Thương Trường Đại Chiến
Tác giả: Biên Chức Thành Đích Mộng
Quyển 3: Hành trình tới Liên Xô.
------oo0oo-----
Chương 441:Cuộc chiến âm thầm
Nhóm dịch Quan Trường
Nguồn: metruyen
Sưu tầm by 4vn Chăm chú nhìn Hoắc Phiệt Nguyệt, cả Tăng Vũ Linh và Anten Chiyoda Chiyoda đều kinh ngạc trước vẻ đẹp của cô ta, tiếp đến là so sánh, đây cũng là bản tính của nữ giới, Tăng Vũ Linh và Anten Chiyoda cũng không ngoại lệ, họ cũng rất thích lấy mình ra để so bì với những người con gái khác. Nhưng mà mỗi người một vẻ, có thể đem ra so sánh được sao. Chính vì không thể đem ra so sánh cho nên đối với cô gái đang đứng cạnh Lục Thiếu Hoa, Tăng Vũ Linh và Anten Chiyoda cảm thấy yên tâm hơn, có lẽ vì chuyện này mà hai cô quyết định không cùng chị Nhàn đến công ty nữa, mà ở nhà trông nom Lục Thiếu Hoa, phòng chuyện “bất trắcMà Hoắc Phiệt Nguyệt cũng vậy, cô ta cũng là con gái, cũng thích so bì với người khác, đặc biệt là với đối thủ như Tăng Vũ Linh và Anten Chiyoda, dù kết quả có như thế nào cũng vậy mà thôi, mỗi người một vẻ bất phân thắng bại, hơn nữa, Tăng Vũ Linh cũng mang khí chất quý tộc danh giá. Đúng vậy, Tăng Vũ Linh cũng xuất thân trong gia đình quyền quý. Song cô ta là sinh ra trong gia đình quan chức, còn Hoắc Phiệt Nguyệt được sinh ra trong một gia đình thương gia lớn, tuy có sự khác biệt nhưng đều là những gia đình danh giá cả. Khí chất của Tăng Vũ Linh cũng chẳng thua kém ai, điều này làm cho Hoắc Phiệt Nguyệt mặt mũi tối sầm lại, lại thêm cử chỉ thân mật của Tăng Vũ Linh, lại càng làm cho Hoắc Phiệt Nguyệt chịu không nổi, sắc mặt tái đi. Song Hoắc Phiệt Nguyệt đã 16 tuổi, lại là con nhà danh giá, chuyện này với cô ta chẳng là gì. Nhìn Tăng Vũ Linh và Anten Chiyoda gật gật đầu, cười một cách miễn cưỡng, rồi mới đi vào trong biệt thự. Cuộc đối đầu của ba cô gái này làm Lục Thiếu Hoa đau đầu, tuy mối quan hệ giữa Lục Thiếu Hoa và Hoắc Phiệt Nguyệt cũng chẳng có bước tiến triển gì, song không thể phủ nhận, Lục Thiếu Hoa rất có cảm tình với Hoắc Phiệt Nguyệt, hơn nữa, mấy năm nay Hoắc Đông Anh cũng không ngừng ghé lỗ tai Lục Thiêu Hoa nói hứa gả Hoắc Phiệt Nguyệt cho hắn, vì vậy Hoắc Phiệt Nguyệt cũng có vị trí nhất định trong lòng Lục Thiếu Hoa. Nữ giới vốn đã nhỏ mọn, có cho là rộng lượng thì cũng vẫn thế mà thôi, đặc biệt là lúc người mình yêu lại ở bên cạnh một cô gái xinh đẹp khác, nảy sinh ra lòng hẹp hòi ấy cũng là điều dễ hiểu. Lục Thiếu Hoa đã hơn 40 tuổi, hắn thừa biết điều này, cho dù hắn là người tái sinh, cũng chưa bao giờ gặp tình huống này, cũng không có bất kì kinh nghiệm nào để ứng phó với chuyện xảy ra đột xuất này.
- Ngồi trước đã, anh đi lấy đồ uống.
Lục Thiếu Hoa đưa lời tiếp đón, song cũng không quên quan sát vẻ mặt của Tăng Vũ Linh, Tăng Vũ Linh tuy là đã tươi cười nhưng lại biểu hiện ra một cách khác thường làm hắn đau đầu, sau rồi hắn mới đi lấy đồ uống. Lúc Lục Thiếu Hoa đi lấy đồ uống, phòng khách bỗng trở nên im ắng, chẳng ai nói chuyện với ai, cuối cùng vì quá im lặng, Lục Hiểu Nhàn miễn cưỡng tiếp chuyện.
- Em Linh, em Anten Chiyoda, hai em chẳng phải muốn cùng chị tới công ty hay sao?
Nói xong Lục Hiểu Nhàn đưa mắt nhìn hai em, thấy họ đang chăm chú nhìn Hoắc Phiệt Nguyệt, cũng chẳng nói thêm nữa, lắc đầu, tiếp tục nói:
- Thế này đi, hôm nay chúng ta không đi nữa, để hôm khác đi vậy.
Vậy thì hôm khác chúng ta sẽ đi.
Đối với chị gái Lục Hiểu Nhàn của Lục Thiếu Hoa, Tăng Vũ Linh vẫn là không dám chậm trễ, mau chóng quay đầu lại, để lộ một nụ cười nói.
Tăng Vũ Linh đã trả lời rồi, Anten Chiyoda cũng muốn như vậy nên không đáp lại, chỉ gật đầu đồng ý rồi lai tiếp tục quan sát Hoắc Phiệt Nguyệt. Tăng Vũ Linh và Anten Chiyoda quan sát Hoắc Phiệt Nguyệt, mà Hoắc Phiệt Nguyệt lại không dám quan sát bọn họ sao, song cô ta không nhìn chằm chằm mà chỉ lặng lẽ quan sát. Lục Hiểu Nhàn nhận được câu trả lời của Tăng Vũ Linh cũng không nói thêm, chỉ gật đầu, nhìn vào nhà bếp, thấy Lục Thiếu Hoa mang ba cốc nước uống ra, liền nói:
Tiểu Hoa à, chị tới công ty đây.
- Nói xong liền đi ngay.
- Vâng, chị đi cẩn thận.
Lục Thiếu Hoa gật đầu nhìn theo Lục Hiểu Nhàn nói.Lúc này mới tiến lại phòng khách, vừa ra đến thì đầu óc hắn như tê dại, đau đầu vô cùng. Đúng vậy, Lục Thiếu Hoa cũng có lúc đau đầu, phòng khách im lặng, một sự im lặng chết người, làm cho Lục Thiếu Hoa không biết phải làm thế nào. Hít sâu một hơi, thầm tự nhủ một câu:
Từ từ tiến đến vậy. Tiến vào phòng khách, Lục Thiếu Hoa cũng không nói năng gì, đặt đồ uống lên bàn, rồi rót đồ uống, trước mặt mấy cô gái này, hắn thấy mình rất lạc lõng, cười nói:
- Uống nước đi.
- Vâng.
- Vâng.
Hai tiếng “vâng” khiến Lục Thiếu Hoa thấy ngại ngùng, song lúc này, Lục Thiếu Hoa cũng chẳng biết phải làm thế nào, đành gãi đầu, cười nhạt, coi như chẳng nghe thấy gì hết, giả bộ thoải mái, quay sang nhìn Hoắc Phiệt Nguyệt cười hỏi:
- Tiểu Nguyệt, trường các em đã tan rồi sao?
Câu hỏi này vừa nãy đã hỏi rồi!Người trả lời không phải là Hoắc Phiệt Nguyệt mà là Anten Chiyoda. Trí nhớ của Anten Chiyoda quả thực không tồi. Vừa nãy, lúc Lục Thiếu Hoa mở cửa, cũng đã hỏi Hoắc Phiệt Nguyệt câu này rồi, cô ta cũng đã trả lời rồi. Thật khó chịu, Lục Thiếu Hoa thấy khó chịu vô cùng, trừng mắt nhìn Anten Chiyoda không hề thoải mái. Nhưng Anten Chiyoda cũng chẳng chịu thua kém, cũng trừng mắt nhìn Lục Thiếu Hoa, lại còn kiêu ngạo nhích lại gần Tăng Vũ Linh như muốn nói cho Lục Thiếu Hoa biết rằng, cô ta bây giờ có Tăng Vũ Linh làm chỗ dựa vững chắc. Như cảm thấy ánh mắt của Lục Thiếu Hoa đang chăm chú nhìn về Anten Chiyoda, Tăng Vũ Linh đột nhiên quay đầu trừng mắt nhìn Lục Thiếu Hoa, vỗ về Anten Chiyoda như để an ủi, “Ừ” một tiếng rồi không để ý tới Lục Thiếu Hoa nữa. Thái độ của hai cô làm cho Lục Thiếu Hoa cảm thấy khó chịu lại thêm chút xấu hổ, nhưng mà lúc này, Tăng Vũ Linh và Anten Chiyoda, hai người này có khác nào thùng thuốc nổ đâu, Lục Thiếu Hoa sao dám động chạm tới thùng thuốc nổ sắp nổ tung ấy chứ, chỉ còn cách nhẫn nhịn vậy. Hoắc Phiệt Nguyệt lại không như vậy, bị Tăng Vũ Linh và Anten Chiyoda nhìn chằm chằm với ánh mắt không mấy thiện cảm, cũng biết là không nên đến đây. Cô ta muốn mau chóng rời khỏi chốn “thị phi” này, nhưng vẫn phải tiếp tục chịu đựng, tự nhủ với bản thân “mình vừa mới đến nên chưa thể đi ngay được”. Đúng là như vậy, Hoắc Phiệt Nguyệt vừa tới, chưa thể đi luôn được, như thể chẳng khác nào là tự nhận mình thua, là cô ta sợ Tăng Vũ Linh và Anten Chiyoda. Hoắc Phiệt Nguyệt là cô gái có vẻ ngoài mềm yếu, song bên trong lại rất cứng rắn, tuy cô ta và Lục Thiếu Hoa chưa từng thừa nhận quan hệ, nhưng cô ta vẫn tự tin không chịu nhận thua, cũng không thể trốn tránh, chỉ có thể đối diện đấu một trận với Tăng Vũ Linh và Anten Chiyoda, không biết chừng sẽ có hi vọng. Đã lên kế hoạch như vậy rồi, Hoắc Phiệt Nguyệt cũng không trốn tránh ánh mắt đáng sợ kia nữa, cô ta cũng trừng trừng nhìn bọn họ, không một chút sợ hãi. “ba nữ, hai đấu một”, dùng ánh mắt để khai chiến, Lục Thiếu Hoa là người ở giữa nên thấy rất khó xử, hắn ta không thể giúp đỡ cho bên nào, cũng không thể can thiệp vào chuyện của bọn họ, bằng không sẽ như đổ thêm dầu vào lửa, bởi vậy mà hắn dứt khoát không nói nửa lời, làm như không biết chuyện gì, lặng lẽ ngồi một bên. Nhưng mà sự việc vẫn cứ phơi bày trước mắt, Lục Thiếu Hoa không thể vờ như không biết. Nhưng mà không thể can thiệp vào chuyện này, cuối cùng hắn quyết định rời khỏi “chiến trường không tiếng động” này.
- Các em nói chuyện nhé, anh vừa nhớ ra là có chuyện phải làm, anh vào thư phòng đây.
Lục Thiếu Hoa nhẹ giọng nói. Cái cớ này thật quá lộ liễu, ngay cả Lục Thiếu Hoa, bản thân hắn cũng có thể cảm thấy xấu hổ. Không có bất cứ phản ứng nào, phòng khách vẫn im lặng, giống như là Lục Thiếu Hoa chưa từng nói chuyện vậyThấy vậy, hắn đành phải gượng cười lắc đầu, đứng dậy và lên lầu. Lên tới thư phòng, ngồi xuống dưới ghế, đầu óc hắn chỉ toàn hiện lên tình hình ở phòng khách, lắp bắp trong miệng:Không biết là đã khai chiến chưa?Giả thiết, đó chỉ là giả thiết của hắn, giả thiết đó có phải là sự thật hay không hắn cũng không chắc chắn. Hắn lắc đầu như muốn rũ bỏ hết những suy nghĩ vớ vẩn đó ra khỏi đầu hắn, hắn tự hỏi bản thân: “Mình đang trốn tránh sao?” Đúng vậy, xem ra ba cô gái ấy sắp khai chiến rồi. Lục Thiếu Hoa lại rời khỏi trận chiến đó, một mình chạy lên thư phòng, âm thầm suy đoán tình hình. “Ôi, đây không thể cho là chạy trốn” Lục Thiếu Hoa đột nhiên tự phản bác lại. “Nhưng đúng là đang trốn tránh.” Lục Thiếu Hoa lại tự phản bác. Rất mâu thuẫn, đúng là như vậy, Lục Thiếu Hoa giờ đây rất mâu thuẫn, không biết việc mình làm có phải là trốn tránh hay không. Sự thật đã chứng minh, Lục Thiếu Hoa đúng là đang trốn tránh, song nếu không trốn tránh thì có thể như nào được đây, nếu không rời khỏi chỗ đó, cứ ngồi lì ở đấy, không chừng lại như thêm dầu vào lửa, càng làm cho mọi chuyện tồi tệ hơn. Lắc đầu cười ngượng, Lục Thiếu Hoa chỉ có thể mượn lí do này để tự thuyết phục bản thân. Đúng vậy, trừ cách này ra, Lục Thiếu Hoa thực sự không còn cách nào khác. Nếu là gặp phải chuyện khác Lục Thiếu Hoa sẽ không trốn tránh như vậy, ví dụ như trong việc làm ăn, nếu gặp cạnh tranh, hắn không những không trốn tránh, mà ngược lại sẽ đấu tới cùng. Nhưng chuyện này lại khác, đó là cuộc chiến của những người đẹp, Lục Thiếu Hoa có thể can thiệp vào hay sao? Can thiệp vào chuyện này, không những không thể “dập lửa” mà chưa biết chừng lại là “thêm lửa”.Thật là bó tay, Lục Thiếu Hoa chưa từng gặp chuyện này, chẳng có chút kinh nghiệm gì thì giải quyết sao nổi. Cho nên, Lục Thiếu Hoa lựa chọn tạm thời lui bước, đợi một lúc nữa, hắn sẽ lần nữa đi xuống thu thập kết quả cuộc chiến. Thời gian chậm rãi trôi qua, đã nửa giờ trôi qua, Lục Thiếu Hoa vẫn không có chút động tĩnh gì, ngồi bất động trên ghế, ngắm cảnh vật ngoài cửa sổ mà trong lòng không hể thấy thoải mái. Đã một tiếng trôi qua, hắn cũng không có chút động tĩnh gì, ngồi bất động giống như một pho tượng vậy. Đã một tiếng rưỡi trôi qua, hắn liền đứng dậy, rời khỏi thư phòng, đi xuống lầu, bước rất nhẹ, mỗi bước một bậc cầu thang, tự suy doán diễn biến của sự việc