Con mặc dù sinh ra nhỏ hơn so với anh chị nhưng cũng may mắn ông trời thương xót cho con một thân mình khoẻ mạnh mà lớn lên, lúc con biết đi sẽ lon ton chạy theo bà, đến khi biết nói từ ngoài cửa đã nghe tiếng con bi bô đòi chơi. Mặc dù gia đình mọi người đều yêu thương chiều chuộng nhưng mà con rất ngoan không phá phách hay vì cưng mà bướng bỉnh.
Ngày con cầm vở vẽ chạy về khoe với bà được bao nhiêu điểm bức tranh vẽ những ai trong gia đình, bà cảm thấy mình có lẽ là bà mẹ hạnh phúc nhất trên đời khi có những đứa con biết nghe lời và yêu thương nhau tới lớn.
"Mẹ ơi, mẹ chưa ngủ sao ạ". Cậu vẽ xong nhìn đồng hồ chỉ hơn 20h cậu có hơi đói bụng định đứng dậy xuống kiếm đồ ăn, vừa quay lại thì thấy mẹ đứng nhìn bức tranh mỉm cười.
Bà còn đang hồi tưởng thì bị giọng nói cậu kéo về "Mẹ mang sữa cho con, bảo bối có mệt không con". Bà chạm nhẹ lên tóc con thầm nghĩ 'bảo bối của bà đã cao lớn rồi'. Cậu cười hì hì ôm chầm lấy mẹ bảo "Dạ không ạ".
"Mẹ ơi bảo bối yêu mẹ nhất nhà luôn".
"Lớn rồi mà miệng vẫn ngọt như vậy". Bà điểm nhẹ lên trán cậu mắng yêu.
"Thôi con ăn đi, xong nhớ đánh răng rồi mới được đi ngủ biết chưa".
"Tuân lệnh mẫu thân đại nhân" cậu đứng nghiêm làm động tác chào chọc cho mẹ cười thành tiếng "Chúc con ngủ ngon" mẹ cậu thơm nhẹ lên trán rồi ra khỏi phòng. Cậu đứng ở cửa phòng nói theo "mẹ ngủ ngon luôn ạ", xong đóng cửa phòng lại rồi nhâm nhi bữa ăn của mình.
Ra khỏi phòng tắm cậu nghe dưới nhà có tiếng xe 'chắc chị về rồi' cậu định lên giường đi ngủ nhưng đôi chân không chịu đi về phía giường mà hướng tới cửa sổ. Từ trên nhìn xuống thấy chị cậu xuống xe rồi nói gì đó với người kia và xoay người bước vào nhà.
Như cảm ứng được gì mà người kia ngước lên làm cậu hoảng sợ ngồi thụt xuống, sao một lúc nghe tiếng xe chạy đi cậu mới dám thở mạnh một hơi 'mày trốn cái gì a, đang ở nhà mà hắn dám làm gì mày sao', cậu có hơi bực bội mà đánh nhẹ lên đầu mình.
Chui mình lên chiếc giường thân thuộc kia trái tim treo cao cuối cùng cũng trở về vị trí củ. 'Có ngày giảm thọ mất thôi', cậu miên man suy nghĩ rồi chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay.
Còn bên hắn lúc này vừa chạy xe vừa nhớ lại khoảnh khắc lúc nãy mà mỉm cười 'vật nhỏ sao đáng yêu thế nhỉ' anh than nhẹ trong lòng.
Vốn dĩ hôm nay tâm trạng anh không tốt vì đã hơn một ngày không gặp ai kia, còn bị kéo đen làm anh không nói chuyện được đã vậy vị hôn thê lại hẹn anh ăn cơm, anh muốn từ chối nhưng người lớn trong nhà cứ nói mãi khiến anh đau đầu mà đồng ý cho rồi.
Cả một quá trình ăn cơm sắc mặt anh không tốt cho lắm nhưng vị hôn thê này không hổ là người quản lý đứng đầu trong ngành, không bị anh ảnh hưởng gì, suốt cả quá trình ăn cơm cô ấy nói không ngừng, cũng may là nói chuyện công việc khiến cái tai của anh cũng đỡ bớt phần bị tra tấn, nhưng anh cũng mong bữa cơm này trôi nhanh một chút.
Đưa cô ấy về đến nhà vốn dĩ anh định quay xe đi luôn nhưng cảm giác như có đôi mắt nhìn về phía mình nên anh tìm kiếm theo hướng mà nhìn lên, chợt thấy bóng dáng nhỏ nhắn nào đó thụp xuống rất nhanh. Mặc dù là thoáng qua nhưng cũng đủ làm tâm trạng không thoải mái của anh biến mất.
Ranh nanh của anh lại bắt đầu ngứa ngáy rồi, anh nghĩ anh nên đẩy nhanh tốc độ hành động lên thôi, anh sắp mất kiên nhẫn chờ con mồi mắc câu rồi.
(* Bé thỏ ơi chạy nhanh lên hắn sắp hiện nguyên hình rồi*)