• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 
             Im lặng!   

             Giờ thì tất cả mọi người đều biết người bị đánh là ai?  

             Cậu cả của nhà họ Lâm, Lâm Thành Trí!   

             Lúc Lâm Thành Trí đến thành phố Đông Hoàng nhỏ bé này, anh ta cũng đã gây ra một trận xôn xao không nhỏ.  

             Sau đó là sự chấn động không gì so sánh được!  

             Người này không chỉ đánh công tử Lâm Thành Trí dữ dội, mà còn uy hiếp cả nhà họ Lâm nữa chứ.  

             Rất nhiều người nhìn trân trân Trương Vĩnh Hiên không nói nên lời vì kinh ngạc, bọn họ rất muốn hỏi anh, anh có biết chọc giận nhà họ Lâm là như thế nào hay không?  

             Nhà họ Lâm không phải là thế lực một ông trùm của thành phố Hải Nam nhỏ bé ai có thể so sánh được.  

             Không đúng, ông trùm khu Hải Nam nhỏ bé… Mọi người bỗng không rét mà run, sao bọn họ lại có suy nghĩ lạ lùng như vậy chứ?  

             Đó chính là ông trùm của khu Hải Nam! Đối với bọn họ mà nói, đó đã là một người có thân phận cao quý rồi.  

             “Tôi không quan tâm Lâm Thành Nam nhận được tin tức như thế nào, bảo cậu ta ngừng cái suy nghĩ trong đầu cậu ta đi, tôi cho cậu ba ngày, cút về nhà họ Lâm, bằng không, cậu sẽ ở lại đây mãi mãi.”  

             “Trương Vĩnh Hiên, thật không ngờ lại là anh!” Trương Dịch Phong ở một bên nhìn Trương Vĩnh Hiên bằng ánh mắt lạnh lùng, trong giọng nói của anh ta mang theo chút run rẩy.  

             Đột nhiên, một ký ức tràn về trong trong lòng, anh ta theo ý thức muốn đẩy Mạnh Ly ra khỏi vòng tay mình. Nhưng không biết anh ta nghĩ đến chuyện gì, lại kéo Mạnh Ly ôm vào trong lòng.  

             Tất cả những hành động này, người khác không ai nhìn thấy được, nhưng Mạnh Ly trong lòng Trương Dịch Phong lại cảm nhận được rõ mồn một.  

             “Đã năm năm rồi, không ngờ rằng anh vẫn như vậy, không có tiến bộ một chút nào!” Trong lòng Trương Dịch Phong lóe lên một tia giễu cợt, anh ta tiếp tục lạnh lùng nói.  

             “Năm năm trước, anh cũng giống như hôm nay, chuyện gì cũng đều muốn giải quyết bằng bạo lực, cho dù thế lực gia tộc của đối phương lớn hơn.”  

             “Bởi vì trong từ điển của anh, căn bản không hề có khái niệm về bốn chữ “thế lực gia tộc!”  

             “Tôi biết anh rất có năng lực đánh đấm, từ nhỏ đã giỏi đánh nhau rồi, nhưng ở xã hội hiện nay, không phải cứ dựa vào việc anh có thể đánh đấm là có thể sống tốt được.”  

             “Trương Vĩnh Hiên, quỳ xuống, xin lỗi cậu chủ Lâm đi, biết đâu nhà họ Trương chúng ta có thể xem xét tình cảm trước đây, giúp anh một lần, bằng không…”  

             Lúc này, bên ngoài có tiếng ồn ào náo động, lời nói của Trương Dịch Phong cũng bị cắt ngang.  

             Mọi người đều tò mò không biết đã xảy ra chuyện gì.  

             Một loạt tiếng kinh hô vang lên.  

             “Mau nhìn kìa, là máy bay trực thăng vũ trang!”  

             “Sao máy bay trực thăng vũ trang lại đến Đông Hoàng? Tôi chưa nghe bảo ở đây sẽ có diễn tập gì cả!”  

             “Mau nhìn đi, trên máy bay trực thăng vũ trang còn có một chữ!”  

             “Trấn!”  

             “Máy bay của quân khu nào vậy? Sao tôi không nhìn thấy?”  

             “Cậu có bị ngu không? Không nhìn thấy chữ “Trấn” sao? Đó chính là chuyên cơ của Trấn Võ Quân.”  

             “Trấn Võ Quân, không phải là…”  

             Nghe đến đây, mọi người trong đại sảnh hít vào một ngụm khí, trên mặt lộ ra vẻ không dám tin.  

             Trấn Võ Quân: “Tường thành di động”: “Đội quân đứng đầu thế giới”, trước đây, người đời chưa bao giờ quan tâm đến việc của quân đội, nhưng kể từ khi có Trấn Võ Quân, quân đội cũng bắt đầu bước vào tầm mắt của những người bình thường.  

             Bởi vì, những việc Trấn Võ Quân làm càng ngày càng to lớn hơn! Thậm chí còn kinh động đến toàn thế giới.  

             Trấn Võ Quân chính là niềm tự hào của người nước H!  

             “Lẽ nào Trấn Thiên Vương đến đây rồi sao? Trong đại sảnh đột nhiên có người lên tiếng.  

             Lúc này, không có ai còn tâm trí để quan tâm đến chuyện của nhà họ Lâm và Trương Vĩnh Hiên nữa.  

             “Cậu nghĩ gì vậy? Trấn Thiên Vương bận như vậy, làm sao có thời gian mà đến đây.”  

             “Nhưng cũng không có nhiều người có thể được hưởng dụng chuyên cơ vũ trang, ngoài Trấn Thiên Vương ra, còn có ai có tư cách chứ?”  

             Trấn Thiên Vương!  

             Nhắc đến cái tên này, tất cả mọi người ở đây đều xôn xao.  

             Đây là thần tượng của tất cả mọi người ở nước H, ngay cả những cụ ông cụ bà khi nhắc đến “Trấn Thiên Vương” cũng đều phải giơ ngón tay cái lên, trong mặt lộ ra sự sùng bái và kính phục.  

             Nhưng, Trấn Thiên Vương quá thần bí, từ trước đến giờ chưa từng xuất hiện trên TV, chỉ có duy nhất một tấm ảnh đặc tả do một phóng viên chiến trường liều mạng chụp lại.  

             Nhưng, trong tấm ảnh đó chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng của Trấn Thiên Vương, nhưng, dù tấm ảnh chỉ có bóng lưng, cũng đã trở thành đối tượng mất ăn mất ngủ của các thiếu nữ nước H.  

             “Vào rồi, bọn họ vào đây rồi!”  

             Lúc này, đột nhiên có người ở cửa đại sảnh hét lên.  

             Mọi người nghe thấy vậy liền nhìn qua, đúng lúc nhìn thấy một ông lão bước vào, ông lão mặc trang phục đời Đường, tóc hoa râm, nhưng tinh thần rất khỏe mạnh, hài hước hơn nữa là trên vai người này còn đeo một hộp thuốc nhỏ được các bác sĩ đi chân trần trước đây thường dùng.  

             Mọi người: “…”  

             Ông lão này là ai vậy? Sao bọn họ lại chưa từng gặp, nhưng có thể ngồi chuyên cơ của Trấn Võ Quân đến, địa vị chắc chắn không hề đơn giản.  

             Chỉ là không biết, tại sao ông lão này lại đến Đông Hoàng.  

             Sau khi ông lão bước vào, đôi mắt rất có thần liếc nhìn xung quanh, vừa nhìn liền nhìn thấy Trương Vĩnh Hiên ở cuối đại sảnh.  

             “Ha ha, thật sự không ngờ rằng, tên nhóc cậu cũng có lúc phải thỉnh cầu tôi!”  

             Ông lão vừa nói vừa đi về phía Trương Vĩnh Hiên.  

             Cảnh tượng tiếp theo khiến tất cả mọi người không nói nên lời vì kinh ngạc, không thể tin được, người này rõ ràng chỉ mới bước có một bước nhưng đã xuất hiện trước mặt Trương Vĩnh Hiên.  

             Ông lão bật cười ha ha, một khí thế kinh khủng dâng lên từ trên cơ thể, áp về phía Trương Vĩnh Hiên.  

             “To gan!”  

             Lúc này, Bình Hải ở sau lưng Trương Vĩnh Hiên chuyển động, đối diện với khí thế đáng sợ của ông lão, anh ta không chút quan tâm tung cước đá.  

             “Cút đi! Tên nhóc cậu vẫn như vậy, cậu là anh em của cậu ấy, ông đây cũng vậy, nếu cậu cứ như thế này, sau này mà bị thương thì đừng tìm đến ông đây nữa!”  

             Ông lão dừng lại, liếc nhìn Bình Hải với vẻ không quan tâm, nhổ đờm sang bên cạnh.  

             “Xì!”  

             Bình Hải cũng không chịu thua kém, giơ ngón tay giữa về phía ông lão.  

             “Ai bị thương? Sao lại gọi tôi đến?” Không biết ông lão nghĩ đến chuyện gì, trên khuôn mặt ông ấy lộ vẻ căng thẳng, ông ấy bước đến nắm lấy cánh tay Trương Vĩnh Hiên.  

             Qua một lúc lâu sau, ông ấy mới thở ra một hơi, tức giận nói: “Không phải tôi đã nói với cậu rằng không được phép sử dụng nội lực trong vòng nửa năm sao? Nếu cậu cứ như vậy, có là thần tiên cũng không cứu được cậu!”  

             Trương Vĩnh Hiên cười nói: “Tôi mời ngài đến đây không phải là vì chuyện của tôi, tình trạng vết thương của tôi, tôi tự mình biết rõ.”  

             Nói xong, Trương Vĩnh Hiên kéo Trương Nguyệt Hi đang thất thần ở sau lưng ra:  

             “Em gái tôi bị thương, người khác, tôi không quan tâm, ông khám cho em tôi đi.”  

             Nghe vậy, ông lão nhìn về phía Trương Nguyệt Hi bằng ánh mắt dò hỏi, ông ấy nắn cánh tay Trương Nguyệt Hi một lúc.  

             Một chuyện kỳ lạ đã xảy ra với cô bé, ông lão nắn cánh tay cô bằng một lực rất mạnh, nhưng cô ấy lại không hề cảm thấy đau mà chỉ cảm thấy cánh tay rất ấm áp.  

             Khiến cho cô ngạc nhiên hơn là, một cảm giác mát lạnh từ trên bàn tay ông lão truyền vào trong cơ thể cô, khiến cho cô bé gần như phát ra tiếng ngâm nga vì thoải mái.  

             Cảnh tượng này thực sự rất kỳ diệu!  

             Qua một lúc, trong ánh mắt quyến luyến của Trương Nguyệt Hi, tay của ông lão đã rời đi.  

             “Không có vấn đề gì lớn, hơn nữa đây cũng đang là lúc cơ thể của cô bé phát triển, sẽ nhanh chóng hồi phục thôi, nhưng trong khoảng thời gian này, đừng để bị dính nước.”  

             Ông lão cân nhắc một lúc, rồi nói.  

 

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK