Part 4
Izuna ngồi trên ghế salon, vẻ mặt mơ màng, thất thần nhìn lên trần nhà, Ino thì trán nổi gân xanh giần giật.
Ở bên kia bàn, bốn người, đứng đầu là Sora, ngồi đối diện với họ.
“Vậy thì giờ có thể hỏi đám khỉ trụi lông đến đây để làm không?
“Ông biết đọc suy nghĩ người khác cơ mà, vậy có nói hay không cũng như nhau cả thôi.”
“Đây là địa điểm ngoại giao, là nơi trao đổi bằng lời lẽ và giấy tờ, chuyện đó quá khó với lũ khỉ hay sao?”
“.... Ông bác già, đừng có vì bị cháu gái đãi ngộ kém bọn tôi mà nổi nóng nhé, người lớn chút đi nào.”
Khi nụ cười dần dần biến dạng trên gương mặt Ino thì Jibril càng mỉm cười ngọt ngào, nói.
“Master, tinh thần của tộc Werebeast là một tập hợp của các hội chứng tự ti, giống như làm bằng thủy tinh vậy, vừa mỏng manh vừa dễ tổn thương. Xin người đừng kích thích bọn chúng quá mức được không? Thật đáng thương quá đi mất.”
Nụ cười trên gương mặt Ino cũng đã sắp sửa đến giới hạn rồi
Đúng đến lúc cân nhắc xem có nên dứt khoát mặc kệ hết mọi ràng buộc, đá đít đám người này ra ngoài hay không thì ông ta chợt trông thấy ánh mắt Sora.
.... Trong khoảnh khắc, Ino bất giác cảm thấy một luồng hơi lạnh dạy suốt dọc sống lưng.
Kẻ vừa mới cười đùa vô lối, ngớ ngẩn ngay một giây trước đó thôi, giờ đã biến mất tăm.
Ở đây, vào lúc này, là một kẻ tự tin tràn trề đến mức kiêu ngạo, tính toán tỷ mỉ không bỏ sót một bước nào.
Không thể phủ nhận được..... Đó chính là [Vua của một chủng tộc].
“Yêu cầu của tôi rất đơn giản... Hatsuse Ino.”
Rồi, Sora nở một nụ người ngạo nghễ, ánh mắt vô cùng nghiêm túc, nói.
“Giao quần lót của cháu gái ông cho tôi, tôi sẽ giao quần lót của Steph cho ông.”
“.... Cái gì!?”
“Ê con khỉ trụi lông chết tiệt, đừng có mà quá đáng nhé!?”
Đột nhiên trở thành tiêu điểm của câu chuyện, Steph và Ino gần như gào lên cùng một lúc.
Nhưng Sora lại có vẻ rất ngạc nhiên.
“Ủa, ông không thích của Steph à? Vậy của Jibril có được không?”
“Mệnh lệnh của Master luôn là niềm vinh hạnh của em.”
Sora vừa nói dứt lời thì Jibril đã bắt đầu cởi quần lót.
Ino đưa một tay lên trán, giống như cố gắng kìm nén thứ gì đó lại, rít ra từng tiếng qua kẽ răng.
“Này, con khỉ. Nếu mi tới để làm trò thì mau biến....”
“Ối, nhưng mà không thể của Shiro được, tự nhiên lại đòi quần lót của bé gái mười một tuổi, sao ông bệnh quá vậy. Hay là.... Ông, ông muốn của tôi sao!? Eh~ Cái đó có hơi... Cho dù là người rộng rãi như tôi cũng sẽ cảm thấy....”
Ino đã sắp sửa nổ tung như núi lửa phun trào, nhưng Sora vẫn tiếp tục lải nhải.
“Này ông bác, thật sự không được sao? Tôi đang tạo điều kiện để ông có thể kết thúc mọi việc bằng quần lót của Izuna mà?”
“Khốn kiếp.... Nếu mi không muốn nói ra ý đồ thật sự thì mau cút....”
Ino đưa tay ôm trán, có vẻ là đã đau đầu lắm rồi.
..... Nhưng Sora bỗng như một con bạc vừa thắng được ván cược của cả cuộc đời.
Nở một nụ cười sáng lạn đến khác thường.
“.... Ông bác, rất xin lỗi vì đã ngắt lời trong lúc ông đang giả vờ có thể đọc được suy nghĩ người khác, nhưng mà ông lộ tẩy rồi.”
Ino thoáng giật mình, đó là phản ứng mà mắt thường của con người rất khó nhận biết được nhưng với Sora thì như vậy cũng đã quá đủ rồi.
“Không muốn nói ra ý đồ thật sự.... phải không nhỉ? Hóa ra là vậy, tuy cách nói đó giống như là có thể đọc được suy nghĩ của tôi nhưng mà nếu như ông thật sự có thể đọc được suy nghĩ thì đáng lẽ ra ông phải đồng ý với trò chơi đánh cược quần lót mới đúng. Bởi vì kết quả đi kèm theo thắng lợi còn hơn cả quần lót, cũng tức là....”
“Ông sẽ không thể bỏ qua tầm quan trọng của việc [xóa bỏ ký ức kẻ đã biết hết tất cả về trò chơi của Liên Hiệp Đông Bộ như tôi].”
Sora cười hì hì, nở một nụ cười đầy ẩn ý.
“.....”
Ngược lại, Ino không có lựa chọn nào khác ngoài giữ vẻ mặt không cảm xúc.
Bởi vì....
Khi Sora nói những lời đó, độ co giãn đồng tử mắt, nhịp tim đập, thậm chí cả tiếng máu chảy trong huyết quản.
Tất cả đều báo với ông ta rằng, gã thanh niên trước mắt hoàn toàn tin tưởng vào những gì mình đang nói.
“Vậy, nếu đã [xác định] rồi thì sẽ như ý ông muốn, bắt đầu bàn về ý đồ thật sự của bọn tôi khi tới đây nào.”
Vừa nói Sora vừa gác chéo chân lên, đổi thế ngồi.
“Lấy danh nghĩa người đại diện toàn quyền của Elechia, quốc gia của [chủng tộc loài người] xếp hạng thứ mười sáu, Sora và Shiro.”
Cậu nắm tay Shiro, đưa lên cao bắt đầu tuyên thệ.
“Xin được chúc mừng Liên Hiệp Đông Bộ, quốc gia của [tộc người thú] xếp hạng thứ mười bốn. Chúc mừng quý quốc đã có vinh dự trở thành [vật hi sinh đầu tiên] trên con đường xưng bá [chinh phục thế giới] của chúng ta. Trong cuộc [đánh cược quốc gia này], yêu cầu của chúng ta đối với quý quốc là...”
Với nụ cười mang theo địch ý trần trụi, cậu ngạo mạn tuyên bố.
“..... [Tất cả mọi thứ trên lục địa của các vị].”
.... Nghe câu nói đó, ngoài Sora và Shiro, tất cả mọi người cùng trợn tròn mắt.
Cả Ino lẫn Izuna vẫn một mực mơ mơ hồ hồ từ đầu đến giờ đều đã hoàn toàn biến sắc.
Bởi vì yêu cầu này.... thực sự quá không thể tưởng tượng nổi.
“À quên, vật cược bên tôi vẫn là quần lót của Steph nhé.”
“Sao, sao cơ!?”
“Nếu vừa rồi ông đồng ý dùng quần lót của Izuna-tan thì đã dễ nói chuyện hơn rồi, đáng tiếc thật đấy.... Ông bác.”
Tất cả lãnh thổ trên lục địa của Liên Hiệp Đông Bộ đặt cược lấy.... quần lót của Stephanie Dora?
Khi ngay cả Jibril cũng không thể không hoài nghi đầu óc cậu thanh niên trước mặt có được bình thường hay không thì Sora đã tiếp tục.
Mang theo sự tự tin kiên định không gì lay chuyển được, chỉ nói một câu.
“Xin lỗi nhé ông bác…. [Chiếu tướng] rồi.”
Không ai hiểu câu nói đó có ý nghĩa gì.
Cuối cùng, người dũng cảm nhất, hoặc có thể nói là tò mò nhất, Jibril lên tiếng hỏi.
“Ma, Master, ừm, người nói vậy là có ý gì?”
“Ủa? Mọi người vẫn chưa hiểu sao?”
“.... A....”
Shiro vẫn im lặng từ đầu đến giờ bỗng khẽ thốt lên.
“Quả nhiên là Shiro, em hiểu rồi phải không? Đúng thế.... Vậy có nghĩa là [Liên Hiệp Đông Bộ đã bị chiếu tướng].”
Thế nhưng ngoài Sora và Shiro ra, có vẻ vẫn không ai hiểu chuyện gì cả.
Thế là Sora lười nhác nói.
“Hmm~, vậy để tôi giải thích cho mọi người cùng ông bác già tự xưng là biết đọc suy nghĩ người khác nghe nhé.”
“Nửa thế kỷ trước, Liên Hiệp Đông Bộ nhanh chóng phát triển trình độ công nghệ kỹ thuật cao siêu... Thế nhưng văn minh cao độ cũng có điểm tệ hại."
Sora buông người ngồi phịch xuống ghế salon đầy sức đàn hồi.
“Tivi, salon trong căn phòng này cùng thang máy lúc trước, những kỹ thuật hiện đại như vậy đều không thể tách rời khỏi các tài nguyên trên lục địa. Tài nguyên lục địa chính là nguồn sống của các kỹ thuật hiện đại theo đúng nghĩa đen. Thế nhưng Liên Hiệp Đông Bộ lại phát triển lên từ một quốc gia quần đảo. Rõ ràng dù làm thế nào cũng nhất định phải có được tài nguyên trên lục địa.... vậy mà trước khi kịp làm thế, Elven Guld đã phát động tấn công rồi.”
“Thật là đau đầu... [Chúng ta không có chiêu nào khác ngoài dụ kẻ địch tấn công], thế nhưng nếu thắng được quốc gia lớn nhất thế giới thì sẽ chẳng có ai tới khiêu chiến trò chơi tất thắng có nội dung bí mật này nữa, nhưng cũng lại không thể chịu thua đối phương... Tại sao vậy chứ?”
Sora cười hì hì, giơ một ngón tay lên.
“Nào, chúng ta giải quyết từng vấn đề một nhé. [Câu hỏi 1], tại sao lại phải xóa bỏ ký ức liên quan đến trò chơi chắc chắn chiến thắng?”
Shiro trả lời câu này.
“... Bởi vì.... nếu không xóa bỏ... sẽ không còn là, trò chơi tất thắng.”
.... Tại sao Liên Hiệp Đông Bộ lại đặt kèm theo yêu cầu mâu thuẫn với [chiến lược dụ địch tấn công]?
Đó là vì họ có lý nhất định phải làm như vậy, thậm chí không tiếc chấp nhận bất lợi do điều kiện đó đem lại.
Nếu như cố ý chịu thua Elven Guld thì nội dung trò chơi sẽ bị tiết lộ.... dẫn đến đánh mất đặc tính tất thắng.
“Thế nhưng ngay cả làm như thế thì sẽ vẫn còn sơ hở.”
Xóa bỏ tất cả ký ức liên quan đến trò chơi.
Đó đúng là thủ đoạn mạnh nhất khiến đối phương không thể tìm ra đối sách.... Ít nhất nhìn qua thì là như vậy.
“Cho dù có xóa bỏ ký ức.... thì vẫn chắc chắn sẽ lưu lại [kết quả] thua cuộc.”
Nghe đến đây, Jibril giống như bừng tỉnh, Ino thì vẫn giữ vẻ không cảm xúc.
“Được rồi, tiếp theo là [Câu hỏi 2]. Tại sao Elven Guld lại khiêu chiến bốn lần?”
“.... Vì kết quả, thua cuộc... muốn phá giải... trò chơi tất thắng....?”
Đúng vậy.... Khác với Elechia, Elven Guld là nước lớn.
Chuẩn bị tâm lý trước, sẵn sàng thua vài lần để tiến hành [thăm dò], đối với họ chuyện đó quá đơn giản.
“Sau khi thua một lần, hẳn là Elven Guld đã suy luận ra đó là [trò chơi không thể sử dụng ma pháp]. Bởi vì nếu nói đến lý do tộc Elf thua cuộc, đây sẽ là điều bị hoài nghi đầu tiên.”
Sora giơ ngón tay lên, tiếp tục nói.
“Do ký ức bị xóa bỏ nên vẫn không hiểu nội dung trò chơi, có điều họ suy đoán trò chơi đó có thể khiến ma pháp vô hiệu nên lần thứ hai liền liên thủ với người ở bên ngoài, thi triển ma pháp từ ngoài vào, nhưng làm như vậy rồi vẫn thua. Đến lần thứ ba, hẳn là bọn họ sử dụng phương pháp nào đó tra ra nội dung trò chơi.”
Thật là, có thể sử dụng loại cheat công khai như ma pháp, đúng là khiến người ta phải ghen tỵ, Sora thầm nghĩ.
“Chuẩn bị hoàn hảo đến như vậy rồi, bọn họ tiến hành khiêu chiến lần thứ tư.... Nhưng rồi vẫn thua. Tôi nói có đúng không hả ông bác?”
“.... Ngài có sức tưởng tượng thật phong phú.”
Đó chỉ là suy đoán của Sora, Ino vẫn tiếp tục kiên trì ứng phó như vậy.
Thế nhưng, nghĩ rằng có thể hư trương thanh thế hơn được Sora... Mới chính là sai lầm lớn nhất.
Nhìn ra một thoáng dao động cực nhỏ trong biểu hiện của ông ta, Sora mỉm cười giơ lên hai ngón tay.
“Có điều ở đây lại nảy sinh hai câu hỏi, thứ nhất, tại sao Elven Guld lại thua? Tiếp theo, quan trọng hơn nữa.... Tại sao bọn họ không tiếp tục tấn công nữa?”
...... Đúng vậy, vấn đề không phải ở việc bọn họ đã từng khiêu chiến.
Mà là ở việc, tại sao lại ngừng khiêu chiến?
Trong trò chơi mà kết quả thua cuộc đã nói lên tất cả này, tin tức đó thực sự quá quan trọng để có thể bỏ qua.
“Có hai khả năng có thể xảy ra, bọn họ hiểu ra rằng đó là trò chơi về nguyên lý chắc chắn sẽ thất bại.”
Cậu gập một ngón tay xuống.
“Hoặc là.... biết đó là trò chơi gì nhưng rồi cuối cùng vẫn không hiểu tại sao lại thua.”
Sora mỉm cười, một nụ cười cực kỳ tự tin, nói tiếp.
“... Thế nhưng nếu là khả năng đầu thì chỉ cần vạch trần ra là sẽ tính như chiến thắng. Nói cách khác [điều sau] mới là đáp án chính xác.”
Jibril.... tộc Flügel đứng vị trí thứ sáu, chỉ cảm thấy một luồng hơi lạnh ngắt chạy suốt dọc sống lưng.
Tất cả thông tin, mảnh ghép mà Jibril nắm được lần lượt giải thích cho suy luận của Sora.
Đó quả thật là một năng lực suy luận phi phàm, vượt mọi ý nghĩa thông thường....
“Có điều như vậy thì đúng là rất khó tin. Biết là trò chơi gì nhưng lại không hiểu tại sao lại thua.”
Thật là kỳ lạ~~ Đúng là khó tin~~, Sora nói giọng đều đều như đang đọc văn trần thuật, tiếp đó mỉm cười.
“Chìa khóa để giải câu đó khó tin này.... Vừa rồi chính ông bác đã trao chiếc chìa khóa đó cho tôi.”
Cậu nở một nụ cười mỉa mai, nhìn chằm chằm vào mắt Ino.
Nhìn thẳng vào đôi mắt của tộc người thú tự xưng là có thể đọc được suy nghĩ của người khác, nói.
“[Câu hỏi 3]..... Tại sao lại phải nói dối là có thể đọc được suy nghĩ?”
“.... Bởi vì không thể đọc được...”
Shiro lập tức trả lời, Sora khẽ gật đầu.
“Mà nói dối cũng có nghĩa là, trong đó có chuyện gì đó nếu bị người khác biết được sẽ rất rắc rối đúng không?”
“Được rồi, đã tìm ra đáp án chưa? [Câu hỏi 4], thế nào là trò chơi về nguyên lý có thể chiến thắng được nhưng lại không thể thắng được?”
Dáng vẻ Sora giống như đang rất thoải mái.
“.... Nào, để tôi cho mọi người một gợi ý!”
Cậu như đang thưởng thức game giải đó, làm bộ làm tịch nói.
“Trò chơi tất thắng, dùng để đối đầu với các chủng tộc có tính chất hoàn toàn khác biệt, tộc Flügel, tộc Elf, Imanity, mà vẫn chắc chắn chiến thắng, chỉ có thể sử dụng khi phòng vệ, không thể không xóa bỏ ký ức, không biết đọc suy nghĩ, thuộc sở hữu của chủng tộc có kỹ thuật ưu tú, đó là trò chơi gì!?”
Shiro liếc trộm tivi ở góc phòng một cái, đáp.
“.... [Video game].... có thể, tùy ý ăn gian...”
Có vẻ cả Steph lẫn Jibril đều chẳng thể hiểu nổi đáp án đó.
Cũng đúng thôi, bởi vì tại thế giới này, khái niệm video game đại khái chỉ tồn tại ở Liên Hiệp Đông Bộ.
Chính vì như thế.... Bọn họ mới phải yêu cầu xóa bỏ ký ức để che giấu.
Chính vì như thế mới là trò chơi tất thắng.
..... Chỉ cần bên mình làm người tổ chức, tiến hành video game...
Là sẽ có thể dùng cheat bằng thích, muốn làm cái gì là làm cái đó, rủi ro bị người chơi phát hiện có cheat....
...... Là hoàn toàn không có.
“Chơi loại trò chơi này, cho dù là có ma pháp cũng hoàn toàn vô nghĩa.... Ôi chao, không hổ là cường quốc công nghệ, thật tuyệt đúng không?”
Giọng nói của Sora hoàn toàn không phải mỉa mai mà là sự tán thưởng tự tận đáy lòng.
“Các vị nói khoác rằng mình có thể đọc được suy nghĩ người khác là để tạo cho câu hỏi còn lại sau khi chiến bại.... [Tại sao lại thua?] một lý do hợp lý, không để kẻ thất bại tiếp tục truy cứu. Kỳ thực, các vị chỉ có thể nhìn thấu lời nói dối.... Không thể đọc được suy nghĩ.”
Đúng vậy.... Việc này cũng hoàn toàn tương tự như bản lĩnh đắc ý của Sora.
Sora dựa vào vẻ mặt, cử chỉ, giọng nói để nhìn thấu dối trá.
Còn bọn họ thì dựa vào năm giác quan siêu việt, lắng nghe nhịp tim đập, tiếng mạch máu chảy trong huyết quản để phán đoán.
Nguyên lý này cũng giống như việc kẻ lừa đảo siêu hạng tự xưng là nhà ngoại cảm.
“....”
..... Bị lật tẩy rồi.
Suy luận của đối phương hoàn toàn không sai một điểm nào, Ino cũng không thể nói được gì.
Nhưng ông ta không hề biểu lộ gì trên gương mặt, chỉ có nghi vấn cứ dần dần lớn lên.
Lúc ban đầu.... trước khi Sora phát hiện Ino không biết cách đọc suy nghĩ người khác.
Cũng là lúc tiến hành đối đáp lung tung xoay quanh chuyện quần lót của Izuna.
Sora “hoàn toàn không có bất kỳ phản ứng bất an” nào.
Vậy chỉ có thể nhận định rằng, ngay từ bao đầu cậu ta loại trừ rủi ro bị đọc suy nghĩ.
Nhưng khi Ino suy nghĩ như vậy, Sora giống như có thể.... đúng thế, giống như có thể đọc được suy nghĩ, lên tiếng.
“Ông cảm thấy rất khó tin đúng không ông bác? Tôi ngay từ ban đầu đã không có phản ứng hư trương thanh thế.”
Phản ứng chột dạ của mình có thật sự là được che giấu hoàn toàn không?
Khi trong đầu Ino đang bận suy nghĩ chuyện đó thì Sora giống như châm chọc, tiếp tục nói.
“Đúng vậy, chuyện các vị không biết đọc suy nghĩ.... Ngay từ ban đầu tôi đã biết rồi. Tại sao lại thế chứ?”
Được rồi, rút cuộc cũng đã tới câu hỏi cuối cùng... Sora nói.
“[Câu hỏi 5].... Tại sao quốc vương tiền nhiệm liên tiếp thua đến tám lần?”
Đáp án này, Shiro, Steph, Jibril đều biết, cho nên...
“Câu hỏi này.... Ông bác, tôi để lại cho ông đấy, hẳn là trong lòng ông đã biết rồi phải không?”
“.........!”
..... Chẳng lẽ quốc vương tiền nhiệm, ông ta?
Quốc vương tiền nhiệm là đối thủ bị cướp mất lãnh thổ trên đất liền trong cuộc đấu với Liên Hiệp Đông Bộ, là người duy nhất không bị xóa bỏ ký ức.
Thế nhưng, giao ước của bên mình với ông ta là không được phép kể với bất kỳ ai, tại sao lại...
..... Không, không phải....!
Vấn đề không phải ở chuyện đó, mà là ở....!
Giống như đã chờ sẵn Ino suy nghĩ đến chỗ này, Sora nở một nụ cười đắc ý, nói.
“Không sai, ông đã hiểu ra rồi đúng không? Thời điểm quốc vương tiền nhiệm có thể thông báo mọi việc lại cho bọn tôi, đã đủ chứng minh rằng các vị không nhìn thấu được ý đồ của quốc vương tiền nhiệm.... Không thể đọc được suy nghĩ của ông ta!”
Ý đồ đó là...
“.... Minh ước [ Suốt đời sẽ không kể cho bất kỳ ai biết] của quốc vương tiền nhiệm... Không hề bao gồm sau khi chết.”
Ino cố gắng bình tĩnh lại nhưng chỉ cảm thấy như máu trong cơ thể đang từ từ tan biến.
Nếu quả thật là như vậy....
Thì có nghĩa gã thanh niên trước mắt thật sự nắm giữ toàn bộ nội dung về trò chơi.
Nếu như hắn tiết lộ chuyện đó ra, Liên Hiệp Đông Bộ sẽ....
“Nào, giờ thì ông đã hiểu rõ mọi chuyện rồi phải không, ông bác?”
Sora cười khì khì, làm bộ làm tịch nói.
“Thật đúng là đau đầu mà. Các vị dù thế nào cũng phải xóa bỏ ký ức của tôi, nhưng nếu như ông dùng lãnh thổ trên đất liền để cược lấy quần lót của Steph, chơi trò chơi với tôi thì cũng có nghĩa là, ông thừa nhận những gì tôi nói là đúng.”
Đúng thế.... vậy thì.
Phương pháp ứng phó của Ino đã sớm được quyết định. Cùng lúc ấy....
“Coi tất cả chỉ là suy đoán của cá nhân tôi.... Cũng tức là ông chỉ có cách không đáp ứng cuộc đấu, lựa trọn [trốn tránh].”
Thế nhưng Sora đã giành nói trước cả nhịp suy nghĩ của Ino.
Giống như một thợ săn đang vui sướng khi ép dần con mồi vào tuyệt cảnh, lạnh lẽo nói.
..... [Ông nghĩ tôi sẽ để cho ông trốn thoát sao?].....
“TÔI ĐÁNH CƯỢC TẤT CẢ MỌI THỨ CỦA CHỦNG TỘC LOÀI NGƯỜI..... [QUÂN CỜ CHỦNG TỘC].”
Khoảnh khắc Sora lên tiếng.
Trước mặt cậu xuất hiện một quân cờ tỏa ra hào quang mờ ảo, giống như được làm bằng ánh sáng.
Đúng thế, đó chính là....
Tại thế giới ngay cả ngôi vị của Thần duy nhất cũng được quyết định bằng trò chơi này.
Điều kiện để khiêu chiến với Thần.... Thu thập mười sáu quân cờ, cũng tức là chinh phục được tất cả mọi chủng tộc....
[Quân cờ của Imanity].
Quân cờ của Imanity.... là [quân vua].
.... Tất cả mọi người có mặt đều chưa từng trông thấy nó.
Ngay cả Jibril đã sống hơn sáu nghìn năm cũng lần đầu tiên trông thấy [quân cờ chủng tộc].
Đó cũng là chuyện đương nhiên thôi.
Bởi vì trong suốt thời gian dài đằng đẵng từ sau khi [Mười Minh ước] được thành lập, trò chơi đánh cược bằng [quân cờ chủng tộc]....
..... Chưa từng được tiến hành một lần nào.
Bởi vì nó có nghĩa là đánh cược tất cả mọi quyền lợi của một chủng tộc.
Nếu chẳng may thua cuộc thì sẽ ngang với việc phải thần phục vĩnh viễn.
Mà như vậy cũng có nghĩa là.... diệt vong.
“.... Anh, anh có tỉnh táo... ư ư!?”
Có vẻ Steph cuối cùng cũng đã hiểu được sự nghiêm trọng của tình hình.
Cô đang sắp sửa hét lên thì lập tức bị Jibril bịt miệng, đè chặt xuống đất.
..... Vậy là đã phát triển thành cuộc đấu tranh đoạt một quân cờ chủng tộc cùng lãnh thổ trên đất liền cực kỳ rộng lớn rồi.
“Như thế cho dù ông có trốn tránh thì cũng tương đương với thông báo cho toàn thế giới rằng, tôi đã nói đúng?”
Và cậu mỉm cười, không chút sợ hãi, nhìn thẳng vào mắt Ino, đôi mắt nghe nói là có thể đọc được suy nghĩ người khác của tộc người thú....
“Nào, tôi lại chiếu tướng... mà không, lần này là [Checkmate] rồi.”
Sora ngạo mạn nói.
“.... Ông có đọc được đến nước này không hả? Ông bác.”
Nhìn Sora đang cười hì hì, Ino thầm đổ mồ hôi lạnh.
.... Chuyện gì đang xảy ra thế này?
Chủng tộc thấp kém nhất, chỉ còn lại một thành phố cuối cùng, thậm chí đã đánh cược cả [quân cờ chủng tộc], sắp sửa mất hết tất cả.
Phát động khiêu chiến với Liên Hiệp Đông Bộ nắm giữ trò chơi tất thắng, hơn nữa còn nắm được quyền chủ động.
Dùng suy luận hoàn toàn logic ép ông ta vào ngõ cụt, tình huống này.... rút cuộc là thế nào vậy?
Thế nhưng.... Ino
Miễn cưỡng khôi phục bình tĩnh.... không, phải nói là làm ra vẻ như đang bình tĩnh, trả lời.
“Tôi chỉ có thể nói khả năng tưởng tượng của ngài thật là phi thường. Có điều, Sora-dono, ngài có quên mất chuyện gì đó không?”
Cho dù trong lòng nóng như lửa đốt, Ino vẫn nhờ cậy vào sự thực duy nhất không thể lay động, tiến lên ứng chiến.
“Nếu như sự tưởng tượng của ngài là chính xác, vậy không phải có nghĩa là.... [Elven Guld trong tình huống như thế, vẫn phải chịu thất bại] hay sao?”
.... Đúng là Liên Hiệp Đông Bộ bị ép vào tình thế bắt buộc phải tiếp nhận khiêu chiến.
Thế nhưng, nếu thật sự đúng như suy luận của Sora.
Liên Hiệp Đông Bộ cũng chỉ cần dùng trò chơi có thể xài cheat tùy ý đó để ứng chiến mà thôi.
Lần này cũng sẽ chỉ giống như trong quá khứ, ghi thêm một chiến tích tất thắng nữa mà thôi... thế nhưng.
Sora thoáng cười khổ, đáp lời.
“Ông bác, tôi liên lạc với ông lúc tại thư viện như thế nào... Nếu ông thật sự có thể đọc được suy nghĩ người khác thì không nên giả bộ đã hiểu rõ tất cả mà đáng ra phải thành thực cảm thấy ngạc nhiên mới đúng.”
Sora nhìn chằm chằm vào mắt Ino, giống như muốn tìm ra sơ hở của ông ta.
Cậu cười gian xảo, lật quân bài tẩy đã giữ kỹ từ rất lâu.
“Bởi vì bọn tôi.... Không phải là người của thế giới này nhé.”
.... Tại [thế giới trong quá khứ].
Bọn họ chưa thừng thất bại một lần nào trong hơn 280 trò chơi, thậm chí được tôn sùng thành game thủ Truyền Thuyết Đô Thị.
Trong vô số lời đồn liên quan đến họ, có một đoạn miêu tả.... Ino không tìm ra được.
..... Cho dù sử dụng mod hỗ trợ hay cheat code cũng không thắng được họ....
“.....”
Ino theo phản xạ muốn kết luận là cậu ta đang nói dối.
Nhưng tất cả mọi động tác, âm thanh của Sora đều không thể hiện phản ứng đang nói dối.
Nếu như lời cậu ta nói là [dối trá] thì có nghĩa là gã thanh niên này có thể nói dối mà không biểu lộ bất kỳ một phản ứng nào.
Nếu như lời cậu ta nói là [sự thật] thì đúng như cậu ta đã nói, sự thực mình không thể đọc được suy nghĩ đã bại lộ.
“.... !”
Dù là thế nào đi chẳng nữa thì.... Ino cũng đều không thể hồi đáp.
Nụ cười của Sora giống như đang nói: Đúng, phải vậy mới đúng chứ.
“Khi tôi tới đây, ông nghĩ tôi cũng giống như quốc vương tiền nhiệm, tự dâng mỡ đến miệng mèo phải không?”
Thế nhưng....
“.... Xin lỗi nhé, lần này đến lượt các vị bị xơi rồi.... Werebeast.”
Từ tiếng tim đập của vua chủng tộc loài người khi nói câu đó, ngoài [tin tưởng] ra, Ino không cảm nhận được bất kỳ một phản ứng nào khác, ông chỉ có thể hít một hơi lạnh.
“Được rồi.”
.... Sora đứng dậy, những người khác cũng vội vàng đứng lên theo.
“Chuyện là như vậy nhé~ Nhưng tôi thấy việc đánh cược toàn bộ lãnh thổ trên đất liền cũng không phải là vấn đề ông có thể một mình quyết định được. Hẳn là ông sẽ phải xác nhận với bản quốc hoặc làm gì đó, những chuyện như ngày giờ địa điểm cứ thông báo cho tôi sau cũng được.”
À, đúng rồi đúng rồi... Sora lại bồi thêm một câu.
“Chắc không cần tôi nói ông cũng biết, trò chơi đánh cược [quân cờ chủng tộc] tất cả mọi thành viên Imanity đều có quyền dự xem, vì thế các vị cần phải chuẩn bị đầy đủ địa điểm và thiết bị nhé. Ngoài ra bên tôi muốn có bốn người tham gia thi đấu, các vị không có quyền từ chối, vậy trông cậy cả vào các vị đó ♪”
Sora ung dung nói, đoạn vẫy tay với Izuna vẫn đang ngồi trên ghế salon phía đối diện.
“Tạm biệt, Izuna-tan, lần tới chúng ta sẽ chơi game nhé~~?”
“.... Không hiểu rõ lắm, desu. Nhưng mà...”
Nhưng cô bé đã không còn vẻ thân thiện như vừa nãy nữa.
“Sora và Shiro.... tới để chiến đấu... với Izuna phải không, desu?”
Trong mắt cô bé ẩn chứa ánh mắt của người gánh vách trách nhiệm, đang đánh giá [kẻ địch].
Ánh mắt của dã thú có trách nhiệm phải bảo vệ một thứ gì đó.... đang trong trạng thái chuẩn bị chiến đấu.
“Chiến đấu? Không có chuyện đó. Chỉ là trò chơi thôi mà.”
Nghe Sora nói thế, vẫn tiếp tục nhìn cậu với ánh mắt sắc bén.
“Vậy thì, các người là kẻ địch rồi, desu.”
Ánh mắt bộc lộ [địch ý] rõ ràng, thiếu nữ bé nhỏ tộc Werebeast giống như gầm lên.
“..... Sẽ không thua đâu, desu.”
Nhưng ngược lại, Sora nhìn cô bé với ánh mắt giống như là [thân thiết], đáp.
“Xin lỗi nhé, nhưng mà Izuna sẽ thua, đó là điều chắc chắn. 『 』 không bao giờ thất bại.
“.... Bye bye.... Izuna-tan, hẹn gặp, lại....”
Hai anh em cứ ung dung như vậy, vẫy tay rời đi.
Jibril cũng kéo Steph đang bị bịt miệng, không ngừng giãy dụa lên, đuổi theo sau hai người.
Nhìn bóng bốn người đi ra khỏi đại sảnh.
Hoàn toàn không chút do dự ấn nút thang máy, cửa thang từ từ đóng lại
Hatsuse Ino và Hatsuse Izuna chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn....
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK