“Bành!”
Một màu xanh đen nổi lên trên đầu ngón tay trỏ của Tam trưởng lão nhà họ Trịnh!
Một khí thế cuồng bạo, thậm chí còn ẩn chứa cả hơi thở hủy diệt phát ra từ đầu ngón tay ông ta.
Cảm nhận được uy thế khủng bố này, trong lòng người bên cạnh thầm giật mình, liên tục lùi về phía sau. Bọn họ sợ ông ta lỡ tay làm mình bị thương.
Khác với đám người đang sợ hãi kia, Phương Vỹ Huyền vẫn đứng nguyên tại chỗ, vẻ mặt không hề có chút gợn sóng nào.
“Người trẻ tuổi thì phải biết giấu tài đi một chút, nếu không sẽ dễ chết non đấy!” Giọng của Tam trưởng lão nhà họ Trịnh cùng chùm sáng màu xanh kia hướng thẳng về phía Phương Vỹ Huyền!
“Ầm!”
Trong một cái chớp mắt, chùm sáng màu xanh mạnh mẽ nện lên trên ngực trái của anh.
Tam trưởng lão nhà họ Trịnh buông tay phải xuống, ánh mắt lạnh nhạt.
Nhưng giây tiếp theo, ánh mắt của ông ta đã phải thay đổi.
Sau khi ánh sáng xanh tản đi, Phương Vỹ Huyền vẫn đứng tại chỗ, tay phải che trước ngực trái.
Một đám khí trắng bốc lên trên tay anh, không nhìn ra chút vết thương nào.
Chỉ dựa vào cơ thể mà đỡ được một ngón tay tụ khí của ông ta ư?
Sự ngạc nhiên hiện lên trong mắt Tam trưởng lão nhà họ Trịnh. Đồng thời, sự phấn khích cũng càng ngày càng tăng cao trong lòng ông ta.
Nếu Phương Vỹ Huyền bị ông ta giết chết một cách thoải mái thì trái lại ông ta sẽ cảm thấy rất thất vọng.
Mà sự thể hiện của Phương Vỹ Huyền càng mạnh thì càng chứng minh được rằng phương pháp tà tu mà anh đang nắm giữ rất hùng mạnh!
Chỉ cần đánh bại Phương Vỹ Huyền rồi cướp phương pháp tà tu này đến tay là có thể nâng sức mạnh của nhà họ Trịnh lên một tầm cao mới rồi!
Tam trưởng lão nhà họ Trịnh lại nâng tay lên đánh một chưởng về phía Phương Vỹ Huyền.
Phương Vỹ Huyền lắc mình sang bên cạnh, chỉ để lại một bóng dáng mờ ảo còn dư lại.
“Ầm ầm!”
Một chưởng của Tam trưởng lão nhà họ Trịnh đánh vào khoảng không, đập cho bức tường chỉnh tề phía sau Phượng Vỹ Huyền thành một cái lỗ lớn!
Nhưng ông ta lại nhanh chóng thu động tác tay lại rồi lùi về sau hai ba bước.
Bởi vì lúc này Phương Vỹ Huyền đã vọt tới trước người ông ta.
“Tôi thật muốn nhìn một chút xem ông có thể chịu được hai đấm của tôi không.” Phương Vỹ Huyền thản nhiên nói. Cùng lúc đó, anh cũng nâng nắm tay lên đánh ra một đấm!
“Vút!”
Cú đánh này cắt qua không khí, tạo nên một âm thanh xé gió.
Lúc này Tam trưởng lão nhà họ Trịnh đang lùi về phía sau, nhưng tốc độ của ông ta còn lâu mới nhanh bằng tốc độ của cú đánh này!
Cú đấm của Phương Vỹ Huyền đã cận kề bên mặt ông ta.
“Ầm!”
Nhưng một đấm này lại xuyên thẳng qua cơ thể ông ta, đánh vào trong không khí.
Một màn này khiến những tiếng hô ngạc nhiên sợ hãi vang lên xung quanh.
Chuyện gì xảy ra thế này?
Rõ ràng cú đấm của Phương Vỹ Huyền đã đánh trúng Tam trưởng lão nhà họ Trịnh rồi cơ mà, sao lại xuyên thẳng qua thế này?
Mà lúc này, bóng dáng Tam trưởng lão nhà họ Trịnh trước mặt Phương Vỹ Huyền cũng từ từ tan biến trong không trung, cho đến khi biến mất không còn gì.
“Đây là cơ thể giả thôi.” Phương Vỹ Huyền đứng tại chỗ, quay đầu nhìn sang bên khác.
Quả nhiên, Tam trưởng lão nhà họ Trịnh đang bồng bềnh trên không trung.
“Có thể ép tôi phải đi đến bước dùng Huyễn Ảnh Bộ, thân pháp của cậu cũng nhanh đấy.”
“Nhưng cũng đến thế mà thôi.”
Tam trưởng lão nhà họ Trịnh vươn hai tay về phía Phương Vỹ Huyền đang đứng.
“Dương Thần Tuyệt!”
Một luồng sáng trắng cực kỳ chói mắt phát ra từ đôi tay ông ta.
Cùng lúc đó, những người đã lùi về phía xa cũng cảm nhận được độ ấm xung quanh chợt tăng cao!
Từng đợt hơi thở nóng rực đánh thẳng tới chính diện!
“Đây, đây là thuật pháp cao cấp Dương Thần Tuyệt! Cả nhà họ Trịnh chỉ có Đại trưởng lão và Tam trưởng lão nắm giữ được thuật pháp siêu mạnh này thôi!” Một gã hộ pháp nhà họ Trịnh ngạc nhiên kêu lên.
“Đây là Dương Thần Tuyệt sao? Trời ơi!” Vẻ mặt ba gã hộ pháp còn lại của nhà họ Trịnh cũng thay đổi, nhìn chằm chằm vào Tam trưởng lão đang lơ lửng giữa không trung phía xa.
Là hộ pháp của nhà họ Trịnh, tất nhiên thực lực của bọn họ cũng không kém, địa vị trong gia tộc cũng không thấp.
Nhưng dù là vậy thì bọn họ vẫn không đủ tư cách để chạm vào loại thuật pháp cấp cao như Dương Thần Tuyệt này. Đó là thuật pháp mà chỉ có người dòng chính nhà họ Trịnh mới có thể tu luyện. Nghe nói sức mạnh của nó cực kỳ kinh người!
“Xem ra Tam trưởng lão muốn giết người thật rồi… Dương Thần Tuyệt vừa ra, sao Phương Vỹ Huyền sống nổi chứ?” Một gã hộ pháp nhà họ Trịnh lẩm bẩm.
…
“Dương Thần Tuyệt ư? Đây chẳng phải là bí pháp của Dương Thần Tông bốn nghìn năm trước đó sao? Thế mà còn chưa thất truyền hả?” Phương Vỹ Huyền hơi ngẩn người nghĩ thầm.
Giữa không trung, ánh sáng trong tay Tam trưởng lão nhà họ Trịnh càng ngày càng mạnh hơn, giống như một vầng thái dương nhỏ vậy!
Một hơi thở cực nóng tràn ngập cả phòng họp.
“Rầm!”
Sau khi nóng đến một trình độ nhất định, bàn hội nghị trong phòng họp, thậm chí cả sàn nhà và vách tường cũng đều bốc cháy!
Quanh người Phương Vỹ Huyền tản ra một luồng chân khí màu đỏ, ngăn cản phần lớn hơi nóng.
Nhưng dù vậy thì mồ hôi vẫn toát ra trên trán anh.
“Mẹ nó, là nhiệt thật đấy à? Cầm cả quả cầu lửa trong tay vậy ông ta không bỏng sao?” Phương Vỹ Huyền thầm nghĩ.
Lúc này, ngọn lửa hừng hực dấy lên cả phòng họp!
“Không được, cứ thế này mãi thì quần áo của mình vẫn sẽ bị thiêu cháy mất. Phải nhanh chóng diệt quả cầu lửa này mới được.” Phương Vỹ Huyền đạp chân một cái, thân hình lóe lên, phóng thẳng về phía Tam trưởng lão nhà họ Trịnh.
Nhìn thấy Phương Vỹ Huyền vọt thẳng về phía mình, một nụ cười mỉa mai nở rộ trên mặt Tam trưởng lão nhà họ Trịnh.
Biết rõ mặt trời nhỏ trên tay ông ta chính là nguồn nhiệt mà còn dám vọt về phía này.
Việc này có khác gì thiêu thân lao đầu vào lửa đâu?
Trước khi Phương Vỹ Huyền tiếp cận người mình, Tam trưởng lão nhà họ Trịnh đã đẩy hai tay về phía trước.
Mặt trời nhỏ kia bay thẳng về phía Phương Vỹ Huyền rồi nổ tung!
Một luồng khí cực nóng có thể hủy diệt mọi thứ đến gần anh.
Ánh mắt Phương Vỹ Huyền trở nên nghiêm nghị. Anh nâng tay phải lên.
Một vầng sáng vàng bọc lấy nắm đấm bên tay phải rồi đánh thẳng về phía mặt trời nhỏ kia.
“Ầm!”
Nắm đấm của Phương Vỹ Huyền trực tiếp chìm vào giữa mặt trời nhỏ.
“Muốn chết.” Tam trưởng lão nhà họ Trịnh cười lạnh lùng. Một luồng sáng xanh nổi lên trên người ông ta, hình thành một quầng sáng rồi bao quanh người ông ta.
Chân khí hộ thể!
Uy thế ẩn chứa trong mặt trời nhỏ kia có thể đập nát bét tất cả mọi thứ trong phạm vi một cây số! Độ ấm còn lên đến mấy nghìn độ!
Một đấm của Phương Vỹ Huyền cứ đánh thẳng vào như vậy không chỉ sẽ kích nổ uy thế bên trong nó mà còn có thể bị nhiệt độ cực cao đốt thành tro trong nháy mắt!
“Ầm ầm!”
Giây tiếp theo, mặt trời nhỏ kia trực tiếp nổ mạnh!
Ánh sáng chói mắt phát ra khiến những người ở xa chỉ có thể nhắm mắt lại, không thể nhìn thấy gì.
Bị một lực lượng mạnh mẽ như vậy đánh úp lại, mặc dù mọi người đã rời khỏi trung tâm rất xa nhưng vẫn bị đánh cho bay đi.
Trong quá trình bị đánh bay, Khổng Trí Kiên mở to hai mắt, nhìn thấy hội quán của Hiệp hội Võ đạo ầm ầm sập xuống!
Một bóng dáng bọc trong ánh sáng xanh lóe ra trong bụi mù.
Đúng là Tam trưởng lão nhà họ Trịnh.
Ông ta đứng giữa không trung, chắp hai tay sau lưng, từ trên cao nhìn xuống hội quán đã sập bằng ánh mắt lạnh nhạt.
“Đúng là không tồi, còn chưa chết.”
Ông ta vẫn có thể cảm nhận được hơi thở của Phương Vỹ Huyền.
Nhưng ông ta tin rằng sau một đòn này, tất nhiên bản thân Phương Vỹ Huyền sẽ bị thương nặng, không còn thừa sức để đánh nhau trực diện với ông ta nữa.
Bây giờ chính là thời cơ để ông ta moi phương pháp tà tu ra từ trong miệng anh.
“Đây là thực lực của Tam trưởng lão nhà họ Trịnh sao… Mạnh quá.”
“Lớn hơn cả cú sốc mà trước đó tôn giả Cổ Úy Sênh mang đến rất nhiều… Cứ như ông ta không phải phí nhiều sức mà uy lực vẫn khủng bố vậy.”
“Một đòn chính diện như vậy… Ai mà chống đỡ nổi chứ? Phương Vỹ Huyền… e rằng đã ngã xuống rồi!”
Mấy tên cao tầng của Hiệp hội Võ đạo dùng vẻ mặt khiếp sợ để nghị luận.
“Vèo!”
Nhưng đúng lúc này, một cái cầu vồng hiện lên trong đống phế tích của hội quán.
Một bóng người phát ra ánh sáng đỏ lao về phía Tam trưởng lão nhà họ Trịnh đang đứng giữa không trung.
Tốc độ cực nhanh khiến mắt người cũng chưa chắc đã có cách đuổi kịp! Chỉ có thể nhìn thấy một bóng dáng mơ hồ còn dư lại trong không khí!
Tam trưởng lão nhà họ Trịnh cũng lắp bắp kinh hãi. Ông ta không ngờ rằng sau khi đối mặt với Dương Thần Tuyệt mà Phương Vỹ Huyền vẫn giữ được tốc độ như thế!
Gần như chỉ trong nháy mắt, anh đã vọt tới trước mặt ông ta!
“Đòn vừa rồi là đòn mạnh nhất của ông rồi phải không? Nhưng vẫn chưa đủ mạnh đâu.”
“Ông đã không thể đánh chết tôi nên bây giờ đến lượt tôi đánh chết ông.”
Phương Vỹ Huyền thản nhiên nói rồi nện ra một đấm.
Vẻ mặt Tam trưởng lão nhà họ Trịnh khẽ thay đổi. Nhưng ông ta nhanh chóng ổn định lại rồi vận hành Huyễn Ảnh Bộ.
“Bụp!”
Một đấm này của Phương Vỹ Huyền vẫn đánh vào không trung như trước.
Nhưng anh không hề dừng lại một giây nào mà lập tức phóng về phía một người.
Tam trưởng lão nhà họ Trịnh vừa xuất hiện ở vị trí này, vẻ mặt đã thay đổi lớn!
Sao tốc độ của Phương Vỹ Huyền có thể nhanh như vậy chứ!
Lúc này còn chưa đến nửa giây mà anh đã xuất hiện trước mặt ông ta rồi!
“Vút!”
Ngay lúc tâm trạng của Tam trưởng lão nhà họ Trịnh đang không ổn định thì Phương Vỹ Huyền đã đánh ra một đấm nữa.
Tam trưởng lão nhà họ Trịnh cắn răng, lại vận hành Huyễn Ảnh Bộ.
“Bụp!”
Phương Vỹ Huyền lại một lần nữa đánh vào khoảng không!
Nhưng lần này rất mạo hiểm.
Có thể nói rằng chỉ kém chưa đến một giây nữa thôi là Tam trưởng lão nhà họ Trịnh đã bị Phương Vỹ Huyền đánh thẳng mặt rồi!
“Huyễn Ảnh Bộ mà lại bị ông dùng để chạy trốn, thật đúng là lãng phí.”
Tam trưởng lão nhà họ Trịnh vừa mới đặt chân xuống, giọng nói của Phương Vỹ Huyền đã truyền đến từ bên tai.
Trong lòng ông ta lộp bộp nhảy dựng lên, quay đầu nhìn sang bên cạnh.
Quả nhiên, Phương Vỹ Huyền đã đứng ngay bên người ông ta.
Đây… sao có thể thế này?
Trước đó còn có thể giải thích là thân pháp của Phương Vỹ Huyền rất nhanh.
Nhưng lần này thế mà anh lại đến vị trí này trước cả ông ta!
Việc này thân pháp không thể giải thích nổi nữa rồi…