Thấy Phương Vũ không nói lời nào, Đường Minh Đức cho Đường Tứ đứng ở sau lưng Phương Vũ một ánh mắt.
Đường Tứ lập tức bước tới.
“Chú Tứ! Đừng mà!” Đường Tiểu Nhu thấy Đường Tứ muốn ra tay với Phương Vũ, sắc mặt đột ngột thay đổi.
Đường Tứ là võ giả tiên thiên cấp tám! Anh ta vừa ra tay Phương Vũ chắc chắn bị thương nặng!
“Tên nhóc, cho cậu một cơ hội cuối cùng, cậu nói thật đi, ai phái cậu đến đây, mục đích là gì?” Đường Minh Đức cau mày hỏi.
Là một gia đình giàu có hàng đầu, thực ra nhà họ Đường có quá nhiều kẻ thù, bất kể là ở ngoài ánh sáng hay là ở trong bóng tối.
Đối với Đường Minh Đức mà nói, những kẻ thù này, có thể bắt được một người là một người, thà giết nầm chứ không tha nhầm.
“Tôi nói thật, các người lại không tin, tôi biết làm thế nào?” Phương Vũ buông tay nói.
Dáng vẻ không chút sợ hãi này của Phương Vũ, hoàn toàn khiến Đường Minh Đức tức giận.
“Xem ra là cậu chưa thấy quan tài chưa đổ lệ rồi.” Giọng nói của Đường Minh Đức hoàn toàn lạnh đi.
Đường Tứ vươn tay túm Phương Vũ.
“Dừng tay! Khụ khụ …”
Ngay lúc ngàn cân treo sợi tóc, trên lầu truyền tới một giọng nói già nua, kèm theo tiếng ho khan.
“Ông nội!” Đường Tiểu Nhu nhìn thấy ông cụ Đường được người giúp việc đẩy xe lăn xuất hiện ở cậu thang tầng hai, kích động kêu lên.
“Tôi bằng lòng để tiểu huynh đệ Phương Vũ chữa trị cho tôi.” Ông cụ Đường nhìn Đường Minh Đức, nói.
Đường Minh Đức bèn biến sắc, vội vàng nói: “Bố, chuyện như chữa bệnh này sao có thể làm bừa chứ? Không nói đến thằng nhóc này có ý đồ khác hay không, chỉ riêng tuổi tác của cậu ta thì không thể là một bác sĩ được!”
“Ngài Đường nói không sai, ông Đường, mặc dù ông đã ung thư phổi thời kỳ cuối, nhưng tuyệt không thể qua loa tin tưởng một vài kẻ vớ vẩn, ông làm như vậy tương đương với việc từ bỏ hy vọng sống sót… Chỉ cần ông tuân theo kế hoạch hóa trị mà tôi đã lập ra cho ông, thư giãn toàn bộ cơ thể, tuổi thọ của ông có thể được kéo dài…” Đứng ở bên cạnh ông cụ Đường là chuyên gia ung thư phổi Đường Minh Đức mời tới từ thủ đô, Trần Cảnh Tân.
“Bố, bác sĩ Trần là một người có chuyên môn, lời khuyên của anh ta dù sao cũng phải nghe một chút chứ?” Đường Minh Đức nói.
Ông cụ Đường lắc đầu một cái, nói: “Anh ta chuyên nghiệp đến đâu cũng chỉ có thể làm cho tôi sống thêm không tới ba tháng thôi. Tôi tận mắt chứng kiến năng lực của tiểu huynh đệ Phương Vũ, tôi sẵn sàng tin tưởng cậu ta, các người đừng ngăn cản nữa.”
Đường Minh Đức còn muốn nói chuyện, nhưng nhìn thấy ánh mắt kiên quyết của ông cụ Đường, ông ta bèn nuốt vào bụng.
Tình trạng cơ thể của ông cụ Đường đã rất kém, không thể khiến ông tức giận thêm nữa.
“Bố, con đồng ý để Phương Vũ khám cho bố, nhưng chúng con và bác sĩ Trần nhất định phải có mặt.” Đường Minh Đức nói.
Đây là giới hạn cuối cùng của ông ta.
“Phương Vũ tiểu huynh đệ, như vậy… cậu đồng ý không?” Ông cụ Đường nhìn về phía Phương Vũ, hỏi.
“Không thành vấn đề, muốn làm thế nào thì mau làm đi.” Phương Vũ duỗi người, ngáp nói.
Tư thế lười biếng của anh khiến đám người Đường Minh Đức cảm thấy vô cùng không vui.
Ngay cả Đường Tiểu Nhu, trong lòng cũng sinh ra nghi ngờ.
