Tô Khuynh Thành nghe vậy nghiến răng tức giận.
Lúc này, Diệp Phong từ phía sau cô đi ra, nói với Trần Hà: "Nhà họ Vương tốt như vậy, sao bà không tự gả mình qua đó để hưởng thụ đi?"
Nghe vậy, Trần Hà sửng sốt, nhìn về phía cửa, lúc này bà ta mới nhận ra Diệp Phong cũng đã đi theo Tô Khuynh Thành đến nhà họ Tô.
Lần đầu tiên nhìn thấy Diệp Phong, Trần Hà đã giật mình. Buổi sáng ở nhà họ Vương, Diệp Phong cư xử như một sát thần, ai gặp cũng sợ hãi, bây giờ hắn lại xuất hiện ở nhà họ Tô!
Trần Hà nuốt nước miếng, hỏi Tô Khuynh Thành: "Khuynh Thành, con… Sao con lại dẫn hắn về đây?"
Tô Khuynh Thành đáp: “Diệp Phong biết y thuật, con muốn nhờ anh ấy giúp kiểm tra bệnh tình của cha”
"Hắn biết y thuật sao?" Trần Hà nghe xong liền mỉm cười: "Có rất nhiều người biết y thuật, cũng có rất nhiều bác sĩ đến nhà chúng ta rồi nhưng chẳng phải họ đều không thể chữa khỏi bệnh cho cha con sao?"
Diệp Phong nghe xong mỉm cười: "Sao không để tôi thử xem?"
Nói xong, hắn đi về phía giường bệnh của Tô Kiến Nghiệp. Trần Hà thấy vậy, lập tức đứng chặn trước giường bệnh:
"Cậu là bác sĩ của bệnh viện nào? Có giấy chứng nhận trình độ không?”
"Tôi ư?" Diệp Phong nghe vậy liền cau mày: "Tôi không làm việc ở bệnh viện, cũng không có chứng chỉ."
“Thậm chí còn không có chứng chỉ à2”
Trân Hà nghe vậy lập tức lắc đầu: "Vậy thì đừng chữa trị nữa, thần y Ngô Minh Cảnh đã hứa sẽ chữa trị cho cha của Khuynh Thành, chúng ta đợi ông ấy đến là được rồi."
"Thấy chết không cứu, ngược lại còn lấy tính mạng ra để uy hiếp, ngay cả y đức cơ bản nhất cũng không có, Ngô Minh Cảnh sao có thể xứng đáng với hai chữ thần y chứ?" Diệp Phong cười nói.
Trần Hà trợn mắt: "Vậy thì đã sao? Không phải người ta chữa bệnh giỏi hơn cậu sao?"
Diệp Phong nghe được vậy không khỏi bật cười.
"Còn nữa, hiện tại tốt nhất cậu nên rời khỏi nhà họ Tô chúng tôi, tránh xa con gái của tôi ra, cậu quá nguy hiểm, ngay cả thế lực như bang Long Hổ cũng dám đắc tội…"
Lời nói của Trần Hà rất khó nghe, sau khi nghe xong Tô Khuynh Thành lập tức đứng lên giải vây.
Cô ở phía sau bảo vệ Diệp Phong, nói: 'Mẹ, mẹ có thể nói chuyện đàng hoàng được không? Diệp Phong có lòng tốt muốn khám bệnh cho cha conl"
Trần Hà không nói thêm gì nữa, sau một hồi im lặng, bà ta lại nói: “Được rồi, chưa đến Hoàng Hà thì chưa bỏ cuộc, tôi hứa sẽ cho cậu khám một lần, nhưng tôi có một điều kiện, nếu không thể chữa khỏi bệnh cho lão gia thì không được phép tiếp cận Khuynh Thành nhà tôi!"
"Nếu như tôi có thể chữa khỏi bệnh thì sao?" Diệp Phong hỏi.
"Trước hết cậu cứ chữa khỏi đã rồi tính tiếp!" Trần Hà kiêu ngạo nói.
"Không, nếu tôi có thể chữa khỏi bệnh của bác trai, bà phải trả tự do cho cô ấy, không được ép cô ấy kết hôn nữa, bà thấy sao?" Diệp Phong cười tự tin nói.
"Chuyện này…"
Trân Hà do dự, nhưng khi nghĩ đến nhiều bác sĩ như vậy đều không thể chữa khỏi bệnh của Tô Kiến Nghiệp thì làm sao thanh niên này có thể chữa khỏi được? Vì vậy bà ta đã đồng ý:
"Được, tùy cậu!"
Khóe miệng Diệp Phong hiện lên một tia đùa giỡn, hắn đi đến bên giường Tô Kiến Nghiệp.
Lúc này sắc mặt Tô Kiến Nghiệp hốc hác mệt mỏi, toàn bộ khuôn mặt lộ ra vẻ già nua, chỉ còn lại một chút hơi thở và mạch đập để chứng minh ông ta vẫn còn sống!
Diệp Phong đặt ngón tay lên mạch của Tô Kiến Nghiệp, cẩn thận kiểm tra.
Bạn đang đọc truyện mới ở truyện.a-z_z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: “truyen A_z..z” để đọc nhé! Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!