“Vương gia, sao chàng không xem múa… toàn những mỹ nữ xinh đẹp..."
Vân Nguyệt đang cảm thán thì một quả nho chặn nàng lại, Vương gia còn không biết nàng nghĩ gì sao, hắn gõ nhẹ mũi nàng nói.
"Trong mắt ta ngoài nàng, ai cũng giống ai... Nàng đó đừng có bày trò nữa."
Nàng cười lên khiến đám nam nhân ở đó chẳng còn say vì rượu nữa mà say vì nụ cười nở rộ tươi đẹp ấy. Vân Nguyệt ôm lấy tay hắn ngước mặt khen ngợi,
"Đúng là nam nhân của ta, thưởng cho chàng."
Vừa nói xong một nụ hôn hạ cánh ngay bên má hắn, bình thường mang mặt lạnh lùng vô cảm mà giờ lại ửng hồng, may cho hắn đang uống rượu nên không ai để ý nhiều. Vương gia không nghĩ càng ngày nàng càng bạo dạn mà không ngại ngùng nữa, nhìn ánh mắt đám người ở đây dán vào nàng, hắn thuận tay ôm nàng che đi gương mặt kiều diễm trong ngực mình. Vân Nguyệt không hiểu khó chịu muốn đẩy ra mà không được, bất ngờ cơ thể nàng được nhấc bổng lên, bên tai vang lên giọng nói.
"Phụ hoàng, thần xin phép đưa Công chúa về nghỉ trước."
Hoàng Thượng gật đầu, vui vẻ phất tay cho hắn rời đi. Một lúc sau, tiệc cũng tàn hẳn, mọi người cáo lui trở về, hôm nay là ngày vui nhưng đến giờ hẳn ai cũng mệt.
"Phụ hoàng, người cũng về nghỉ ngơi đi."
Trong cung tẩm nơi Hoàng Thượng nghỉ ngơi, Minh Viễn nhìn chăm chú bức vẽ treo trên tường, đây là bức phác hoạ được ông cho người vẽ lại.
"Bảo Quyên, ta đã đưa được Công chúa của chúng ta về rồi... Con bé rất được lòng quần thần dân chúng,... Nàng yên tâm, con bé chọn được người bên nó cả đời rất tốt, rất tuấn tú đặc biệt yêu con bé còn hơn cả chúng ta... À đúng rồi, chúng ta có ngoại tôn rồi,..."
Phía bên kia Điện Bán Nguyệt, Vân Nguyệt đang bình bình hạnh phúc trong lòng Vương Tử Dực. Bàn tay hắn theo thói quen vuốt mái tóc dài của nàng, giọng trầm ấm cất lên.
"Nàng thấy thế nào?"
"Hả?... Cũng không khác là Vương phi mấy, có điều thiếp thấy người ở đây từ trên xuống dưới đều thân thiện, không có phân chia..."
Vân Nguyệt cứ nghĩ hắn hỏi nàng chuyện này, đôi môi cứ mấp máy thao thao bất tuyệt nói thì bị chặn lại. Nàng bất mãn ngước mắt chất vấn.
"Sao chàng lại hôn ta..."
"Ta đang hỏi nàng có thấy khó chịu hay mệt chỗ nào không?"
"Thiếp thấy vẫn ổn, tiểu tử rất ngoan... Chàng đừng lo..."
Vân Nguyệt nhỏ nhẹ đáp lại, nàng cảm thấy sự an toàn và ấm áp khi hắn luôn để ý, quan tâm mình từng chút một.
"Nếu thấy khó chịu ở đâu nàng phải nói đấy?"
"Rồi rồi, chàng ngày nào cũng nhắc, ta thuộc lòng hết luôn rồi... Ngủ thôi nào."
Vừa ngắt câu nàng nhận ra điều không đúng, bàn tay khi nãy đang ôm nàng trong lòng đã dịch chuyển dần vào trong.
Chát
Tiếng vang do nàng đập ngay vào bàn tay hư hỏng nào đó, Vương Tử Dực dũi đầu hắn vào người nàng,
“Nguyệt Nguyệt…”
“Không được, chàng biết mà… đợi vài tháng nữa, nha…”
Vân Nguyệt xoa xoa đầu hắn rồi đẩy ra, Vương gia vẫn cố níu kéo mà vùi vào người nàng, cái dáng vẻ bám người này khiến nàng bật cười.
“Một chút thôi, ta hứa không ảnh hưởng đến con…”
“Không được, chàng mau ngủ đi.”
Nói thế nào Vân Nguyệt vẫn không đồng ý, nàng nói xong rướn người đặt lên hắn nụ hôn như muốn ai ủi, ai ngờ đâu Tử Dực nhân cơ hội kéo nàng vào người mà chìm đắm trong nụ hôn đấy. Dần dà Vân Nguyệt cũng bị cuốn theo, Vương gia không chỉ dừng ở đó bàn tay lắt léo mà thoát y phục của nàng.
“Đừng…”
Chỉ đến khi nụ hôn rải rác xuống ngực, sự mát lạnh làm nàng bừng tỉnh, trước khi mảnh áo cuối cùng bị tháo ra nàng vội ngăn lại. Sau đó dùng chăn quấn chặt người lùi vào một góc cảnh giác, Vương Tử Dực cười khổ, đã đến đó rồi còn khiến nàng không mất cảnh giác.
“Được rồi, không làm thì không làm… qua đây, ta chỉ ôm nàng ngủ thôi.”
Sau cùng Vương gia đành nín nhịn chịu đựng mà ôm cục bông ấm ức đi ngủ, Vân Nguyệt tuyệt đối không chịu chui ra khỏi chăn, vậy nên một đêm này hắn không được ăn lại còn không được ôm cơ thể mềm mại trong lòng.
Vốn dĩ kiến thức thời hiện đại nàng có nắm sơ qua cộng thêm dạo đây đôi khi nàng thấy bứt rứt nhất là trong chân thân, nàng lo sợ rằng đứa nhỏ sẽ không dung hoà được mà bị ảnh hưởng nên mới kiên quyết không cho hắn đụng vào mình.
Ở đây đã được vài ngày nhưng nàng vẫn chưa thực sự quen với danh xưng mới.
“Công chúa, Công chúa.”
Nàng chỉ đơn giản đi dạo ngoài vườn hoa, nơi mẫu hậu trước đây rất hay lui tới, nhưng cũng tấp nập người hầu xung quanh chưa kể đến còn có người bảo vệ trong bóng tối do hai người cha và huynh yêu quý của nàng dàn xếp.
Đột nhiên nàng bắt gặp một ông lão đứng dưới cây lan hồ điệp có hoa to nhất ở đây, nàng chưa kịp bước đến đã có người đứng ngay cạnh ngăn lại.
“Công chúa, người đừng lại gần đó.”
Nghe phụ hoàng nói đây là người thân cận mẫu hậu sau A Ly nhưng nàng vẫn còn cảnh giác, chỉ sau chuyện Hắc Thuần đã khiến nàng mất niềm tin và quay trở lại con người trước kia.
“Ông ấy trước đây là lão tướng của Biệt Vĩ, đại thần trong lòng thần dân nhưng mà… ông ấy đã lui về sau sự việc năm ấy. Khi Công chúa biến mất, một thời gian nữ nhi nhà đó cũng mất tăm còn phu nhân ông thì bị sát hại… Nhà tan nát đã khiến ông ấy tự trách, mất bình tĩnh một thời gian dài,... Hoàng Thượng cũng vì thế chấp nhận cho ông ấy từ quan, nhưng vẫn ban phát lễ lộc như thường, còn để ông ấy chăm coi nơi này…”
“Tin tức của người nhiều thật…”
Vân Nguyệt buột miệng nói ra, người đó cúi đầu cung kính.
“Nô tì không dám, bên cạnh Tiên Hậu là điều cần biết…”
“Được rồi, ngươi lui xuống đi… Ta tự biết phải làm gì.”
Ngập ngừng một lúc người đó cũng rời đi, Vân Nguyệt chậm rãi đến nơi nhiều cây lan hồ điệp nhất.
“Lạc tướng xin dừng bước…”
👍👍👍⬅️