu lại ảnh ngược khuôn mặt trắng mềm của thiếu nữ, cậu nghiêm túc mà nói: "Quà sinh nhật, tặng cho cậu."

Trà Trà có chút ngượng ngùng, cô cho rằng trừ bỏ Thẩm Chấp thì không ai nhớ rõ.

Cô nhận lấy, "Cảm ơn, tớ rất thích."

Vu Cố gật gật đầu, tựa hồ có thể từ biểu tình lãnh đạm của cậu nhìn ra vài phần sung sướng, cậu thật sự rất vui vẻ.

Từ nhỏ đến lớn, cậu chỉ có một người bạn là Trà Trà.

Những người khác đều ghét bỏ cậu, cô lập cậu.

Vu Cố không giỏi giao tiếp, cậu biểu đạt cũng rất vụng về, cậu nói: "Của tớ chính là của cậu."



Tất cả những thứ đồ tốt mà cậu có cậu đều muốn đưa cho Trà Trà.

Trần Tâm Ý ngồi ở ghế sau đã nhìn quen người bị bệnh tự kỷ đối xử với Trà Trà trắng trợn nuông chiều.

Toàn bộ lớp học, học bá đứng thứ hai của lớp Vu Cố chỉ chịu nói chuyện cùng Trà Trà.

Lúc trước toàn ban cũng không ai nguyện ý ngồi cùng bàn với Vu Cố, ai cũng không muốn làm bạn với một người có bệnh về tâm lý.

Vạn nhất cậu ta bỗng nhiên nổi điên làm sao bây giờ?

Trần Tâm Ý hỏi: "Trà Trà, hôm nay sinh nhật cậu sao?"

Trà Trà thực thẹn thùng, "Đúng vậy"

Trần Tâm Ý nói: "Tan học tớ mời cậu uống trà sữa!"

Trà Trà nói: "Được."

Sau đó cô lại nhỏ giọng bổ sung: "Tớ muốn thêm trân châu các loại nữa."

"Không thành vấn đề."

Hôm nay, Trà Trà sau khi dọn dẹp trang trí lớp học về vui vẻ nhảy nhót, một chút đều không cảm thấy mệt.

Cô nhảy nhót về nhà, cửa nhà dừng lại một chiếc ô tô màu đen, tài xế thấy cô, cười tủm tỉm hô một câu với cô: "Tiểu thư thật vui vẻ."

Trà Trà cho rằng ông ta nhận sai người, cũng không có nghĩ nhiều.

Về đến nhà, thay dép lê, trên bàn cơm phòng khách có bánh kem mà cô thích ăn, mẹ ở trong phòng bếp chuẩn bị cơm chiều, Trà Trà buông cặp sách, phát hiện đối tượng của mẹ cũng ở phòng bếp.

Cô dẫm lên dép lê chậm rì rì đi qua đi, thanh âm mềm mại, "Mẹ, tối nay ăn cái gì nha?"

Bà giống như bị kinh hãi rất lớn, mặt đỏ không bình thường, bà nói: "Cá nướng, đùi gà, canh xương sườn còn có món cua mà con thích nhất."

Trà Trà thèm thuồng liếm môi, cô lại hỏi: "Vậy tối nay con sẽ có quà sao?"

Cô muốn một con gấu bông lớn, như vậy buổi tối liền có thể ôm gấu bông ngủ.

Sở Thanh Ánh cười nói: "Con đi vào trong phòng nhìn xem, bên trong có bất ngờ mà mẹ chuẩn bị cho con."

Trà Trà gấp không chờ nổi chạy lên lầu, phát hiện trên giường nhỏ của cô có nhiều con gấu nâu lớn.

Cô yêu thích không buông tay ôm gấu nâu, ở trên giường lăn hai vòng, sau đó bắt đầu trong lòng tràn đầy vui mừng chờ mong, năm nay Thẩm Chấp sẽ tặng cô cái gì đây?

Dưới lầu, Sở Thanh Ánh bảo Giang Thừa Chu buông bà ra, nam nhân tự nhiên không chịu buông, ôm eo bà, tiếp tục việc ban nãy chưa hoàn thành, đem bà để ở kệ bếp, chiếm đoạt lấy chiếc miệng xinh đẹp của bà.

Sở Thanh Ánh bị ông hôn thở không nổi, đôi mắt dường như nhiễm mị sắc, ẩn ẩn có thể thấy được vài phần thẹn thùng.

Giang Thừa Chu khí thế trầm ổn, lạnh giọng nhắc nhở, "Khi nào em mới định nói ra thân phận của tôi với con gái?"

Sở Thanh Ánh nhẹ nhàng mà nói: "Để mấy ngày nữa đi."

Có thể kéo dài liền kéo dài.

Sở Thanh Ánh là thật sự không muốn trở lại Giang gia, không gian của bà luôn bị ông chiếm làm của riêng.

Giang Thừa Chu kiên nhẫn đè thấp thanh âm, hạ tối hậu thư, "Tôi chỉ cho em thời gian bảy ngày, nếu em không chịu nói, tôi sẽ chính miệng nói cho con bé."

Sở Thanh Ánh tròng mắt ửng đỏ, mặt lộ rõ nét buồn bã không nói thêm được lời nào.

Giang Thừa Chu vốn chính là nam nhân bá đạo tổng tài trong truyền thuyết, nhẫn nại đến nước này đã là không thể tưởng tượng, ông nói: "Tôi không muốn để con bé chịu khổ."

Sở Thanh Ánh hạ nhẹ thanh âm: "Tôi biết."

Giang Thừa Chu hạ đòn chí mạng: "Con trai cũng rất nhớ em."

Ông từng bước ép sát.

Bà căn bản không có đường lui.

Sau khi ăn cơm chiều no nê, chuyện thứ nhất Trà Trà làm chính là cắt bánh kem ăn.

Cô ăn đến nỗi trên mặt đều là bơ, Sở Thanh Ánh cảm thấy buồn cười, cũng không có nhắc cô.

Giang Thừa Chu đây là lần đầu tiên chuẩn bị quà sinh nhật cho con gái, mất đến gần nửa tháng, hỏi vô số bạn bè, nam nhân ở thương trường mọi việc đều thuận lợi lại bất lực với một quà tặng nho nhỏ.

Ông cũng không biết Trà Trà thích cái gì, dứt khoát liền tặng đồ quý.

Một cái một chiếc lắc tay nạm kim cương hồng.

Trà Trà nhìn đến ánh mắt đầu tiên là cô rất thích.

Sau đó, bác trai này thật đáng thương, nghèo đến mức mua phải cái hàng giả.



Bất quá Trà Trà thực tốt bụng không vạch trần chuyện ông mua được hàng giả này.

Thủ công còn khá tốt, kim cương giả óng ánh lọt vào mắt cô!

Trà Trà rất thiện lương nói cho ông: "Chú ơi, chú nên tiêu tiền hợp lý."

Giang Thừa Chu giơ lên mi: "Được, chú đã biết."

Trà Trà lại nói: "Chú cũng không cần nhụt chí, chú còn trẻ, tương lai nhất định có thể kiếm được nhiều tiền, hơn nữa mẹ con, cũng không phải người sẽ ghét bỏ chú không có tiền."

Giang Thừa Chu nhịn không được cười nói, "Được, tương lai chú sẽ tranh thủ cố gắng kiếm thật nhiều tiền rồi cho Trà Trà một căn phòng lớn."

Trà Trà cảm thấy đối tượng của mẹ này ngoại trừ có hơi nghèo, cũng không có những khuyết điểm lớn khác.

Cô rất vừa lòng!

Trà Trà nói chuyện với ông vẫn luôn nghiêm túc như vậy: "Chú, nếu Chú muốn làm cha kế của con, chỉ cần không ngược đãi con, đối xử tốt với mẹ con, con cũng có thể miễn cưỡng chấp nhận chú."

"Chú như thế nào lại có thể ngược đãi con đây?"

"Tin tức đều là nói như vậy đấy."

"Trà Trà yên tâm, ta sẽ không ngược đãi con."

Trà Trà là trân bảo của ông.

Tặng quà sinh nhật cho con gái xong, Giang Thừa Chu như cũ không có ngủ lại, ra khỏi nhà liền khôi phục thành Giang tổng lãnh khốc tàn nhẫn.

Mẹ tên mập lúc này còn đang thù dai, đem ô tô ở cửa nhà Sở Thanh Ánh chụp xuống, ngồi ở vị trí tài xế lái xe chờ Giang tổng cũng bị chụp lén, ảnh chụp có thể chứng minh lời nói trước kia của bà ta, chủ nhân chiếc siêu xe là một lão già tuổi không còn nhỏ.

Mẹ tên mập đắc ý dào dạt, nghĩ thầm để xem mọi người có còn nói bà ta bịa đặt bôi nhọ hay không.

Sở Thanh Ánh này nếu không phải được người ta bao nuôi bà ta liền ăn cái điện thoại này luôn.

-

Ở trước 0 giờ, cái sinh nhật này Trà Trà quả thật rất cao hứng.

Cô hưng phấn ngủ không yên, cảm giác bản thân chính là cô bé vui sướng nhất trên thế giới này.

Có mama, còn có đối tượng của mẹ là người tốt.

Có bạn tốt đưa lễ vật cùng chúc phúc.


Trà Trà ở trên ban công, chờ Thẩm Chấp đến buồn ngủ.


Đầu hướng lan can nhẹ nhàng gật một cái, cô liền bừng tỉnh.


Nàng nhìn thấy nhà bên cạnh đèn đã sớm tắt.


Thẩm Chấp đã ngủ rồi.


Thời gian cũng đã sớm qua 12 giờ.


Trà Trà cảm thấy trên mũi hiện lên tư vị xót xa, yết hầu cũng chua xót khó chịu.


Cô đã ý thức được, Thẩm Chấp có lẽ đã quên sinh nhật cô.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK