Tiền Đường, hậu viện Tô gia.
Bà đỡ nóng nảy nhìn Chu đại nãi nãi, nói: "Đã nhìn thấy đầu, đại nãi nãi cố gắng thêm chút sức lực."
Chu thị cắn răng âm thầm vận một hơi, nhất thời cảm thấy thân dưới xé toạt như có cái gì đó từ trong cơ thể trượt ra, đã có hai lần kinh nghiệm sinh con nên Chu thị biết đứa nhỏ đã sinh ra. Nàng thở dài nhẹ nhõm một hơi, lần mang thai này so với thai đầu thì khó khăn hơn.
Chu thị ngẩng đầu hỏi: "Là nam hay nữ?"
Bà đỡ cười nói: "Chúc mừng nãi nãi, là một vị tiểu thư."
Mặt Chu thị lộ ra tươi cười. "Ôm đến cho ta nhìn xem." Nàng đã có hai nhi tử, đứa thứ ba là nữ nhi càng tốt. Người ta thường nói nữ nhi là áo bông bên người mẫu thân.
Chỉ là lời mới ra khỏi miệng, Chu thị chỉ cảm thấy trong bụng một trận quặn đau, không khỏi kêu một tiếng, bà đỡ nhanh chóng tiến lên xem xét, nhất thời kinh hỉ nói: "Đại nãi nãi, trong bụng còn có một đứa."
Chu thị cùng Chu ma ma sắc mặt đại biến, không hẹn mà cùng hỏi: "Là nam hay vẫn là nữ?"
Hai bà đỡ trong lòng kỳ quái, vừa rồi phản ứng của đại nãi nãi không giống như là để ý nam hay nữ đâu?
Trong lòng nghĩ vậy nhưng ngoài miệng lại đáp rất nhanh: "Đứa nhỏ còn chưa sinh ra, ta chưa thể biết được. Đại nãi nãi, ngài hay là nghỉ ngơi trước một chút. Nhanh, nhanh đi lấy một chén nước đường đỏ đến."
Mặt Chu thị tái nhợt, Chu ma ma cười an ủi: "Nãi nãi đừng lo lắng, nói không chừng là một vị thiếu gia đấy." Chu thị biết, khả năng này tính ra chỉ có một nửa. Nàng hít sâu một hơi để bình ổn cảm xúc, nếu tính toán chỉ có một nửa khả năng, nàng cũng muốn trước tiên bình an sinh đứa nhỏ. Nàng hiểu rằng chỉ có sống sót mới có cơ hội bàn bạc chuyện kế tiếp.
*****
Chu ma ma cẩn thận đem bát canh gà cho Chu thị, khuyên nhủ: "Đại nãi nãi uống một hớp đi, ngài còn phải chiếu cố đại tiểu thư."
Chu thị quay đầu, trên gương mặt trượt xuống một giọt lệ, hỏi: "Ngươi đã xem kĩ rồi?"
"Là... là nữ nhi. Nhị tiểu thư cùng đại tiểu thư bộ dạng giống nhau như đúc, chỉ là người không lớn lắm, bà đỡ đánh mông con bé một cái cũng chỉ kêu nhỏ hai tiếng sau đó vẫn ngủ mê man..."
Ánh mắt Chu thị có chút lo lắng, hỏi: "Đại phu đã nhìn qua chưa?"
Chu ma ma liền thở dài một hơi, không dám nói đại gia thậm chí còn không để đại phu vào cửa đã tiễn người đi, đành nói: "Nhìn rồi, đại phu nói điều dưỡng một thời gian là tốt rồi."
Chu thị liền hỏi: "Thế có biết là đưa đến nơi nào không?"
"Thời gian có chút gấp nên nhất thời cũng không biết nên đưa đi đâu. Chỉ giao cho Tô quản gia, để ông ta đi tìm một chút, xem có tá điền nào trong nhà cũng vừa sinh đứa nhỏ liền đưa qua cho họ."
Chu thị trầm mặc nửa ngày, cuối cùng mới nói: "Ngươi đi hỏi thăm rõ ràng sau đó đưa gia đình kia nhiều chút bạc, chỉ hi vọng bọn họ có thể đối với con bé tốt một chút."
Chu ma ma vội vàng đáp ứng.
Chu thị nhìn đại nữ nhi, trong lòng đau đớn, nước mắt chảy xuống. "Đều tại nương không tốt, về sau nương sẽ thương ngươi gấp bội." Không hề nhắc đến đứa bé bị đưa đi kia.
Không đến vài ngày, Chu gia đại tiểu thư làm lễ tắm ba ngày. Hai bà đỡ đẻ trong lòng cũng có chút kinh ngạc, các bà rõ ràng đỡ đẻ là hai đứa nhỏ, như thế nào nay chỉ còn lại một đứa? Nhưng nghĩ đến thân thể yếu ớt của nhị cô nương, muốn khóc cũng khóc không được, khả năng cao là không sống nổi. Cho nên khi nhìn thấy thần sắc Chu thị có chút mệt mỏi liền tự cho là đúng. Sau khi trở về liền mang chuyện này nói với sư phụ. "... Hai cô nương bộ dạng giống nhau như đúc. Thật là đáng tiếc, nếu được nuôi lớn, về sau không biết khuynh quốc khuynh thành như thế nào đâu."
Lão bà đỡ liền cau mày nói: "Chuyện này về sau các ngươi không nên nhắc lại, cẩn thận Tô gia giận các ngươi. Đứa bé kia chưa chắc đã chết, phần lớn là cho người mang đi."
"Mang đi?" Hai bà đỡ liếc nhau. "Tô gia không phải là tiểu môn hộ, sao còn phải đem con mình mang đi?"
"Các ngươi thì biết cái gì?" Lão bà đỡ thấp giọng nói: "Tô gia có một quy củ, các ngươi về sau còn phải ở đây làm tiếp cũng nên biết một ít. Chuyện này thật ra cũng không phải bí mật gì, mấy nhà cùng Tô gia lui tới đều biết Tô gia có quy củ này. Ở Tô gia, ngoại trừ Long Phượng thai thì thai song sinh cùng thai tam sinh chỉ có thể giữ lại một đứa bé, đứa nhỏ còn lại đều đưa đi ra ngoài, cũng không được gửi trong cùng dòng tộc. Chỉ có thể hoặc là giao cho người ngoài hoặc là giao cho tá điền nô bộc cưu mang. Sau khi đứa trẻ lớn lên cũng không nói về thân thế của chúng, chỉ khi chúng muốn thành thân thì sẽ cho một ít bạc để bọn chúng đón dâu hoặc làm của hồi môn.
Bởi vì sinh đôi nên không dễ nuôi, nếu đứa nhỏ được giữ lại mà chết thì mới có thể đem đứa nhỏ ở ngoài kia đem về nuôi. Nhưng thật ra trong nhà vẫn còn có đứa khác nên rất ít khả năng đem đứa nhỏ bên ngoài về. Sợ đứa bé kia sau khi biết chuyện sẽ ghi hận trong lòng ngược lại đối với gia tộc gây bất lợi.
Ta chưa có đỡ đẻ cho cặp song sinh nào ở Tô gia nhưng mà sư phó của ta thì có đỡ đẻ cho một cặp song sinh. Thai đó là hai bé trai, cũng mới sinh ra liền bị đưa đi. Đáng tiếc đứa nhỏ bị đem đi không sống đến ba tuổi liền chết. Cũng không biết đứa bé này có thể sống được bao lâu?"
Hai bà đỡ lần đầu tiên nghe đến quy củ như vậy, ở gia đình bình thường, sinh đôi không phải đều là chuyện vui hay sao?
Lão bà đỡ liền nói: "Đây cũng là truyền thống của Tô gia, không ai biết từ lúc nào thì có truyền thống đó. Vừa rồi ta nói cho các ngươi vài chuyện cũ, về sau các ngươi còn phải đến Tô gia đi đỡ đẻ. Đã biết quy củ nơi này, sau này đến Tô gia nên nghe nhiều ít hỏi hơn."
Hai bà đỡ vội vàng đáp ứng.