Vẻ mặt Modesa thay đổi cực lớn.
Gã ta chưa bao giờ nghĩ rằng răng nọc của mình cũng sẽ có ngày bị gãy!
Hai cái răng nọc này là đòn sát thủ của gã ta, là đòn giết người cực mạnh.
Dựa vào thân pháp nhanh nhẹn và hai cái răng nọc này mà gã ta mới leo được lên vị trí thứ mười ba trên bảng đen.
Thế nhưng hôm nay răng nọc của gã ta vậy mà lại gãy!
“Này… sao có thể?” Vẻ mặt Modesa thay đổi cực lớn.
Nhưng gã ta là một sát thủ chuyên nghiệp có tố chất tâm lý rất cao nên đã nhanh chóng lấy lại được bình tĩnh.
Răng nọc gãy là sự thật. Vậy thì dùng nọc độc giết chết Phương Vỹ Huyền đi!
Sở dĩ răng nọc của gã ta ghê gớm như vậy thực chất là do nọc độc bên trong.
Có rất nhiều lúc gã ta cần dùng răng nọc để đâm trực tiếp vào trong cơ thể con người, sau đó chỉ cần phun ra một chút nọc độc, dính lên trên người mục tiêu là độc tố sẽ có thể xâm nhập vào cơ thể người đó từ lỗ chân lông trên làn da, khiến mục tiêu về chầu ông bà ngay lập tức!
Nghĩ như vậy, chỗ bị gãy của hai chiếc răng nọc trong miệng Modesa cũng cùng lúc phun nọc độc ra.
Nọc độc dừng trên cổ Phương Vỹ Huyền.
“Thành công!”
Mặt Modesa lộ vẻ đắc ý.
“Xì xì!”
Nọc độc tiếp xúc trực tiếp với làn da Phương Vỹ Huyền rồi phát ra âm thanh chất lỏng bốc hơi.
Một đám khói trắng phun lên.
Phương Vỹ Huyền vẫn đứng tại chỗ, chỉ thò tay gãi gãi cổ.
Hơi ngứa.
Lúc này anh đã ăn xong hotdog nên một bàn tay trở nên rảnh rỗi.
Phương Vỹ Huyền xoay người nhìn vẻ mặt sợ hãi ngạc nhiên đến dại ra của Modesa trước mặt, khẽ nhíu mày hỏi: “Chỉ vậy thôi sao?”
“Tôi, tôi…” Modesa nói không nên lời.
Gã ta đã dùng hết các loại thủ đoạn của bản thân rồi mà lại chẳng thể làm bị thương được một cọng lông của Phương Vỹ Huyền!
Là người xếp thứ mười ba trên bảng đen, đã giết rất nhiều mục tiêu khó giải quyết.
Nhưng gã ta chưa bao giờ gặp mục tiêu nào khủng bố như Phương Vỹ Huyền.
Người này lì lợm cứng đầu vô cùng!
Muốn giết anh ta sao? Sao mà giết nổi đây?
Sự khiếp sợ của Modesa từ từ biến thành sợ hãi.
Gã ta không muốn chết trong này, cũng không thể chết trong này được!
Bây giờ gã ta đang vô cùng hối hận vì đã đến gây phiền phức của Phương Vỹ Huyền.
Vốn dĩ ý định ban đầu của gã ta là chém chết cái kẻ dám khiêu khích cả bảng đen.
Đến lúc đó, gã ta sẽ ngầm phát tin lên mạng, tất nhiên sẽ thu hút được rất nhiều sự chú ý và quan tâm. Từ đó, vị trí xếp hạng của gã ta trên bảng đen sẽ có thể thăng thêm vài bước!
Nhưng gã ta có nằm mơ cũng không ngờ rằng Phương Vỹ Huyền thế nhưng lại mạnh đến nhường này!
Tóc gáy trên người Modesa dựng ngược lên, đạp chân một cái muốn lao ra cửa.
Phương Vỹ Huyền mạnh mẽ nâng tay trái lên vả một cái vào gáy gã ta.
“Răng rắc!”
Một tiếng xương cốt bị gãy vang lên giòn tan.
Modesa trợn ngược hai mắt, vẻ mặt còn mang theo sự sợ hãi, tay chân cứng ngắc té trên mặt đất.
Xếp thứ mười ba trên bảng đen, rắn hổ mang Modesa, đã chết!
Phương Vỹ Huyền nhìn nhìn thi thể Modesa rồi đột nhiên nhớ tới Vương Duyên Tú và Vu Ánh Hà vẫn còn bên cạnh.
Anh quay đầu lại đã thấy cả hai người đang ngơ ngác nhìn mình.
“Không sao đâu, người này bị cháu đánh cho ngất xỉu thôi. Lát nữa cháu sẽ gọi người tới xử lý gã ta.” Phương Vỹ Huyền nói.
…
Sau khi xử lý thi thể của Modesa xong, Phương Vỹ Huyền về nhà, nhìn thấy Vương Duyên Tú đang băng bó cho vết thương trên cổ Vu Ánh Hà.
Miệng vết thương không sâu, chỉ bị thương ngoài da thôi.
Trước đó Phương Vỹ Huyền không để ý nên không biết Vu Ánh Hà bị thương. Nếu không anh sẽ không để Modesa được chết dễ dàng như vậy.
“Không sao chứ?” Phương Vỹ Huyền đi lên trước hỏi.
“Em không sao.” Vu Ánh Hà nhìn anh đứng trước mặt mình, trong mắt tràn đầy niềm vui sướng.
Phương Vỹ Huyền đã biến mất hơn nửa tháng rồi. Cô ấy còn tưởng anh đã xảy ra chuyện gì.
Bây giờ có thể nhìn thấy anh Phương Vỹ Huyền thật là vui quá mà. Sự sợ hãi vừa rồi cũng đã bị cô ấy ném ra sau đầu từ lâu rồi.
“Anh Phương Vỹ Huyền, rốt cuộc ba tuần nay anh đã đi đâu vậy?” Vu Ánh Hà tò mò hỏi thăm.
Phương Vỹ Huyền tự hỏi xem nên dùng lý do gì đây.
“Vỹ Huyền, sau này trước khi lên đường cháu có thể nói với dì một tiếng không? Cháu cứ biến mất ba tuần liền như vậy, điện thoại cũng không gọi được. Nhà dì đều rất lo lắng cho cháu.” Vương Duyên Tú liếc mắt nhìn Phương Vỹ Huyền một cái, hơi trách móc nói.
Phương Vỹ Huyền vẫn luôn cầm theo di động trên người. Nhưng lúc nhảy vào linh tuyền, di động ngấm nước nên hư rồi. Vậy nên Vương Duyên Tú mới không gọi được cho anh.
“Cháu đi du lịch ở phía Tây Giang Nam một thời gian. Đúng lúc di động bị rơi xuống nước nên hỏng mất rồi.” Phương Vỹ Huyền nửa thật nửa giả trả lời.
“Du lịch?” Vương Duyên Tú hơi nhíu mày, để ý tới quần áo rách rưới trên người anh rồi hỏi: “Vỹ Huyền, con đi du lịch ở đâu vậy? Sao quần áo lại thành ra thế này?”
“Đi leo núi ạ. Va chạm là không thể tránh được.” Phương Vỹ Huyền đáp.
Vương Duyên Tú không hỏi tiếp nữa.
Bà ấy đã quen Phương Vỹ Huyền từ lâu rồi, biết sự trưởng thành của anh không phụ thuộc vào độ tuổi.
Rốt cuộc trong ba tuần biến mất này Phương Vỹ Huyền đi nơi nào thì đó là việc riêng của anh. Bà ấy không nên hỏi quá nhiều.
Chỉ cần anh bình an vô sự là được rồi.
Phương Vỹ Huyền đi tới bàn ăn, nhìn thấy đồ ăn đầy bàn thì hai mắt tỏa sáng.
“Trong nồi cơm điện vẫn còn rất nhiều cơm đó.” Vương Duyên Tú nói.
Phương Vỹ Huyền không chút do dự cầm bát đũa đi ăn chực cơm luôn.
…
Buổi chiều, Phương Vỹ Huyền tắm rửa xong thay một bộ quần áo khác rồi nằm lên giường.
Nghĩ tới Modesa vừa tìm tới cửa kia, anh nhíu mày.
Đám sát thủ đó có thể dễ dàng tìm được địa chỉ của anh vậy sao?
Như vậy không ở đây được nữa rồi.
Khi anh không có ở nhà thì Vương Duyên Tú và Vu Ánh Hà sẽ gặp nguy hiểm mất.
Lần này cũng là do may mắn. Lúc Modesa tìm tới cửa thì vừa lúc anh về nhà.
Nếu không thì hậu quả khó mà tưởng tượng nổi.
Sau khi suy nghĩ rất lâu, Phương Vỹ Huyền nghĩ ra một cách không tồi.
Gọi Liễu Tiên San đến làm việc.
Nghĩ là làm, Phương Vỹ Huyền bèn thúc dục dấu ấn mà anh để lại trên hồn phách Liễu Tiên San.
“Hở?”
Sau khi thúc dục dấu ấn, Phương Vỹ Huyền hơi ngạc nhiên.
Liễu Tiên San thế mà lại đang ở trên một ngọn núi tuyết ở Hoài Bắc.
Cung Sương Hàn ư?
Phương Vỹ Huyền hơi híp mắt thúc dục dấu ấn.
Lúc này anh đã có thể nhìn thấy cảnh mà Liễu Tiên San đang thấy.
…
Sau khi Phương Vỹ Huyền mất tích được hai tuần, Liễu Tiên San bèn chớp lấy thời cơ chạy về cung Sương Hàn.
Cô ta nhận được tình báo nói rằng sau khi Phương Vỹ Huyền giết chết Cổ Úy Sênh bên hồ Nguyệt Tâm, anh đã phải tới núi Bạch Xuyên ở phía Tây Giang Nam một chuyến. Sau đó thì biến mất không thấy nữa.
Có tin đồn nói rằng Phương Vỹ Huyền đã chết trong núi Bạch Xuyên.
Lúc nghe được tin tức này, Liễu Tiên San vui đến nỗi suýt thì nhảy dựng lên.
Phương Vỹ Huyền đã chết, vậy thì dấu ấn trên người cô ta cũng sẽ mất hiệu lực.
Tính mạng của cô ta lại trở về lòng bàn tay cô ta một lần nữa rồi!
Vì thế Liễu Tiên San bèn rời khỏi Giang Nam, quay về cung Sương Hàn.
Lúc này cô ta đang tu luyện tâm pháp trong phòng mình.
Vì tu vi tiến triển quá chậm nên cô ta bị cô phạt phải bế quan một tháng. Chưa đủ một tháng thì không được ra khỏi phòng.
“Băng Tâm quyết… không tồi. Đáng tiếc, lúc cô tu luyện rất không tập trung, suy nghĩ hỗn loạn nên hiệu suất thấp phải biết.”
Liễu Tiên San đang tu luyện thì đột nhiên một giọng nói quen thuộc lại luôn khiến cô ta sợ hãi và chán ghét vang lên trong đầu cô ta.
Phương Vỹ Huyền!
Vẻ mặt Liễu Tiên San trở nên tái nhợt trong nháy mắt, suýt nữa thì thét thành tiếng chói tai.
“Đừng hoảng hốt vậy chứ, tôi cũng có làm gì cô đâu.” Phương Vỹ Huyền nói.
“Anh, chẳng phải anh đã…” Liễu Tiên San giật mình trong lòng, nhất thời chẳng biết nên nói gì.
“Tất nhiên là tôi không chết rồi. Chẳng qua tôi chỉ đi du lịch giải sầu một thời gian mà thôi.” Phương Vỹ Huyền nói.
Vẻ mặt Liễu Tiên San thay đổi liên tục hỏi: “Anh tìm tôi làm gì?”
“Có chút chuyện muốn cô làm giúp tôi.” Phương Vỹ Huyền đáp.
“…Bây giờ tôi không thể rời khỏi phòng được. Thầy bắt tôi bế quan một tháng.” Liễu Tiên San nói.
“Đó là chuyện của cô, tự cô nghĩ cách giải quyết đi. Đương nhiên, chỉ cần cô tự nhận mình đã đủ mạnh mẽ thì cô cũng có thể lựa chọn mặc kệ lời của tôi.” Anh nói với giọng điệu lạnh lùng.
“Không cần!” Liễu Tiên San không bao giờ muốn trải qua cảm giác đau đớn khi hồn phách bị xé rách nữa!
“Tôi cần cô dẫn đường cho đám sát thủ muốn làm phiền tôi tới một cái địa chỉ giả, chứ không phải nhà thật của tôi. Cô biết nên làm gì rồi chứ?” Phương Vỹ Huyền nói.
“Biết thì biết, nhưng tôi phải đi tìm cô của tôi để xin bà ấy thả tôi ra ngoài cái đã.” Liễu Tiên San suy nghĩ một lát rồi nói.
Bây giờ cô ta chỉ cần đi tìm thầy của mình, sau đó cầu xin thầy cứu cô ta, giải trừ dấu ấn mà Phương Vỹ Huyền hạ xuống trên hồn phách của mình là được rồi.
Nghĩ vậy, Liễu Tiên San lập tức nhảy xuống giường, đẩy cửa chạy ra ngoài.
Cô ta không biết rằng suy nghĩ trong lòng cô ta đều bị Phương Vỹ Huyền nghe thấy hết.
Anh nhớ rằng Liễu Tiên San từng nói rằng thầy của cô ta là Cung chủ của cung Sương Hàn.
Hơn nữa tóc của người này còn là màu xanh da trời.
Hẳn là cô gái nhỏ anh gặp năm đó chăng?
Đã lâu không gặp rồi, gặp một lần cũng được.
Phương Vỹ Huyền nghĩ thầm.
Sau khi Liễu Tiên San lao ra khỏi phòng thì vội vội vàng vàng vọt vào một cung điện.
Có mấy học trò nữ đang đứng trong đó.
“Đàn em Liễu, chẳng phải em đang bị phạt bế quan sao? Sao lại ra nhanh vậy… Nếu để cô thấy được thì cô sẽ tức giận đấy!” Một học trò nữ nhìn thấy Liễu Tiên San thì nhíu mày nói.