Trong mê cung vô tận của sa mạc Marsilio, ánh nắng gay gắt và gió cát thổi qua mạnh mẽ. Nơi đây được chọn làm căn cứ của Thiên Ma Công với nhiều công trình kiến trúc kì lạ, nổi bật là Lâu đài cát. Đó là một tác phẩm vô cùng độc đáo do một tay ông tạo nên.
Tòa lâu đài sáng trong ánh nắng mặt trời của sa mạc, với vẻ đẹp sắc nét và tinh tế của từng khối cát. Các tầng cát xếp chồng lên nhau, tạo thành một kiến trúc vừa tinh tế, vừa vững chắc. Từ xa, nó trông như một tòa tháp phong cách cổ điển, nhưng khi tiến gần trông như một gã khổng lồ sẵn sàng dẫm nát bất cứ ai tiến gần nó.
Các tầng của lâu đài được xây dựng với sự tinh xảo đáng kinh ngạc. Những bức tường cát vô định hình như những bức tranh trừu tượng, mờ ảo và đầy sức hút. Các cột cát cao vút như những trụ cột kiên cố, tạo nên một không gian bí ẩn và quyền lực. Các hành lang uốn lượn như một con rắn từ phòng này đến phòng khác, mở ra những khoảng không gian bất ngờ và kỳ quặc.
Bên trong tòa lâu đài, các phòng được trang trí một cách tinh tế, với những bức tranh cát thần bí trên tường và những tác phẩm nghệ thuật chất lượng cao được chạm khắc từ cát. Ánh sáng lờ nhờ từ những cửa sổ cát lớn chiếu sáng lên không gian, tạo ra một hiệu ứng ma mị và lãng mạn. Phòng khách là nơi u ám nhất, nơi tập hợp những con quỷ trong truyền thuyết đang ngồi dạt ra hai bên, nhường tấm thảm đỏ trải dài đến chiếc ghế bằng vàng cao chót vót của Thiên Ma Công.
Thở ra một hơi dài, Thiên Ma Công với lấy tách trà trên bàn rồi dõng dạc nói:
- Sát Bá Thi, ngươi chọn những kẻ yếu đuối như thế để đi làm nhiệm vụ sao? Ngươi nghĩ gì với cấp bậc Bán Thần của bọn chúng mà có thể đánh lại mấy tên có tu vi cấp bậc Trung Thần?
Sát Bá Thi mỉm cười:
- Trước giờ, ta chưa hề xem trọng cấp bậc. Bảo bọn chúng đi cũng mục đích ngăn chặn thời gian các Vệ Thần xuất sơn thôi.
Thiên Ma Công chống cằm, cùi chỏ tựa vào tay vịn, chân vắt chéo tạo ra một tư thế quyền lực:
- Trước mặt ta, ngươi đừng hống hách. Ta sẽ nói cho ngươi biết các cấp bậc được sắp xếp như thế nào. Sắp xếp từ thấp đến cao là Tiểu Thần, Đại Thần, Bán Thần, Thần, Hạ Thần, Trung Thần, Thượng Thần, Siêu Thần. Tu vi của ngươi chỉ mới cấp Thần thôi, đừng kiêu ngạo trước mặt ta.
Nhất Linh Quỷ ngồi đối diện Sát Bá Thi lên tiếng:
- Thì ra chỉ là một tên cấp Thần. Ngươi cũng thật nực cười đấy Thiên Ma, kêu tên này về chỉ tổ ăn hại thôi. Ngươi có biết ta cấp bậc gì không hả? Năm con quỷ tụi ta là một bản thể đều đạt cấp Hạ Thần, khi gộp lại có thể biến thành cấp Trung Thần đấy. Đừng nghĩ ngươi lên làm vua thì muốn làm gì thì làm nhé. Nhưng mà, nếu như ngươi có vàng cho ta, chắc chắn ta sẽ tha cho ngươi.
Sát Bá Thi hậm hực:
- Vậy ngươi có muốn đấu với ta một trận không?
Thiên Ma Công quát:
- Đủ rồi, các ngươi có thôi đi không. Nếu còn nhiều lời, ta sẽ lấy mạng chó của các ngươi đấy.
Bỗng một tiếng la thất thanh vang lên ở ngoài cửa chính. Một cái đầu bê bết máu cuộn tròn tiến về phía thảm đỏ, vưa lăn vừa phát ra tiếng nói:
- Không xong rồi thưa ngài. Phúc Thần Hỏa Chí vẫn còn sống, hắn quá mạnh.
Trước kia, Phúc Thần Hỏa Chí là một mối lo ngại đối với Thiên Ma Công. Nhưng bây giờ khuôn mặt lạnh lùng của ông lại đánh bật điều đó.
Nhắm mắt lại, ông đưa tay ngọ nguậy mái tóc bồng bềnh của mình và nói:
- Ta biết trước điều này. Năm đó, ta và hắn đều đạt cấp Thượng Thần. Mặc dù lợi thế nghiêng về phía ta nhưng hắn cũng chẳng thua kém gì. Một kẻ mưu mô, pháp lực cao cường như hắn còn sống là điều hiển nhiên. Nỗi lo lắng của ta hiện giờ là Huyết Thần Diệt Quỷ và Phản Kích Đại Thần. Hai kẻ này tu vi rất cao, ta e rằng các ngươi không phải đối thủ của bọn chúng.
Vừa dứt câu, một vị thầy tu không biết từ đâu xuất hiện ngay trước cửa và hét lớn:
- Đã lâu không gặp, Quang Thần Hộ Vệ.
Thiên Ma Công ngồi bật dậy, sửng sốt:
- Làm cách nào ngươi biết nơi này?
- Cái đầu của tên Hoàng Hoa Quý đã đưa ta đến đây. Nhưng ta không đến đây một mình, tất cả các vệ thần còn sót lại đều đang ở đây.
Tòa lâu đài đột nhiên rung lắc dữ dội rồi vỡ thành từng mảng cát lớn. Trước khi nó đổ sập hoàn toàn, Thiên Ma Công đã nhờ Tứ Linh Quỷ dịch chuyển từng người một cùng với những Vệ Thần đến từng địa điểm khác nhau. Tuy nhiên, Phúc Thần Hỏa Chí đã nhanh chóng hóa giải thuật thức đó một cách dễ dàng.
Bấy giờ, mặt trời đã lên đến đỉnh điểm. Ánh nắng gay gắt khiến dải cát trên sa mạc trông như hóa thành một mảng lửa khổng lồ. Mặc dù đã bao bọc màng bảo vệ bằng phép thuật, nhưng Phúc Thần Hỏa Chí và Thiên Ma Công đều cảm nhận được cái nóng bức của mặt trời.
Cả hai đứng lơ lửng trên không, ánh mắt đăm chiêu nhìn nhau. Sau một hồi im lặng, Thiên Ma Công cất lời:
- Lê Tài Tử! Ta đã tha cho ngươi một mạng. Vậy mà ngươi còn dám tới tìm ta ư?
Phúc Thần Hỏa Chí ngáp lấy một hơi dài:
- Ai tha mạng cho ai còn chưa biết đó. Tên khốn nhà ngươi làm hại chúng sanh, sát hại Hoàng Thái Tổ và Thiên Nhiên Kỳ Thần khiến nhân gian rơi vào loạn thế. Cuối cùng ngươi cũng chỉ vì một người phụ nữ không yêu ngươi..
Thiên Ma Công nghiến chặt răng và chen ngang:
- Câm mồm! Ai bảo nàng ấy không yêu ta hả? Trước khi bị lũ các ngươi ám sát, nàng ấy đã nói yêu ta và muốn ở bên ta đến quãng đời còn lại. Tại sao tình yêu lại không được phép ở thế giới tu tiên chứ? Là vì giới luật ư? Ta chính là kẻ khởi đầu cho tu tiên, vậy mà các ngươi dám tạo ra luật một cách áp đặt rồi tự cho mình là đúng, kêu gọi lũ người hạ đẳng đồng tình sát hại nàng. Nàng ấy đã làm gì sai hả? Nàng ấy đã cứu độ lũ người ngu ngốc các ngươi hết lần này đến lần khác. Rồi đến cuối cùng, chính bọn chúng lại gán mác cho nàng cái tên không bằng cầm thú là "Yêu nữ". - Đột nhiên ông ta cười lớn. - Các người dám lấy đi thế giới của ta, ta cũng sẽ lấy đi thế giới của các ngươi.
Phúc Thần Hỏa Chí chắp tay niệm Phật:
- A Di Đà Phật! Chắc ngươi không biết lý do vì sao Hồng Thủy Liên Sắc lại được cho là Yêu Nữ. Hai ngàn năm trước, bà ta từng xuất hiện như một vị bồ tát cứu khổ cứu nạn, dần dần người dân đều quý mến và tôn thờ bà. Nhưng nhiều năm sau, bà ta dần sa ngã vào ma đạo, hút máu, nhai xương người phàm để tu vi có thể vượt bậc. Hoàng Thái Tổ, sư phụ của ta cũng là người yêu bà ấy và cũng biết ngươi yêu bà ấy như thế nào. Chính vì vậy, ông đành chấp nhận rủi ro, phái các vị tu tiên âm thầm sát hại bà ấy mà không cho ngươi biết. Đến ông cũng không ngờ, ngươi sẽ bỏ con đường tu tiên để đuổi theo ma đạo. Bây giờ, ngươi vẫn còn mù quáng trong tình yêu ác quỷ đó sao?
Thiên Ma Công vừa khóc vừa lắc đầu quậy quậy:
- Không! Ngươi đang nói dối. Ngươi nói dối. Hồng Thủy Liên Sắc không phải là người như vậy. Tất cả các ngươi đang nói dối ta. Chết hết đi, lũ rác rưởi.
Dứt câu, ông thi triển: "Ma Pháp tối thượng: Quang Thần Nguyệt Quỷ". Đây là loại ma pháp phá vỡ mọi định luật trên thế giới, đồng thời nghiền nát mọi thứ bằng ánh sáng trắng.
Phúc Thần Hỏa Chí đặt lòng bàn tay ngang rốn, tay phải dơ lên ngang vai tạo thành tư thế "Vô Úy Thủ Ấn". Lòng bàn tay phải của ông hiện ra vòng tròn âm dương, xung quanh người ông phát ra ánh hào quang. Toàn bộ sa mạc được phủ một lớp màng bảo vệ trong suốt.
Hai loại phép thuật va vào nhau khiến đất trời rung chuyển dữ dội, ánh nắng khắc nghiệt đã bị khỏa lấp bởi đám mây đen dày đặc. Không khí dần trở nên cô đặc và cọ xát vào nhau tạo ra những tia lửa điện khổng lồ.
Màn đấu phép kéo dài một canh giờ, Phúc Thần Hỏa Chí vẫn cố trụ mặc dù ông đã phun ra máu. Còn Thiên Ma Công bất ngờ chĩa tay lên trời và thi triển: "Ma Pháp tối thượng: Quang Thần Nhật Quỷ". Ánh sáng trắng dần chuyển sang màu đen, khắp cơ thể Thiên Ma Công tỏa ra một nguồn pháp lực khổng lồ có hình quả cầu. Một khi quả cầu đó nổ tung, toàn bộ thế giới này đều bị bóp nát.
Phúc Thần Hỏa Chí ho sặc sụa, đôi bàn tay lở loét máu thịt, bộ y phục tu sĩ bị xé toạc. Ông thừa biết hắn ta đã đạt cấp bậc Siêu Thần cao nhất trong các cấp bậc tu tiên, vì thế ông không thể đánh bại hắn mà đành phải cố dùng hết sức còn lại di chuyển đầu ngón tay giữa trên bàn tay phải chạm vào đầu ngón tay cái và ngón trỏ của bàn tay kia, tạo thành vòng tròn gần tim, đồng thời thi triển: "Chuyển Pháp Luân Thủ Ấn". Toàn bộ vạn vật trên thế giới xoay chuyển theo quỹ đạo vòng tròn và hút toàn bộ pháp lực của Thiên Ma Công vào người ông.
Nhắm mắt lại, rơi vài giọt nước mắt, Phúc Thần Hỏa Chí mặc cho cơ thể đang dần vỡ tan mà cố gắng cầu chúc cho thế giới sớm ổn định và bình yên, đặt hết niềm hy vọng vào các vệ thần thế hệ sau.
Khi ta chết đi nhưng linh hồn vẫn còn. Chắc chắn, ta vẫn tiếp tục lưu lại thế gian hoằng pháp độ sanh.
Thấy toàn bộ ma pháp bị hóa giải, Thiên Ma Công ngừng tay, dịch chuyển nhanh như cắt xuống mặt đất rồi nhìn cơ thể đang dần tan biến của Phúc Thần Hỏa Chí và nói:
- Ngươi hy sinh bản thân mình để cứu lấy cái thế giới đầy tội lỗi này ư? Người không vì mình trời tru đất diệt, vì lý do gì mà ngươi phải làm như vậy?
Phúc Thần Hỏa Chí mỉm cười:
- Vì ta tin vào tương lai tốt đẹp, ta tin một ngày nào đó con người sẽ sống trong hòa bình, không còn chiến tranh, không còn chém giết lẫn nhau nữa. Rồi một ngày nào đó, ngươi sẽ hiểu những gì ta làm, những gì mà Hoàng Thái Tổ đã vì người dân và vì ngươi mà đến tính mạng của mình còn chẳng cần.
Nói xong, ông liền tan biến và để lại hàng vạn những loài hoa sặc sỡ sắc màu mọc lên giữa sa mạc cằn cỗi.
Thiên Ma Công chỉ thở ra một hơi dài rồi ngoảnh mặt đi. Trong thân tâm ông hoàn toàn trống rỗng, vô định, cứ như một hạt cát bụi trên sa mạc không biết đi đâu về đâu, rồi một mai, một cơn gió thổi đi xa và không biết điểm đáp sẽ là nơi nào. Ông không còn là người phàm, nhưng vẫn dính vào hỉ nộ ái ố, những cảm xúc mà con người luôn lặp đi lặp lại hằng ngày. Nhiều lần ông đã muốn tự tay kết liễu mình, muốn giải thoát những dồn nén đau thương trong người và đến một nơi nào đó yên bình để tọa lạc. Sau cùng, ông không thể làm được những điều đó, chỉ có thể sát sanh, đem nỗi oán hận lên toàn bộ nhân loại để trái tim ông được xoa dịu phần nào.
Tòa lâu đài sáng trong ánh nắng mặt trời của sa mạc, với vẻ đẹp sắc nét và tinh tế của từng khối cát. Các tầng cát xếp chồng lên nhau, tạo thành một kiến trúc vừa tinh tế, vừa vững chắc. Từ xa, nó trông như một tòa tháp phong cách cổ điển, nhưng khi tiến gần trông như một gã khổng lồ sẵn sàng dẫm nát bất cứ ai tiến gần nó.
Các tầng của lâu đài được xây dựng với sự tinh xảo đáng kinh ngạc. Những bức tường cát vô định hình như những bức tranh trừu tượng, mờ ảo và đầy sức hút. Các cột cát cao vút như những trụ cột kiên cố, tạo nên một không gian bí ẩn và quyền lực. Các hành lang uốn lượn như một con rắn từ phòng này đến phòng khác, mở ra những khoảng không gian bất ngờ và kỳ quặc.
Bên trong tòa lâu đài, các phòng được trang trí một cách tinh tế, với những bức tranh cát thần bí trên tường và những tác phẩm nghệ thuật chất lượng cao được chạm khắc từ cát. Ánh sáng lờ nhờ từ những cửa sổ cát lớn chiếu sáng lên không gian, tạo ra một hiệu ứng ma mị và lãng mạn. Phòng khách là nơi u ám nhất, nơi tập hợp những con quỷ trong truyền thuyết đang ngồi dạt ra hai bên, nhường tấm thảm đỏ trải dài đến chiếc ghế bằng vàng cao chót vót của Thiên Ma Công.
Thở ra một hơi dài, Thiên Ma Công với lấy tách trà trên bàn rồi dõng dạc nói:
- Sát Bá Thi, ngươi chọn những kẻ yếu đuối như thế để đi làm nhiệm vụ sao? Ngươi nghĩ gì với cấp bậc Bán Thần của bọn chúng mà có thể đánh lại mấy tên có tu vi cấp bậc Trung Thần?
Sát Bá Thi mỉm cười:
- Trước giờ, ta chưa hề xem trọng cấp bậc. Bảo bọn chúng đi cũng mục đích ngăn chặn thời gian các Vệ Thần xuất sơn thôi.
Thiên Ma Công chống cằm, cùi chỏ tựa vào tay vịn, chân vắt chéo tạo ra một tư thế quyền lực:
- Trước mặt ta, ngươi đừng hống hách. Ta sẽ nói cho ngươi biết các cấp bậc được sắp xếp như thế nào. Sắp xếp từ thấp đến cao là Tiểu Thần, Đại Thần, Bán Thần, Thần, Hạ Thần, Trung Thần, Thượng Thần, Siêu Thần. Tu vi của ngươi chỉ mới cấp Thần thôi, đừng kiêu ngạo trước mặt ta.
Nhất Linh Quỷ ngồi đối diện Sát Bá Thi lên tiếng:
- Thì ra chỉ là một tên cấp Thần. Ngươi cũng thật nực cười đấy Thiên Ma, kêu tên này về chỉ tổ ăn hại thôi. Ngươi có biết ta cấp bậc gì không hả? Năm con quỷ tụi ta là một bản thể đều đạt cấp Hạ Thần, khi gộp lại có thể biến thành cấp Trung Thần đấy. Đừng nghĩ ngươi lên làm vua thì muốn làm gì thì làm nhé. Nhưng mà, nếu như ngươi có vàng cho ta, chắc chắn ta sẽ tha cho ngươi.
Sát Bá Thi hậm hực:
- Vậy ngươi có muốn đấu với ta một trận không?
Thiên Ma Công quát:
- Đủ rồi, các ngươi có thôi đi không. Nếu còn nhiều lời, ta sẽ lấy mạng chó của các ngươi đấy.
Bỗng một tiếng la thất thanh vang lên ở ngoài cửa chính. Một cái đầu bê bết máu cuộn tròn tiến về phía thảm đỏ, vưa lăn vừa phát ra tiếng nói:
- Không xong rồi thưa ngài. Phúc Thần Hỏa Chí vẫn còn sống, hắn quá mạnh.
Trước kia, Phúc Thần Hỏa Chí là một mối lo ngại đối với Thiên Ma Công. Nhưng bây giờ khuôn mặt lạnh lùng của ông lại đánh bật điều đó.
Nhắm mắt lại, ông đưa tay ngọ nguậy mái tóc bồng bềnh của mình và nói:
- Ta biết trước điều này. Năm đó, ta và hắn đều đạt cấp Thượng Thần. Mặc dù lợi thế nghiêng về phía ta nhưng hắn cũng chẳng thua kém gì. Một kẻ mưu mô, pháp lực cao cường như hắn còn sống là điều hiển nhiên. Nỗi lo lắng của ta hiện giờ là Huyết Thần Diệt Quỷ và Phản Kích Đại Thần. Hai kẻ này tu vi rất cao, ta e rằng các ngươi không phải đối thủ của bọn chúng.
Vừa dứt câu, một vị thầy tu không biết từ đâu xuất hiện ngay trước cửa và hét lớn:
- Đã lâu không gặp, Quang Thần Hộ Vệ.
Thiên Ma Công ngồi bật dậy, sửng sốt:
- Làm cách nào ngươi biết nơi này?
- Cái đầu của tên Hoàng Hoa Quý đã đưa ta đến đây. Nhưng ta không đến đây một mình, tất cả các vệ thần còn sót lại đều đang ở đây.
Tòa lâu đài đột nhiên rung lắc dữ dội rồi vỡ thành từng mảng cát lớn. Trước khi nó đổ sập hoàn toàn, Thiên Ma Công đã nhờ Tứ Linh Quỷ dịch chuyển từng người một cùng với những Vệ Thần đến từng địa điểm khác nhau. Tuy nhiên, Phúc Thần Hỏa Chí đã nhanh chóng hóa giải thuật thức đó một cách dễ dàng.
