• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Part 1
[Còn lại.... Ba nước.]

…. Không có ý thức, không có ký ức, cũng không có cả năm giác quan.

Thậm chí không nghĩ tới việc phải hỏi xem nơi đây là đâu, bản thân mình là ai.

Trong trạng thái không hề có chút cảm giác thực tế, ngay chính định nghĩa [bản thân] cũng mơ hồ mờ mịt này, còn có gì để mà hỏi nữa sao?

Không thể mở miệng được, không có tiền đề để hỏi, ngay cả việc mình nên hỏi cái gì cũng không biết.

Một điểm ý thức bé nhỏ gần như không tồn tại.
Nhưng chính điểm ý thức không có chút căn cứ nào ấy, vừa yếu ớt lại vừa kiên định tin tưởng, [cứ thế này là được].

Chỉ cần chờ đợi như thế này là sẽ có thể chiến thắng.
Niềm tin ấy giúp cho một chút ý thức nhỏ bé miễn cưỡng duy trì tỉnh táo.

... Chiến thắng? Chiến thắng là gì?

.... Không biết. Tất cả mọi thứ đều... không biết.

Part 2

“... Tình hình, thế nào rồi?”

Trước cửa phòng ngủ quốc vương, Steph hỏi Jibril.

Thế nhưng Jibril một lần nữa lắc đầu thở dài.

“.... Không có tiến triển gì. Master từ chối không cho tôi vào trong, cũng hoàn toàn không chịu nghe tôi nói gì.”

“Vẫn tiếp tục, chỉ gọi cái tên [Sora] thôi à?”

“Đúng vậy.... Bên cậu thì sao rồi?”

“Tôi đi hỏi tất cả mọi người trong lâu đài, tất cả đều trả lời giống nhau....”

“Không biết người tên Sora đó là ai, vua của Elechia chỉ có một mình Master.... Là như thế phải không?”

“Đúng vậy.... Chuyện này là thế nào đây không biết?”

“Tôi cũng đang muốn hỏi đây.”
Jibril lại thở dài.

“Theo suy luận hợp lý thì ký ức của Master đã bị thay đổi.”

“Vậy không phải là...”

“Ừm, lần này Master.... đã thua mất rồi.”

..... Chuyện này có điều gì đó rất kỳ lạ.

Shiro đột nhiên trở nên hoảng loạn, sợ hãi, chỉ kêu gọi một người bí ẩn tên là [Sora].

Mặc dù bản thân tình huống đã cực kỳ khó hiểu rồi, nhưng còn có một cảm giác kỳ dị vượt lên cả tình huống khiến cho hai người cảm thấy rất không tự nhiên.

.... Có lẽ là nghe thấy tiếng họ trao đổi.

Chỉ thấy một cái hộp mỏng được đẩy ra từ dưới khe cửa.

“....? Đây là, cái gì...”

“Là máy tính bảng của Master."

Jibril nhặt chiếc máy tính bảng từ dưới đất lên, cùng nhìn màn hình với Jibril.

“.... Ủa, trên đó viết cái gì vậy?”

“Đó là ngôn ngữ tại thế giới cũ của Master... Hai chữ này là [câu hỏi].”

Chợt nghe póc một tiếng, màn hình hiển thị có tin nhắn mới.

“Hóa ra là vậy. Người muốn [mở phòng chat] tương tự như trao đổi bằng bút đàm phải không?”

Chủ nhân đưa tới một lượng tri thức khổng lồ từ thế giới khác.

Cho dù là Jibril cũng chưa thể hoàn toàn nắm giữ hết, nhưng cô có thể hiểu được ý của Shiro.

“Lần này thì viết gì vậy?”

Cúi đầu xuống nhìn, vẫn là văn tự hoàn toàn không hiểu nổi, Steph chỉ có thể hỏi tiếp.

“Viết là.... <1: Tên người đã thi đấu với Jibril>?”

“....Không phải là, Shiro sao?”

“Đúng thế, cái này.... Trả lời thế nào đây....”

Jibril không hề biết phương pháp thao tác trên máy tính bảng, nhưng lại lập tức vang lên một tiếc póc.

“Thì ra là thế, chỉ cần trả lời bằng miệng là được phải không ạ.... <2: Người yêu cầu Steph phải lòng mình là ai?>”

“Đã, đã nói là Shiro rồi mà.”

Tin nhắn tiếp theo nhanh chóng truyền tới.

“Trên này viết.... <3: Trẻ con mười một tuổi, cùng giới tính, yêu cầu chị phải lòng mình sao?>”

“A, à à... Thế, thế nên chị mới gọi em là biến thái, ma quỷ, không phải vậy sao...”

Steph khóe miệng giật giật, trả lời, tin nhắn tiếp theo cũng truyền ngay đến.

“.... <4: Thuật lại chi tiết chị đã thua như thế nào?>”

Cân nhắc tới tình trạng của Shiro hiện tại, Steph biết câu trả lời lần này không thể qua loa được nữa.

Cố gắng hồi tưởng lại tình hình lúc đó, cô đặt tay lên trán, khổ sở suy nghĩ.

“Xem nào, chúng ta chơi Janken, em dùng lời lẽ khích chị, lợi dụng tâm lý chiến, mục đích là muốn hai bên đấu hòa. Nhưng điểm quan trọng là [Nội dung yêu cầu], chị bị ép phải chấp nhận một yêu cầu không rõ điều kiện cụ thể khi đấu hòa, chị nói thế là lừa đảo nhưng em mặc kệ, yêu cầu chị [phải lòng tôi].”

Steph kể lại xong xuôi, tin nhắn tiếp theo cũng lập tức truyền tới.

“.... <5: Tại sao không yêu cầu trở thành vật sở hữu mà lại là [phải lòng tôi]?>”

“Vì, vì để chị hiến dâng tất cả, sau khi phát hiện ra sai lầm này, Shiro còn tiếc nuối mãi.”

Lần này gián đoạn mất một lúc, tin nhắn tiếp theo mới chuyển đến.

“.... <6: Người lật tẩy nội dung trò chơi của Liên Hiệp Đông Bộ là ai?>”

Nhưng với câu hỏi này, đáp án của Steph và Jibril cùng thống nhất, hai người lần lượt nói.

“Là Shiro và di vật của ông nội.”

“Trong ký ức của em cũng như vậy.”

..... Lần này mạch tin nhắn bỗng chững lại.

Steph và Jibril đứng trước phòng ngủ quốc vương, không thể làm gì khác ngoài yên lặng chờ đợi.

Có lẽ là sau khoảng vài phút, nhưng tin nhắn chuyển tới lần này không phải câu hỏi, mà là khẳng định.

Hay đúng hơn là [cầu khẩn], vì không thể thấy một chút tự tin nào trong đó.



Đọc tin nhắn này, Jibril nói.

“.... Xin cho phép em được nói, Master. Tất cả mọi quyền lợi ký ức thuộc về bản thân người sở hữu. Cho dù người tên là [Sora] đó chơi trò chơi rồi thua thì cũng sẽ chỉ mất ký ức của bản thân mình, không thể nào xóa bỏ ký ức của người khác được.”

Nhưng tin nhắn phản bác lập tức truyền tới.



“.... Nếu như vậy, vấn đề sẽ trở thành tại sao chỉ có một mình Master không bị mất ký ức?”

..... Tin nhắn một lần nữa bị ngắt.

Ở phía sau cửa, Shiro cầm điện thoại di động, gục đầu lên đầu gối, không thể nói được điều gì.

....... Cô bé đã sớm biết điều đó rồi.

Anh trai sẽ tham gia trò chơi trong tình huống không có mình ở bên cạnh sao?

Thậm chí còn là trò chơi có khả năng dẫn tới hoàn cảnh nghiêm trọng như hiện tại, hơn thế nữa còn thua mất....

“Sao, à, vâng, làm phiền cô rồi... Không, không có chuyện gì cả.”

Tiếng Steph từ bên ngoài cửa loáng thoáng truyền vào.

“.... Shiro, mặc dù rất khó nói, nhưng mà người được phái đi thăm dò tin tức đã trở về. Theo thông báo, do [Shiro tự tiện đánh cược quân cờ chủng tộc của Imanity], quần chúng vẫn đang biểu tình phản đối, tuy không thể điều tra được người ở bên ngoài nhưng mà đối tượng bị mắng chửi trong lời người tham gia biểu tình... không hề có cái tên [Sora].”

Nghe thấy báo cáo như vậy, Shiro cảm thấy khung cảnh trước mắt lại bắt đầu chuyển dần thành bóng tối.

Cô bé nghiến chặt răng, miễn cưỡng không để mất ý thức, tiếp đó bắt đầu suy nghĩ.

Hẳn phải có mới đúng.

Ký ức của mọi người nhất định phải có điểm nào đó xung đột....

.... Bởi vì nếu không như vậy, thì có nghĩa là tất cả ký ức của mình đều là giả dối.

(..... Không thể, nào.... Không thể, như vậy...)

Shiro lắc đầu quầy quậy, giống như đang cố thuyết phục chính mình.

So với thua trong trò chơi, bị truyền vào ký ức giả mạo.... Như thế này, như thế này, còn tốt hơn nhiều.

Thế nhưng, [ai ở thế giới này], lại có thể sửa đổi được cả ký ức của mình về thế giới cũ?

Hẳn là không thể, chuyện như vậy đáng ra là không thể làm được.

Mặc dù cô bé rất muốn dùng lý do đó để thuyết phục chính mình, nhưng Shiro cũng hiểu rõ... Điều này hoàn toàn có thể bị phản bác.

Tại thế giới này có cả [Minh ước] lẫn [ma pháp]. Không cần phải sửa đổi ký ức cụ thể, ví dụ như, [chia cắt tất cả ký ức thành hai phần], hẳn là sẽ làm được.

.... Không, nói một cách nghiêm khắc ra.
Trong tình huống không có bất kỳ chứng cứ nào chứng tỏ sự tồn tại của anh trai này...

Có ai có thể đảm bảo [tâm trí của Shiro là bình thường]?

Sự tồn tại của người gọi là [Sora] đó vô cùng tiện lợi cho mình, khả năng này.... Khả năng mà Shiro không thể chấp nhận nhất này bắt đầu nổi lên với sức thuyết phục mạnh mẽ.

Khả năng đó có nghĩa là...

Sora, chỉ là một nhân vật hư cấu do Shiro tự tưởng tượng ra để an ủi chính mình.

(.... Không thể, nào.... Không thể, chấp nhận.... Không thể, chấp nhận được!)

Sao có thể chấp nhận được, một khi chấp nhận chuyện đó, tất cả mọi thứ của mình... Ngay từ lúc bắt đầu....

Máy tính bảng hoàn toàn không có phản ứng gì nữa.

Cách một cánh cửa, cảm nhận được sự u ám của Shiro, Steph và Jibril đưa mắt nhìn nhau.

“Chuyện, chuyện này rút cuộc là sao? Bây giờ phải làm thế nào?”

“..... Chúng ta hãy sắp xếp lại mọi việc, thử suy luận xem sao.”

Jibril chậm rãi nói, tự làm mình bình tĩnh lại.

“Trận đấu đánh cược quân cờ chủng tộc.... Tất cả mọi quyền lợi của Imaity, với Liên Hiệp Đông Bộ đã ở ngay trước mắt. Trong thời điểm này, nếu như Master mất khả năng hành động, người sẽ được lợi nhiều nhất là ai?”

“Chuyện đó ngay cả tôi cũng biết.... Thủ phạm là Liên Hiệp Đông Bộ sao!?”

.... Quả thật, Liên Hiệp Đông Bộ đã bị lật tẩy nội dung trò chơi, để khiến Shiro không thể đảo ngược tình thế nữa, trước khi trận chiến chính thức diễn ra, họ bí mật khiêu chiến cô bé, xóa bỏ đi ký ức....
Theo lý mà nói, việc bọn họ làm như vậy là chuyện rất tự nhiên.

Nhưng Jibril nhìn lại những tin nhắn đã nhận.

.... <6: Người lật tẩy nội dung trò chơi của Liên Hiệp Đông Bộ là ai?>

“.... Nếu như thủ phạm là Liên Hiệp Đông Bộ thì mục tiêu bọn chúng muốn xóa bỏ nhất phải là ký ức liên quan đến việc lật tẩy nội dung trò chơi mới đúng.”

Liên Hiệp Đông Bộ nhờ vào yêu cầu xóa bỏ ký ức liên quan đến trò chơi đã che dấu nội dung trò chơi trong một thời gian dài.

Do bí mật đó đã bị bóc trần, Liên Hiệp Đông Bộ mới bị ép không thể không đáp ứng ván cược, càng huống hồ....

“Master không có lý do gì để tiếp nhận một cuộc đấu như thế.”

[Mười Minh ước].... Bên tiếp nhận khiêu chiến có quyền quyết định nội dung trò chơi.

Điều đó đương nhiên cũng bao gồm cả [có tiếp nhận cuộc đấu hay không].

Nếu là Liên Hiệp Đông Bộ chủ động khiêu chiến thì thực sự không nghĩ ra được có nguyên nhân gì để chấp nhận...

“.... Không được.... Thông tin mà chúng ta đang có hoàn toàn không đủ để giải thích tình huống này.”

Jibril thở dài lắc đầu, vẻ khổ sở lộ rõ trên mặt.

Trong phòng mơ hồ vang lên tiếng nức nở như đang rỉ máu.

Thấy chủ nhân không ngừng kêu gọi anh trai, người tên là [Sora], Jibril bắt buộc phải hành động.

.... Hoài nghi chủ nhân, là điều hoàn toàn không được chấp nhận.

Nếu như chủ nhân nói, quạ có màu trắng thì trách nhiệm của mình là đi khắp ba ngàn thế giới nhuộm trắng tất cả quạ.

Vì thế, nếu như chủ nhân nói [Sora] có tồn tại, vậy thì anh ta chắc chắn tồn tại.

Thế nhưng âm thanh từ bên kia cửa truyền tới....

“.... Chẳng, chẳng lẽ không thể nghĩ ra được cách nào sao? Cứ tiếp tục thế này Shiro sẽ không chịu đựng được nữa đâu!”

Đủ khiến Steph đập tay lên cửa, kêu lên hoảng hốt.

..... Là thành viên tộc Flügel đứng hàng thứ sáu trong [Mười sáu chủng tộc], chủng tộc chiến đấu có lượng tinh linh... Ma lực khổng lồ.

Do bản thân chính là [ma pháp đã hoàn thiện] của thần linh nên cô không thể sử dụng những ma pháp quá phức tạp.

Càng huống hồ cô cũng không có tình cảm phức tạp đủ để lý giải hoàn toàn những biến đổi tâm lý tinh tế của Imanity.

“..... Có vẻ, đúng là, như vậy rồi.”

.... Cho dù không sử dụng ma pháp cũng có thể thấy rõ rằng, tinh thần chủ nhân đã đến bờ vực tan vỡ.

Hoài nghi chủ nhân là điều cấm kỵ tuyệt đối, là tội đáng muôn chết. Nhưng mà...

“... Master, chúng ta chơi một trò chơi đi.”

“.... Hả?”

Nghe Jibril nói vậy, Steph... Cùng Shiro phía sau cửa cùng có phản ứng.

“Chơi trò chơi [Thề nguyền trước Minh ước] với em.... Mặc dù yêu cầu này rất là vô lễ, nhưng mà có thể xin người chịu thua em không?”

.... Tiếng nức nở vẫn không dừng lại.

Nhưng có thể cảm nhận được Shiro đang suy nghĩ về ý đồ của Jibril... Cô nói tiếp.

“.... Em sẽ yêu cầu [phong ấn tất cả ký ức liên quan đến Sora].”

Nghe Jibril nói, Steph kinh ngạc đến trợn tròn cả mắt.

Jibril cũng hiểu ánh mắt của cô đại biểu cho điều gì.

Có lẽ Steph cũng giống như Jibril, đều nhận thấy có một cảm giác gì đó không hài hòa.

Cảm giác không hài hòa mơ hồ mờ mịt đó nói với cô, không nên phản bác nhận định của Shiro.... Thế nhưng.

“Cứ tiếp tục thế này, Master sẽ... sụp đổ mất.”

Chỉ riêng việc này, cho dù là tội đáng muôn chết cũng nhất định phải ngăn cản.

Đáng ra cô phải tra rõ lại nội dung minh ước, lựa chọn hành động để vô hiệu hóa tác dụng.

Nhưng nếu làm chuyện tốn kém thời gian như vậy, không cần nói cũng có thể thấy, trước khi hoàn thành Shiro đã sụp đổ rồi.

Tạm thời phong ấn ký ức, để tâm trí chủ nhân bình tĩnh lại, sau đó tìm kiếm thủ phạm, nhất định....

(Nhất định phải chặt đầu, băm xác kẻ đó thành vạn mảnh.)

Nụ cười hồn nhiên lúc bình thường giờ đã biến mất không còn tăm tích, [sát ý] Jibril phát ra giống như những mũi gai nhọn thực chất, khiến cho Steph sợ đến hai chân như muốn nhũn ra, nhưng cô vẫn cố gắng khuyên nhủ Jibril.

“Ji, Jibril, bình, bình tĩnh lại một chút....”

Thế nhưng khí tức Jibril tỏa ra không cho phép cô nói tiếp.

..... [Mười Minh ước] đã cấm chỉ vũ lực... Vậy thì sao chứ?

Chỉ cần tìm ra thủ phạm, đánh bại đối phương bằng trò chơi, giành lấy [quyền giết chóc] rồi tự tay giết chết kẻ đó là được.

Sau đó, không cần biết xử phạt tội hoài nghi chủ nhân như thế nào, cô cũng vui vẻ tiếp nhận.

Ping, một âm thanh nhẹ nhàng vang lên. Một phần mềm trong máy tính bảng trên tay Jibril đã được khởi động.

Đó là chương trình được khởi động từ xa bằng điện thoại kết nối đồng bộ.... Phần mềm shogi.

Đối với Shiro, đó là trò chơi giữa hai người có [Thông tin xác định hữu hạn hoàn hảo với tổng lợi ích bằng không] mà cô bé tuyệt đối không thể thua.

Cho nên.... Chỉ cần cô bé muốn thua là sẽ có thể thực sự thua được.

Một giọng nói nhỏ bé như tiếng muỗi kêu, xen lẫn với tiếng nấc nghẹn nức nở truyền tới tai Jibril.

“.... [Ac... ci... en... te].”

Jibril cung kính cúi thấp đầu, tiếp đó nói.

“Xin đa tạ, Master.... [Acciente].”

F**k u, Madhouse. Rushing and misplaced exaggeration have never ever been appropriate adaption methods and will never be.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK