Hạ Quỷ với bốn tên sự đệ hợp lực dùng phép khiến bầu trời tối đen sầm sì, không khí trở nên áp lực kì lạ. Bỗng một ngọn gió không biết từ đâu kéo theo một cơn mưa ập đến. Mưa tí tách rồi ào ào như muốn xuyên thủng cả đất. Nước từ các con sông, biển cả dâng cao đến tận ngang núi. Một cơn đại hồng thủy xuất hiện nuốt chửng hàng triệu người dân trên thế giới và chỉ chừa lại lác đác vài nhóm người còn sống sót.
Ở một ngọn núi nằm trong vòng đai nhiệt đới của nửa cầu Bắc, có một ngôi làng là nạn nhân của nạn đại hồng thủy còn sống sót. Một ngày vào cuối đông, ở làng xuất hiện một căn bệnh lạ khiến mọi người nóng lạnh bất thường, mệt mỏi và đau đầu, có lẽ là do di chứng của nạn hồng thủy. Hầu như ai cũng mắc chỉ trừ một cô gái trẻ tên Phùng Họa Kiều là không bị.
Phùng Họa Kiều là một cô gái tuyệt thế giai nhân, chỉ tiếc là bị câm bẩm sinh. Cô cực kì tốt bụng và luôn giúp đỡ mọi người trong lúc hoạn nạn. Nhất là lúc bấy giờ, người người mắc bệnh nằm la liệt, trong đó có cả mẹ cô. Không để cho mọi người và mẹ mình đau đớn vật vả với căn bệnh, cô quyết định dùng kiến thức y học ít ỏi của mình và quyết tâm lên rừng tìm thảo dược. Nhưng với sức lực nhỏ nhoi của một cô gái thì không thể đủ sức chống chọi với thiên nhiên, nơi rừng thiêng nước độc. Chính vì thế, cô đã kiệt sức và ngất liệm đi trong rừng.
May thay có một chàng tiều phu nhìn thấy, chàng đã cứu sống Phùng Họa Kiều và cho cô một loài hoa trị bách bệnh. Loại hoa này có màu tím, phát ra một mùi thơm và ánh sáng rực rỡ.
Để bảo đảm an toàn sức khỏe của cô, chàng đã cùng cô trở về làng.
Loài hoa mà chàng đưa cho Phùng Họa Kiều thật diệu kỳ, nó đã chữa dứt điểm căn bệnh lạ quái ác cho cả làng và cả người mẹ yêu quý của cô. Không dừng lại ở đó, cánh hoa ấy còn trị được tất thảy các loại bệnh khác.
Dân làng thấy loài hoa này có thể trị được nhiều loại bệnh nên nghĩ là hoa tiên và đặt tên là Tâm Hình Thảo. Tức là loài hoa mang lại sự tốt lành, sức khỏe cho mọi người và cũng như nhắc đến ơn mà Phùng Họa Kiều và chàng tiều phu tốt bụng đã vượt khó khi đi tìm thuốc chữa trị cho cả làng.
Chàng tiều phu vốn dĩ không có tên, không có nơi trú thân ổn định, nay đã được dân làng đặt tên là "Lê Thiên Đạo" và cho ở lại làng. Không lâu sau, Phùng Họa Kiều có tình cảm với Lê Thiên Đạo, hai người đã được cả làng chấp thuận thành phu thê.
Một năm trôi đi, những nạn nhân của nạn hồng thủy ở Bắc Bán Cầu quyết định bầu một người làm vua. Người được chọn là Lê Công Lệ, vốn học rộng, tài cao, dũng khí tốt. Tuy nhiên, có một điều hết sức kỳ lạ, năm con quỷ từng tạo ra nạn đại hồng thủy lại làm việc dưới trướng ông ta.
Lê Thiên Đạo rất ngưỡng mộ Lê Công Lệ nên chàng quyết định ra sức học tập, tập luyện các kỹ năng bắn cung, cưỡi ngựa để được tuyển vào làm quan. Nhưng điều kiện của vua ngoài những thứ trên, ông ta muốn Phùng Họa Kiều phải trở thành hoàng hậu.
Ngày chia ly, chàng rất đau đớn khi nhìn nương tử của mình khóc thảm thiết, muốn nói một điều gì đó nhưng lại nghẹn trong lòng. Chàng luôn nghĩ, ở bên vua, Phùng Họa Kiều sẽ hạnh phúc và ăn sung mặc sướng hơn khi ở bên chàng.
Tuy nhiên, không như Lê Thiên Đạo nghĩ. Phùng Họa Kiều khi về với vua, cô không ngó ngàng gì tới ông ta, thậm chí một cử chỉ nhỏ như nhìn cũng không. Cô tập trung nghiên cứu thuốc và trị bệnh cho nhiều người dân. Chính vì sự thờ ơ của cô, Lê Công Lệ đã hành hạ và đánh đập cô bằng roi da hằng ngày để xả giận. Chưa hết, ông ta còn để cho năm con quỷ và những tên tướng lĩnh hàng đầu làm nhục cô.
Kể từ khi Lê Công Lệ lên ngôi thống trị Bắc bán cầu, ông ta không chăm lo chính sự, chỉ mải mê rượu chè, cờ bạc, mỹ nữ, thích giết người, tước quyền làm quan của những vị quan liêm khiết. Chính vì lẽ đó, cuộc sống nhân dân lâm vào đói khổ, lầm than. Người đời vẫn hay gọi ông ta là "Vua Quỷ". ngôn tình ngược
Trong triều đình bấy giờ có bốn vị quan thanh liêm nổi tiếng là: Lê Thiên Đạo, Nguyễn Chung Trinh, Hồ Bá Cường, Lê Tài Tử. Chỉ vì làm thơ động chạm đến Lê Công Lệ, họ đã bị tước quyền làm quan và bị đẩy về quê nhà. Tuy nhiên, với bản tính ác độc, ông ta vẫn chưa chịu buông tha mà phái người bắt giam và giết hết người nhà của bốn vị quan, sau đó, đem đầu của từng người treo trước cổng Thành.
Bốn vị quan cực kì phẫn uất, nhưng họ không thể làm gì Lê Công Lệ nên đã cùng nhau sống ẩn dật trên núi để tránh tai ương.
Ở trên núi có một vị tu tiên tên là Hoàng Thái Tổ, ông vô tình gặp được bốn vị quan và kết thân với họ.
Nhìn thấy bốn vị quan buồn bã, Hoàng Thái Tổ bèn hỏi:
- Tại sao các người lại buồn?
Lê Thiên Đạo đại diện cho ba vị quan còn lại lên tiếng:
- Vua hại chúng tôi nhà cửa tan hoang, gia đình không một ai sống sót, hắn còn làm nhục và hành hạ nương tử của tôi hằng ngày. Chúng tôi không thể đứng lên chống lại vì hắn sở hữu thế lực quá mạnh. Để tránh bị truy sát, chúng tôi phải lên núi sống ẩn dật như thế này thôi.
Hoàng Thái Tổ mỉm cười, hầu như ông đã đoán được thế sự:
- Chắc các người không biết. Bên cạnh Lê Công Lệ là năm con quỷ tu luyện 100 năm, trong quá khứ, bọn chúng từng tạo ra nạn đại hồng thủy khiến nhiều nước bị nhấn chìm trong biển cả, bọn chúng có pháp lực thần thông quảng đại và là học trò của Thiên Ma Công. Muốn lật đổ Lê Công Lệ, e rằng đến ta cũng gặp khó khăn. Nhưng các người vẫn có thể khi tu tiên. Năm con quỷ đó tuy pháp lực mạnh nhưng cũng chỉ đến ngưỡng đó vì bọn chúng rất ham tiền và mê rượu chè.
Như có một tia sáng chân lý lóe lên trong đầu, Hồ Bá Cường quỳ xuống đầu tiên rồi ba vị quan còn lại lần lượt quỳ xuống theo:
- Xin hãy nhận chúng tôi làm đệ tử.
Nguyễn Chung Trinh nghiêm sắc mặt và dõng dạc nói:
- Chúng tôi nhất định phải cứu lấy nước nhà và cả thế giới này.
Hoàng Thái Tổ vừa cười vừa gật đầu lia lịa:
- Tốt lắm, hãy tu luyện ngay bây giờ để rút ngắn thời gian.
Hành trình tu tiên cực kì gian khổ, những bài tập tinh thần nặng nề, những bài tập chống lại thiên nhiên hoang dã đầy hiểm trở, chỉ cần một sơ suất nhỏ trong quá trình tập luyện cũng đủ khiến một người bình thường về cõi bồng lai. Giai đoạn đầu của tu tiên là cửa sinh tử, người tu luyện sẽ phải chịu sức ép nặng nề do cơ thể bị quá tải trong quá trình nạp khí dẫn đến khắp cơ thể xuất hiện vết nứt và nổ tung, nếu vượt qua giai đoạn này thì chính thức bước vào trạng thái luyện khí kì. Giai đoạn thứ hai, người tu tiên sẽ thi triển pháp lực của mình liên tục trong một năm và không ăn không uống thực phẩm của con người mà phải ăn không khí, uống hơi nước để tồn tại, sau một năm, người tu tiên sẽ hóa thần. Giai đoạn cuối cùng, phát triển pháp lực theo các nguyên tố tự nhiên như Thủy, Hỏa, Lôi, Phong, Mộc.. Ngoài ra, còn có trường hợp ngoại lệ tu theo hướng ma đạo. Tất cả quá trình này phải mất tới tận mười bảy năm mới có thể trở thành một vị tu tiên thực thụ, đồng thời cũng trở nên trường sinh bất tử, trẻ mãi không già.
Bốn vị quan đem lòng căm thù Lê Công Lệ sâu sắc, mang trong mình ý chí của một vệ thần nên đã nhanh chóng trở thành các vị tu tiên đa hệ đầu tiên trên thế giới chỉ sau bảy năm.
* * *
Khoảng tám năm sau, nhân dân khắp nơi trên thế giới vì quá đói nghèo mà chết như rạ, những người còn sống luôn trong trạng thái sợ hãi vì Lê Công Lệ ngày càng độc đoán và dã tâm, hắn bắt mỹ nữ khỏa thân chèo thuyền, ăn tim của trẻ sơ sinh với sự cuồng tính về trường sinh, những nơi vó ngựa hắn đi qua đều trở nên hoang tàn và chết chóc. Những tiếng khóc kêu oan của người dân, tiếng cầu cứu yếu ớt của những nạn nhân hết mực vì triều đình vang đến ngút trời. Các vị quan chức trong triều đình không một ai chợp mắt được một đêm, vị quan nào có con gái lại càng lo lắng đến tột độ vì Lê Công Lệ có thể bắt đi bất cứ lúc nào.
Bỗng một ngày, Từ Văn Lang cũng là một trong số người bị triều đình đuổi về quê, vì quá uất ức, ông đã lập ra một đội quân để lật đổ triều đình. Mặc dù ông là người thông thạo lược, giỏi binh pháp, khéo xem xét thiên thời địa lợi nhưng vẫn không thể động đến một cộng lông của Lê Công Lệ, ngược lại còn kéo theo nhiều người chết.
Sau khi thấy quân của mình thất thủ, Từ Văn Lang với thân hình nhem nhuốc máu đứng trước cổng Hoàng Thành Lê Vương kêu gọi nhân dân hô to:
- Lật đổ Lê Công Lệ..
Lê Công Lệ đứng từ xa quan sát và cười khúc khích:
- Xem bọn chúng kìa, thật nực cười làm sao! Các ngươi cứ tiếp tục hô hoán đi, rồi từ từ ta sẽ thống trị cả thiên hạ này cho mà xem.
Ở phía người dân, Từ Văn Lang không kìm chế được nữa liền hét lên:
- Tên vua quỷ kia, ngươi là đồ cầm thú, đồ cẩu tặc..
Ở khoảng cách xa hai trăm mét, Lê Công Lệ nghe rõ mồn một. Ông ta trợn tròn đôi mắt vẻ hậm hực và nghiến chặt răng:
- Hạ quỷ, ngươi mau tạo ra Đại Hồng Thủy nhấn chìm cả thế giới này cho ta. Cho lũ chúng nó câm cái mồm lại.
Hạ Quỷ toàn thân đen như than, bên trái hông có dắt thanh Cẩu Hắc kiếm. Hắn là tu sĩ thứ 15 nhưng lại đi theo con đường ma đạo, đặc biệt là cực kì tham vàng bạc, rượu chè. Chính vì điểm yếu chí mạng này, hắn đã bị Lê Công Lệ thu phục hoàn toàn cùng với các sư đệ của hắn.
Hạ Quỷ vừa nhai nhồm nhoàm miếng đậu phụ vừa ấp úng nói:
- Cần.. gấp vậy sao thưa ngài?
Lê Công Lệ đấm vỡ ấm trà:
- Đúng vậy, ta muốn cho loài người phải phục tùng, cầu cứu, tôn thờ ta. Kẻ nào dám chống phá, ta lập tức giết sạch cả giòng họ bọn chúng.
Hạ Quỷ lật đật đứng dậy, kêu gọi bốn sư đệ của mình hội tụ. Hạ Quỷ sử dụng ma đạo triệu hồi, bốn tên còn lại thi triển phép Thủy Thiên Ma để góp phần tạo ra một pháp lực khổng lồ làm rung chuyển cả đất lẫn trời.
Bấy giờ, bầu trờ tối đen như mực, sấm chớp ầm ầm như tiếng thét của rồng. Khắp nơi trên thế giới đều nổi trận cuồng phong, lũ lụt, mưa lớn. Ngoài ra, nước ở các đại dương dâng cao và nhấn chìm một số nơi. Thế giới như đang rơi vào ngày tận thế, mưa xối xả dội xuống, nước dâng đến ngang trời rồi tiến tới chỗ Từ Văn Lang như một con "thủy quái khổng lồ."
Từ Văn Lang đứng hiên ngang, không một chút sợ hãi. Đối với ông, cái chết không có gì đáng sợ, chỉ đáng sợ là khi nhược chí. Cho dù có bỏ mạng tại đây, ý chí và danh tiếng mãi trường tồn theo thời gian.
Mặt đất đột nhiên rung chuyển rồi một ngọn núi tự nhiên mọc lên nâng người dân và Từ Văn Lang lên cao. Đang bất ngờ khi không hiểu chuyện gì đang xảy ra, Từ Văn Lang đột nhiên giật nảy mình khi con "thủy quái khổng lồ" trước mắt đứng im phăng phắc, khắp cơ thể nó đã bị đóng băng hoàn toàn.
Tình thế xảy ra đột ngột khiến năm con quỷ và Lê Công Lệ vô cùng kinh ngạc.
Trên bầu trời xuất hiện bốn tia sáng lần lượt là: Xanh lá cây, xanh dương, đỏ và cam giáng xuống con "thủy quái khổng lồ".
Từ Văn Lang chấp hai tay vào nhau, mắt ngân ngấn lệ, giọng nói trở nên nghẹn ngào:
- Các vị là thần thánh phương nào đến cứu giúp? Trước hết, chúng tôi vô cùng cảm ơn.
Đứng trên con "thủy quái khổng lồ" là bốn vị tu tiên từng làm quan trong triều đình, nhưng bị Lê Công Lệ đẩy về quê nhà và bị đối xử bất công.
Người đứng giữa bên trái trong ba vị là Lê Thiên Đạo, mặc dù pháp lực theo ma đạo nhưng tâm Phật. Chàng rút thanh Ẩn Huyết Kiếm, một thanh kiếm màu trắng và chuyển đỏ khi pháp lực của người điều khiển trở nên vượt trội:
- Từ Văn Lang đã lâu không gặp, tụi ta số phận cũng như ngươi. Vì không thể nhìn thấy cảnh đau thương trần thế nên đã lên núi tu tiên, sau khi đã đắc đạo, tụi ta trở về đây để cứu chúng sanh.
Từ Văn Lang cùng với người dân quỳ xuống:
- Xin các vị hãy cứu lấy thế giới, tại hạ cùng với những người dân đây sẽ dâng hiến toàn bộ của cải đến các ngài.
Lê Tài Tử đứng bên phải ngoài cùng mỉm cười:
- Không cần dâng hiến, các người hãy sống tốt sau khi ta tiêu diệt cái tên vua quỷ này.
Về phía triều đình, Lê Công Lệ há hốc mồm:
- Bọn chúng là ai vậy?
Sau khi thi triển quá tải pháp lực của mình, Hạ Quỷ vừa thở hổn hển vừa nói:
- Bọn.. chúng là những kẻ tu tiên.
Lê Công Lệ siết chặt nắm đấm và quát:
- Đem mười tám vạn quân tinh nhuệ cùng với các vị tướng tài ba của ta xuất binh nghênh chiến. Năm con quỷ các ngươi lập tức tiến công tiêu diệt bọn chúng, kẻ nào hạ được bốn tên đó thưởng tám vạn cây vàng.
Nhắc tới vàng, Hạ Quỷ và các sư đệ của hắn đột nhiên chảy nước dãi. Bọn chúng không do dự mà lập tức dẫn đầu mười tám vạn quân cùng với các vị tướng xung phong chiến đấu.
Về phía bốn vị tu tiên, Hồ Bá Cường vừa bay lượn như chim Hải Âu, vừa thổi ra hơi lạnh khiến hơn mười vạn binh lính đóng băng. Nguyễn Chung Trinh đứng trên ngọn núi và triệu hồi hàng trăm cái cây cổ thụ nhốt năm vạn binh lính vào trong thân cây. Ba vạn binh lính còn lại và các vị tướng bị thiêu rụi bởi ngọn lửa khổng lồ của Lê Tài Tử.
Hạ Quỷ hợp thể với bốn tên sư đệ tạo thành một con siêu quái hình người, xung quanh hắn là Thiên Ma Hộ Thể miễn nhiễm với các pháp lực thông thường.
Vì am hiểu sức mạnh của Hạ Quỷ, Lê Thiên Đạo dùng thanh Ẩn Huyết Kiếm thi triển chiêu thức Huyết Quỷ Thuật: Huyết tơ. Hàng chục sợi tơ màu đỏ khổng lồ được tạo ra, nó có thể cắt đứt mọi thứ trên đường nó đi kể cả pháp lực.
Tuy nhiên, nó chỉ mới làm nứt Thiên Ma Hộ Thể của Hạ Quỷ. Để phá vỡ nó hoàn toàn, cả ba vị tu tiên còn lại cùng quy tụ pháp lực với Lê Thiên Đạo tạo ra Thiên Long Huyết Tế.
Một con rồng đỏ to lớn vồ lấy Hạ Quỷ, hắn điên cuồng vật lộn cho đến khi mệt rã người mới chấm dứt con rồng đó.
Hạ Quỷ dùng sức lực còn lại tấn công bốn vị tu tiên đến long trời lở đất để lấy cho bằng được tám vạn cây vàng. Nhưng cuối cùng, Hạ Quỷ và sư đệ của hắn bị bốn vị tu tiên đánh đến nỗi hồn xiêu phách lạc.
Trong triều đình bấy giờ chỉ còn lại Lê Công Lệ và Phùng Họa Kiều, người vợ mà hắn đã trao đổi với Lê Thiên Đạo.
Hắn ta núp sau lưng Phùng Họa Kiều rồi bóp cổ cô ấy:
- Lê Thiên Đạo, nương tử của ngươi đang trong tay ta, khôn hồn thì mau rút nếu không ta sẽ bóp chết nó.
Lê Thiên Đạo vỡ òa:
- Ngươi không được làm hại nàng ấy.
Để tránh việc Lê Thiên Đạo làm liều, ba vị tu tiên liền ngăn chàng lại.
Hồ Bá Cường lên tiếng:
- Đừng dại dột, chúng ta còn cách. Hắn ta chỉ là người phàm..
Lê Thiên Đạo vùng vằn:
- Nương tử của tôi đang ngàn cân treo sợi tóc, bây giờ còn đứng bình tĩnh được hay sao?
Phùng Họa Kiều tuyệt vọng và hiểu ra vấn đề, cô không muốn làm gánh nặng, đồng thời cũng không muốn cản trở việc cứu chúng sanh của phu quân. Cuối cùng, cô khóc nức nở rồi cắn lưỡi tự tử.
Lê Công Lệ xanh mặt khi kẻ cứu tin cuối cùng của hắn đã chết. Hắn ra sức dẫm đạp lên khuôn mặt thanh tú của Phùng Họa Kiều và thét lên:
- Con ả khốn kiếp! Mày chết là vừa.
Dứt câu, hắn ba chân bốn cẳng chạy vào trong cung.
Bỗng đôi mắt Lê Thiên Đạo từ màu nâu chuyển thành màu đỏ như máu, thanh Ẩn Huyết Kiếm trên tay phát sáng rồi hóa đỏ.
Nhận ra cơn thịnh nộ của Lê Thiên Đạo, ba vị tu tiên hốt hoảng ngăn lại nhưng không kịp.
Trong chớp mắt, đầu của Lê Công Lệ bay lơ lửng trên bầu trời vài giây rồi rớt bịch xuống đất.
Lê Thiên Đạo vứt thanh Ẩn Huyết Kiếm dính đầy máu sang một bên rồi ôm đầu nương tử vào lòng khóc không thành tiếng. Chàng cũng từng có những người nhà tuy không cùng dòng máu nhưng rất thân thiết, cũng từng hạnh phúc khi mơ ước một tương lai xa xôi, nhưng chỉ trong chớp mắt đã hóa thành mây khói. Cứ tưởng rằng, sau khi tu tiên trở về, chàng sẽ cứu được nương tử của mình và cùng nhau tương phùng, ai ngờ đâu lại trớ trêu đến vậy.
Những người dân, Từ Văn Lang và ba vị tu tiên đều ngậm ngùi thương xót cho hoàn cảnh đáng thương của Lê Thiên Đạo.
Trên bầu trời, ánh nắng le lói qua những đám mây phá tan bầu không khí u buồn. Tám năm qua, người dân chưa hề thấy một tia sáng nào từ mặt trời ló ra, hôm nay, trông nó đẹp làm sao!
Cả thế giới như được khoác chiếc áo mới, bầu không khí u ám, sầm uất đã dần biến mất. Người dân khắp nơi trên thế giới vui mừng reo hò và nhảy múa. Thế giới đã được cứu và thoát khỏi ách thống trị ác liệt của Lê Công Lệ.
Nơi Phùng Họa Kiều bỏ mạng mọc lên một loài hoa Tâm Hình Thảo rồi dần dần những loài hoa sặc sỡ khác vươn dậy. Những loài hoa ấy thay đổi cả khí trời, con người và những vị tu tiên bởi nó chứa đựng một tình yêu thiêng liêng, một dược phẩm bảo vệ chúng sanh, một sự hy sinh cao cả, một linh hồn của cả đất trời. Phùng Họa Kiều được người đời mệnh danh là "Y Thần Hộ Vệ".
Những sai lầm, uất ức của Lê Thiên Đạo trong quá khứ đã đánh mất hạnh phúc của mình. Trong bốn vị tu tiên, chàng là người trẻ nhất, cấp bậc cao nhất, nhưng lại luôn trách mình "ngu xuẩn" nhất trên cõi đời này. Khi trải qua cảm giác thất bại, đau đớn và dằn xé, con người ta luôn nghĩ đến hai chữ "Giá như". Dẫu biết đã muộn màng, nhưng chàng vẫn luôn ôm một niềm hy vọng một ngày nào đó Phùng Họa Kiều sẽ tái sinh. Trên núi Ngũ Hành, chàng dốc sức để được thăng thiên, đồng thời tu tâm dưỡng tính để bản thân bình tĩnh hơn. Hằng năm, chàng thường xuống núi tiêu diệt yêu ma quỷ quái, hòa nhập cùng với người dân để đồng cảm và tìm giải pháp cho họ. Người đời gọi chàng là "Huyết Thần Diệt Quỷ"
Nguyễn Chung Trinh muốn gắn bó với người dân nên ở lại trần thế, tạo ra nhiều ngọn núi, cây cối, làm sinh sôi nảy nở các loại sinh vật có lợi.. Người đời gọi ông là "Thiên Nhiên Kỳ Thần".
Vốn thích phiêu lưu, Hồ Bá Cường đã phân tách thành nhiều bản thể khắp nơi trên thế giới để trừng trị những kẻ chuyên gây rối, phá phách khiến cho ai nấy đều kính nể và tôn sùng. Bản thể thật của ông tu luyện ở Bắc Cực, tại đây, ông góp phần đóng băng Bắc Cực để tránh băng tan nhấn chìm người dân. Người đời vẫn hay gọi ông với cái tên "Băng Thần Hộ Vệ".
Nhận ra pháp lực của mình còn yếu, Lê Tài Tử trở về núi Thiên Sơn để tu luyện cùng với Hoàng Thái Tổ. Thuở ban đầu, ông không đóng góp gì nhiều ở trần thế. Nhưng mãi đến tận một ngàn năm sau, ông xuất sơn và trở về trần thế tạo ra nhiệt độ ấm áp mỗi khi tết đến xuân về. Người dân một số nơi ở nửa bán cầu cực kì kính phục ông và đặt cho ông một cái tên nhẹ nhàng nhưng cũng oai phong lẫm liệt "Phúc Thần Hỏa Chí". Sức mạnh của Lê Tài Tử đã vượt tầm vũ trụ, chình vì lẽ đó, ông bị Thiên Ma Công ám sát để ngăn tai họa sau này.
Ở một ngọn núi nằm trong vòng đai nhiệt đới của nửa cầu Bắc, có một ngôi làng là nạn nhân của nạn đại hồng thủy còn sống sót. Một ngày vào cuối đông, ở làng xuất hiện một căn bệnh lạ khiến mọi người nóng lạnh bất thường, mệt mỏi và đau đầu, có lẽ là do di chứng của nạn hồng thủy. Hầu như ai cũng mắc chỉ trừ một cô gái trẻ tên Phùng Họa Kiều là không bị.
Phùng Họa Kiều là một cô gái tuyệt thế giai nhân, chỉ tiếc là bị câm bẩm sinh. Cô cực kì tốt bụng và luôn giúp đỡ mọi người trong lúc hoạn nạn. Nhất là lúc bấy giờ, người người mắc bệnh nằm la liệt, trong đó có cả mẹ cô. Không để cho mọi người và mẹ mình đau đớn vật vả với căn bệnh, cô quyết định dùng kiến thức y học ít ỏi của mình và quyết tâm lên rừng tìm thảo dược. Nhưng với sức lực nhỏ nhoi của một cô gái thì không thể đủ sức chống chọi với thiên nhiên, nơi rừng thiêng nước độc. Chính vì thế, cô đã kiệt sức và ngất liệm đi trong rừng.
May thay có một chàng tiều phu nhìn thấy, chàng đã cứu sống Phùng Họa Kiều và cho cô một loài hoa trị bách bệnh. Loại hoa này có màu tím, phát ra một mùi thơm và ánh sáng rực rỡ.
Để bảo đảm an toàn sức khỏe của cô, chàng đã cùng cô trở về làng.
Loài hoa mà chàng đưa cho Phùng Họa Kiều thật diệu kỳ, nó đã chữa dứt điểm căn bệnh lạ quái ác cho cả làng và cả người mẹ yêu quý của cô. Không dừng lại ở đó, cánh hoa ấy còn trị được tất thảy các loại bệnh khác.
Dân làng thấy loài hoa này có thể trị được nhiều loại bệnh nên nghĩ là hoa tiên và đặt tên là Tâm Hình Thảo. Tức là loài hoa mang lại sự tốt lành, sức khỏe cho mọi người và cũng như nhắc đến ơn mà Phùng Họa Kiều và chàng tiều phu tốt bụng đã vượt khó khi đi tìm thuốc chữa trị cho cả làng.
Chàng tiều phu vốn dĩ không có tên, không có nơi trú thân ổn định, nay đã được dân làng đặt tên là "Lê Thiên Đạo" và cho ở lại làng. Không lâu sau, Phùng Họa Kiều có tình cảm với Lê Thiên Đạo, hai người đã được cả làng chấp thuận thành phu thê.
Một năm trôi đi, những nạn nhân của nạn hồng thủy ở Bắc Bán Cầu quyết định bầu một người làm vua. Người được chọn là Lê Công Lệ, vốn học rộng, tài cao, dũng khí tốt. Tuy nhiên, có một điều hết sức kỳ lạ, năm con quỷ từng tạo ra nạn đại hồng thủy lại làm việc dưới trướng ông ta.
Lê Thiên Đạo rất ngưỡng mộ Lê Công Lệ nên chàng quyết định ra sức học tập, tập luyện các kỹ năng bắn cung, cưỡi ngựa để được tuyển vào làm quan. Nhưng điều kiện của vua ngoài những thứ trên, ông ta muốn Phùng Họa Kiều phải trở thành hoàng hậu.
Ngày chia ly, chàng rất đau đớn khi nhìn nương tử của mình khóc thảm thiết, muốn nói một điều gì đó nhưng lại nghẹn trong lòng. Chàng luôn nghĩ, ở bên vua, Phùng Họa Kiều sẽ hạnh phúc và ăn sung mặc sướng hơn khi ở bên chàng.
Tuy nhiên, không như Lê Thiên Đạo nghĩ. Phùng Họa Kiều khi về với vua, cô không ngó ngàng gì tới ông ta, thậm chí một cử chỉ nhỏ như nhìn cũng không. Cô tập trung nghiên cứu thuốc và trị bệnh cho nhiều người dân. Chính vì sự thờ ơ của cô, Lê Công Lệ đã hành hạ và đánh đập cô bằng roi da hằng ngày để xả giận. Chưa hết, ông ta còn để cho năm con quỷ và những tên tướng lĩnh hàng đầu làm nhục cô.
Kể từ khi Lê Công Lệ lên ngôi thống trị Bắc bán cầu, ông ta không chăm lo chính sự, chỉ mải mê rượu chè, cờ bạc, mỹ nữ, thích giết người, tước quyền làm quan của những vị quan liêm khiết. Chính vì lẽ đó, cuộc sống nhân dân lâm vào đói khổ, lầm than. Người đời vẫn hay gọi ông ta là "Vua Quỷ". ngôn tình ngược
Trong triều đình bấy giờ có bốn vị quan thanh liêm nổi tiếng là: Lê Thiên Đạo, Nguyễn Chung Trinh, Hồ Bá Cường, Lê Tài Tử. Chỉ vì làm thơ động chạm đến Lê Công Lệ, họ đã bị tước quyền làm quan và bị đẩy về quê nhà. Tuy nhiên, với bản tính ác độc, ông ta vẫn chưa chịu buông tha mà phái người bắt giam và giết hết người nhà của bốn vị quan, sau đó, đem đầu của từng người treo trước cổng Thành.
Bốn vị quan cực kì phẫn uất, nhưng họ không thể làm gì Lê Công Lệ nên đã cùng nhau sống ẩn dật trên núi để tránh tai ương.
Ở trên núi có một vị tu tiên tên là Hoàng Thái Tổ, ông vô tình gặp được bốn vị quan và kết thân với họ.
Nhìn thấy bốn vị quan buồn bã, Hoàng Thái Tổ bèn hỏi:
- Tại sao các người lại buồn?
Lê Thiên Đạo đại diện cho ba vị quan còn lại lên tiếng:
- Vua hại chúng tôi nhà cửa tan hoang, gia đình không một ai sống sót, hắn còn làm nhục và hành hạ nương tử của tôi hằng ngày. Chúng tôi không thể đứng lên chống lại vì hắn sở hữu thế lực quá mạnh. Để tránh bị truy sát, chúng tôi phải lên núi sống ẩn dật như thế này thôi.
Hoàng Thái Tổ mỉm cười, hầu như ông đã đoán được thế sự:
- Chắc các người không biết. Bên cạnh Lê Công Lệ là năm con quỷ tu luyện 100 năm, trong quá khứ, bọn chúng từng tạo ra nạn đại hồng thủy khiến nhiều nước bị nhấn chìm trong biển cả, bọn chúng có pháp lực thần thông quảng đại và là học trò của Thiên Ma Công. Muốn lật đổ Lê Công Lệ, e rằng đến ta cũng gặp khó khăn. Nhưng các người vẫn có thể khi tu tiên. Năm con quỷ đó tuy pháp lực mạnh nhưng cũng chỉ đến ngưỡng đó vì bọn chúng rất ham tiền và mê rượu chè.
Như có một tia sáng chân lý lóe lên trong đầu, Hồ Bá Cường quỳ xuống đầu tiên rồi ba vị quan còn lại lần lượt quỳ xuống theo:
- Xin hãy nhận chúng tôi làm đệ tử.
Nguyễn Chung Trinh nghiêm sắc mặt và dõng dạc nói:
- Chúng tôi nhất định phải cứu lấy nước nhà và cả thế giới này.
Hoàng Thái Tổ vừa cười vừa gật đầu lia lịa:
- Tốt lắm, hãy tu luyện ngay bây giờ để rút ngắn thời gian.
Hành trình tu tiên cực kì gian khổ, những bài tập tinh thần nặng nề, những bài tập chống lại thiên nhiên hoang dã đầy hiểm trở, chỉ cần một sơ suất nhỏ trong quá trình tập luyện cũng đủ khiến một người bình thường về cõi bồng lai. Giai đoạn đầu của tu tiên là cửa sinh tử, người tu luyện sẽ phải chịu sức ép nặng nề do cơ thể bị quá tải trong quá trình nạp khí dẫn đến khắp cơ thể xuất hiện vết nứt và nổ tung, nếu vượt qua giai đoạn này thì chính thức bước vào trạng thái luyện khí kì. Giai đoạn thứ hai, người tu tiên sẽ thi triển pháp lực của mình liên tục trong một năm và không ăn không uống thực phẩm của con người mà phải ăn không khí, uống hơi nước để tồn tại, sau một năm, người tu tiên sẽ hóa thần. Giai đoạn cuối cùng, phát triển pháp lực theo các nguyên tố tự nhiên như Thủy, Hỏa, Lôi, Phong, Mộc.. Ngoài ra, còn có trường hợp ngoại lệ tu theo hướng ma đạo. Tất cả quá trình này phải mất tới tận mười bảy năm mới có thể trở thành một vị tu tiên thực thụ, đồng thời cũng trở nên trường sinh bất tử, trẻ mãi không già.
Bốn vị quan đem lòng căm thù Lê Công Lệ sâu sắc, mang trong mình ý chí của một vệ thần nên đã nhanh chóng trở thành các vị tu tiên đa hệ đầu tiên trên thế giới chỉ sau bảy năm.
* * *
Khoảng tám năm sau, nhân dân khắp nơi trên thế giới vì quá đói nghèo mà chết như rạ, những người còn sống luôn trong trạng thái sợ hãi vì Lê Công Lệ ngày càng độc đoán và dã tâm, hắn bắt mỹ nữ khỏa thân chèo thuyền, ăn tim của trẻ sơ sinh với sự cuồng tính về trường sinh, những nơi vó ngựa hắn đi qua đều trở nên hoang tàn và chết chóc. Những tiếng khóc kêu oan của người dân, tiếng cầu cứu yếu ớt của những nạn nhân hết mực vì triều đình vang đến ngút trời. Các vị quan chức trong triều đình không một ai chợp mắt được một đêm, vị quan nào có con gái lại càng lo lắng đến tột độ vì Lê Công Lệ có thể bắt đi bất cứ lúc nào.
Bỗng một ngày, Từ Văn Lang cũng là một trong số người bị triều đình đuổi về quê, vì quá uất ức, ông đã lập ra một đội quân để lật đổ triều đình. Mặc dù ông là người thông thạo lược, giỏi binh pháp, khéo xem xét thiên thời địa lợi nhưng vẫn không thể động đến một cộng lông của Lê Công Lệ, ngược lại còn kéo theo nhiều người chết.
Sau khi thấy quân của mình thất thủ, Từ Văn Lang với thân hình nhem nhuốc máu đứng trước cổng Hoàng Thành Lê Vương kêu gọi nhân dân hô to:
- Lật đổ Lê Công Lệ..
Lê Công Lệ đứng từ xa quan sát và cười khúc khích:
- Xem bọn chúng kìa, thật nực cười làm sao! Các ngươi cứ tiếp tục hô hoán đi, rồi từ từ ta sẽ thống trị cả thiên hạ này cho mà xem.
Ở phía người dân, Từ Văn Lang không kìm chế được nữa liền hét lên:
- Tên vua quỷ kia, ngươi là đồ cầm thú, đồ cẩu tặc..
Ở khoảng cách xa hai trăm mét, Lê Công Lệ nghe rõ mồn một. Ông ta trợn tròn đôi mắt vẻ hậm hực và nghiến chặt răng:
- Hạ quỷ, ngươi mau tạo ra Đại Hồng Thủy nhấn chìm cả thế giới này cho ta. Cho lũ chúng nó câm cái mồm lại.
Hạ Quỷ toàn thân đen như than, bên trái hông có dắt thanh Cẩu Hắc kiếm. Hắn là tu sĩ thứ 15 nhưng lại đi theo con đường ma đạo, đặc biệt là cực kì tham vàng bạc, rượu chè. Chính vì điểm yếu chí mạng này, hắn đã bị Lê Công Lệ thu phục hoàn toàn cùng với các sư đệ của hắn.
Hạ Quỷ vừa nhai nhồm nhoàm miếng đậu phụ vừa ấp úng nói:
- Cần.. gấp vậy sao thưa ngài?
Lê Công Lệ đấm vỡ ấm trà:
- Đúng vậy, ta muốn cho loài người phải phục tùng, cầu cứu, tôn thờ ta. Kẻ nào dám chống phá, ta lập tức giết sạch cả giòng họ bọn chúng.
Hạ Quỷ lật đật đứng dậy, kêu gọi bốn sư đệ của mình hội tụ. Hạ Quỷ sử dụng ma đạo triệu hồi, bốn tên còn lại thi triển phép Thủy Thiên Ma để góp phần tạo ra một pháp lực khổng lồ làm rung chuyển cả đất lẫn trời.
Bấy giờ, bầu trờ tối đen như mực, sấm chớp ầm ầm như tiếng thét của rồng. Khắp nơi trên thế giới đều nổi trận cuồng phong, lũ lụt, mưa lớn. Ngoài ra, nước ở các đại dương dâng cao và nhấn chìm một số nơi. Thế giới như đang rơi vào ngày tận thế, mưa xối xả dội xuống, nước dâng đến ngang trời rồi tiến tới chỗ Từ Văn Lang như một con "thủy quái khổng lồ."
Từ Văn Lang đứng hiên ngang, không một chút sợ hãi. Đối với ông, cái chết không có gì đáng sợ, chỉ đáng sợ là khi nhược chí. Cho dù có bỏ mạng tại đây, ý chí và danh tiếng mãi trường tồn theo thời gian.
Mặt đất đột nhiên rung chuyển rồi một ngọn núi tự nhiên mọc lên nâng người dân và Từ Văn Lang lên cao. Đang bất ngờ khi không hiểu chuyện gì đang xảy ra, Từ Văn Lang đột nhiên giật nảy mình khi con "thủy quái khổng lồ" trước mắt đứng im phăng phắc, khắp cơ thể nó đã bị đóng băng hoàn toàn.
Tình thế xảy ra đột ngột khiến năm con quỷ và Lê Công Lệ vô cùng kinh ngạc.
Trên bầu trời xuất hiện bốn tia sáng lần lượt là: Xanh lá cây, xanh dương, đỏ và cam giáng xuống con "thủy quái khổng lồ".
Từ Văn Lang chấp hai tay vào nhau, mắt ngân ngấn lệ, giọng nói trở nên nghẹn ngào:
- Các vị là thần thánh phương nào đến cứu giúp? Trước hết, chúng tôi vô cùng cảm ơn.
Đứng trên con "thủy quái khổng lồ" là bốn vị tu tiên từng làm quan trong triều đình, nhưng bị Lê Công Lệ đẩy về quê nhà và bị đối xử bất công.
Người đứng giữa bên trái trong ba vị là Lê Thiên Đạo, mặc dù pháp lực theo ma đạo nhưng tâm Phật. Chàng rút thanh Ẩn Huyết Kiếm, một thanh kiếm màu trắng và chuyển đỏ khi pháp lực của người điều khiển trở nên vượt trội:
- Từ Văn Lang đã lâu không gặp, tụi ta số phận cũng như ngươi. Vì không thể nhìn thấy cảnh đau thương trần thế nên đã lên núi tu tiên, sau khi đã đắc đạo, tụi ta trở về đây để cứu chúng sanh.
Từ Văn Lang cùng với người dân quỳ xuống:
- Xin các vị hãy cứu lấy thế giới, tại hạ cùng với những người dân đây sẽ dâng hiến toàn bộ của cải đến các ngài.
Lê Tài Tử đứng bên phải ngoài cùng mỉm cười:
- Không cần dâng hiến, các người hãy sống tốt sau khi ta tiêu diệt cái tên vua quỷ này.
Về phía triều đình, Lê Công Lệ há hốc mồm:
- Bọn chúng là ai vậy?
Sau khi thi triển quá tải pháp lực của mình, Hạ Quỷ vừa thở hổn hển vừa nói:
- Bọn.. chúng là những kẻ tu tiên.
Lê Công Lệ siết chặt nắm đấm và quát:
- Đem mười tám vạn quân tinh nhuệ cùng với các vị tướng tài ba của ta xuất binh nghênh chiến. Năm con quỷ các ngươi lập tức tiến công tiêu diệt bọn chúng, kẻ nào hạ được bốn tên đó thưởng tám vạn cây vàng.
Nhắc tới vàng, Hạ Quỷ và các sư đệ của hắn đột nhiên chảy nước dãi. Bọn chúng không do dự mà lập tức dẫn đầu mười tám vạn quân cùng với các vị tướng xung phong chiến đấu.
Về phía bốn vị tu tiên, Hồ Bá Cường vừa bay lượn như chim Hải Âu, vừa thổi ra hơi lạnh khiến hơn mười vạn binh lính đóng băng. Nguyễn Chung Trinh đứng trên ngọn núi và triệu hồi hàng trăm cái cây cổ thụ nhốt năm vạn binh lính vào trong thân cây. Ba vạn binh lính còn lại và các vị tướng bị thiêu rụi bởi ngọn lửa khổng lồ của Lê Tài Tử.
Hạ Quỷ hợp thể với bốn tên sư đệ tạo thành một con siêu quái hình người, xung quanh hắn là Thiên Ma Hộ Thể miễn nhiễm với các pháp lực thông thường.
Vì am hiểu sức mạnh của Hạ Quỷ, Lê Thiên Đạo dùng thanh Ẩn Huyết Kiếm thi triển chiêu thức Huyết Quỷ Thuật: Huyết tơ. Hàng chục sợi tơ màu đỏ khổng lồ được tạo ra, nó có thể cắt đứt mọi thứ trên đường nó đi kể cả pháp lực.
Tuy nhiên, nó chỉ mới làm nứt Thiên Ma Hộ Thể của Hạ Quỷ. Để phá vỡ nó hoàn toàn, cả ba vị tu tiên còn lại cùng quy tụ pháp lực với Lê Thiên Đạo tạo ra Thiên Long Huyết Tế.
Một con rồng đỏ to lớn vồ lấy Hạ Quỷ, hắn điên cuồng vật lộn cho đến khi mệt rã người mới chấm dứt con rồng đó.
Hạ Quỷ dùng sức lực còn lại tấn công bốn vị tu tiên đến long trời lở đất để lấy cho bằng được tám vạn cây vàng. Nhưng cuối cùng, Hạ Quỷ và sư đệ của hắn bị bốn vị tu tiên đánh đến nỗi hồn xiêu phách lạc.
Trong triều đình bấy giờ chỉ còn lại Lê Công Lệ và Phùng Họa Kiều, người vợ mà hắn đã trao đổi với Lê Thiên Đạo.
Hắn ta núp sau lưng Phùng Họa Kiều rồi bóp cổ cô ấy:
- Lê Thiên Đạo, nương tử của ngươi đang trong tay ta, khôn hồn thì mau rút nếu không ta sẽ bóp chết nó.
Lê Thiên Đạo vỡ òa:
- Ngươi không được làm hại nàng ấy.
Để tránh việc Lê Thiên Đạo làm liều, ba vị tu tiên liền ngăn chàng lại.
Hồ Bá Cường lên tiếng:
- Đừng dại dột, chúng ta còn cách. Hắn ta chỉ là người phàm..
Lê Thiên Đạo vùng vằn:
- Nương tử của tôi đang ngàn cân treo sợi tóc, bây giờ còn đứng bình tĩnh được hay sao?
Phùng Họa Kiều tuyệt vọng và hiểu ra vấn đề, cô không muốn làm gánh nặng, đồng thời cũng không muốn cản trở việc cứu chúng sanh của phu quân. Cuối cùng, cô khóc nức nở rồi cắn lưỡi tự tử.
Lê Công Lệ xanh mặt khi kẻ cứu tin cuối cùng của hắn đã chết. Hắn ra sức dẫm đạp lên khuôn mặt thanh tú của Phùng Họa Kiều và thét lên:
- Con ả khốn kiếp! Mày chết là vừa.
Dứt câu, hắn ba chân bốn cẳng chạy vào trong cung.
Bỗng đôi mắt Lê Thiên Đạo từ màu nâu chuyển thành màu đỏ như máu, thanh Ẩn Huyết Kiếm trên tay phát sáng rồi hóa đỏ.
Nhận ra cơn thịnh nộ của Lê Thiên Đạo, ba vị tu tiên hốt hoảng ngăn lại nhưng không kịp.
Trong chớp mắt, đầu của Lê Công Lệ bay lơ lửng trên bầu trời vài giây rồi rớt bịch xuống đất.
Lê Thiên Đạo vứt thanh Ẩn Huyết Kiếm dính đầy máu sang một bên rồi ôm đầu nương tử vào lòng khóc không thành tiếng. Chàng cũng từng có những người nhà tuy không cùng dòng máu nhưng rất thân thiết, cũng từng hạnh phúc khi mơ ước một tương lai xa xôi, nhưng chỉ trong chớp mắt đã hóa thành mây khói. Cứ tưởng rằng, sau khi tu tiên trở về, chàng sẽ cứu được nương tử của mình và cùng nhau tương phùng, ai ngờ đâu lại trớ trêu đến vậy.
Những người dân, Từ Văn Lang và ba vị tu tiên đều ngậm ngùi thương xót cho hoàn cảnh đáng thương của Lê Thiên Đạo.
Trên bầu trời, ánh nắng le lói qua những đám mây phá tan bầu không khí u buồn. Tám năm qua, người dân chưa hề thấy một tia sáng nào từ mặt trời ló ra, hôm nay, trông nó đẹp làm sao!
Cả thế giới như được khoác chiếc áo mới, bầu không khí u ám, sầm uất đã dần biến mất. Người dân khắp nơi trên thế giới vui mừng reo hò và nhảy múa. Thế giới đã được cứu và thoát khỏi ách thống trị ác liệt của Lê Công Lệ.
Nơi Phùng Họa Kiều bỏ mạng mọc lên một loài hoa Tâm Hình Thảo rồi dần dần những loài hoa sặc sỡ khác vươn dậy. Những loài hoa ấy thay đổi cả khí trời, con người và những vị tu tiên bởi nó chứa đựng một tình yêu thiêng liêng, một dược phẩm bảo vệ chúng sanh, một sự hy sinh cao cả, một linh hồn của cả đất trời. Phùng Họa Kiều được người đời mệnh danh là "Y Thần Hộ Vệ".
Những sai lầm, uất ức của Lê Thiên Đạo trong quá khứ đã đánh mất hạnh phúc của mình. Trong bốn vị tu tiên, chàng là người trẻ nhất, cấp bậc cao nhất, nhưng lại luôn trách mình "ngu xuẩn" nhất trên cõi đời này. Khi trải qua cảm giác thất bại, đau đớn và dằn xé, con người ta luôn nghĩ đến hai chữ "Giá như". Dẫu biết đã muộn màng, nhưng chàng vẫn luôn ôm một niềm hy vọng một ngày nào đó Phùng Họa Kiều sẽ tái sinh. Trên núi Ngũ Hành, chàng dốc sức để được thăng thiên, đồng thời tu tâm dưỡng tính để bản thân bình tĩnh hơn. Hằng năm, chàng thường xuống núi tiêu diệt yêu ma quỷ quái, hòa nhập cùng với người dân để đồng cảm và tìm giải pháp cho họ. Người đời gọi chàng là "Huyết Thần Diệt Quỷ"
Nguyễn Chung Trinh muốn gắn bó với người dân nên ở lại trần thế, tạo ra nhiều ngọn núi, cây cối, làm sinh sôi nảy nở các loại sinh vật có lợi.. Người đời gọi ông là "Thiên Nhiên Kỳ Thần".
Vốn thích phiêu lưu, Hồ Bá Cường đã phân tách thành nhiều bản thể khắp nơi trên thế giới để trừng trị những kẻ chuyên gây rối, phá phách khiến cho ai nấy đều kính nể và tôn sùng. Bản thể thật của ông tu luyện ở Bắc Cực, tại đây, ông góp phần đóng băng Bắc Cực để tránh băng tan nhấn chìm người dân. Người đời vẫn hay gọi ông với cái tên "Băng Thần Hộ Vệ".
Nhận ra pháp lực của mình còn yếu, Lê Tài Tử trở về núi Thiên Sơn để tu luyện cùng với Hoàng Thái Tổ. Thuở ban đầu, ông không đóng góp gì nhiều ở trần thế. Nhưng mãi đến tận một ngàn năm sau, ông xuất sơn và trở về trần thế tạo ra nhiệt độ ấm áp mỗi khi tết đến xuân về. Người dân một số nơi ở nửa bán cầu cực kì kính phục ông và đặt cho ông một cái tên nhẹ nhàng nhưng cũng oai phong lẫm liệt "Phúc Thần Hỏa Chí". Sức mạnh của Lê Tài Tử đã vượt tầm vũ trụ, chình vì lẽ đó, ông bị Thiên Ma Công ám sát để ngăn tai họa sau này.