Trang viên Beverly số 1.
Trương Nguyệt Hi nhìn anh cả của mình với vẻ hơi rụt rè, đã năm năm không gặp, mặc dù anh cả trông vẫn như vậy, nhưng chung quy vẫn có chút khác, khiến cho cô cảm thấy có chút không quen.
Một màn vừa rồi trông giống như đang quay phim võ hiệp vậy, anh cả tung ra một cú đấm, kẻ địch liền tan thành tro bụi.
Nhưng cuối cùng tình cảm ruột thịt vẫn hơn tất cả, qua một lúc, cảm giác không quen ngắn ngủi này đã biến mất hoàn toàn.
Nếu anh cả đã khác thì có thể làm thế nào?
Anh cả, vẫn là anh cả đó của cô.
“Nhóc con à, nói cho anh biết, em và Lâm Thành Trí kia rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?” Trương Vĩnh Hiên vuốt tóc Trương Nguyệt Hi, anh trầm giọng hỏi.
Em gái của Trấn Thiên Vương anh, làm sao có thể để người khác ức hiếp được cơ chứ!
Ở bên ngoài, anh bảo vệ quốc gia!
Ở bên trong, làm sao ngay cả em gái của mình anh cũng không thể bảo vệ được chứ?
Có anh ở đây, trên thế giới này, ai dám ức hiếp em gái của anh?
Trương Nguyệt Hi mở miệng, sau đó than thở: “Anh cả, anh đừng để ý, chúng ta không để ý đến anh ta, chẳng lẽ anh ta còn ép em phải ở bên anh ta sao?”
Lúc này, sự bất lực tràn ngập trong lòng Trương Nguyệt Hi. Trương Vĩnh Hiên làm sao không cảm nhận sự bất lực của em gái chứ?
“Con nhóc này!” Trương Vĩnh Hiên xoa đầu làm rối tóc em gái, khiến cho Trương Nguyệt Hi trợn mắt trắng, dường như hai người đã trở về năm năm trước.
Con nhóc, có anh ở đây, cho dù là ông trời thì cũng không thể bức bách em.
“Anh trở về rồi, lẽ nào em vẫn sợ anh ta dám ức hiếp em sao.”
“Reng reng!”
Tiếng chuông điện thoại đã được thay đổi âm sắc vang lên.
“Ngọc Linh, sao vậy?” Trương Nguyệt Hi nghe điện thoại, cô ấy nói với vẻ phấn khích.
“Ngày kia, lớp chúng ta sẽ tụ họp, chúng ta cùng đi không?” Bên kia điện thoại truyền đến một giọng nói líu ra líu rít.
Sau khi Trương Nguyệt Hi nghe xong, vẻ mặt cô trở nên lúng túng.
“Sao vậy Nguyệt Hi? Chúng ta đều đã tốt nghiệp rồi, nếu không tụ họp, sau này có thể sẽ thật sự không có cơ hội gặp nhau đâu, cậu thì tốt rồi, với thành tích của cậu, nhất định có thể thi vào trường đại học Lâm Bắc, nhưng nếu tớ có thể thi vào trường đại học Đông Sơn thì tốt rồi…”
Cúp điện thoại, Trương Nguyệt Hi có chút buồn rầu không vui.
Trương Vĩnh Hiên nhìn em gái bằng ánh mắt cưng chiều, anh nói: “Sao vậy?”
“Ngọc Linh bảo em tham gia buổi họp lớp, cậu ấy và Thu Phương là bạn thân nhất trong lớp của em, nhưng…”
“Nhưng gì nào?” Trương Hiên cảm thấy nghi hoặc, họp lớp, đây là việc tốt.
Trương Nguyệt Hi không trả lời, cô ấy rất không thích những người đó, tụ họp cùng nhau chỉ là để so sánh với người khác quần áo của ai đẹp hơn, xe của ai tốt hơn.
Thấy em gái không trả lời, Trương Vĩnh Hiên nhíu mày, sau đó liếc nhìn quần áo của em gái, mặc dù trông rất sạch sẽ, nhưng bộ quần áo này đã mặc được ít nhất hai năm trở lên rồi.
Nghĩ đến đây, anh nắm tay em gái bước ra ngoài.
“Anh, anh làm gì vậy?” Trương Nguyệt Hi có chút nghi hoặc.
“Đi mua ít quà cho Nguyệt Hi của anh, anh vội vàng trở về, nhưng không thể thiếu quà gặp mặt được.”
…
Buổi chiều.
Trong trung tâm thương mại, Trương Vĩnh Hiên không nề hà phiền phức cùng Nguyệt Hi chọn hết bộ quần áo này đến bộ quần áo khác.
Lúc bắt đầu, Trương Nguyệt Hi vẫn rất vui vẻ, nhưng sau khi cô ấy nhìn thấy giá quần áo, cô ấy có chút rụt rè bất an.
“Này, đây không phải là hoa khôi Trương Nguyệt Hi của trường chúng ta sao? Cậu không đến nhà ăn làm việc sao? Sao lại có thời gian đi trung tâm thương mại vậy?”
Lúc này, một giọng nói chanh chua truyền đến.
Nghe thấy giọng nói này, Trương Vĩnh Hiên cảm nhận được rõ ràng thân thể của cô em gái bên cạnh mình run lên.
Một tia lạnh lẽo dâng lên trong đôi mắt, Trương Vĩnh Hiên mang theo vẻ lạnh lùng, quay người nhìn.
Anh thấy một cô gái chải tóc kiểu công chúa, mặc váy xếp ly, trông rất xinh.
Cô gái đó thấy Trương Vĩnh Hiên nhìn mình, cô ta liếc nhìn đi nhìn lại anh bằng ánh mắt trêu đùa.
Mặc dù Trương Vĩnh Hiên mặc quần áo rất phổ thông, nhưng sống trong quân ngũ nhiều năm đã tạo cho Trương Vĩnh Hiên một khí khái anh hùng mà người thường không có được, thêm vào đó là vẻ ngoài khôi ngô tuấn tú, bỗng khiến cho đôi mắt của cô gái kia sáng lên.
Người đàn ông này thật đẹp trai! Đáng tiếc là quá nghèo!
Với con mắt tinh tường nhiều năm của cô ta, cả người Trương Vĩnh Hiên chỉ có giá nhiều nhất là ba trăm nghìn, đúng tiêu chuẩn của những con ma nghèo.
“Anh, chúng ta đi thôi!”
Trương Nguyệt Hi ôm chặt cánh tay Trương Vĩnh Hiên, nhỏ giọng nói.
“Được!”
Trương Vĩnh Hiên nhớ đến ánh mắt sợ hãi khi nhìn anh trước đây, anh không khỏi thương yêu.
“Đi? Đi vội như vậy để làm gì chứ?” Hoắc Ngọc Châu chắn trước mặt Trương Vĩnh Hiên, nhìn Trương Nguyệt Hi bằng vẻ giễu cợt.
“Trương Nguyệt Hi, nhìn thấy tôi là lập tức bỏ đi, cậu có ý gì đây?”
“Tôi…” Trương Nguyệt Hi vừa muốn mở miệng thì bị Trương Vĩnh Hiên ngăn lại.
“Vội vàng rời đi như vậy là vì không có tiền đúng chứ? Không sao, xem thôi cũng được rồi, đây là cửa hàng do nhà tôi mở, yên tâm, cứ xem đi, không cần tiền đâu.”
Nói xong, Hoắc Ngọc Châu nói với nhân viên bán hàng ở bên cạnh: “Mặc dù xem không cần tiền, nhưng các cô phải cẩn thận, đừng để cho người khác làm bẩn quần áo, nếu những bộ quần áo này bị bẩn, thì các cô nên xin nghỉ việc đi!”
Nghe thấy lời của cô ta, tất cả mọi người đều biết “người khác” mà cô ta nói là ai.
Các nhân viên bán hàng đều đồng thanh nói: “Vâng, thưa cô chủ!”
Sau đó, bọn họ nhìn về phía Trương Nguyệt Hi, ánh mắt trở nên hung tợn, ánh mắt đó giống như là đang nhìn một tù nhân vậy.
Trương Vĩnh Hiên nhìn Hoắc Ngọc Châu bằng ánh mắt lạnh lẽo, anh nói: “Cô là ai cơ?”
Đôi mắt của anh như một bảo kiếm không vỏ, một khí thế sắc bén đột ngột toả ra, anh sợ sẽ doạ đến em gái mình nên đã cố gắng hết sức kiềm chế, nhưng khi cảm nhận được khí thế này, đôi mắt Hoắc Ngọc Châu mở to, cô ta sợ hãi lùi lại mười mấy bước.
“Cô gái, làm người nên khiêm tốn một chút mới tốt, bằng không, sẽ chịu thiệt thòi đấy.”
Nói xong, Trương Vĩnh Hiên dẫn em gái mình rời đi.
“Phù!”
Đợi đến khi hai người Trương Vĩnh Hiên đi xa, ánh mắt Hoắc Ngọc Châu trở nên thù hận, người này là ai? Có quan hệ gì với người phụ nữ hèn hạ kia?
Hơn nữa, khí thế vừa rồi… người này chắc chắn không phải là người bình thường rồi.
Một lúc lâu sau, cô ta đột nhiên cười gằn, tự lẩm bẩm một mình: “Trương Nguyệt Hi ơi Trương Nguyệt Hi, cậu đi cùng với người đàn ông khác công khai như vậy, không sợ Lâm Thành Trí biết được hay sao?”
Lúc này, chuông điện thoại của Hoắc Ngọc Châu vang lên.
“Cô chủ, bậc thầy Quách xuất hiện ở trung tâm thương mại rồi.”
Điện thoại vừa kết nối, đầu dây bên kia truyền đến một giọng nói rất cung kính.
“Thật sao? Ở đâu? Tôi qua đó ngay.”
Toàn thân Hoắc Ngọc Châu run lên vì phấn khích.
Quách Ngọc Tiến, một huyền thoại của thành phố Đông Hoàng, những bộ quần áo do người này làm ra đã nhận được sự yêu thích của giới thượng lưu.
Bây giờ ở thành phố Đông Hoàng, nếu trong nhà không có quần áo do bậc thầy Quách làm ra, đều sẽ bị người khác coi thường.
Hoắc Ngọc Châu đã tìm gặp bậc thầy Quách rất nhiều lần nhưng đều bị từ chối không tiếp khách. Hôm nay bậc thầy Quách lại có thể đến trung tâm thương mại do nhà cô ta mở, chắc chắn bậc thầy Quách cần gì đó, chỉ cần cô ta biểu hiện trước mặt bậc thầy Quách một lần, cô ta nhất định có thể gây ấn tượng với bậc thầy Quách.
Nghĩ đến đây, Hoắc Ngọc Châu vội vàng chạy ra ngoài.
…
Lúc này, trong trung tâm thương mại, một người đàn ông khoảng hơn ba mươi tuổi đang tìm khắp nơi cái gì đó, trên mặt đầy vẻ lo lắng, còn có chút kích động người khác khó mà nhận ra được.
Tướng quân, ngài thực sự đến rồi sao?
Ba năm trước, một lần trong quá trình thực hiện nhiệm vụ, anh ta rơi vào ổ mai phục của kẻ địch, chính tướng quân là người đã cứu anh ta.
Từ đó về sau, anh ta thầm thề rằng nhất định phải báo đáp ân tình của tướng quân. Nhưng đáng tiếc, anh ta bị thương nặng, bất đắc dĩ phải giải ngũ.
Anh ta vốn tưởng rằng cả đời này sẽ không thể báo đáp được ân tình của tướng quân, không ngờ rằng trong lúc đi mua sắm lại gặp được Thanh Long - chiến hữu cũ trước kia, sau đó mới biết được tướng quân đã trở về rồi.
Đột nhiên, trước mắt người đàn ông ấy sáng lên, anh ta đuổi theo về phía trước.
Tướng quân, Quách Ngọc Tiến đến gặp ngài đây!