Thương Trường Đại Chiến
Tác giả: Biên Chức Thành Đích Mộng
Quyển 2: Hành trình tới Nhật Bản
Chương 142
Thanh khoản xong
Nguồn dịch: metruyen
Theo Lục Thiếu Hoa phỏng đoán, Phó Trấn Thái nếu về nước đầu tư không thể để người nhà ở lại Nhật Bản, bởi vì một khi đã quyết định đầu tư, tất cả tinh lực đều phải tập trung vào, không thể chạy qua chạy lại giữa hai bên được.
Tính toán của Phó Trấn Thái đúng với phỏng đoán của Lục Thiếu Hoa. Phó Trấn Thái ngừng một hồi, nhìn thoáng qua Lục Thiếu Hoa liền nói:
- Ông tính đem cả nhà về nước sinh sống, cháu xem có được không?
Đối với Thâm Quyến mà nói, Lục Thiếu Hoa có nhiều hiểu biết hơn, còn Phó Trấn Thái đã nhiều năm không về nước, cho nên Phó Trấn Thái mới muốn hỏi thêm ý kiến của Lục Thiếu Hoa.
Đối với việc y đưa cả gia đình về nước sinh sống, Lục Thiếu Hoa ủng hộ cả hai tay hai chân. Lục Thiếu Hoa cũng là một kẻ tính toán, hắn lo một người Trung Quốc sống lâu năm ở Nhật Bản như ông ta không hiểu sẽ tính toán những gì. Còn một nguyên nhân nữa khiến Lục Thiếu Hoa tán thành việc gia đình họ về nước đó là hắn không cần mất nhiều thời gian gặp Tiểu ma nữ Anten Chiyoda .
Tuy rằng Anten Chiyoda là Tiểu ma nữ, nhưng trong tiềm thức Lục Thiếu Hoa rất muốn ở gần cô ấy, còn về phần trong thời gian này hắn luôn trốn tránh cô hoàn toàn là có nguyên nhân. Hiện tại thị trường chứng khoán đang tiến vào giai đoạn gay cấn, Lục Thiếu Hoa là muốn đem hết tinh lực đặt vào thị trường chứng khoán, cho nên mới cố ý tránh mặt cô ta.
Lục Thiếu Hoa giả bộ suy nghĩ một hồi mới từ từ nói:
- Cháu cảm thấy việc đem cả gia đình về Thâm Quyến là một việc không tồi, sản nghiệp đều từ Trung Quốc, hơn nữa không đến vài năm nữa, cục diện Thâm Quyến sẽ thay đổi hoàn toàn.
- Ha ha! Trung Quốc chúng ta có khoảng hơn một tỉ nhân khẩu, đương nhiên là sẽ phát triển được.
Khi Phó Trấn Thái nhắc đến hai chữ Trung Quốc trên mặt rất sung mãn tự hào.
Với trí nhớ mà Lục Thiếu Hoa có được, Trung Quốc về sau sẽ phát triển đến đâu đương nhiên là hắn đã biết, đặc biệt là các khu kinh tế và thành phố Thượng Hải, tốc độ phát triển quả thực có thể dùng từ nghiêng trời lệch đất để diễn tả.
- Đúng vậy ạ!
Lục Thiếu Hoa gật đầu phụ họa, sau đó chuyển đề tài hỏi:
- Vậy ông tính khi nào thì chuyển đi ạ?
- Ừ, cái này phải từ từ đã, sau khi Hải Đào quay về Tokyo rồi sẽ quyết định sau.
Khi nào Phó Trấn Thái về nước thì cũng không dám chắc, chỉ khi nào bố trí xong ở Thâm Quyến thì mới định được ngày chính thức.
- Tuy nhiên cũng không để quá lâu, chậm nhất là tháng một năm sau.
- Vâng!
Lục Thiếu Hoa lên tiếng, cũng không hỏi gì thêm nữa.
Hôm nay hắn đến nhà Phó Trấn Thái chính là muốn tìm hiểu xem ông ta có thật sự tính toán việc về nước phát triển bất động sản hay không, giờ thì đã có thể khẳng định được, chính xác là có. Không, không phải chỉ là tính toán nữa, mà đã bắt đầu hành động, mà người hành động trước tiên đó là Phó Hải Đào.
Nếu đã có được đáp án, Lục Thiếu Hoa cũng không muốn nói chuyện xoay quanh việc ở lại hay về nước nữa, đề tài chuyển sang công việc. Ngồi nói chuyện phiếm đến gần mười hai giờ trưa, Lục Thiếu Hoa mới chào để trở về biệt thự.
Thời gian trôi như nước chảy, những lời này nói ra quả không sai, trong nháy mắt đã là ngày 22 tháng 12. Tính từ ngày bắt đầu thanh khoản đến nay cũng đã được một tuần. Trong một tuần này, sở giao dịch chứng khoán Tokyo Lục Thiếu Hoa một lần cũng không ghé qua, ngày nào cũng đều ở biệt thự, không xem tivi thì lại đi dạo, tới chiều mới nghe Lưu Minh Chương báo cáo một chút về thị trường chứng khoán cuối ngày và hai lần nghe điện thoại của Lý Vân Thanh và Lý Tông Ân. Những chuyện khác hắn không quan tâm nhiều, cuộc sống như thế gọi là quá vô lo vô nghĩ.
Cũng chỉ còn một tuần nữa là bước sang năm 1990, thị trường chứng khoán vẫn đang đi theo hướng tăng lên, chỉ có điều biên độ không còn dữ dội như trước kia nữa. Mà lúc này cả Lưu Minh Chương, Lý Vân Thanh và Lý Tông Ân cũng đã tung ra tổng số ba phần tư do Lục Thiếu Hoa ra lệnh ném từ từ, còn lại một phần tư, ba người bọn họ hạ lực, chỉ trong nửa ngày hoàn toàn có thể bán tháo hết.
Trên thực tế thì không đến một tuần nữa là đến năm 1990 bởi ngày 23, 24 này là vào hai ngày nghỉ, cho nên thời gian của Lục Thiếu Hoa còn không đến một tuần. Kế hoạch trong đầu Lục Thiếu Hoa là trong ba ngày từ 29 đến 31 sẽ bán xong, nhưng khi xem phương án của Lưu Minh Chương thì mời biết 30 và 31 rơi vào ngày thứ bảy và chủ nhật, thị trường chứng khoán đồng loạt nghỉ, cho nên Lục Thiếu Hoa phải sửa đổi lại ngày một chút, điều chỉnh bán xong trong ba ngày từ 27 đến 29.
Sáng sớm hôm nay ngày 25, Lục Thiếu Hoa thức dậy sớm hơn mọi khi. Hắn biết thời gian còn lại cho hắn thanh khoản chỉ còn có hai ngày, chính xác là hai ngày. Hai ngày hay một ngày cũng không quan trọng, nếu không sợ hạ giá thì chỉ cần nửa ngày là có thể bán tháo toàn bộ ra ngoài, nhưng bây giờ còn không có mua ngã nên hắn không thể ra lệnh mau bán tháo, chỉ có thể theo kế hoạch từ từ ném.
Bảy giờ, như mọi ngày Lưu Minh Chương lại chuẩn bị đi, tay trái cầm túi tài liệu, ăn mặc chỉnh tề từ tầng hai đi xuống, chuẩn bị đến sở giao dịch chứng khoán, nhưng chưa đi ra khỏi cửa đã bị Lục Thiếu Hoa gọi lại:
- Minh Chương, anh đợi đã, em có việc muốn nói với anh.
- Ừ!
Lưu Minh Chương lên tiếng, quay lại phòng khách.
- Anh ngồi xuống trước đi, còn một tiếng nữa mới bắt đầu phiên giao dịch, vẫn còn sớm.
Lục Thiếu Hoa để Lưu Minh Chương ngồi xuống, chờ y ngồi vào ghế rồi mới nói tiếp:
- Bây giờ thời gian chỉ còn có hai ngày, anh cho người chuẩn bị sẵn sàng, chờ ném toàn bộ trong một lần hành động lớn
Lục Thiếu Hoa chỉ nói có một hành động lớn, cũng không nói cụ thể là hành động gì . Không phải Lục Thiếu Hoa không muốn nói mà hắn không cần phải nói, bởi với tài trí của Lưu Minh Chương nhất định sẽ đoán ra được kế tiếp là hành động gì .
- Anh sẽ ra lệnh xuống.
Lưu Minh Chương đáp.
- Vâng, những việc khác không nói làm gì, chủ yếu là hai ngày sau, hành động vào hai ngày sau rất quan trọng.
Đúng như Lục Thiếu Hoa nói, lần đầu tiên hành động có thể làm rớt xuống, hành động hai ngày sau mới là chủ yếu, cũng là Lục Thiếu Hoa chớp lấy thời cơ mở rộng tài chính.
Lưu Minh Chương nhìn đồng hồ đeo tay, đã hơn bảy rưỡi, sốt ruột nói:
- Anh biết rồi, giờ anh phải đến sở giao dịch chứng khoán, nhanh kẻo không kịp.
- Vâng, anh đi đi.
Lục Thiếu Hoa cũng biết thời gian không còn sớm, vì thế phất phất tay ra hiệu bảo Lưu Minh Chương đi,
Hai ngày sau, ba người Lưu Minh Chương , Lý Vân Thanh, Lý Tông Ân, mỗi người đứng đầu chỉ đạo lần bán tháo cuối cùng. Về hành động của hai ngày sau, Lý Vân Thanh và Lý Tông Ân cũng đã được tin, bọn họ cũng đều dặn dò những người môi giới chứng khoán cấp dưới, bảo bọn họ tập trung tinh thần, không thể để xảy ra sai sót.
Thời gian hai ngày trôi qua thật là nhanh, tối ngày 26, đúng bảy giờ tối Lưu Minh Chương mới lê tấm thân mệt mỏi về biệt thự, vừa vào cửa y lấy ra khỏi túi một tài liệu đưa cho Lục Thiếu Hoa, sau đó lẳng lặng ngồi xem hắn có động tĩnh gì không.
Biết Lục Thiếu Hoa lâu như vậy, cho tới bây giờ Lưu Minh Chương chưa một lần thấy Lục Thiếu Hoa có vẻ mặt hoảng hốt, hôm nay y xem rốt cuộc là Lục Thiếu Hoa có thái độ này không, bởi tài liệu y đưa cho Lục Thiếu Hoa chính là số tiền đã kiếm được trong ba tháng qua. Còn vì sao Lưu Minh Chương sẽ cho rằng Lục Thiếu Hoa sẽ giật mình hoàn toàn là do con số bên trong tài liệu ấy. Vừa mới nhìn thấy con số này y gần như không thở nổi, trong đầu chỉ có một suy nghĩ: “ Đây chỉ là ảo giác, không phải là thật”.
Nhưng có thật là Lục Thiếu Hoa sẽ đúng như Lưu Minh Chương phỏng đoán? Hắn sẽ thật sự phải hoảng hốt sao?