Bất chợt Vương Tử Dực lấy vật mình có được từ Thượng phủ giơ lên hỏi. Hoàng Minh Viễn ngờ ngợ rồi giật mình.
“Cái này con lấy từ đâu?”
“Mới mấy ngày trước con đến Thượng phủ, vô tình nhìn thấy nó ở phòng Trân Phu nhân quá cố.”
Nhắc đến người này Vân Nguyệt trong lòng chỉ có mảng tĩnh lặng, nàng đã không còn để tâm hay khó chịu với người này.
“Đây… đây là linh lực còn sót lại của Lạc phu nhân đã qua đời hay nói cách khác là một phần linh hồn còn vương vấn ở lại… Vấn đề là, tại sao nó lại ở Thượng phủ?”
Hoàng Minh Viễn nhớ lại, khi Lạc phủ xảy ra chuyện, thời điểm đó chỉ có Minh Bảo ở Biệt Vĩ, ông đã nhanh chóng báo tin để đề phòng có kẻ giở trò, rõ ràng thứ đó họ đã lấy được và đang được cất cẩn thận ở dưới mật thất mà.
Minh Bảo cũng nhận ra, cả hai cha con nhìn nhau đầy ngờ vực, bất ngờ Dạ Thu lên tiếng.
“Thúc thúc, người không thấy kì lạ sao. Kẻ có thể dễ dàng hại thẩm thẩm rồi biến mất một cách thần không biết quỷ không hay. Vậy việc này không phải dễ dàng sao?”
Đúng vậy, chính sự kiện Hoàng Hậu trúng độc mà cả Biệt Vĩ đã có đợt chọn lọc giống như “thanh trừ” diện rộng vậy. Chuyện này sao họ lại không nghĩ ra, Vân Nguyệt chợt nói.
“Phụ hoàng, chúng ta đến đó xem sao.”
Vương Tử Dực khẽ nhíu mày, chưa kịp nói thì cánh cửa bất chợt bị mở ra, Sở Minh thở dốc vội nói.
“Điện hạ, không xong rồi… Không rõ ai đã phá vỡ phòng vệ của ta ở sau núi, hiện giờ bọn Hắc Yêu đang náo loạn nơi đó lên.”
Minh Bảo sờ lên quả cầu đó miết nhẹ một chút lập tức trước mặt bọn họ là cảnh tượng như Sở Minh vừa nói.
Có chút sửng sốt trên mặt mỗi người nhưng chỉ là trong giây lát, Vân Nguyệt nhanh chóng quyết định.
“Chúng ta mau đi thôi, không thể để bọn chúng coi thường nhởn nhơ được.”
“Không được, Dạ Thu ở lại với nàng…”
“Vương Tử Dực, đây là đứa bé của chúng ta, ta không cho phép có bất kỳ sự yếu đuối lùi bước nào xảy ra.”
Chưa để hắn nói xong nàng đã ngắt lời, ánh mắt nàng nói lên tất cả khiến Vương Tử Dực muốn nói cũng không được.
Vì tình hình bọn họ nhìn thấy không có thời gian suy nghĩ, Minh Bảo đi cùng Sở Minh. Nơi đấy chính là ngôi nhà yên nghỉ của hoàng thất, cũng là nơi người phụ nữ họ yêu thương nhất ở đó.
“Minh Minh, phụ thân không đồng tình cũng không ngăn cản… tự con lựa chọn điều mình muốn nhất, đừng để hối hận.”
Hoàng Minh Viễn không hề căng thẳng như hắn, ông nhẹ nhàng nhìn nàng nói, sau đó xoa nhẹ đầu nàng rời đi. Ông thừa biết tính cách nàng không khác gì bà ấy, cho nên ông không gay gắt bởi nó chỉ làm mọi chuyện phức tạp thêm. Hơn nữa đây là cuộc đời nàng, ông muốn đứa nhỏ tự nhìn nhận mọi chuyện và quyết định cuộc đời mình.
“Nàng hứa với ta, không được buông tay.”
Vân Nguyệt vừa bước đi thì một bàn tay nắm chặt nàng lại, Vương Tửu Dực vừa thốt câu đó, cả Dạ Thu và Vân Nguyệt cùng chung ý nghĩ,
Gì vậy, đi đánh nhau đòi nắm tay thì làm ăn gì?
Nhưng thế cục là chính, Vân Nguyệt vẫn mỉm cười gật đầu rồi nàng kéo hắn đi luôn, cả hai đi đến mật thất mà Minh Viễn đợi sẵn, Dạ Thu thì hướng Minh Bảo mà tới.
Cả hai đi đến đã thấy ở sau lan hồ điệp to nhất nổi bật nhất tự động tách ra làm hai, họ nhìn xung quanh rồi bước vào, mật thất cũng tự động đóng lại về hình dạng ban đầu.
“Mỗi người ở đây đều có linh lực tránh việc bị trà trộn, dần dần nó trở thành một phần linh hồn của họ.”
“Ý người là, tên đó đã lấy cắp linh lực còn sót lại của Lạc phu nhân… nhưng để làm gì?”
Vân Nguyệt không hiểu chuyện này, Minh Viễn không nói gì, ông xoay một hòn đá nhô lên trước mặt họ, một không gian sáng choé làm họ loá mắt, xuất hiện trước mắt họ là cả một căn phòng nhiều vật tròn khác màu nhau gọi là linh châu được xếp cẩn thận trong những hộp nhỏ. Nó được phân theo từng tầng có lẽ là theo cấp bậc khác nhau. Đi sâu vào trong căn phòng khác, nơi đây chỉ có một dãy tủ, lưu giữ của những người trong hoàng thất và người có linh lực mạnh, bởi ánh sáng ở đây sáng hơn rất nhiều so với căn phòng khi nãy.
“Con nhìn xem, tất cả những linh châu ở đây đều toả sáng bởi chúng được nuôi dưỡng bằng linh lực tại đây… Nhưng con nhìn xem, chỉ duy nhất viên linh châu này lại phát sáng yếu ớt, mờ nhạt.”
Bọn họ nhìn theo hướng ông chỉ, nhìn rất lâu mới phát hiện ở mỗi viên sẽ có tên của người đó, mà viên ông chỉ chính là của Lạc phu nhân. Vương Tử Dực lấy từ trong túi ra, cả hai đều giống nhau nhưng của hắn phát sáng mạnh và rực rỡ hơn khi ở đây.
“Chuyện này chắc chắn liên quan đến người là Trân phu nhân và Hắc Yêu…”
Rầm rầm rầm
Chưa để ông nói xong, tiếng động lớn làm bọn họ cảnh giác nhìn xung quanh và nhanh chóng đi ra ngoài. Minh Viễn biết chắc chắn Hắc Yêu đã xuất hiện hoặc là...
"Hàn Vương.”
Từ đâu Tạ Lâm xuất hiện trước mặt bọn họ cung kính.
“Lạc lão và Lạc tiểu thư đã an toàn. Tất cả người dân đã được sắp xếp ổn thoả, hiện giờ chỉ còn các quần thần.”
Vương Tử Dực nhìn mọi người, chính họ tự biết trận chiến này phải là thứ chấm dứt tất cả, hậu quả đổi lại không hề nhẹ.
➡️👍👍👍👍👍