Mục lục
Truyện Cố Nguyệt Vương - Lạc Khả Hân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đi một ngày dài nữa cũng thấy lấp ló những đồi núi cao, bao quanh các đám mây hồng nhạt do chiều tà cùng với sắc trắng hồng tím đan xen của loài hoa phi yến, một khung cảnh thật thơ mộng. Đúng như cái tên của nó cách biệt, biệt lập nhưng mang trên mình sự hùng vĩ, tuyệt đẹp.

Thượng Vân Nguyệt thực bị chìm đắm trong này, nàng như đang lạc vào cõi tiên, nhìn đôi mắt phát sáng của nàng khiến Minh Viễn mỉm cười. Không dưng loài hoa này lại được trồng khắp đây, hơn hết là nó còn mọc quanh năm, tất cả chỉ vì muốn thấy nụ cười của một người.

Hoàng Minh Bảo đi lên trước mọi người, làm một vài động tác rồi xoay một lực phía trước xuất hiện một con đường dẫn vào Biệt Vĩ. Bảo sao bất kì ai đến đây với mục đích đều mất tích, vì những thứ họ nghĩ là lối vào đều là ảo giác, ma pháp chứ không phải thật.

Càng đi vào sâu, khung cảnh càng sắc màu hơn giống như lễ hội vậy, Vân Nguyệt ngạc nhiên ghé người hỏi A Ly.

“Ở đây sắp có lễ hội sao?”

“Không, là đón người đó công chúa.”

A Ly mỉm cười đáp lại, lúc này nàng mới bất ngờ hơn, đừng nói chuyện này bây giờ ai cũng biết rồi… Như nàng nghĩ chẳng qua Minh Viễn sợ nàng mệt nên ông mới bí mật thời gian nàng về đến nơi vì thế mọi thứ mới là chuẩn bị, nếu không e là nàng còn choáng ngợp hơn.

Về đến Điện bằng đường bí mật, Minh Bảo cùng cha đi xử lý các việc mấy ngày qua vắng mặt rồi sắp xếp mọi thứ ngày mai thật chu toàn. Khi nãy ông cũng phân phó người dẫn nàng về phòng, A Ly và Dạ Thu cũng đi đâu mất nên hiện giờ chỉ có Vương Tử Dực bên cạnh nàng.

Vân nguyệt nằm trên giường nhưng tâm trí nàng lại nghĩ về chuyện đã xảy ra đêm qua, nàng không thể tin Hắc Thuần lại là người như thế, trước giờ nàng không phải là kiểu tin người nhưng chính hắn ta lại mang cho nàng cảm giác tin tưởng.

“Nàng đang nghĩ gì?... Ngủ thôi.”

Vương Tử Dực đã nằm xuống được một lúc mà nàng không hay biết, hắn buộc phải lên tiếng Vân Nguyệt mới biết.

“Chàng có thấy Hắc Thuần lạ không, giống như hắn bị… giống như ai đó điều khiển vậy…”

“Nguyệt Nguyệt, nàng vậy mà bên cạnh ta nhắc đến nam nhân khác, hửm?”

Vương Tử Dực ôm chặt nàng, vùi đầu vào cổ nàng nói, Vân Nguyệt bị nhột quay người lại, nàng ôm một bên má hắn mỉm cười.

“Thiếp nào có, chỉ là… hắn đã giúp chúng ta rất nhiều… thiếp,…”

“Ta biết, có vẻ đúng như nàng nói hắn ta đã bị ai đó điều khiển, chuyện đó ta sẽ điều tra, còn bây giờ nàng phải đi ngủ.”

Vương Tử Dực tỏ ra suy nghĩ rồi nghiêm mặt nhìn nàng, Vân Nguyệt phì cười rúc mặt vào người hắn gật đầu, Vương gia hạnh phúc ôm nàng, hắn chỉ cần như vậy thôi, bàn tay to lớn vuốt ve bụng nàng rồi cũng chìm vào giấc ngủ.

“Công chúa, công chúa… Phò mã, phò mã…”

Mới sáng sớm, A Ly đã đập cửa bên ngoài, từ lúc sang đây Vương Tử Dực lại thêm một chức danh mới phò mã, phu quân công chúa của Hoàng Thượng. Vân Nguyệt cau mày đập đập vài cái vào người hắn. Vương Tử Dực đã thức từ khi có người lại gần, tính cảnh giác của hắn luôn ở bất cứ đâu.

Vương Tử Dực cưng chiều véo nhẹ mũi nàng rồi rời giường, hắn khoác tạm áo vào ra mở cửa. Cánh cửa vừa mở A Ly vừa hành lễ đã gấp gáp nói.

“Phò mã… Công chúa, người đã tỉnh chưa?”

“Nàng ấy sao… ngươi đợi một lát nữa, chắc chắn sẽ đúng giờ.”

Vương Tử Dực ngó vào trong nhìn sâu lười rồi quay lại nói với A Ly, xong rồi hắn đóng luôn cửa không đợi người ngoài nói gì. A Ly đang định nói đành nuốt xuống, thôi thì đã nói đúng giờ còn biết làm gì.

“Nguyệt Nguyệt… dậy nào, muộn rồi.”

Vương Tử Dực ngồi một lúc vẫn không thấy nàng có động tĩnh gì, có lẽ từ lúc có nữ nhi nàng ham ngủ hơn trước, hắn nhẹ nhàng gọi nàng dậy. Vân Nguyệt ghét bỏ hất tay hắn ra quay người đi, vậy nhưng hắn lại cười một cách gian trá.

“Là do nàng.”

Vừa nói xong thì Vân Nguyệt bắt đầu thấy thiếu không khí, còn cảm giác môi mình bị gặm nhấm mút mát mới lờ mờ mở mắt ra. Dần dần gương mặt Vương Tử Dực hiện ra, nàng hơi giật mình đẩy hắn ra, hai tay che miệng nhìn hắn đề phòng. Hoá ra không gọi được nàng nên hắn nhân cơ hội chiếm tiện nghi nàng.


“Ta chỉ gọi nàng dậy thôi… Ta đợi nàng bên ngoài.”


Vương Tử Dực còn bình thản như mình vừa làm gì đó rất tốt, nói xong hắn còn hôn lên trán nàng rồi rời đi mặc cho Vân Nguyệt vẫn chưa hiểu hết mọi thứ.


A Ly cuối cùng cũng được thực hiện nhiệm vụ, vào trong thấy nàng vẫn thẫn thờ ngồi trên giường tay còn sờ môi nhưng nào còn thời gian để ý, A Ly sốt sắng kéo nàng xuống giường.


“Công chúa của tôi ơi, giờ người còn ngồi đây à, muộn lắm rồi…”


Sau ngàn lời ca than thở của A Ly cùng với tay nghề của các nha hoàn đã xong một công chúa lộng lẫy xinh đẹp. Mấy người đó mắt chữ a mồm chữ o đúng nghĩa khi được diện kiến nhan sắc của nàng đầu tiên, A Ly đã quá quen nhưng cũng không khỏi phần kinh ngạc. Thượng Vân Nguyệt rất đẹp, vẻ đẹp yêu mị kiều diễm cao quý, thật giống với lúc Hoàng Hậu quá cố gả sang.


Thượng Vân Nguyệt khoác lên áo bào đỏ rực thêu dệt là những con chim phượng nổi chìm, nét trang điểm hôm nay khá sắc nét, đôi mày lá liễu cùng đôi mắt to tròn toả sáng, đôi môi đỏ đậm cùng màu y phục. Trên đầu là mũ phượng hoàng cùng các trâm cài quý giá, trên người đủ các ngọc ngà trang sức đắt giá.


👍👍👍⬅️

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK