Mục lục
Vô Địch Thiên Hạ - Hoàng Tiểu Long (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhìn người đó liên tiếp bị Cuồng Mãng Thanh Ngưu đả thương một cách dễ dàng, cường giả chung quanh ồ lên kinh ngạc, kể cả quân đội đóng ở một bên của Vực ngoại Vương quốc.

“Là nhị hoàng tử.”

“Nhị hoàng tử Đoạn Vô Ngân điện hạ.”

Lên tiếng kinh hô trước tiên chính là vương thất và đại thần của Vực ngoại Vương quốc và các vương quốc chung quanh.

“Đoạn Vô Ngân.”

Hoàng Tiểu Long nhìn thân ảnh lỗi lạc đứng lặng tại thượng không mặt hồ, đây là Tiên Thiên cửu giai Đoạn Vô Ngân đó sao? Hắn có dáng vẻ khoảng hơn 30 tuổi, gương mặt có những đường cong rõ nét như được gọt dũa bằng đao vậy, cho người một cảm giác lạnh lùng, áp bách vô hình. Đoạn Vô Ngân không hề cố ý tán phát khí tức, thế nhưng Hoàng Tiểu Long ở cách xa ngàn thước vẫn có thể cảm giác được khí thế trên người Đoạn Vô Ngân như muốn đâm thủng bầu trời.

Toàn thân Đoạn Vô Ngân giống như một một thanh bảo đao tuyệt thế có thể rút ra khỏi vỏ bất cứ khi nào.

Trước ánh mắt khiếp sợ của mọi người ở chung quanh, Đoạn Vô Ngân cứ đứng chắp tay, nhìn Cuồng Mãng Thanh Ngưu ở dưới hồ:

“Nghiệt súc, bây giờ ta cho ngươi hai con đường, một là làm linh sủng cho ta, còn lại chính là chết.”

Cuồng Mãng Thanh Ngưu nhô cái đầu to lớn lên khỏi mặt hồ, cặp mắt căm tức nhìn Đoạn Vô Ngân, miệng nói được tiếng người:

“Muốn ta làm linh sủng của ngươi ư? Đồ nhân loại đáng chết, ngươi đừng có mơ tưởng.”


Nói xong, toàn thân nó bay lên, đứng trên bầu trời Thánh Minh hồ.

Lúc này, toàn bộ thân hình của Cuồng Mãng Thanh Ngưu lộ ra ngay trước mắt mọi người, nhìn thân thể to cao trăm trượng của Cuồng Mãng Thanh Ngưu, mọi người đều hít ngược một hơi khí lạnh.

Chỉ riêng hai cái trảo dưới bụng Cuồng Mãng Thanh Ngưu cũng lớn bằng một tòa núi nhỏ rồi.

Cuồng Mãng Thanh Ngưu đứng trên bầu trời Thánh Minh hồ. Nước dưới Thánh Minh hồ đột nhiên bay ngược dựng lên, quấn lấy thân thể to lớn của nó. Hoàng Tiểu Long phát hiện sau khi nước dưới Thánh Minh hồ bay lên thì không ngừng xông vào trong cơ thể của Cuồng Mãng Thanh Ngưu, cứ thế, dòng nước xông vào cơ thể của nó khiến bên ngoài thân thể của Cuồng Mãng Thanh Ngưu sinh ra một tầng lân giáp thật dày.

Đồng thời, vết thương dưới bụng nó trước đó bị Đoạn Vô Ngân đánh trúng đã bắt đầu khôi phục với tốc độ mà mắt thường cũng có thể nhìn thấy được.

Đoạn Vô Ngân nhìn vết thương ở dưới bụng của Cuồng Mãng Thanh Ngưu đã khôi phục lại, cũng không để ý.

“Bài sơn đảo hải.”

Vết thương dưới Cuồng Mãng Thanh Ngưu đã khôi phục, đột nhiên nó kêu lên, nước dưới Thánh Minh hồ phóng lên cao, hóa thành từng con sóng lớn kinh khủng xung kích tới Đoạn Vô Ngân.

Khi những cơn sóng lớn kinh khủng này xung kích tới Đoạn Vô Ngân, không ngừng ngưng kết thành từng cự lãng hàng nhận như những thanh đao lạnh buốt.

Ngay khi những cự lãng hàn nhận này vọt tới trước mặt, Đoạn Vô Ngân đột nhiên nâng tay phải về phía trước một chút, cứ như vậy nhẹ nhàng điểm một cái, chỉ thấy tất cả cự lãng hàn nhận xung kích toàn bộ nổ tan ra, sau đó rơi vào dưới hồ.

Cuồng Mãng Thanh Ngưu thấy cú đánh tuyệt đối mạnh mẽ của mình lại bị Đoạn Vô Ngân phá đi một cách dễ dàng như vậy thì vừa sợ vừa giận, thân hình to lớn của nó phốc tới, hai trảo vỗ xuống Đoạn Vô Ngân, lực trảo kinh khủng còn chưa đánh tới, đá lớn trên ngọn núi chung quanh Thánh Minh hồ đua nhau vỡ nát lăn xuống.

Đoạn Vô Ngân ngẩng đầu nhìn hai trảo của Cuồng Mãng Thanh Ngưu đập từ trên cao xuống, hắn nắm hai tay lại, trực tiếp nghênh đón hai trảo này.

“Oành…”

Âm thanh chấn động vang dội.

Bản thể to lớn của Cuồng Mãng Thanh Ngưu bị đánh bay, sau đó đập mạnh vào trong một ngọn núi xa xa. Ngọn núi đổ nát, đá vụn bắn nhanh ra ngoài.

Thân hình Đoạn Vô Ngân nhoáng lên một cái, trong nháy mắt đi tới bầu trước Cuồng Mãng Thanh Ngưu, hai tay ngưng khí thành đao, chém ra một đao.

Cuồng Mãng Thanh Ngưu phát ra tiếng hét thảm tử vong. Cái đầu to bị một đao chặt đứt, máu phun lên thành vòi cao tới mấy trăm trượng, nhuộm đỏ cả bốn phía chung quanh ngọn núi và Thánh Minh hồ, thi thể đập xuống hồ, mặt hồ nhấc lên cơn sóng lớn thiên trọng.

Chung quanh một vùng tĩnh lặng như tờ.

Các phe cường giả nhìn cảnh tượng Cuồng Mãng Thanh Ngưu bị Đoạn Vô Ngân trảm sát mà kinh ngạc vô cùng.

Đây chính là Tiên Thiên Linh Thú đó, một con Tiên Thiên Linh Thú cũng bị chết trước mặt bọn họ như vậy.

Trước đây, Tiên Thiên Linh Thú trong lòng bọn họ chính là đại danh từ: tai nạn và kinh khủng.

Su khi Đoạn Vô Ngân giết chết Cuồng Mãng Thanh Ngưu, chợt nhiếp hút một viên Yêu đan rực rỡ bay tới rơi vào trong tay của hắn. Yêu đan của Tiên Thiên Linh Thú Tiên Thiên ngưng tụ Yêu Nguyên chi lực đối với người tu luyện chính là một vật cô cùng quý giá, không những dùng để luyện đan, còn có thể làm được nhiều việc khác.

Thu Yêu đan của Cuồng Mãng Thanh Ngưu vào trong không gian giới chỉ, thân hình Đoạn Vô Ngân nhoáng lên một cái, phá vỡ mặt hồ Thánh Minh, tiến nhập vào đáy Thánh Minh hồ.

Sau khi Đoạn Vô Ngân đi vào Thánh Minh hồ, Thánh Minh hồ lại yên tĩnh trở lại.

Mọi người bốn phía nhìn nhau, ai nấy đều ẩn chứa những tâm tư khác nhau.

Thế nhưng Đoạn Vô Ngân đã tiến vào hồ một hồi lâu, mà vẫn không có ai dám tiến vào hồ theo hắn.

Đoạn Vô Ngân trảm sát Tiên Thiên Linh Thú Cuồng Mãng Thanh Ngưu đã uy hiếp tất cả mọi người, đi theo Đoạn Vô Ngân tiến vào hồ đoạt bảo chẳng phải là tự tìm đường chết hay sao?

Mặc dù trọng bảo hấp dẫn người tuy nhiên mạng người càng trọng yếu hơn a.

Cuối cùng, vẫn có người không kìm nổi dụ hoặc của trọng bảo, vì thế phi thân rơi xuống, tiến nhập vào Thánh Minh hồ. Đã có người đầu tiên tất sẽ có người thứ hai, người thứ ba, người thứ mười.

Tiếp theo lần lượt từng cường giả thế lực kết thành một đoàn, đua nhau tiến nhập vào Thánh Minh hồ.

“Môn chủ, chúng ta có tiến vào hay không?”

Thấy mọi người lần lượt tiến vào hồ, Phí Hầu hỏi.

Hoàng Tiểu Long trầm ngâm nói:

“Được, chúng ta cũng đi xuống.”

Nói xong, cùng Phí Hầu đứng lên, hai người phi thân rơi đáy hồ Thánh Minh.

Vừa vào đáy hồ Thánh Minh, nước trong hồ lạnh như băng.

Hoàng Tiểu Long có chút kinh ngạc, không ngờ nước trong Thánh Minh hồ lại lạnh như vậy.

Bây giờ đang là dưới cái nóng mùa hè, thế nhưng nước trong Thánh Minh hồ kết băng cứ như trời đông giá rét.

Sau khi đi đáy hồ Thánh Minh, Hoàng Tiểu Long phát hiện ra đáy hồ Thánh Minh lớn hơn so với tưởng tượng của hắn, giống như tiến nhập vào biển cả, một khu mờ mịt bát ngát.

Tuy Hoàng Tiểu Long chưa đột phá Tiên Thiên, nhưng dựa vào thực lực Đấu khí và nội công hiện tại của hắn, cho dù ở dưới đáy nước ba bốn tiếng đồng hồ cũng không sao.

Sau đó hai đi tới phía trước đáy hồ Thánh Minh, Hoàng Tiểu Long nói với Phí Hầu:

“Chúng ta phân nhau ra tìm tòi, nếu gặp chuyện bất ngờ, ngươi trở về Phí phủ chờ ta.”

“Chuyện này...”

Phí Hầu chần chờ.

“Ngươi không cần lo lắng cho an toàn của ta.”

Hoàng Tiểu Long biết vì sao Phí Hầu đắn đo, mở miệng trấn an:

“Thôi được rồi, như vậy đi, nếu như không xảy ra chuyện gì, trong vòng 3 ngày ta sẽ trở về Phí phủ.”

“Vâng, thưa môn chủ.”

Phí Hầu thấy vậy cũng không dám nói gì, cung kính vâng dạ, sau đó phân cách khỏi Hoàng Tiểu Long để tìm tòi.

Sau khi Hoàng Tiểu Long tách khỏi Phí Hầu, tiếp tục đi theo hướng đông.

Trước đó trên ngọn núi có thể thấy Thánh Minh hồ dị bảo phát ra hào quang óng ánh, thế nhưng sau khi đi vào đáy hồ lại không có bất kỳ dị tượng và quang mang nào.

Nửa giờ sau.

Hoàng Tiểu Long đang đi về phía trước đột nhiên gặp một đám người đi tới.

Rõ ràng là đám người Đại Kiếm tông.

Cặp mắt của Hoàng Tiểu Long ngưng tụ lại, dừng thân hình.

Lúc này đám người Đại Kiếm tông cũng trông thấy Hoàng Tiểu Long.

Lâm Trí Nhân nhìn Hoàng Tiểu Long, cặp mắt bắn ra hung mang, cười to nói:

“Thật đúng là đạp phá thiết hài vô mịch xử, đệ tử của Đại Kiếm tông nghe lệnh của ta đây, người nào giết được tiểu tử này, tông môn sẽ có trọng thưởng tương đương phần thưởng của nhiệm vụ nhất đẳng.”

“Vâng, thưa tông chủ.”


Đại Kiếm tông đệ tử, trưởng lão cao giọng vâng dạ, lập tức phá vỡ sóng nước, đua nhau công kích tới Hoàng Tiểu Long.


Hoàng Tiểu Long sầm mặt lại, toàn thân bạo phát quang mang màu đen, Ác Ma Chi Dực sau lưng mở ra, trong nháy mắt đã lao ra ngoài trăm thước.


“Không thể để cho tiểu tử này chạy thoát!”


Lâm Trí Nhân phẫn nộ quát to, thân hình nhoáng lên một cái, không ngừng tới gần Hoàng Tiểu Long với tốc độ cực nhanh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK