• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 
             Tỉnh Lâm Bắc, thành phố Đông Hoàng.   

             Trương Vĩnh Hiên nhìn về khu phố cũ ở trước mắt, trong lòng lại run nhẹ lên.   

             Gương mặt mang nụ cười khổ, miệng nói thầm: “Nguyệt Hi, anh đã về rồi!”   

             Ai có thể tin được, anh đường đường là Trấn Thiên Vương, lại có một ngày yếu lòng tới vậy.  

             “Năm năm rồi!”   

             Trương Vĩnh Hiên thở nhẹ, vẻ mặt đột nhiên đỏ lên, sau đó anh ho khan một trận kịch liệt.   

             Bên cạnh lập tức có hai người đàn ông mặc quân phục đi đến, trong mắt tràn đầy sự quan tâm.   

             “Tướng quân, vết thương của anh…”   

             “Không sao cả, những ngày sau sẽ ổn thôi!”   

             Trương Vĩnh Hiên không quan tâm xua xua tay, tỏ ý nói hai người không cần lo lắng cho anh.   

             Cũng chính trận chiến này đã đặt ra địa vị “chiến thần” cho người đàn ông này, anh được xưng là “Vũ khí quốc gia”, “Định hải thần châm”.   

             Dùng một chữ “Trấn”, gọi là “Thiên Vương”, địa vị không thể phá vỡ.   

             “Ở ngoài, đừng gọi tôi là tướng quân, cứ gọi đại ca là được rồi.”   

             Nghe thấy vậy, hai người đàn ông tiến hành một quân lễ tiêu chuẩn, cung kính hô lên: “Vâng, thưa đại ca!”   

             Giọng nói trầm mạnh tràn đầy sự kính trọng, ngưỡng mộ.   

             Vì người đàn ông ở trước mắt này, bọn họ có thể không hề do dự mà đi chết!   

             Người đàn ông ở trước mắt này là thống lĩnh của họ, hơn nữa còn là thần thoại của họ, tín ngưỡng của họ!   

             Ở trong mắt họ, đây chính là vị thần sống!   

             “Đi, theo tôi đi gặp Nguyệt Hi!”   

             Đi trên hành lang, nhìn cảnh vật thân thuộc không thay đổi gì ở trước mắt, Trương Vĩnh Hiên dường như quay trở về ngày xưa.   

             Anh và em gái Trương Nguyệt Hi lớn lên trong cùng một cô nhi viện, cũng cùng được nhà họ Trương nhận nuôi.   

             Hai vợ chồng Trương Hoàng Lâm xem họ giống như con ruột của mình, bọn họ đã trải qua một tuổi thơ tươi đẹp ở nhà họ Trương.   

             Nhưng mà điều tốt đẹp thường không tồn tại mãi mãi, cho đến tận một đêm nọ vào năm năm trước, Trương Hồng Giang ép chết bố mẹ nuôi của anh, còn vu oan cái chết của hai vợ chồng Trương Hoàng Lâm lên người anh.   

             Ngoại trừ em gái Trương Nguyệt Hi, không một ai trong cả nhà họ Trương tin anh, Trương Vĩnh Hiên bị trói lại đưa vào ngục tù, may là được chọn vào một nhánh quân đội bí ẩn, lúc này mới thoát khỏi cái chết.   

             Suốt năm năm, anh vẫn luôn chiến đấu ở biên cương của quốc gia, chưa từng dừng lại, cho đến trận độc chiến ngũ đại chí tôn vào hai tháng trước.   

             Trận chiến đó, giúp nước H của bọn họ đứng lên đỉnh cao thế giới một lần nữa, làm cho các nước khác không dám dòm ngó, cũng chính bởi vì như vậy, Trương Vĩnh Hiên lúc này mới có thời gian trở về nhà.   

             Thù của bố mẹ nuôi không thể không trả, em gái còn sống ở nhà họ Trương, anh càng không thể không quan tâm tới.   

             Tòa nhà này là căn nhà mà bố mẹ nuôi đã ở trước khi trở nên giàu có, sau khi Trương Hồng Giang chiếm được nhà họ Trương, ông ta đã đuổi em gái đến đây, để cho cô tự sinh tự diệt.   

             Năm năm rồi, không biết Nguyệt Hi sống như thế nào, hoặc là đều tưởng rằng cô đã chết rồi!   

             Nhìn cánh cửa ở trước mắt, nghĩ đến chuyện có thể gặp lại em gái, trên mặt Trương Vĩnh Hiên lộ ra vẻ kích động, cùng với một chút sợ hãi.   

             Đứng ở trước cửa rất lâu, cho đến khi trên mặt xuất hiện một nụ cười ấm áp lâu ngày không gặp, sát khí mạnh mẽ trên người cũng hoàn toàn biến mất, cho đến khi nhìn anh như một người bình thường, Trương Vĩnh Hiên lúc này mới bước lên trước gõ cửa.   

             Vừa gõ cửa, cánh cửa lập tức được mở ra.   

             “Cậu Lâm đến…”   

             Một người phụ nữ hơn hai mươi tuổi, xuất hiện ở trước mặt Trương Vĩnh Hiên, trên mặt mang theo một nụ cười nịnh bợ.   

             Nhưng còn chưa nói xong, sau khi nhìn thấy mặt Trương Vĩnh Hiên, nụ cười trên m lập tức biến mất.   

             “Anh là ai?”   

             “Xin… hỏi… Trương Nguyệt Hi sống ở đây phải không?”   

             Trương Vĩnh Hiên không ngờ đến, lúc mà anh hỏi câu này, trong lòng lại có một cảm giác bồn chồn không yên đến kì lạ.   

             “Anh tìm Nguyệt Hi, anh… anh chính là tình nhân trong miệng con ả đê tiện kia sao?” Trên mặt người phụ nữ lộ ra một nụ cười khinh bỉ, sau đó móc một tờ chi phiếu đã điền đầy đủ thông tin, ném vào mặt của Trương Vĩnh Hiên, nhìn dáng vẻ như vậy, giống như đang tống cổ một tên ăn xin đi.   

             “Đây là ba tỷ, sau này hãy tránh xa con ả đê tiện đó ra một chút, chỉ cần anh làm được, anh có thể bớt được hai mươi năm phấn đấu đấy.” Người phụ nữ đó nói xong, cho dù bận tối mắt mà vẫn thong dong nhìn Trương Vĩnh Hiên, nâng cằm lên, dáng vẻ từ trên nhìn xuống đầy đánh giá.   

             Trương Vĩnh Hiên nghe thấy vậy liền chau mày, sinh ra một luồng sát khí!   

             Anh có thể không quan tâm việc người phụ nữ này vứt chi phiếu lên mặt anh, nhưng tuyệt đối không chấp nhận có người sỉ nhục Nguyệt Hi.   

             “Sao vậy? Chê ít sao? Tôi khuyên anh tốt nhất nên nhặt lên, sau đó cầm chi phiếu cút đi, nếu không, hậu quả không phải là điều anh có thể tưởng tượng được đâu.”   

             “Như Ngọc, là cậu Lâm đến hả? Sao còn chưa mời cậu Lâm vào, cậu Lâm chính là khách quý của nhà họ Trương chúng ta, không thể đối xử lạnh nhạt được!”   

             Lúc này, một người mặc trên mình bộ đồ từ thời Đường, đầu tóc chải chuốt kỹ lưỡng đi ra, ông ta xuất hiện ở trước mặt Trương Vĩnh Hiên.   

             Sau khi nhìn thấy ông ta, cả người Trương Vĩnh Hiên run lên, một luồng sát khí không thể áp chế được phát ra ngoài.   

             Trương Hồng Hải, em song sinh của Trương Hồng Giang, tối hôm ép chết vợ chồng Trương Hoàng Lâm, người này cũng có phần!   

             “Anh là ai? Tại sao lại đến nhà họ Trương?”   

             Trương Hồng Hải nhất thời không nhận ra Trương Vĩnh Hiên, nhìn thấy Trương Vĩnh Hiên, sắc mặt ông ta đột nhiên lạnh xuống.   

             “Hôm nay là ngày vui của nhà họ Trương chúng tôi, tôi không muốn xảy ra chuyện không vui, cho anh thời gian ba giây cút khỏi đây!”   

             “Là An Thanh đến sao? Nhanh chóng vào đây!”   

             Chính vào lúc này, một giọng nói trong trẻo như chim sơn ca truyền đến, phút chốc làm cho sát khí của Trương Vĩnh Hiên đột nhiên tiêu tan, biến mất.   

             Giọng nói này, làm cho anh run nhẹ không thôi.   

             Giây khắc sau, trong sự chờ mong của Trương Vĩnh Hiên, một dáng người cao gầy, một thiếu nữ mặc trên mình chiếc váy dài màu trắng, làn da trắng ngần, đôi chân dài, ngũ quan tinh tế hoạt bát, hoàn hảo như tượng tạc, tuy rằng không có trang điểm, nhưng lại có thể toả sáng rực rỡ như vậy.   

             “Không phải An Thanh, anh…”   

             Trong đôi mắt thiếu nữ có một chút thất vọng, đợi đến khi nhìn rõ được khuôn mặt của Trương Vĩnh Hiên, trong mắt mới lộ ra một chút khó tin, khuôn mặt trong kí ức cùng người trước mặt chồng chéo lên nhau.   

             “Anh, là anh đúng không?”   

             Giọng nói run rẩy, còn mang theo chút ý thăm dò.   

             Còn chưa nói xong, nước mắt đã làm ướt hết khuôn mặt tuấn tú tinh tế đó, rõ ràng, trong lòng cô đã có phán đoán của riêng mình.   

             “Nguyệt Hi, anh… trở về rồi!”   

             Trương Vĩnh Hiên dang rộng hai cánh tay ra giống như năm năm trước.   

             Trong giọng nói đầy sự khổ sở, còn mang theo chút run rẩy!   

             “Anh, đúng là anh rồi!”   

             Thiếu nữ nhất thời cứng đơ tại chỗ, giống như có chút không tin, nhút nhát bước lên, cho đến khi cảm nhận được nhịp đập con tim của Trương Vĩnh Hiên, lúc này mới kích động vô cùng, trong phút chốc xông vào trong lòng Trương Vĩnh Hiên, giống như năm năm trước.   

             Cơ thể mềm mại thơm tho trong lòng, cả người Trương Vĩnh Hiên cứng đơ, hai tay nắm chặt lấy ống quần, sau đó lấy hết dũng khí, lúc này mới ôm em gái Trương Nguyệt Hi vào trong lòng.   

             Mấy người của nhà họ Trương đều ngây ra, không thể tin được nhìn cảnh trước mắt.   

             Bọn họ đã nhận ra Trương Vĩnh Hiên, một tên tội phạm đã bị phán tội tử hình, đã năm năm trôi qua, làm sao có thể xuất hiện trước mặt mọi người một lần nữa cơ chứ.   

             Trương Nguyệt Hi ôm chặt lấy Trương Vĩnh Hiên, khóc như mưa.   

             Trương Vĩnh Hiên vụng về an ủi em gái, rất khó tưởng tượng, đường đường là Trấn Thiên Vương, dù cho đối diện với cao thủ cấp bậc ngũ đại chí tôn, anh vẫn có thể cười nhạt như không có gì, nhưng đối mặt với em gái của mình, anh lại có thể không biết nên nói gì.   

             Chính vào lúc này, một giọng nói lạnh nhạt truyền đến: “Trương Vĩnh Hiên, tuy là không biết làm sao mà cậu có thể thoát ra khỏi tử ngục, nhưng cậu là một tội phạm tử hình, cũng dám nghênh ngang xuất hiện trước mặt chúng tôi, đúng là tìm đến cái chết!”  

             

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang