Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

DAY 2.1

Mặc dù Xa Chử vẫn chưa nghĩ xong phải an bài cho Nhóc Con nay đã thành người như thế nào, nhưng việc cần làm nhất bây giờ chính là mua cho cậu mấy bộ quần áo mới, dù sao cũng không thể để bé mèo con hình người này suốt ngày hai chân không mảnh vải, áo thun tay ngắn rộng thùng thình lắc lư trong nhà.

Cho dù Xa Chử là gay, nhưng thế nào cũng là một gay chính trực thật thà, đường đường chính chính. Hắn không nên, ít nhất không thể để mặc bản thân chỉ vì sắc đẹp mà có ý đồ xấu xa với mèo con dính người nhà mình.

Vẫn may bây giờ còn là mùa đông, mặc dù Nhóc Con chỉ cao đến vai Xa Chử, nhưng mặc quần áo của hắn trông cũng chẳng lớn lắm, tóc và đuôi đều được giấu bên trong áo lông vũ, sẽ không bị ai nhìn thấy. Còn tai thì– Xa Chử tìm cho cậu một chiếc nón len gần như không được dùng đến, vừa đúng có thể che hết, hai bên còn treo hai quả cầu lông màu trắng, Nhóc Con rất thích dùng ngón tay đẩy qua đẩy lại chơi một mình.

“Được rồi, đừng chơi nữa.” Xa Chử bất lực nắm lấy cổ tay của Nhóc Con, giữ lại đôi tay đang muốn tiếp tục chơi đùa, “Lát lại tự làm mình ngất xỉu cho xem– chúng ta ra ngoài đi dạo ha.”

“É!” Nhóc Con để hắn mặc đồ cho mình nửa ngày, đã có chút buồn chán, lúc này nghe thấy hai chữ “ra ngoài”, mắt sáng lấp lánh, ngoan ngoãn để hắn nắm lấy cổ tay mình, ngước đầu nhìn Xa Chử, “Đi siêu thị mua Pate sao?”

“Không phải,” Xa Chử buồn cười lắc đầu, “Dẫn em đi mua quần áo, em đâu có bộ nào vừa người đâu.”

“Hong muốn.” Nhóc Con chu mỏ, buồn bã nhìn sang hướng khác.”Em hong thích mặc quần áo chút nào.”

“Mua quần áo xong chúng ta thuận đường đến siêu thị mua đồ ăn ngon cho em, được chưa nào?” Thấy cậu giận dỗi Xa Chử cũng chả thấy phiền lo, lúc Nhóc Con còn là mèo đã khó chiều như vậy rồi, vuốt lông dỗ dành rất nhanh liền dỗ xong.

Quả nhiên, Xa Chử nhẹ giọng nói mấy câu đã dỗ xong Nhóc Con vui vẻ trở lại, ngồi trên sofa để Xa Chử mặc vớ và giày hôm qua mới mua cho mình, cậu không biết cột dây giày, Xa Chử cũng chẳng gấp ép cậu lập tức phải biết hết, chỉ như trước kia dịu dàng cúi người xuống cột xong một cái nơ xinh đẹp.

Nhóc Con nhấc một chân lên lắc lắc chiếc nơ mới cột xong, mềm mại kinh ngạc kêu lên “Đẹp quá”.

Rõ ràng không phải là chuyện gì lớn lắm, nhưng Xa Chử nghe thấy lời khen ngợi này vẫn là nhịn không được cong khoé môi, trong mắt nhiều thêm ý cười, đứng dậy kéo lấy cổ tay của Nhóc Con, nắm lấy bé con bị quấn thành quả cầu tròn vo bước ra ngoài.

Nhóc Con không thích cảm giác bị quần áo quấn quanh, nhưng vì Xa Chử muốn như vậy, cậu mới không giận dỗi phản kháng, ngoan ngoãn để Xa Chử nắm tay dắt đi, ngoan ngoãn bước theo bên cạnh, tò mò xoay đầu nhìn kiến trúc và cây cối xung quanh.

Mua quần áo cho Nhóc Con là một việc dễ dàng nhưng không hề nhẹ nhàng.

Cậu xinh đẹp, cơ thể cũng cân đối, chân dài eo thon, mặc dù so với người đàn ông thành thục sắp 30 như Xa Chử mà nói thì nhỏ hơn một vòng, còn là độ tuổi vừa đúng mặc gì cũng đẹp.

Nhưng vấn đề là, mỗi lần đến khi thử đồ, tai và đuôi của cậu đều sắp che không được nữa rồi, người đi mua sắm vào ngày nghỉ Tết Nguyên Đán vốn đã nhiều, lỡ như xảy ra sai sót, trước không bàn đến sẽ bị quần chúng vây quanh, dư luận nổi sóng, Xa Chử chỉ lo Nhóc Con sẽ bị dọa sợ.

Cái khó ló cái khôn, Xa Chử đã nghĩ ra một cách.

Lựa một tiệm có phòng thử đồ khá lớn, người muốn thử đồ cũng đông, Xa Chử hỏi ý kiến của Nhóc Con xong, lấy mấy bộ cậu miễn cưỡng thấy cũng thuận mắt, lại tuỳ tiện lấy một bộ làm như bản thân muốn thử, vào cùng một phòng thay đồ với Nhóc Con.

Mặc dù ngũ quan của Nhóc Con nghiêng về thanh tú, nhưng giới tính chẳng hề mơ hồ, hai người bạn cùng giới vào cùng một phòng thử đồ chắc cũng chẳng phải chuyện gì đặc biệt, cũng chẳng thấy ai chú ý đến.

“Mặc không vừa nè.” Nhóc Con kéo quần đến giữa đùi, ngước đầu nhìn Xa Chử, mi mắt ướt nhẹp, bởi vì đuôi bị ép bên trong áo lông vũ quá lâu mà cảm thấy đau đớn, trên đường đều ráng nhẫn nhịn không lên tiếng, lúc này không mấy dễ dàng gì mới có thể ở một mình với Xa Chử, uỷ khuất cực kỳ, giọng nói cũng đáng thương vô cùng, “Đuôi em bị ép đau lắm luôn.”

Mỗi khi Xa Chử đối diện với đôi mắt Nhóc Con không chút che giấu nào mà ỷ lại vào mình, vẫn luôn không nhịn được tim mềm nhũn, lúc này nhìn thấy bộ dáng của cậu như vậy, cũng có chút đau lòng, vì vậy treo mấy bộ muốn đưa cho Nhóc Con mặc thử lên giá, mở tay ra ôm lấy cậu, lại cẩn thận hết sức nhẹ nhàng xoa xoa đuôi Nhóc Con: “Còn đau không?”

Nhóc Con chôn mặt vào lòng hắn, ngoan ngoãn lắc đầu, ngáp một cái dùng âm mũi nói: “Bây giờ hết đau rồi, nhưng em buồn ngủ quá.”

Xa Chử: “……”

Mới ra ngoài còn chưa được một tiếng nữa mà.

Xa Chử có chút buồn cười, nhưng nhìn bộ dáng của cậu như vậy lại không nỡ trách mắng, chỉ cởi nón len trên đầu cậu xuống, nhẹ nhàng xoa bóp hai cái tai trắng nhỏ bé mềm mại.

Tai của Nhóc Con cũng rất nhạy cảm, lúc Xa Chử chạm vào đã nhịn không được run rẩy, nhưng không hề tránh ra, chỉ ngẩng đầu lên, đôi mắt màu hổ phách ánh lên sắc đèn ấm áp, sạch sẽ sáng ngời: “Nhiều người quá à, chúng ta về nhà sớm một chút được hong?”

– – Gì mà buồn ngủ chứ, chỉ là không muốn đi dạo thử quần áo thôi.

Xa Chử đối mắt với cậu một giây đã biết ngay cậu đang nghĩ gì, cười dỗ dành: “Được, vậy chúng ta chỉ thử mấy bộ này thôi ha, mua được đồ thích hợp rồi sẽ về ngay, có được không?”

“Hừm…… Còn muốn đi siêu thị nữa.” Nhóc Con làm ra bộ dáng nghiêm túc suy tư, kéo âm đuôi ra hậm hừ mấy giây mới đồng ý.

“Được.” Xa Chử lại đeo nón lại cho cậu, “Em thử đồ trước đi.”

Nhóc Con rất phối hợp mà thay áo sơ mi trắng cùng áo gile màu xanh dương, cổ áo khảm một chiếc collar pin hình lông vũ rất xinh đẹp, mặc dù đuôi cậu có gây ra chút vấn đề, quần không thể mặc hết lên, nhưng vẫn được tính là phù hợp, ống quần được Xa Chử cuộn lên giúp cậu, cậu ngẩng đầu nhìn Xa Chử, bên trong đôi mắt màu hổ phách rõ ràng là muốn được biểu dương khen thưởng, là một vương tử mèo con vừa kiêu ngạo vừa mềm mại đáng yêu.

“Rất đẹp.” Xa Chử không chút che giấu cười khen cậu.

Bởi vì quần không mặc được hoàn toàn, chỉ có thể xem đại khái kích thước và kiểu dáng có hợp hay không, cuối cùng mua được mấy cái sơ mi, hoodie, gile, quần dài, còn có vài chiếc áo khoác xuân thu.

Mua xong liền rời khỏi trung tâm thương mại, toàn bộ quá trình chưa được một tiếng.

Mua đồ mới không phải là chuyện sẽ khiến Nhóc Con vui vẻ, nhưng sẽ khiến cho con số trong tài khoản ngân hàng của Xa Chử trở nên đáng thương, bộ sưu tập mới của mùa này đều rất mắc, nếu như mua cho bản thân Xa Chử, đa số sẽ không mua những loại theo xu hướng như vậy đâu, hắn đã quen với việc mua sẵn đồ ngược mùa cất trong nhà.

Nhưng quần áo này mặc lên người Nhóc Con, hắn chính là cảm thấy tất cả đều xứng đáng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang