Tịch Lạc cắn chặt răng,lo sợ mà ngồi im một chỗ.Cô ta giương cặp mắt lên cầu cứu Ngụy phu nhân,cô ta thật sự sợ hãi với vẻ mặt tức giận kia của anh.
Khúc Uyển trong lòng thì thầm trách cô gái xấu xa này nhưng người ta cũng là con gái cưng của Tịch Gia.Cũng không thể khiến Tịch Lạc mất mặt trước đám người hầu được,bà lại hướng mắt về bóng lưng của con trai nhỏ giọng thương lượng.
- Tiểu Tư,con đừng nóng giận.Có gì ngồi xuống nói chuyện,được không?
Vốn anh đã rất kiềm chế,nể tình gọi cô ta ra bên ngoài nói chuyện.Nếu đã muốn ở tại đây thì anh cũng không ngại chất vấn tại chỗ.
Gương mặt lạnh lùng với đôi mắt sắc bén nhìn đến vẻ mặt vô tội kia của Tịch Lạc thì lại càng cảm thấy chán ghét.Anh kiềm chế hết mức để mình không bị mất khống chế mà khinh miệt cô ta ngay tại chỗ.Giọng nói cũng trầm khàn đi rất nhiều.
- Không phải cô ta thì là ai.
Tịch Lạc cắn cắn môi,ngẩng đầu lên muốn giải thích nhưng khi cô ta đối mắt với Ngụy Tư Đằng thì chỉ còn lại sự sợ hãi.
Bây giờ anh đã không còn là hỏi cô nữa rồi,ánh mắt ấy lạnh lẽo đến mức khiến cô run sợ.Bàn tay đang nắm chặt làn váy cũng trở nên run rẩy.
Ngụy Tư Đằng nhìn cô ta chằm chằm,trên nét mặt hiện rõ ba chữ*Muốn Giet Người*.Giọng nói cũng lạnh nhạt đến mức cao nhất.
- Tôi hỏi cô một lần cuối,đồ của tôi đâu.
Trước đó khi sai bảo nữ hầu đem vứt chiếc khăn quàng cổ đó,Tịch Lạc đã rất sợ hãi nếu anh trở về sẽ tức giận.Nên cô ta mới cố ý suy nghĩ đủ đường,còn nhét tiền để cô nữ hầu nghỉ việc.
Cô ta lại càng không ngờ anh vậy mà nhìn một cái liền nhận ra mọi việc là do cô làm.
Thật chất trong ngôi biệt thự này,trên dưới ai nấy đều sợ hãi vị Nhị Gia này.Họ mới không có lá gan đụng vào đồ của anh.Chỉ có nữ hầu kia biết trước khi xong việc sẽ nhận được một khoảng tiền lớn và rời khỏi nên mới dám cả gan làm theo lời cô ta.
Bây giờ,cho dù cô không thừa nhận thì cũng vô dụng.Tịch Lạc lần đầu bị mất mặt thế này trước đám đông mà còn là trước mặt đám người hầu thấp kém kia.
Nhưng nỗi tủi nhục này cũng không thể sánh bằng với nỗi sợ hãi khi bị anh chất vấn.Tịch Lạc đứng lên,nước mắt đã tràn ra khỏi hốc mắt,giàn giụa trên gương mặt trắng nõn.
Giọng cô ta nghẹn đi vài phần,cố gắng nói ra từng chữ chỉ mong sao được anh tha thứ.
- Tớ xin lỗi,là tớ bị sự ganh tỵ che mắt.Tớ sai rồi,cậu đừng tức giận được không Tư Đằng.
- Tôi hỏi cô đồ của tôi ở đâu,điếc à?
Bầu không khí lúc này đã chỉ còn nghe thấy tiếng nức nở của Tịch Lạc.Nhị Gia nổi giận không hề nhỏ,từ trước đến nay đây là lần đầu bọn họ thấy Nhị Gia tức giận đến như vậy,quá đáng sợ.
Tịch Lạc không dám lảng tránh vấn đề,cô ta bị anh dọa đến hồn vía đã không còn.
- Là tớ thuê nữ hầu đó đem đồ của cậu đi vứt,bây giờ nó cũng đã bị phân hủy rồi.Tư Đằng,cậu tha lỗi cho tớ nhé,tớ sẽ làm lại cái mới cho cậu,được không?
Dường như Ngụy Tư Đằng đã liều cả mạng mình để nhẫn nhịn nghe cô ta trình bày.Nếu cô ta là con trai thì bây giờ cũng chẳng có cơ hội đứng trước mặt anh để khóc sướt mướt như vậy.
Tịch Lạc càng khóc càng đáng thương hơn,tiếng khóc nức nở lên từng đợt,cô ta đưa ánh mắt lần nữa để cầu cứu Ngụy phu nhân.Nhưng bà chỉ lắc đầu rồi cũng rời khỏi phòng khách.
Đôi mắt đen láy của anh bây giờ liền đục ngầu,khẽ đưa tay lên day day trán.
- Con mẹ nó, hôn thê gì đó cô cũng đừng mơ nữa,đừng có tùy tiện lui tới nhà người khác như vậy.
Nói xong anh lạnh nhạt quay lưng rời đi.Cho đến khi bóng dáng của anh biến mất thì cả cơ thể Tịch Lạc liền ngồi sụp xuống dưới sàn.Cô ta ôm mặt mà khóc giàn giụa,đáng thương không còn gì để tả.
Với tính cách của Ngụy Tư Đằng,làm sao có thể tiếp nhận lời xin lỗi của cô ta.Càng huống chi lời anh vừa thốt ra sẽ không thu hổi.
Tịch Lạc liên tục nghẹn ngào mà lẩm bẩm.
- Không thể nào,tớ mới không hủy hôn,không đời nào,hức....huhu
- ----------------------
Trở về phòng ngủ,anh cởi phắt cái áo trên người ném vào sọt rác.Trên người ám toàn mùi nước hoa nồng đặc của cô ta.
Mấy ngày nay anh đã bị mất ngủ,cơ thể cũng rất mệt mỏi.Bây giờ còn gặp phải chuyện như vậy,rõ ràng là anh đã không nỡ sử dụng món quà của cô.Chỉ cất ở một chỗ mà ngắm nhìn,còn là ngay tủ đầu giường nơi anh dễ nhìn thấy nhất.
Vậy mà cô ta dám.....
Anh đứng ở đó nhìn chằm chằm vào kệ tủ,nơi từng để chiếc khăn của cô.Một hồi lâu,anh mới dời mắt.Mặc lại bộ quần áo mới rồi đi ra khỏi phòng.
Đi theo lối cũ tiến đến căn nhà nhỏ phía Đông.Nơi này khuất với biệt thự,không có người ở sẽ bị bỏ hoang.Nhưng anh vẫn cho nó sáng đèn mỗi đêm,chưa từng tắt ngọn đèn ấy đi.Còn dặn dò người hầu mỗi ngày đều phải đến quyét dọn.
Đã qua 1 tuần rồi nhưng cô vẫn không quay trở lại,ngay cả một lời từ biệt cũng không nói với anh.
Cô thật sự rời khỏi cuộc sống của anh rồi sao.Ngụy Tư Đằng đi đến xích đu,ngồi vào vị trí của cô.Đưa tay sờ lên chỗ dây thừng cô hay nắm lấy.Lần đầu tiên anh thốt ra tên của cô vậy mà lại là trong hoàn cảnh này.
- Quế Tư Hạ,em giỏi lắm.
Khúc Uyển trong lòng thì thầm trách cô gái xấu xa này nhưng người ta cũng là con gái cưng của Tịch Gia.Cũng không thể khiến Tịch Lạc mất mặt trước đám người hầu được,bà lại hướng mắt về bóng lưng của con trai nhỏ giọng thương lượng.
- Tiểu Tư,con đừng nóng giận.Có gì ngồi xuống nói chuyện,được không?
Vốn anh đã rất kiềm chế,nể tình gọi cô ta ra bên ngoài nói chuyện.Nếu đã muốn ở tại đây thì anh cũng không ngại chất vấn tại chỗ.
Gương mặt lạnh lùng với đôi mắt sắc bén nhìn đến vẻ mặt vô tội kia của Tịch Lạc thì lại càng cảm thấy chán ghét.Anh kiềm chế hết mức để mình không bị mất khống chế mà khinh miệt cô ta ngay tại chỗ.Giọng nói cũng trầm khàn đi rất nhiều.
- Không phải cô ta thì là ai.
Tịch Lạc cắn cắn môi,ngẩng đầu lên muốn giải thích nhưng khi cô ta đối mắt với Ngụy Tư Đằng thì chỉ còn lại sự sợ hãi.
Bây giờ anh đã không còn là hỏi cô nữa rồi,ánh mắt ấy lạnh lẽo đến mức khiến cô run sợ.Bàn tay đang nắm chặt làn váy cũng trở nên run rẩy.
Ngụy Tư Đằng nhìn cô ta chằm chằm,trên nét mặt hiện rõ ba chữ*Muốn Giet Người*.Giọng nói cũng lạnh nhạt đến mức cao nhất.
- Tôi hỏi cô một lần cuối,đồ của tôi đâu.
Trước đó khi sai bảo nữ hầu đem vứt chiếc khăn quàng cổ đó,Tịch Lạc đã rất sợ hãi nếu anh trở về sẽ tức giận.Nên cô ta mới cố ý suy nghĩ đủ đường,còn nhét tiền để cô nữ hầu nghỉ việc.
Cô ta lại càng không ngờ anh vậy mà nhìn một cái liền nhận ra mọi việc là do cô làm.
Thật chất trong ngôi biệt thự này,trên dưới ai nấy đều sợ hãi vị Nhị Gia này.Họ mới không có lá gan đụng vào đồ của anh.Chỉ có nữ hầu kia biết trước khi xong việc sẽ nhận được một khoảng tiền lớn và rời khỏi nên mới dám cả gan làm theo lời cô ta.
Bây giờ,cho dù cô không thừa nhận thì cũng vô dụng.Tịch Lạc lần đầu bị mất mặt thế này trước đám đông mà còn là trước mặt đám người hầu thấp kém kia.
Nhưng nỗi tủi nhục này cũng không thể sánh bằng với nỗi sợ hãi khi bị anh chất vấn.Tịch Lạc đứng lên,nước mắt đã tràn ra khỏi hốc mắt,giàn giụa trên gương mặt trắng nõn.
Giọng cô ta nghẹn đi vài phần,cố gắng nói ra từng chữ chỉ mong sao được anh tha thứ.
- Tớ xin lỗi,là tớ bị sự ganh tỵ che mắt.Tớ sai rồi,cậu đừng tức giận được không Tư Đằng.
- Tôi hỏi cô đồ của tôi ở đâu,điếc à?
Bầu không khí lúc này đã chỉ còn nghe thấy tiếng nức nở của Tịch Lạc.Nhị Gia nổi giận không hề nhỏ,từ trước đến nay đây là lần đầu bọn họ thấy Nhị Gia tức giận đến như vậy,quá đáng sợ.
Tịch Lạc không dám lảng tránh vấn đề,cô ta bị anh dọa đến hồn vía đã không còn.
- Là tớ thuê nữ hầu đó đem đồ của cậu đi vứt,bây giờ nó cũng đã bị phân hủy rồi.Tư Đằng,cậu tha lỗi cho tớ nhé,tớ sẽ làm lại cái mới cho cậu,được không?
Dường như Ngụy Tư Đằng đã liều cả mạng mình để nhẫn nhịn nghe cô ta trình bày.Nếu cô ta là con trai thì bây giờ cũng chẳng có cơ hội đứng trước mặt anh để khóc sướt mướt như vậy.
Tịch Lạc càng khóc càng đáng thương hơn,tiếng khóc nức nở lên từng đợt,cô ta đưa ánh mắt lần nữa để cầu cứu Ngụy phu nhân.Nhưng bà chỉ lắc đầu rồi cũng rời khỏi phòng khách.
Đôi mắt đen láy của anh bây giờ liền đục ngầu,khẽ đưa tay lên day day trán.
- Con mẹ nó, hôn thê gì đó cô cũng đừng mơ nữa,đừng có tùy tiện lui tới nhà người khác như vậy.
Nói xong anh lạnh nhạt quay lưng rời đi.Cho đến khi bóng dáng của anh biến mất thì cả cơ thể Tịch Lạc liền ngồi sụp xuống dưới sàn.Cô ta ôm mặt mà khóc giàn giụa,đáng thương không còn gì để tả.
Với tính cách của Ngụy Tư Đằng,làm sao có thể tiếp nhận lời xin lỗi của cô ta.Càng huống chi lời anh vừa thốt ra sẽ không thu hổi.
Tịch Lạc liên tục nghẹn ngào mà lẩm bẩm.
- Không thể nào,tớ mới không hủy hôn,không đời nào,hức....huhu
- ----------------------
Trở về phòng ngủ,anh cởi phắt cái áo trên người ném vào sọt rác.Trên người ám toàn mùi nước hoa nồng đặc của cô ta.
Mấy ngày nay anh đã bị mất ngủ,cơ thể cũng rất mệt mỏi.Bây giờ còn gặp phải chuyện như vậy,rõ ràng là anh đã không nỡ sử dụng món quà của cô.Chỉ cất ở một chỗ mà ngắm nhìn,còn là ngay tủ đầu giường nơi anh dễ nhìn thấy nhất.
Vậy mà cô ta dám.....
Anh đứng ở đó nhìn chằm chằm vào kệ tủ,nơi từng để chiếc khăn của cô.Một hồi lâu,anh mới dời mắt.Mặc lại bộ quần áo mới rồi đi ra khỏi phòng.
Đi theo lối cũ tiến đến căn nhà nhỏ phía Đông.Nơi này khuất với biệt thự,không có người ở sẽ bị bỏ hoang.Nhưng anh vẫn cho nó sáng đèn mỗi đêm,chưa từng tắt ngọn đèn ấy đi.Còn dặn dò người hầu mỗi ngày đều phải đến quyét dọn.
Đã qua 1 tuần rồi nhưng cô vẫn không quay trở lại,ngay cả một lời từ biệt cũng không nói với anh.
Cô thật sự rời khỏi cuộc sống của anh rồi sao.Ngụy Tư Đằng đi đến xích đu,ngồi vào vị trí của cô.Đưa tay sờ lên chỗ dây thừng cô hay nắm lấy.Lần đầu tiên anh thốt ra tên của cô vậy mà lại là trong hoàn cảnh này.
- Quế Tư Hạ,em giỏi lắm.