Mục lục
Vô Địch Thiên Hạ - Hoàng Tiểu Long (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nữ tử xinh đẹp cười nói:

“Phí Hầu tiền bối đã quên rồi sao, bảy năm trước ngài đã cứu ta, ta tên là Trần Lỵ.”

Nói đến đây, Trần Lỵ chỉ vào đường núi ở trước mặt: 

“Năm đó chính ngài đã cứu ta ở đường núi phía trước đó.”

Sau khi nữ tử xinh đẹp nhắc tới, Phí Hầu ngẫm nghĩ, nhớ lại bảy năm trước hắn vào rừng rậm Ngân Nguyệt săn giết một con Quỷ nhãn yêu chu Thập giai, trên đường đi qua nơi này thì đụng phải một đám người áo đen vây giết một đôi chủ tớ, hắn liền thuận tay cứu giúp đối phương. Năm đó lúc hắn rời đi, đối phương có nói nàng tên là Trần Lỵ.

Có điều năm đó Trần Lỵ chỉ 15, 16 tuổi, bảy năm trôi qua, dung mạo có chút biến hóa làm nhất thời Phí Hầu nhớ không ra. 

“Thì ra là ngươi.”

Phí Hầu chợt hiểu.

“Là tôi, Phí Hầu tiền bối. “ 

Trần Lỵ thấy Phí Hầu đã ra nhớ lại, gương mặt xinh đẹp cao hứng nói.

Bảy năm trôi qua, gặp lại Phí Hầu một lần nữa khiến cho Trần Lỵ như gặp lại cố nhân.

“Phí Hầu tiền bối, các ngài muốn đi nơi nào.” 

Trần Lỵ lên tiếng hỏi.

Phí Hầu nói:


“Ta và thiếu chủ của ta hiện tại muốn đi Vực ngoại vương thành.” 

Nói đến đây, hắn giới thiệu với Trần Lỵ:

“Đây là thiếu chủ của ta.”

“Thiếu chủ? “ 

Trần Lỵ nhìn Hoàng Tiểu Long, kinh hãi.

Năm đó, lúc Phí Hầu cứu nàng, từ lúc đánh chết đám Hắc y nhân mà xét thì hắn hẳn là cường giả Thập giai, bây giờ lại xưng hô với thiếu niên thoạt nhìn chừng 15, 16 tuổi ở trước mắt là thiếu chủ ư?

Hoàng Tiểu Long thu nhận thần tình của Trần Lỵ vào trong đáy mắt, lạnh nhạt cười nói: 

“Gọi ta là Hoàng Tiểu Long được rồi.”

Trần Lỵ bừng tỉnh, vội vàng nói:

“Thì ra là Hoàng công tử.” 

Nói đến đây, nàng nhìn sang Phí Hầu:

“Phí Hầu tiền bối, ta cũng đi Vực ngoại vương thành, nếu tiện đường vậy chúng ta cùng đi a.”

Phí Hầu không khỏi nhìn Hoàng Tiểu Long dò hỏi. 

Hoàng Tiểu Long gật gật đầu, bây giờ cũng gần đến Vực ngoại vương thành, cách ngày đại tôn tử của Phí Hầu kết hôn còn khoảng mười ngày nữa, hai người cũng không cần chạy vội vàng, cùng đi với nhau cũng không có gì.

Phí Hầu thấy Hoàng Tiểu Long gật đầu, do đó mới gật đầu theo.

Trần Lỵ thấy Phí Hầu nhận lời đi cùng mình, gương mặt xinh đẹp tỏ ra rất phấn khởi. 

Đúng lúc này, một vị lão giả chừng 60 tuổi ở sau lưng nàng liền tiến lên phía trước nói:

“Tiểu thư, như thế này không tốt lắm đâu, hai người này không rõ đường đi, hơn nữa gặp nhau thật trùng hợp.”

Trần Lỵ nhíu mày: 

“Lai lịch như thế nào mà không rõ, Phí Hầu tiền bối là ân nhân cứu mạng của ta.”

Lão giả kia nói tiếp:

“Tiểu thư, lòng người hiểm ác, hay là chúng ta...” 

“Được rồi, ngươi đừng nói nữa.”

Trần Lỵ khiển trách.

Lão giả kia thấy thế mới ngừng lại. 

Trần Lỵ ngượng ngùng nói với Hoàng Tiểu Long và Phí Hầu:

“Hoàng công tử, Phí Hầu tiền bối, vị này chính là Lưu Mục “quản gia của ta. Hắn cũng vì quan tâm đến sự an toàn cho ta nên có lời đắc tội, xin Hoàng công tử và Phí Hầu tiền bối chớ phiền lòng.”

“Không sao.” 

Hoàng Tiểu Long lắc lắc đầu, nói đến đây, ánh mắt chứa thâm ý nhìn Lưu Mục một cái. Hoàng Tiểu Long cảm thấy Lưu Mục này ngăn trở mình và Phí Hầu đi cùng với Trần Lỵ sẽ không đơn giản như vậy.

Nếu như vậy Hoàng Tiểu Long lại càng muốn xem rốt cuộc Lưu Mục này có ý đồ gì.

Vì thế, hai người Hoàng Tiểu Long và Phí Hầu liền đi cùng nhóm mười mấy người bên Trần Lỵ. 

Hai người Hoàng Tiểu Long và Phí Hầu cưỡi xích mã.

Xích mã là vật cưỡi thông dụng ở Vũ hồn thế giới.

Xích mã cũng là một loại ngựa, thế nhưng so sánh với ngựa bình thường thì xích mã đi nhanh hơn rất nhiều. 

Một ngày trôi qua, lúc bóng đêm buông xuống, Trần Lỵ đề nghị nghỉ ngơi một đêm ở núi rừng phía trước. Hoàng Tiểu Long cũng không ý kiến gì, dù sao vào lúc mọi người ở đây đốt lửa lên muốn ngồi xuống nghỉ ngơi, đột nhiên mặt đất đường núi phía trước truyền đến một hồi chấn động, hiển nhiên là có một nhóm người đang cưỡi kỵ tọa chạy tới bên này.

Đám người Trần Lỵ không khỏi cả kinh, hoảng sợ đứng lên.

Không qua bao lâu, một đám Hắc y nhân cưỡi các loại kỵ tọa và chiến mã liền xuất hiện ở trong mắt mọi người. Nhân số của bọn họ không ít, có hơn một trăm người, hơn nữa khí thế lại hung hăng, xem bộ dáng là đang muốn nhắm đến đám người Hoàng Tiểu Long. 

Hoàng Tiểu Long và Phí Hầu nhìn nhau cùng đứng lên.

Hắc y nhân vọt tới, trong nháy mắt tản ra với thế bao vây, vây chặt toàn bộ đám người Hoàng Tiểu Long lại.

“Các ngươi muốn làm gì?” 

Gương mặt xinh đẹp của Trần Lỵ hơi tái.

“Muốn làm gì ư?”

Một vị trung niên cụt một tay thoạt nhìn là thủ lĩnh của hãn phỉ nhìn Trần Lỵ cười hắc hắc một chốc, sau đó nói to lên: 

“Huynh đệ, các ngươi nói xem chúng ta muốn làm gì?”

Bọn hãn phỉ ở bốn phía nghe vậy bật cười ha hả.

“Chúng ta muốn giết người.” 

“Chúng ta càng muốn nữ nhân.”

Hơn một trăm tên hãn phỉ cười to nói lớn vô cùng lớn lối, thậm chí đắc ý lộ ra một vẻ kích thích và hưng phấn muốn đồ sát hết mọi người.

“Nơi này là vùng phụ cận Khang thành. Thành chủ Khang thành là bạn tốt của cha ta, nếu các ngươi dám làm gì…” 

Trần Lỵ mở miệng nói, nhưng nàng còn chưa nói hết thì thủ lĩnh hãn phỉ cụt tay liền cười ha ha nói:

“Thành chủ Đường thành? Ta sợ quá a.”

Nói đến đây, hắn vỗ ngực một cái làm bộ ra vẻ rất sợ, khiến cho hãn phỉ bốn phía lại cười to một trận. 

Trần Lỵ tức giận đến gương mặt xinh đẹp trở nên lúc xanh lúc đỏ.

“Các ngươi đi lên đi, giải quyết nam, nữ thì mang đi. “

Lúc này, thủ lĩnh hãn phỉ cụt một tay ra lệnh. 

“Vâng thưa thủ lĩnh.”

Hơn mười hãn phỉ cầm đao tiến lên, vài tên hộ vệ cầm đao chém tới Hoàng Tiểu Long, Phí Hầu và Trần Lỵ.

Bỗng nhiên đao khí trắng sáng như tuyết chiếu sáng cả một vùng trong đêm tối. 

Mấy tên hộ vệ Trần Lỵ hoảng sợ tránh lui.

Phí Hầu nhìn vài tên hãn phỉ đánh tới mình và Môn chủ thì lạnh lùng mở miệng cười, vung hai tay lên, trong tay xuất hiện một thanh trường kiếm chẳng biết từ lúc nào, kiếm quang chợt lóe lên, vài tên hãn phỉ kêu thảm một tiếng, đầu rơi xuống, nửa người còn lại còn ngừng tại chỗ, rồi sau đó ngã ầm ầm xuống đất.

Vài tên hãn phỉ đột nhiên cất tiếng kêu thảm thiết, khiến cho mọi người bốn phía cả kinh, toàn bộ đều nhìn lại. 

Thủ lĩnh hãn phỉ cụt một tay vừa mới lớn lối, nụ cười đắc ý không khỏi trở nên cứng đờ, cặp mắt ngưng trọng lại.

“Các ngươi lui xuống.”

Hắn lên tiếng quát lui hơn mười tên hãn phỉ khác. 

Hơn mười tên hãn phỉ khác liền y mệnh lui xuống.

“Các hạ là người nào? Chuyện này không liên quan gì tới các hạ, ta khuyên các hạ không nên xen vào việc của người khác thì tốt hơn.”

Thủ lĩnh hãn phỉ cụt một tay giục ngựa tiến lên, từ trên cao nhìn xuống Phí Hầu nói, nói đến đây, ánh mắt hắn ẩn bí nhìn Lưu Mục ở bên cạnh Trần Lỵ một cái, ẩn chứa vẻ nghi ngờ và hỏi thăm. 

Lưu Mục kia cũng ngầm có vẻ tỏ ý, lắc lắc đầu.

Biểu hiện của hai người tuy rằng rất lơ đãng mông lung, thế nhưng đều bị Hoàng Tiểu Long thu vào trong mắt.

Phí Hầu không trả lời, đột nhiên mở miệng quát: 

“Cút xuống cho ta.”

Vừa dứt tiếng, lôi quang nhoáng lên một cái, trong nháy mắt liền đánh trúng thủ lĩnh hãn phỉ cụt một tay. Tên thủ lĩnh hãn phỉ cụt một tay kêu thảm một tiếng, từ đó ngã xuống khỏi chiến mã.

“Thủ lĩnh.” 

Hãn phỉ bốn phía lập tức thất kinh, đua nhau vây quanh hắn.

Thủ lĩnh hãn phỉ cụt một tay thảm hại bò dậy, gương mặt lấm lem đầy bụi đất nhìn Phí Hầu, trong lòng vừa sợ vừa giận, cặp mắt bắn ra hung mang.

“Giết cho ta, giết tên chó già này.” 

Hắn vung hai tay lên, phẫn nộ quát.

Hắn không tin Phí Hầu có thể một mình đơn độc ngăn cản được hơn một trăm người bọn họ.

Trừ phi đối phương là cường giả Tiên Thiên. 


Dù sao hắn cũng không tin hắn sẽ xui xẻo lại gặp được cường giả Tiên Thiên như vậy.


Toàn bộ hãn phỉ bốn phía đột nhiên xông tới Phí Hầu.


Phí Hầu nhìn hãn phỉ từ bốn phía xông tới mình thì sắc mặt lạnh lùng, quang mang toàn thân nhoáng lên một cái, xuất hiện một Ngân Hà gần dài hai mươi mét, chính là Vũ hồn Phí Hầu. 


Phí Hầu đột phá Tiên thiên, Ngân Hà Vũ hồn so với trước đây không chỉ tăng lên một vòng, mà càng ngưng kết hơn nữa, ngân quang vô cùng lóng lánh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK