Buổi tối 8 giờ, cửa sau công viên Nhai Tâm.
“Phi, cái tên biến thái này!” Lý Huy phỉ nhổ.
Hàn Bân rụt cổ về sau: “Chú ý nước miếng.”
“Cậu nói Trịnh Văn này, sao lại giấu giếm chứng cứ quan trọng như vậy?” Lý Huy đáp.
“Chuyện này là một cú đả kích lớn vơi cô ấy, lúc ấy thì không phát hiện ra, sau này thì khó mà mở lời.” Hàn Bân nói.
“Công viên có người rồi.”
Hàn Bân cùng Lý Huy cầm một xấp ảnh trong tay, đứng ở công viên kiểm tra.
Sau khi phòng kỹ thuật xử lý đã thu được ảnh chính diện của một số đối tượng , nhưng vẫn còn nhiều ảnh khác đang trong quá trình xử lý nhưng có lẽ dù có được xử lý kỹ càng cũng khó mà nhìn rõ được.
Cũng may nhờ có ánh đèn ở cổng công viên mới có thể nhìn rõ được người ra vào, nếu không, ảnh do máy giám sát chụp lại sẽ càng mờ hơn.
Nhìn thấy người giống trong ảnh, họ sẽ ngăn lại dò hỏi một chút, ghi lại họ tên, thân phận, điện thoại và dấu vân tay.
Cho dù không phải người trong ảnh, họ cũng sẽ lân la dò hỏi, xem đêm đó có phát hiện điều gì dị thường hay không.
Cái này là công tác rườm rà nhất, tuy rằng không mệt, nhưng mồm mép lại chẳng được nhàn.
Hai người Triệu Minh cùng Điền Lệ ở cửa trước, cũng y hệt như vậy.
Liên tục suốt mấy ngày.
Bốn người đều ở công viên Nhai Tâm điều tra, tìm ra hơn hai mười người đàn ông xuất hiện trùng với thời gian gây án, còn có một ít người, tuy rằng có hình nhưng mấy ngày nay không đi qua công viên, ở hệ thống an ninh trên mạng cũng có thể tìm ra tin tức của bọn họ.
Lại là buổi chiều một ngày nọ, Hàn Bân ghé vào văn phòng nghỉ ngơi một buổi sáng .
“Bạch bạch...” Một trận tiếng vỗ tay vang lên, Tằng Bình nói: “Tất cả tập hợp lại đây đi.”
“Đội trưởng Tằng, lại muốn đi công viên Nhai Tâm điều tra à?” Lý Huy nhíu mày nói.
“Hôm nay không cần đi tra hỏi.”
“Vì sao?”
“Đã có kết quả so sánh DNA rồi.” Tằng Bình nói.
“Dữ liệu so sánh có khớp không?” Hàn Bân kinh ngạc nói.
“So sánh khớp rồi, đây là dữ liệu của nghi phạm.” Tằng Bình nói, mở máy chiếu lên, chiếu lên tư liệu của nghi phạm.
Họ tên: Trần Quân
Dân tộc: Hán
Tuổi: 28 tuổi
Chiều cao: 177cm
Công việc: công ty khoa học kỹ thuật Cầm Đảo.
Tình trạng hôn nhân: Chưa kết hôn.
Địa chỉ: 6-703 tiểu khu Giang Tâm, đường Dục Tân, thành phố Cầm Đảo.
“Đội trưởng Tằng, còn chờ gì nữa, chúng ta đi bắt người thôi.” Triệu Minh nói.
....
Đoàn người đán xe chạy tới tiểu khu Giang Tâm.
Họ giả dạng làm công ty bất động sản, lừa hắn mở cửa phòng. Thuận lợi khống chế nghi phạm Trần Quân.
Trần Quân kỳ thực là một trạch nam đúng chuẩn, trong nhà vô cùng bừa bộn, phòng ở là thuê lại, chỉ có mình hắn ở.
Đám người Hàn Bân cẩn thận tìm tòi một phen, không phát hiện ra công cụ gây án, đành đưa người về Cục Cảnh Sát trước.
Vì để có thể mau chóng phá án, Tằng Bình quyết định thẩm vấn suốt đêm.
.....
Cục cảnh sát Cầm Đảo, trong phòng thẩm vấn.
Nghi phạm ngồi ở ghế thẩm vấn, Hàn Bân cùng Lý Huy phụ trách thẩm vấn
Tằng Bình, Điền Lệ, Triệu Minh ở phòng bên cạnh, nghe qua tấm kính một chiều.
“Tên họ, tuổi, quê quán....” Hàn Bân theo như thường lệ mà hỏi.
“Trần Quân, 28 tuổi, người Cầm Đảo....”
“Có biết vì sao lại gọi cậu đến đây không?” Lý Huy hỏi.
“Không, không biết.” Trần Quân lắc đầu.
“Chúng tôi nghi ngờ cậu có liên quan đến một vụ án cưỡng hiếp, hy vọng cậu phối hợp điều tra.” Lý Huy đáp.
“Sao có thể! Trước nay tôi chưa từng làm ra việc này.” Trần Quân lộ ra vẻ khiếp sợ.
“Thứ hai tuần trước, buổi tối ngày 18 tháng 6, cậu ở đâu?” Lý Huy đáp.
“Tôi không nhớ rõ.” Trần Quân nói.
“Nghĩ lại cho kỹ đi.”
Một lát sau, Trần Quân nhớ lại và nói”:Tôi ở nhà.”
“Có người nào có thể chứng minh không?”
“Tôi ở một mình.”
“Cũng tức là nói, đêm đó không ai có thể chứng minh cậu không rời khỏi nhà?” Lý gia đáp.
“Đồng chí cảnh sát, tôi thật sự bị oan.” Trần Quân hô lớn.
“Mỗi kẻ vào căn phòng này, đều nói mình oan uổng, không phải cứ nói lớn, là có thể chứng minh mình trong sạch.” Lý Huy đáp.
“Tôi thật sự oan uổng!”
“Tôi hỏi cậu, tinh dịch của cậu, vì sao lại xuất hiện tại hiện trường vụ án?” Hàn Bân hỏi.
“Đồng chí nói hiện trường ở đâu?”
“Công viên Nhai Tâm.”
“Tôi vốn không đi qua công viên đó.” Trần Quân nói.
“Cậu đừng nói dối, nếu cậu không đi qua hiện trường, sao ở đó lại có tinh dịch của cậu, thứ này không làm giả được.” Lý Huy đáp.
“Tôi thật là oan uổng, nhất định là nhầm lẫn rồi.” Trần Quân nói.
“Tinh dịch có thể là chứng cứ định tội, nếu cậu không giải thích được vì sao tinh dịch của cậu xuất hiện tại hiện trường, không ai có thể giúp được cậu.” Hàn Bân nói.
“Tôi thật sự không biết.” Trần Quân mếu máo nói.
.....
Một giờ sau, Hàn Bân cùng Lý Huy ra khỏi phòng thẩm vấn.
“Thế nào?” Tằng Bình nói.
“Nghi phạm không có chứng cứ chứng minh mình không ở hiện trường.” Hàn Bân nói.
“Có manh mối mới không?”
“Nghi phạm rất kín miệng, liên tục nói mình không biết.” Lý Huy đáp.
“Đã có kết quả so sánh DNA, hắn không thừa nhận cũng vô dụng.” Triệu Minh nói.
“Đội trưởng Tằng, tôi cảm thấy vụ án này, còn có điểm đáng ngờ.” Hàn Bân nó.
“Điểm gì đáng ngờ?”
“Trần Quân không giống như đang nói dối.” Hàn Bân nói.
Tại thời điểm phỏng vấn, Hàn Bân lợi dụng biện pháp phân tích biểu tình nhỏ, quan sát nhất cử nhất động của Trần Quân, phát hiện Trần Quân đúng là có hoảng sợ, nhưng cũng không có dấu hiệu nói dối.
Đây không phải biểu hiện một hung thủ nên có.
“Có chứng cứ không?” Tằng Bình hỏi.
Hàn Bân lắc đầu, đây đều là hắn phân tích ra.
“Hàn Bân, chúng ta là cảnh sát, điều phải chú ý duy nhất là chứng cứ.” Tằng Bình nói ra những câu thấm thía.
“Chỉ cần trong thời gian tra án, Trần Quân không có chứng cứ chứng minh hắn không có mặt ở hiện trường, không giải thích được vì sao tinh dịch của hắn xuất hiện ở hiện trường, thì hắn không thể thoát khỏi hiềm nghi.”
“Đúng vậy.”
“Được rồi, mọi người cũng mệt rồi, hôm nay tới đây thôi, ngày mai tiếp tục thẩm vấn.” Tằng Bình nói.
Về đến nhà, Hàn Bân vẫn còn suy nghĩ về vụ án.
Là phân tích biểu tình nhỏ của hắn sai rồi?
Hay là có hung thủ khác!
Hàn Bân chậm rãi mang theo nghi vấn này vào giấc ngủ.
....
Buổi sáng hôm sau.
Phòng 1201 tiểu khu Hoa Uyển.
Sau khi rời giường, Hàn Bân làm vệ sinh cá nhân, thay một bộ quần áo sạch sẽ, sau đó đi xuống dưới lầu ăn sáng.
Cha mẹ Hàn Bân, cũng ở tại khu này, phòng 601.
Ba của Hàn Thân là Hàn Vệ Đông, cũng là một cảnh sát, công tác ở đồn Quảng An. Mẹ là Vương Tuệ Phương, đã về hưu.
Hàn Bân vào nhà, nhìn sang ba đang ngồi uống trà đọc báo.
“Ba, ở đồn ba vẫn chưa xem đủ sao?” Hàn Bân cười nói.
“Thằng nhóc như con thì biết cái gì, học, học nữa, học mãi, ba đây là học tập chính sách quốc gia, tích cực hưởng ứng lời kêu gọi.” Hàn Vệ Đông hừ nhẹ, nói.
“Mẹ con đâu?”
“Đi chợ mua thức ăn rồi.” Hàn Vệ Đông nói.
“Bữa sáng ăn gì ạ?” Hàn Bân ngáp một cái.
“Đi rửa tay đi, ba làm cơm cho con.” Hàn Vệ Đông nói.
“Con còn có đãi ngộ này?” Hàn Bân có chút thụ sủng nhược kinh.
“ Mẹ con nói, con là cảnh sát hình sự, ba là cảnh sát nhân dân, phải hỗ trợ công tác của con nhiều hơn.” Hàn Vệ Đông hừ nhẹ.
“Vẫn là mẹ con giác ngộ cao.” Hàn Bân cười nói.
“Khoe khoang.”
Hàn Bân rửa sach tay, đi vào nhà ăn, trên bàn đã bày sẵn một mâm cơm chiên trứng, một chén cháo bắp, còn có một ít dưa muối cùng tương thịt bò.
“Đồ ăn không tồi nha.” Hàn Bân cũng có chút đói bụng, múc lấy hai thìa cơm chiên trứng, đột nhiên nhớ tới gì đó:” Ba, này là cơm thừa ngày hôm qua?”
“Để qua một đêm, ráo nước, chiên lên vị càng ngon.” Hàn Vệ Đông nói.
“Cách đêm? Nhưng không phải cùng một ngày.” Hàn Bân suy tư nói.
“Ăn từ từ, trong nồi vẫn còn.” Hàn Vệ Đông để lại một câu nói, sau đó quay lại phòng khách đọc báo.
Hàn Bân múc lấy mấy thìa tương thịt bò, ăn xong cơm chiên trứng, cũng không uống hết cháo bắp mà vội vội vàng vàng chạy tới cục cảnh sát.
Hắn có một suy đoán, có lẽ, có thể giải thích vì sao tinh dịch của nghi phạm xuất hiện ở hiện trường...