Nhìn rất không đáng tin cậy.
Mấy phút sau, Phương Vũ lên tầng hai, thư phòng của ông cụ Đường.
Phương Vũ cầm một cái băng, ngồi trước mặt ông cụ Đường lão.
Đường Minh Đức và những người khác đang đứng sang một bên, cách đó chưa đầy năm mét.
Hơn nữa, ngoài Đường Tứ, Đường Minh Đức còn gọi hai tên vệ sĩ đi lên, để đề phòng Phương Vũ bất ngờ gây rối.
Phương Vũ nắm lấy cổ tay phải của ông cụ Đường, bắt mạch cho ông.
Thấy cảnh tượng này, Trần Cảnh Tân ở bê cạnh tỏ ra khinh miệt.
Ông cụ Đường mắc ung thư phổi, bắt mạch có tác dụng gì?
Đáng tiếc, những gì Trần Cảnh Tân nhìn thấy chỉ là vẻ bề ngoài.
Trên thực tế, trong quá trình bắt mạch, Phương Vũ đã truyền chân khí vào trong mạch của ông cụ Đường, cũng để chân khí lưu chuyển một vòng trong cơ thể ông cụ Đường, từ đó thăm dò tình trạng cơ thể của ông cụ Đường.
Theo lý thuyết, chân khí phóng ra ngoài, chỉ có cảnh giới Trúc cơ kỳ trở lên mới có thể làm được.
Nhưng khi Phương Vũ ở Luyện khí kỳ tầng một trăm đã có thể phóng chân khí ra ngoài được rồi.
Một phút sau, Phương Vũ thu tay lại.
“Tình huống không quá tốt.”
Nghe thấy câu này, Trần Cảnh Tân ở bên cạnh lại càng khinh thường.
Ông ta vẫn xem thường đông y, cảm thấy đông y là khoa học giả, là một đám đạo sĩ già đang giả thần giả quỷ.
Mà tất cả những gì Phương Vũ làm bây giờ, đúng lúc khẳng định quan điểm của ông ta.
Bắt mạch một cái, sau đó mặt đầy nghiêm trọng nói tình huống không quá tốt, là một người bình thường cũng có thể diễn được!
“Khụ khụ, cho tôi nói hai câu… cậu nhóc, xin hỏi cậu nhìn ra cái gì? Tình huống rốt cuộc có chỗ nào không ổn? Cậu có thể nói kỹ hơn một chút hay không? Cũng để tôi học tập đông y các cậu một chút.” Trần Cảnh Tân nói chuyện mang gai, trong mắt tràn đầy khinh miệt.
Đường Tiểu Nhu căng thẳng nhìn Phương Vũ, rất sợ Phương Vũ không thể nói ra được.
“Tế bào ung thư đã lan truyền tới toàn thân, nhất là ở gần cột sống, nguyên nhân khiến ông cụ Đường không đi lại được là do cột sống của ông bị tế bào ung thư bào mòn, hơn nữa ông cụ Đường hẳn là kèm theo cao huyết áp và nhồi máu não nhẹ… “
Phương Vũ giống như đã xem qua báo cáo kiểm tra của ông cụ Đường vậy, nói ra hết tất cả chứng bệnh trên người ông cụ Đường.
Ban đầu mặt Trần Cảnh Tân còn đầy châm chọc nhưng nghe xong, sắc mặt ông ta từ từ thay đổi trở nên kinh ngạc, cho đến cuối cùng mở to hai mắt, trong mắt hiện lên vẻ không tin nổi.
Các chứng bệnh mà Phương Vũ nói, tất cả đều chính xác! Bao gồm một vài chứng bệnh mới xuất hiện hai ngày gần đây!
Đường Tiểu Nhu nghe không hiểu lắm, nhìn về phía Đường Minh Đức, lại thấy Đường Minh Đức cũng đang sững sờ.
“Điều này sao có thể? Có phải là có người để lộ báo cáo kiểm tra của ông cụ ra ngoài hay không?” Lương Dung lớn tiếng nói.
Đường Minh Đức định thần lại, nhìn Phương Vũ, trong mắt trừ khiếp sợ ra, càng nhiều hơn chính là kích động.
Tình huống Lương Dung nói, hoàn toàn không thể xảy ra.
Bản báo cáo kiểm tra hoàn chỉnh của ông cụ Đường, tất cả do Đường Minh Đức tự tay cất trong két sắt, trừ bác sĩ đang chăm sóc ra, những người khác cơ bản không thể chạm vào.
Huống chi, Phương Vũ còn nói ra một số triệu chứng mà ông cụ Đường chỉ mới xuất hiện gần đây.
Người trẻ tuổi này, là thật sự có năng lực!
“Loại bệnh này của ông, muốn chữa khỏi là không thể nào.” Lúc này, Phương Vũ lại mở miệng nói.
Hy vọng vừa dấy lên trong mắt Đường Minh Đức lập tức bị dập tắt.
Đường Tiểu Nhu mắt đỏ hoe.
“Tôi đã nói tên nhóc này không có năng lực, có thể nhìn ra bệnh, lại không thể chữa, vậy cậu có tác dụng gì?” Lương Dung ở một bên châm chọc nói.
“Vậy thì… tôi còn có thể sống bao lâu?” Ông cụ Đường khó khăn hỏi.
“Tôi sẽ châm cứu cho ông một lần trước, sau đó tôi sẽ cho ông một đơn thuốc, nếu như ông có thể mua được tất cả dược liệu trong đơn thuốc, sau đó mỗi ngày uống một lần… Ước chừng ông có thể sống thêm mười năm nữa.” Phương Vũ nói.
Mười năm!?
Ông cụ Đường sửng sốt một chút, sau đó chính là mừng như điên!
Sau khi bị nhiều bác sĩ chẩn đoán chỉ còn chưa đầy ba tháng, ông còn có thể sống thêm mười năm nữa!?
“Phương, Phương Vũ… cậu nói là sự thật sao? Không phải cậu đang nói đùa chứ?” Đường Tiểu Nhu rơm rớm nước mắt, hỏi.
“Điều kiện bắt buộc là các người có thể mua đủ tất cả dược liệu trong đơn thuốc đó, bên trong có mấy loại dược liệu bây giờ hẳn rất hiếm có.” Phương Vũ nói.
“Việc này chắc chắn không thành vấn đề! Hiếm hoi đến đâu chúng tôi cũng sẽ mua được! Phương Vũ… ngài, mời ngài mau châm cứu cho bố tôi.” Đường Minh Đức kích động nói.
Một giờ sau, Phương Vũ đi ra tử thư phòng ông cụ Đường.
Trong quá trình hâm cứu, ông cụ Đường nôn ra một ngụm máu, khiến đám người Đường Minh Đức giật mình.
Nhưng một ngụm máu này là một ngụm máu đã tích tụ độc tố trong cơ thể, sau khi nôn ra ngoài, cả người ông cụ Đường cũng nhẹ nhõm đi rất nhiều, sắc mặt cũng có trở nên hồng hào hơn.
Trần Cảnh Tân dùng thiết bị chuyên nghiệp đo lường cho ông cụ Đường, phát hiện các chỉ số nguy hiểm của cơ thể ông cụ Đường cũng đã giảm đi rất nhiều.
Đến lúc này, đám người Đường Minh Đức hoàn toàn tin Phương Vũ. Phải biết rằng ông cụ Đường đã uống vô số thuốc, cũng không có hiệu quả tốt như lần châm cứu này của Phương Vũ.
Trần Cảnh Tân tìm một cái cớ, ảo não rời khỏi nhà họ Đường.
Lương Dung mặc dù trong lòng vẫn coi thường Phương Vũ, nhưng ngoài mặt cũng không dám nói thêm gì nữa.
Sau khi viết xong đơn thuốc, Phương Vũ bèn muốn rời đi.
“Phương thần y, sự hiểu lầm và không lễ phép đối với ngài trước đó, xin ngài không nên để ở trong lòng.” Đường Minh Đức chân thành nói.
Phương Vũ xua tay, tỏ vẻ không thèm để ý.
Đường Minh Đức lại lấy ra một tấm séc, đưa vào tay Phương Vũ.
“Phương thần y, đây là một tấm séc không điền số tiền, ngài muốn bao nhiêu thì điền bấy nhiêu. Đây là thù lao ngài chữa bệnh cho bố tôi.”
“Thật ra thì tiền không quan, tôi chỉ mong Đường Tiểu Nhu đừng quên chuyện đã đồng ý với tôi là được rồi.” Phương Vũ nhìn về phía Đường Tiểu Nhu bên cạnh, nói.
“Ha ha, hai người còn có thỏa thuận ngầm? Đây là chuyện tốt, hai người là bạn cùng lứa tuổi giữa là nên giao lưu nhiều hơn một chút.” Đường Minh Đức cười nói.
Ông ta biết, Phương Vũ là là một thiên tài y học trăm năm khó gặp, để Đường Tiểu Nhu tiếp xúc với Phương Vũ nhiều chắc chắn có lợi.
“Không tính là thỏa thuận gì, tôi chỉ muốn để cô tránh xa tôi thôi.” Phương Vũ nói.