Bấy giờ, mặt trời đã lên đến đỉnh điểm. Ánh nắng gay gắt khiến dải cát trên sa mạc trông như hóa thành một mảng lửa khổng lồ. Mặc dù đã bao bọc màng bảo vệ bằng phép thuật, nhưng Phúc Thần Hỏa Chí và Thiên Ma Công đều cảm nhận được cái nóng bức của mặt trời.
Cả hai đứng lơ lửng trên không, ánh mắt đăm chiêu nhìn nhau. Sau một hồi im lặng, Thiên Ma Công cất lời:
- Lê Tài Tử! Ta đã tha cho ngươi một mạng. Vậy mà ngươi còn dám tới tìm ta ư?
Phúc Thần Hỏa Chí ngáp lấy một hơi dài:
- Ai tha mạng cho ai còn chưa biết đó. Tên khốn nhà ngươi làm hại chúng sanh, sát hại Hoàng Thái Tổ và Thiên Nhiên Kỳ Thần khiến nhân gian rơi vào loạn thế. Cuối cùng ngươi cũng chỉ vì một người phụ nữ không yêu ngươi..
Thiên Ma Công nghiến chặt răng và chen ngang:
- Câm mồm! Ai bảo nàng ấy không yêu ta hả? Trước khi bị lũ các ngươi ám sát, nàng ấy đã nói yêu ta và muốn ở bên ta đến quãng đời còn lại. Tại sao tình yêu lại không được phép ở thế giới tu tiên chứ? Là vì giới luật ư? Ta chính là kẻ khởi đầu cho tu tiên, vậy mà các ngươi dám tạo ra luật một cách áp đặt rồi tự cho mình là đúng, kêu gọi lũ người hạ đẳng đồng tình sát hại nàng. Nàng ấy đã làm gì sai hả? Nàng ấy đã cứu độ lũ người ngu ngốc các ngươi hết lần này đến lần khác. Rồi đến cuối cùng, chính bọn chúng lại gán mác cho nàng cái tên không bằng cầm thú là "Yêu nữ". - Đột nhiên ông ta cười lớn. - Các người dám lấy đi thế giới của ta, ta cũng sẽ lấy đi thế giới của các ngươi.
Phúc Thần Hỏa Chí chắp tay niệm Phật:
- A Di Đà Phật! Chắc ngươi không biết lý do vì sao Hồng Thủy Liên Sắc lại được cho là Yêu Nữ. Hai ngàn năm trước, bà ta từng xuất hiện như một vị bồ tát cứu khổ cứu nạn, dần dần người dân đều quý mến và tôn thờ bà. Nhưng nhiều năm sau, bà ta dần sa ngã vào ma đạo, hút máu, nhai xương người phàm để tu vi có thể vượt bậc. Hoàng Thái Tổ, sư phụ của ta cũng là người yêu bà ấy và cũng biết ngươi yêu bà ấy như thế nào. Chính vì vậy, ông đành chấp nhận rủi ro, phái các vị tu tiên âm thầm sát hại bà ấy mà không cho ngươi biết. Đến ông cũng không ngờ, ngươi sẽ bỏ con đường tu tiên để đuổi theo ma đạo. Bây giờ, ngươi vẫn còn mù quáng trong tình yêu ác quỷ đó sao?
Thiên Ma Công vừa khóc vừa lắc đầu quậy quậy:
- Không! Ngươi đang nói dối. Ngươi nói dối. Hồng Thủy Liên Sắc không phải là người như vậy. Tất cả các ngươi đang nói dối ta. Chết hết đi, lũ rác rưởi.
Dứt câu, ông thi triển: "Ma Pháp tối thượng: Quang Thần Nguyệt Quỷ". Đây là loại ma pháp phá vỡ mọi định luật trên thế giới, đồng thời nghiền nát mọi thứ bằng ánh sáng trắng.
Phúc Thần Hỏa Chí đặt lòng bàn tay ngang rốn, tay phải dơ lên ngang vai tạo thành tư thế "Vô Úy Thủ Ấn". Lòng bàn tay phải của ông hiện ra vòng tròn âm dương, xung quanh người ông phát ra ánh hào quang. Toàn bộ sa mạc được phủ một lớp màng bảo vệ trong suốt.
Hai loại phép thuật va vào nhau khiến đất trời rung chuyển dữ dội, ánh nắng khắc nghiệt đã bị khỏa lấp bởi đám mây đen dày đặc. Không khí dần trở nên cô đặc và cọ xát vào nhau tạo ra những tia lửa điện khổng lồ.
Màn đấu phép kéo dài một canh giờ, Phúc Thần Hỏa Chí vẫn cố trụ mặc dù ông đã phun ra máu. Còn Thiên Ma Công bất ngờ chĩa tay lên trời và thi triển: "Ma Pháp tối thượng: Quang Thần Nhật Quỷ". Ánh sáng trắng dần chuyển sang màu đen, khắp cơ thể Thiên Ma Công tỏa ra một nguồn pháp lực khổng lồ có hình quả cầu. Một khi quả cầu đó nổ tung, toàn bộ thế giới này đều bị bóp nát.
Phúc Thần Hỏa Chí ho sặc sụa, đôi bàn tay lở loét máu thịt, bộ y phục tu sĩ bị xé toạc. Ông thừa biết hắn ta đã đạt cấp bậc Siêu Thần cao nhất trong các cấp bậc tu tiên, vì thế ông không thể đánh bại hắn mà đành phải cố dùng hết sức còn lại di chuyển đầu ngón tay giữa trên bàn tay phải chạm vào đầu ngón tay cái và ngón trỏ của bàn tay kia, tạo thành vòng tròn gần tim, đồng thời thi triển: "Chuyển Pháp Luân Thủ Ấn". Toàn bộ vạn vật trên thế giới xoay chuyển theo quỹ đạo vòng tròn và hút toàn bộ pháp lực của Thiên Ma Công vào người ông.
Nhắm mắt lại, rơi vài giọt nước mắt, Phúc Thần Hỏa Chí mặc cho cơ thể đang dần vỡ tan mà cố gắng cầu chúc cho thế giới sớm ổn định và bình yên, đặt hết niềm hy vọng vào các vệ thần thế hệ sau.
Khi ta chết đi nhưng linh hồn vẫn còn. Chắc chắn, ta vẫn tiếp tục lưu lại thế gian hoằng pháp độ sanh.
Thấy toàn bộ ma pháp bị hóa giải, Thiên Ma Công ngừng tay, dịch chuyển nhanh như cắt xuống mặt đất rồi nhìn cơ thể đang dần tan biến của Phúc Thần Hỏa Chí và nói:
- Ngươi hy sinh bản thân mình để cứu lấy cái thế giới đầy tội lỗi này ư? Người không vì mình trời tru đất diệt, vì lý do gì mà ngươi phải làm như vậy?
Phúc Thần Hỏa Chí mỉm cười:
- Vì ta tin vào tương lai tốt đẹp, ta tin một ngày nào đó con người sẽ sống trong hòa bình, không còn chiến tranh, không còn chém giết lẫn nhau nữa. Rồi một ngày nào đó, ngươi sẽ hiểu những gì ta làm, những gì mà Hoàng Thái Tổ đã vì người dân và vì ngươi mà đến tính mạng của mình còn chẳng cần.
Nói xong, ông liền tan biến và để lại hàng vạn những loài hoa sặc sỡ sắc màu mọc lên giữa sa mạc cằn cỗi.
Thiên Ma Công chỉ thở ra một hơi dài rồi ngoảnh mặt đi. Trong thân tâm ông hoàn toàn trống rỗng, vô định, cứ như một hạt cát bụi trên sa mạc không biết đi đâu về đâu, rồi một mai, một cơn gió thổi đi xa và không biết điểm đáp sẽ là nơi nào. Ông không còn là người phàm, nhưng vẫn dính vào hỉ nộ ái ố, những cảm xúc mà con người luôn lặp đi lặp lại hằng ngày. Nhiều lần ông đã muốn tự tay kết liễu mình, muốn giải thoát những dồn nén đau thương trong người và đến một nơi nào đó yên bình để tọa lạc. Sau cùng, ông không thể làm được những điều đó, chỉ có thể sát sanh, đem nỗi oán hận lên toàn bộ nhân loại để trái tim ông được xoa dịu phần nào.