Truyện chỉ đăng tại 𝓦𝓪𝓽𝓽𝓹𝓪𝓭 @tieucamap210.
__________
Trôi qua vài phút, số lượng nhện đen đã giảm đi, xác nhện nằm rãi rác khắp nơi, có con bị thiêu đốt đến cháy đen, có con bị ăn mòn thành một cục thịt bấy nhày, có con thì bị chém đứt đôi, nhưng dẫu vậy số lượng nhện đen còn sống vẫn còn rất nhiều, mà mọi người cũng đã dần kiệt sức.
Liên tục tung ra những chiêu thức tầm rộng mạnh mẽ khiến năng lượng bị bào mòn một cách nhanh chóng.
Điển hình là Thiên Sinh Đông.
Thời gian Thiên Sinh Đông tạo ra một hoả cầu lâu hơn ban đầu, mà tầm rộng cũng đã giảm đi, một số con nhện trúng phải hoả cầu của nhóc vẫn còn có thể hoạt động, không như ban đầu không một con nào sống sót.
Châu Thanh đâm chết một con nhện con, lại chém chết một con khác, cậu vừa chém vừa hỏi Thiên Sinh Đông phía sau lưng: "Con vẫn ổn chứ? Uống nước thuốc vào đi."
Thiên Sinh Đông nghe lời mà lấy nước thuốc ra uống, nước thuốc vào người, cơ thể nhóc lập tức hồi phục như trạng thái ban đầu, tràn đầy năng lượng. Thế nhưng cũng chỉ có mỗi nhóc là hồi phục, những người còn lại sớm muộn gì cũng kiệt sức.
Đúng lúc này đột nhiên một tiếng gào thất thanh vang lên, ngay sau đó mọi người nhìn thấy đám nhện con trở nên hỗn loạn, có ý đồ muốn chạy trốn.
Mọi người không biết bọn chúng bị gì nhưng đây chính là cơ hội tốt để phản công.
Rất nhanh đám nhện con đã bị tiêu diệt, mọi người kiệt sức ngồi bệt xuống đất thở, lồng tơ nhện khổng lồ không một ai thèm phá.
Đột nhiên một góc lồng tơ nhện bị đốt cháy, mọi người cảnh giác nhìn, chỉ thấy Thiên Tử Dật đang đi vào, trên tay cầm một thanh kiếm, thân kiếm có chất lỏng màu xanh đang nhiễu giọt.
Nhìn thấy Thiên Tử Dật, mọi người thở phào một hơi cũng không ai để ý hắn lấy lửa đâu mà đốt. Lúc này ai cũng mệt mỏi, nếu gặp phải Trùng tộc sợ là khó sống.
Thiên Tử Dật nhìn bãi chiến trường bên trong lồng tơ, mặt đất trải đầy xác nhện, máu xanh lênh láng, trên người ai cũng dính máu những chẳng có ai có hơi sức đâu mà quan tâm.
Tuy nói máu trùng tộc độc hại nhưng đó là khi bị dính trong một khoảng thời gian dài, vì vậy mọi người cũng không lo lắng.
Thiên Tử Dật nhìn thấy Châu Thanh và hai tiểu bảo bối vẫn an toàn, hắn thở phào một hơi, nhanh chân đi tới.
Đột nhiên Châu Thanh đứng dậy, cậu nắm chặt thanh bảo khí trong tay, ngẩng mặt lên nhìn vào một khoảng không trên trời.
Giác quan của Châu Thanh rất tốt, cậu cảm nhận được có thứ gì đó đang tiến tới đây rất nhanh.
Ầm.
Mọi người bị chấn động đánh văng đi, khói bụi mịt mù, đất đá bay tung toé.
Cát Hải Thịnh bị hất tung đi, may mắn được La Kính giữ lại, anh ôm cậu vào lòng, hai người lăn mấy vòng trên mặt đất.
Những người khác cũng không khá khẩm hơn, Trần Tiểu Phương còn thảm hơn, ả ta đứng tương đối gần Châu Thanh cho nên cũng là một trong số người lãnh sát thương từ vụ chấn động nhiều nhất. Trần Tiểu Phương bị một cục đá văng vào đầu khiến trán lập tức xuất hiện một đường máu, lại bị chấn động đánh bay vào đám xác nhện tanh tưởi, còn không cẩn thận mà hôn phải một con trong đó.
Trần Tiểu Phương kinh tởm thét lên, ả ta nhìn cái cục thịt bầy nhầy cháy khét trước mặt, ả nhịn không được mà nôn ra, thế nhưng lại chẳng ai để ý đến ả.
Mọi người ngơ ngác không biết xảy ra chuyện gì, Thiên Sinh Đông bị Châu Thanh ném qua một bên được Tiểu Lang đỡ lấy.
Đợi đến khi cả đám lấy lại tinh thần, bọn họ nhìn lên trung tâm vụ chấn động liền bị doạ sợ.
Một con bọ ngựa màu hồng với thân hình khổng lồ đang cùng Châu Thanh đọ sức.
Một chân Châu Thanh khuỵ xuống, dưới chân cậu là một cái hố lún, hai tay cậu nắm chặt thanh Bảo Khí dùng lực mà đỡ lấy cái lưỡi kiếm to lớn của con bọ ngựa đang kề sát cách cổ cậu vài centimet.
"Ồ, không tồi!" Trùng Công Chúa nhếch môi, ả ta dùng lực đè xuống, lưỡi kiếm đã chạm vào cổ Châu Thanh, một đường máu nhỏ giọt liền chảy xuống, phần hố lún lại lún xuống một phần.
Trán Châu Thanh ướt đẫm, hai tay vì dùng sức quá nhiều mà nổi lên gân xanh, mười ngón tay trắng bệch nắm chặt thanh kiếm nâng lưỡi kiếm của Trùng Công Chúa lên.
Đúng lúc này một tia sét đánh tới tách Châu Thanh và Trùng Công Chúa ra. Trùng Công Chúa đành phải buông Châu Thanh ra, thế nhưng ngay sau khi né tránh tia sét, ả ta lập tức nhào tới muốn dùng cái lưỡi kiếm chém Châu Thanh.
Đúng lúc này bóng dáng Thiên Tử Dật xuất hiện chắn trước người Châu Thanh, hắn dùng kiếm đỡ lấy, thế nhưng ngay khi thanh kiếm vừa chạm vào lưỡi kiếm của Trùng Công Chúa liền bị chém đứt đôi.
Trùng Công Chúa hả hê, không hề có ý dừng lại, muốn chém chết Thiên Tử Dật.
Mắt thấy lưỡi kiếm của Trùng Công Chúa chỉ còn cách mình vài mét, Thiên Tử Dật nhanh chóng dùng chân đá lưỡi kiếm của Trùng Công Chúa, ngọn lửa màu đen bao bọc lấy chân hắn.
Trùng Công Chúa nhìn thấy ngọn lửa của Thiên Tử Dật, ả ta lập tức lùi lại giữ một khoảng cách với hắn.
"Không ngờ là thật. Hoá ra ngươi đã thật sự khôi phục." Trùng Công Chúa căm hận mà nhìn Thiên Tử Dật.
Thiên Tử Dật không trả lời Trùng Công Chúa, hắn phóng tới một quả cầu lửa màu đen về phía ả ta.
Trùng Công Chúa nhanh chóng nhảy lùi về sau.
Ầm. Quả cầu lửa màu đen nổ tung, xác nhện xung quanh đều bị ngọn lửa màu đen thiêu đốt không còn một mảnh, mặt đất nóng rực như muốn tan chảy, mà bóng dáng của Trùng Công Chúa lại biến mất sau màn khói bụi.
Thiên Tử Dật nhân lúc này kéo Châu Thanh lại gần mình, hắn kiểm tra vết thương ở cổ cậu, xác định cậu đang chảy máu đỏ hắn mới yên tâm.
"Yên tâm đi, ta sẽ không giết nó đâu, nó đang giữ một vật rất quan trọng mà." Đúng lúc này giọng Trùng Công Chúa vang lên, ngay sau đó từ trong đám khói bụi bay ra những vết chém phóng thẳng về phía hai người.
Thiên Tử Dật và Châu Thanh phản ứng rất nhanh mà né tránh, ngay sau đó Thiên Tử Dật từ trong không gian lấy ra thanh Bảo Khí của mình, ngay lập tức không khí xung quanh như nặng nề hơn.
Hắc khí bao trùm xung quanh Thiên Tử Dật, cặp mắt màu vàng kim cũng dần chuyển sang màu đỏ lạnh lẽo mà nhìn Trùng Công Chúa, sát khí phóng ra khiến những người ở đây đều sợ hãi rùng mình.
Trùng Công Chúa hừ lạnh một tiếng, đối với bộ dạng của Thiên Tử Dật cũng không sợ hãi, ả ta ngạo mạn nhếch môi khinh bỉ: "Đừng quên 10 năm trước ai là người đã phá huỷ kinh mạch của ngươi."
"Bớt nói nhảm." Thiên Tử Dật lạnh lẽo nói.
Trùng Công Chúa bị Thiên Tử Dật chọc giận, ả ta dùng lưỡi kiếm của mình chém xuống một đường trên không trung.
Không trung như bị xé toạc, kiếm khí sắc bén phóng tới cắt đôi tất cả mọi thứ cản đường nó.
Thanh kiếm Thiên Tử Dật bốc lửa đen, hắn vung kiếm, kiếm khí màu đen mạnh mẽ cùng kiếm khí của Trùng Công Chúa chạm nhau.
Ầm.
Hai kiếm khí chạm nhau tạo nên một vụ nổ, đất đá, khói bụi mù mịt, Thiên Tử Dật nhân lúc này mà lao vào đám bụi tấn công Trùng Công Chúa.
Trùng Công Chúa nhếch môi, cho dù bị đám khói bụi che tầm nhìn, nhưng với cấp bậc của ả thì chút khói bụi này là gì.
Trùng Công Chúa đưa lưỡi kiếm của mình lên chắn ngang, một giây sau thân ảnh Thiên Tử Dật xuất hiện, lưỡi kiếm đen mạnh mẽ cùng lưỡi kiếm của Trùng Công Chúa chạm nhau vang lên âm thanh thanh thuý.
Ngọn lửa đen trên kiếm của Thiên Tử Dật như nổi điên đột nhiên rực cháy mãnh liệt, từ thanh kiếm lan ra lưỡi kiếm của Trùng Công Chúa.
Trùng Công Chúa nhìn đám lửa đen thiêu đốt cánh tay của mình, ả ta cũng không hoảng hốt. Ả ta dùng lưỡi kiếm còn lại của mình tấn công Thiên Tử Dật, Thiên Tử Dật nhanh chóng lộn một vòng né tránh.
Mọi người kinh ngạc mà nhìn một màn này. Với kiến thức cơ bản, tất nhiên mọi người ở đây ai cũng biết con bọ ngựa toàn thân màu hồng này là Trùng Vương, mà Thiên Tử Dật lại có thể cùng Trùng Vương một đấu một.
Nhưng so với Trùng Vương, mọi người còn ngạc nhiên hơn về sự thay đổi của Thiên Tử Dật, lúc này ở đây, không một ai có thể nhìn thấy được cấp bậc của hắn là bao nhiêu.
Trùng Công Chúa phủi tay một cái, ngọn lửa đen lập tức bị dập tắt, mà lưỡi kiếm của ả ta lại chẳng có vết thương nào.
Trùng Công Chúa kiêu ngạo huơ huơ lưỡi kiếm của mình, lưỡi kiếm màu hồng sáng bóng dưới ánh trăng, sắc bén mà sạch sẽ.
Hành động của ả như muốn nói với Thiên Tử Dật hắn không có khả năng khiến ả bị thương.
Mười năm trước Trùng Công Chúa tương đối sợ ngọn lửa của Thiên Tử Dật, thế nhưng mười năm đã qua, ả không còn như mười năm trước, ngọn lửa của Thiên Tử Dật không còn là nỗi sợ của ả.
Thiên Tử Dật nắm chặt thanh kiếm trong tay, thực lực của hắn ở hiện tại không bằng mười năm trước, mà Trùng Công Chúa lại không phải ếch ngồi đáy giếng, mười năm trôi qua thực lực của ả ít nhiều gì cũng được nâng cao.
Thế nhưng Thiên Tử Dật cũng không quá lo lắng, tuy rằng cấp bậc hiện tại của hắn thua Trùng Công Chúa, nhưng cũng không phải đây là lần đầu tiên hắn khiêu chiến vượt cấp.
Có điều kẻ địch trước mặt là Trùng Công Chúa, không phải thuộc dạng dễ xơi gì, sợ là lành ít dữ nhiều.
__________
Tác giả có lời muốn nói:
Hè sắp đến rồi, và đó cũng là lúc công việc của Cá trở nên bận rộn nhất trong năm. Vì vậy tốc độ ra chương sẽ giảm đi rất nhiều, mong mọi người thông cảm(。•́︿•̀。). Đam Mỹ Hiện Đại
Cá sẽ cố gắng tranh thủ để ra chương mới, ít nhất thì cũng là một tuần/chương chứ không phải 20 ngày/chương như này.
Xin lỗi vì sự chậm trễ này(◞‸◟;)
__________
Trôi qua vài phút, số lượng nhện đen đã giảm đi, xác nhện nằm rãi rác khắp nơi, có con bị thiêu đốt đến cháy đen, có con bị ăn mòn thành một cục thịt bấy nhày, có con thì bị chém đứt đôi, nhưng dẫu vậy số lượng nhện đen còn sống vẫn còn rất nhiều, mà mọi người cũng đã dần kiệt sức.
Liên tục tung ra những chiêu thức tầm rộng mạnh mẽ khiến năng lượng bị bào mòn một cách nhanh chóng.
Điển hình là Thiên Sinh Đông.
Thời gian Thiên Sinh Đông tạo ra một hoả cầu lâu hơn ban đầu, mà tầm rộng cũng đã giảm đi, một số con nhện trúng phải hoả cầu của nhóc vẫn còn có thể hoạt động, không như ban đầu không một con nào sống sót.
Châu Thanh đâm chết một con nhện con, lại chém chết một con khác, cậu vừa chém vừa hỏi Thiên Sinh Đông phía sau lưng: "Con vẫn ổn chứ? Uống nước thuốc vào đi."
Thiên Sinh Đông nghe lời mà lấy nước thuốc ra uống, nước thuốc vào người, cơ thể nhóc lập tức hồi phục như trạng thái ban đầu, tràn đầy năng lượng. Thế nhưng cũng chỉ có mỗi nhóc là hồi phục, những người còn lại sớm muộn gì cũng kiệt sức.
Đúng lúc này đột nhiên một tiếng gào thất thanh vang lên, ngay sau đó mọi người nhìn thấy đám nhện con trở nên hỗn loạn, có ý đồ muốn chạy trốn.
Mọi người không biết bọn chúng bị gì nhưng đây chính là cơ hội tốt để phản công.
Rất nhanh đám nhện con đã bị tiêu diệt, mọi người kiệt sức ngồi bệt xuống đất thở, lồng tơ nhện khổng lồ không một ai thèm phá.
Đột nhiên một góc lồng tơ nhện bị đốt cháy, mọi người cảnh giác nhìn, chỉ thấy Thiên Tử Dật đang đi vào, trên tay cầm một thanh kiếm, thân kiếm có chất lỏng màu xanh đang nhiễu giọt.
Nhìn thấy Thiên Tử Dật, mọi người thở phào một hơi cũng không ai để ý hắn lấy lửa đâu mà đốt. Lúc này ai cũng mệt mỏi, nếu gặp phải Trùng tộc sợ là khó sống.
Thiên Tử Dật nhìn bãi chiến trường bên trong lồng tơ, mặt đất trải đầy xác nhện, máu xanh lênh láng, trên người ai cũng dính máu những chẳng có ai có hơi sức đâu mà quan tâm.
Tuy nói máu trùng tộc độc hại nhưng đó là khi bị dính trong một khoảng thời gian dài, vì vậy mọi người cũng không lo lắng.
Thiên Tử Dật nhìn thấy Châu Thanh và hai tiểu bảo bối vẫn an toàn, hắn thở phào một hơi, nhanh chân đi tới.
Đột nhiên Châu Thanh đứng dậy, cậu nắm chặt thanh bảo khí trong tay, ngẩng mặt lên nhìn vào một khoảng không trên trời.
Giác quan của Châu Thanh rất tốt, cậu cảm nhận được có thứ gì đó đang tiến tới đây rất nhanh.
Ầm.
Mọi người bị chấn động đánh văng đi, khói bụi mịt mù, đất đá bay tung toé.
Cát Hải Thịnh bị hất tung đi, may mắn được La Kính giữ lại, anh ôm cậu vào lòng, hai người lăn mấy vòng trên mặt đất.
Những người khác cũng không khá khẩm hơn, Trần Tiểu Phương còn thảm hơn, ả ta đứng tương đối gần Châu Thanh cho nên cũng là một trong số người lãnh sát thương từ vụ chấn động nhiều nhất. Trần Tiểu Phương bị một cục đá văng vào đầu khiến trán lập tức xuất hiện một đường máu, lại bị chấn động đánh bay vào đám xác nhện tanh tưởi, còn không cẩn thận mà hôn phải một con trong đó.
Trần Tiểu Phương kinh tởm thét lên, ả ta nhìn cái cục thịt bầy nhầy cháy khét trước mặt, ả nhịn không được mà nôn ra, thế nhưng lại chẳng ai để ý đến ả.
Mọi người ngơ ngác không biết xảy ra chuyện gì, Thiên Sinh Đông bị Châu Thanh ném qua một bên được Tiểu Lang đỡ lấy.
Đợi đến khi cả đám lấy lại tinh thần, bọn họ nhìn lên trung tâm vụ chấn động liền bị doạ sợ.
Một con bọ ngựa màu hồng với thân hình khổng lồ đang cùng Châu Thanh đọ sức.
Một chân Châu Thanh khuỵ xuống, dưới chân cậu là một cái hố lún, hai tay cậu nắm chặt thanh Bảo Khí dùng lực mà đỡ lấy cái lưỡi kiếm to lớn của con bọ ngựa đang kề sát cách cổ cậu vài centimet.
"Ồ, không tồi!" Trùng Công Chúa nhếch môi, ả ta dùng lực đè xuống, lưỡi kiếm đã chạm vào cổ Châu Thanh, một đường máu nhỏ giọt liền chảy xuống, phần hố lún lại lún xuống một phần.
Trán Châu Thanh ướt đẫm, hai tay vì dùng sức quá nhiều mà nổi lên gân xanh, mười ngón tay trắng bệch nắm chặt thanh kiếm nâng lưỡi kiếm của Trùng Công Chúa lên.
Đúng lúc này một tia sét đánh tới tách Châu Thanh và Trùng Công Chúa ra. Trùng Công Chúa đành phải buông Châu Thanh ra, thế nhưng ngay sau khi né tránh tia sét, ả ta lập tức nhào tới muốn dùng cái lưỡi kiếm chém Châu Thanh.
Đúng lúc này bóng dáng Thiên Tử Dật xuất hiện chắn trước người Châu Thanh, hắn dùng kiếm đỡ lấy, thế nhưng ngay khi thanh kiếm vừa chạm vào lưỡi kiếm của Trùng Công Chúa liền bị chém đứt đôi.
Trùng Công Chúa hả hê, không hề có ý dừng lại, muốn chém chết Thiên Tử Dật.
Mắt thấy lưỡi kiếm của Trùng Công Chúa chỉ còn cách mình vài mét, Thiên Tử Dật nhanh chóng dùng chân đá lưỡi kiếm của Trùng Công Chúa, ngọn lửa màu đen bao bọc lấy chân hắn.
Trùng Công Chúa nhìn thấy ngọn lửa của Thiên Tử Dật, ả ta lập tức lùi lại giữ một khoảng cách với hắn.
"Không ngờ là thật. Hoá ra ngươi đã thật sự khôi phục." Trùng Công Chúa căm hận mà nhìn Thiên Tử Dật.
Thiên Tử Dật không trả lời Trùng Công Chúa, hắn phóng tới một quả cầu lửa màu đen về phía ả ta.
Trùng Công Chúa nhanh chóng nhảy lùi về sau.
Ầm. Quả cầu lửa màu đen nổ tung, xác nhện xung quanh đều bị ngọn lửa màu đen thiêu đốt không còn một mảnh, mặt đất nóng rực như muốn tan chảy, mà bóng dáng của Trùng Công Chúa lại biến mất sau màn khói bụi.
Thiên Tử Dật nhân lúc này kéo Châu Thanh lại gần mình, hắn kiểm tra vết thương ở cổ cậu, xác định cậu đang chảy máu đỏ hắn mới yên tâm.
"Yên tâm đi, ta sẽ không giết nó đâu, nó đang giữ một vật rất quan trọng mà." Đúng lúc này giọng Trùng Công Chúa vang lên, ngay sau đó từ trong đám khói bụi bay ra những vết chém phóng thẳng về phía hai người.
Thiên Tử Dật và Châu Thanh phản ứng rất nhanh mà né tránh, ngay sau đó Thiên Tử Dật từ trong không gian lấy ra thanh Bảo Khí của mình, ngay lập tức không khí xung quanh như nặng nề hơn.
Hắc khí bao trùm xung quanh Thiên Tử Dật, cặp mắt màu vàng kim cũng dần chuyển sang màu đỏ lạnh lẽo mà nhìn Trùng Công Chúa, sát khí phóng ra khiến những người ở đây đều sợ hãi rùng mình.
Trùng Công Chúa hừ lạnh một tiếng, đối với bộ dạng của Thiên Tử Dật cũng không sợ hãi, ả ta ngạo mạn nhếch môi khinh bỉ: "Đừng quên 10 năm trước ai là người đã phá huỷ kinh mạch của ngươi."
"Bớt nói nhảm." Thiên Tử Dật lạnh lẽo nói.
Trùng Công Chúa bị Thiên Tử Dật chọc giận, ả ta dùng lưỡi kiếm của mình chém xuống một đường trên không trung.
Không trung như bị xé toạc, kiếm khí sắc bén phóng tới cắt đôi tất cả mọi thứ cản đường nó.
Thanh kiếm Thiên Tử Dật bốc lửa đen, hắn vung kiếm, kiếm khí màu đen mạnh mẽ cùng kiếm khí của Trùng Công Chúa chạm nhau.
Ầm.
Hai kiếm khí chạm nhau tạo nên một vụ nổ, đất đá, khói bụi mù mịt, Thiên Tử Dật nhân lúc này mà lao vào đám bụi tấn công Trùng Công Chúa.
Trùng Công Chúa nhếch môi, cho dù bị đám khói bụi che tầm nhìn, nhưng với cấp bậc của ả thì chút khói bụi này là gì.
Trùng Công Chúa đưa lưỡi kiếm của mình lên chắn ngang, một giây sau thân ảnh Thiên Tử Dật xuất hiện, lưỡi kiếm đen mạnh mẽ cùng lưỡi kiếm của Trùng Công Chúa chạm nhau vang lên âm thanh thanh thuý.
Ngọn lửa đen trên kiếm của Thiên Tử Dật như nổi điên đột nhiên rực cháy mãnh liệt, từ thanh kiếm lan ra lưỡi kiếm của Trùng Công Chúa.
Trùng Công Chúa nhìn đám lửa đen thiêu đốt cánh tay của mình, ả ta cũng không hoảng hốt. Ả ta dùng lưỡi kiếm còn lại của mình tấn công Thiên Tử Dật, Thiên Tử Dật nhanh chóng lộn một vòng né tránh.
Mọi người kinh ngạc mà nhìn một màn này. Với kiến thức cơ bản, tất nhiên mọi người ở đây ai cũng biết con bọ ngựa toàn thân màu hồng này là Trùng Vương, mà Thiên Tử Dật lại có thể cùng Trùng Vương một đấu một.
Nhưng so với Trùng Vương, mọi người còn ngạc nhiên hơn về sự thay đổi của Thiên Tử Dật, lúc này ở đây, không một ai có thể nhìn thấy được cấp bậc của hắn là bao nhiêu.
Trùng Công Chúa phủi tay một cái, ngọn lửa đen lập tức bị dập tắt, mà lưỡi kiếm của ả ta lại chẳng có vết thương nào.
Trùng Công Chúa kiêu ngạo huơ huơ lưỡi kiếm của mình, lưỡi kiếm màu hồng sáng bóng dưới ánh trăng, sắc bén mà sạch sẽ.
Hành động của ả như muốn nói với Thiên Tử Dật hắn không có khả năng khiến ả bị thương.
Mười năm trước Trùng Công Chúa tương đối sợ ngọn lửa của Thiên Tử Dật, thế nhưng mười năm đã qua, ả không còn như mười năm trước, ngọn lửa của Thiên Tử Dật không còn là nỗi sợ của ả.
Thiên Tử Dật nắm chặt thanh kiếm trong tay, thực lực của hắn ở hiện tại không bằng mười năm trước, mà Trùng Công Chúa lại không phải ếch ngồi đáy giếng, mười năm trôi qua thực lực của ả ít nhiều gì cũng được nâng cao.
Thế nhưng Thiên Tử Dật cũng không quá lo lắng, tuy rằng cấp bậc hiện tại của hắn thua Trùng Công Chúa, nhưng cũng không phải đây là lần đầu tiên hắn khiêu chiến vượt cấp.
Có điều kẻ địch trước mặt là Trùng Công Chúa, không phải thuộc dạng dễ xơi gì, sợ là lành ít dữ nhiều.
__________
Tác giả có lời muốn nói:
Hè sắp đến rồi, và đó cũng là lúc công việc của Cá trở nên bận rộn nhất trong năm. Vì vậy tốc độ ra chương sẽ giảm đi rất nhiều, mong mọi người thông cảm(。•́︿•̀。). Đam Mỹ Hiện Đại
Cá sẽ cố gắng tranh thủ để ra chương mới, ít nhất thì cũng là một tuần/chương chứ không phải 20 ngày/chương như này.
Xin lỗi vì sự chậm trễ này(◞‸◟;)