Công viên Nhai Tâm
Khi Hàn Bân tới hiện trường, chung quanh đã được bao quanh bởi dải phân cách.
Bên ngoài đã có không ít người đi tập thể dục buổi sáng, vì tò mò mà vây lại xem.
Tằng Bình, Lý Huy, Triệu Minh đã có mặt tại hiện trường.
“Đội trưởng Tằng, tình huống như thế nào?” Hàn Bân nói.
“Nạn nhân là Trịnh Văn, 31 tuổi, là một giáo viên, vào khoảng 8 giờ rưỡi tối qua, khi đang chạy bộ ở công viên Nhai Tâm thì bị một người từ đằng sau chụp thuốc mê rồi xâm hại. “
“Chính là ở vị trí này sao?” Hàn Bân hỏi.
Tằng Bình gật gật đầu: “Sau khi bị gây mê, cô ấy bị kéo vào một lùm cây bên cạnh con đường nhỏ, tiến hành xâm hại, đến sáng khoảng 4 giờ thì tỉnh lại, liền đi báo cảnh sát”.
“Tình hình của nạn nhân thế nào?”
“Không có vấn đề gì, tôi đã bảo Điền Lệ đưa cô ấy về cục rồi”
“Cô ấy nhìn thấy hung thủ à?”
“Lúc ấy, hung thủ hẳn là đã núp ở lùm cây bên canh, chờ cô ấy chạy tới, liền gây mê từ phía sau, vậy nên cô ấy không thấy được hình dáng của hung thủ”.
“Không nghe được âm thanh gì lạ sao?” Hàn Bân hỏi.
“Cô ấy đeo tai nghe để nghe nhạc trong lúc chạy.”
“Hung thủ không lưu lại chứng cứ gì sao?”
“Trên đùi nạn nhân phát hiện ra tinh dịch màu trắng cùng hai sợi không rõ là lông hay tóc, đã đưa đi giám định.” Tằng Bình nói.
“Này không phải là tế bào sống sao?” Lý Huy nói
“DNA là dữ liệu có thể dùng để so sánh đối tượng tốt nhất, nếu so không khớp, chúng ta phải tìm manh mối khác.” Tằng Bình phân phó:”Lý Huy, cậu đi dò hỏi một chút, các công nhân cùng những người đi tập thể dục sáng nay.”
“Triệu Minh, cậu tiến hành điều tra theo dõi quanh đây, xem có nhân viên nào khả nghi không.”
“Hàn Bân, cậu đi xem xét lại hiện trường, xem có manh mối mới hay không.”
“Rõ.” Mọi người đồng thanh trả lời.
Tất cả mọi người bắt đầu phân công nhau hành động, bận rộn suốt cả một buổi sáng.
Hai giờ chiều, tất cả quay lại cục cảnh sát, mở cuộc họp.
Tằng Bình ngồi ở trên bàn, nói: “Nói xem mọi người phát hiện gì?”
“Bên phía nạn nhân, những điều cần hỏi đều đã hỏi, nhưng cảm xúc có chút không ổn định, tôi để cô ấy nghỉ ngơi ở phòng khách.” Điền Lệ đáp.
“Ở hiện trường phạm tội không có dấu chân, quanh công viên cũng không có dấu vết gì rõ ràng.” Hàn Bân nói.
“Còn mảng theo dõi thì sao?” Tằng Bình hỏi.
“Trước sau công viên đều có máy quay, nhân viên ra vào không ít, muốn kiểm tra thân phận từng người quả thật rất khó khăn, tôi đã cầm bản quay gốc, có thể xem bất cứ lúc nào.” Triệu Minh nói.
“Lý Huy, bên cậu thế nào?”
“Đội trưởng Tằng, công nhân viên chức ở đây đều làm tới tối, lúc đó hầu hết mọi người đều đã tan làm, chỉ có hai người bảo vệ canh gác ở cửa, bọn họ đều không phát hiện có điểm nào kì lạ.” Lý Huy nói.
“Những người tập thể dục buổi sáng, có manh mối gì không?”
“Tập thể dục buổi sáng và chạy bộ đêm đều không cùng một nhóm người.” Lý Huy buông tay.
“Vậy nói cách khác, vụ án không có manh mối gì mới.” Tằng Bình khẽ cau mày, lấy ra một hộp Ngọc Khê phân phát cho mọi người.
Hàn Bân đốt một điếu thuốc, hút một ngụm rồi hỏi: “ Giám định dấu vết có manh mối gì không? Có kết quả so sánh DNA, chúng ta liền không cần lăn lộn tìm thông tin trong mù quáng rồi.”
“Điền Lê, cô đi phòng giám định hỏi xem.”
....
Không bao lâu sau, Điền Lệ đã trở lại, đi đằng sau cô là một người con trai đeo kính, khoác trên mình tấm áo blouse màu trắng.
“Ôi, mắt kính, hiếm khi nha, rốt cuộc cũng chịu ra khỏi phòng thí nghiệm.” Tằng Bình cười nói.
Người con trai đó dùng tay chỉnh lại mắt kính:”Đội trưởng Tằng, tôi ra là để báo cho anh về tiến triển của vụ án, nếu anh đã nói vậy, chắc tôi có thể đi rồi.”
“Quay lại đây, nói đùa với cậu thôi.” Tằng Bình nói.
Người con trai đeo mắt kính đó tên là Lỗ Văn, là nhân viên kỹ thuật ở phòng giám định, cũng là một trong số ít những người bị cận thị trong cục cảnh sát.
“Nghi phạm không lưu lại nhiều chứng cứ ở hiện trường, chỉ có thể thu được tinh dịch cùng hai sợi lông, trong đó đã lấy tinh dịch đem đi kiểm tra, làm dữ liệu để so sánh với DNA.” Lỗ Văn nói
“Nghi phạm gây mê như thế nào?” Hàn Bân hỏi
“Ether.”
“Ether là loại thuốc bị kiểm soát chặt chẽ, sao hắn có thể có được?” Tằng Bình nói
“Đấy là việc của mấy người rồi.” Lỗ Văn nhún vai
“Không thu được dấu vân tay hữu ích nào sao?” Hàn Bân hỏi
“Không có.” Lỗ Văn nói.
“Tôi đã hỏi qua nạn nhân, vào thời điểm bị gây mê, cô ấy cảm giác được nghi phạm hẳn là có mang bao tay, về sau thì cô ấy không rõ lắm.” Điền Lệ đáp.
“Khoảng bao lâu thì có kết quả so sánh DNA?” Tằng Bình hỏi.
“Cái này khó nói lắm, còn xem vào may mắn, cũng có thể so sánh không thành công.” Lỗ Văn nói
“Nếu có manh mối gì phải cho tôi biết trước tiên.” Tằng Bình nói
“Được.” Lỗ Văn lên tiếng, sau đó bèn rời đi.
“Mọi người đều nắm được tiến triển và manh mối của vụ án, ai có ý tưởng gì, có thể nói luôn.” Tằng Bình nói.
“Ether là loại hàng cấm không mua được ở những tiệm thuốc thông thường, chúng ta có thể lấy nơi bán ra ether làm hướng điều tra.” Điền Lệ đáp.
“Có thể tiếp tục điều tra máy giám sát, người nào có thời gian xuất hiện giống trong hồ sơ, có điều kiện phù hợp để gây án, đều có mối hiềm nghi nhất định.” Lý Huy đáp.
“Thăm hỏi những người tập thể dục buổi tối, xem có người nào chứng kiến hay có thêm manh mối mới không.” Lý Huy đáp.
Tằng Bình gật gật đầu,:”Tổng kết không tồi, quả thực phương hướng điều tra trước mắt phải đi theo ba điểm này, nếu không có vấn đề gì khác, chúng ta bắt đầu bố trí nhiệm vụ.”
“Được thôi, anh có ở đây đợi chúng tôi đâu.” Lý Huy cười khổ.
“Tôi sẽ tự mình điều tra nơi bán Ether.” Tằng Bình nhìn lướt qua mọi người, tiếp tục nói:”Bốn người các cậu ban ngày xem camera theo dõi, buổi tối đến công viên Nhai Tâm điều tra, thăm hỏi người dân gần đó.”
“Phạm vi của nhiệm vụ này quá lớn, phương pháp điều tra như thế nào?”Lý Huy nhíu mày nói.
“Thời gian gây án là từ khoảng 8 giờ rưỡi tối qua, từ thời gian này trở đi, người đàn ông nào rời khỏi công viên đều bị tình nghi, phải cho vào danh sách đối tượng cần quan sát.” Tằng Bình nói.
“Đội trưởng Tằng, tôi sẽ nói chuyện cùng nạn nhân, xem có thể tìm ra manh mối gì khác không.” Hàn Bân nói.
“Được.” Tằng Bình gật gật đầu, dặn dò nói”: “Cảm xúc của nạn nhân còn chưa khôi phục, Điền Lệ làm cùng đi.”
“Rõ.”
.......
Phòng khách của cục cảnh sát Cầm Đảo, .
“Kẽo kẹt.....” Một âm thanh trầm thấp vang lên.
Điền Lệ cùng Hàn Bân bước vào phòng khách.
Trên sofa có một cô gái trông có vẻ tri thức, tướng mạo đoan trang, dáng người cân đối, trên mặt còn vương nước mắt.
“Cô Trịnh.”
Trịnh Văn ngẩng đầu, nhìn lên Điền Lệ cùng Hàn Bân, khẽ gật đầu.
“Cô Trịnh, vị này là cảnh sát Hàn của đội điều tra hình sự, cậu ấy muốn hỏi cô một ít vấn đề.” Điền Lệ lên tiếng giới thiệu.
“Vấn đề gì?” Trịnh Văn hỏi.
Hàn Bân ngồi vào phía đối diện, nói: “Cô Trịnh, cô thường đi công viên Nhai Tâm tập thể dục sao?”
“Đúng vậy.”
“Bình thường cô đi một mình hay đi cùng bạn bè?” Hàn Bân nói.
“Nói không đúng.”
“Trước kia cô có bị người ta theo dõi hay nhìn trộm không?” Hàn Bân nói
“Không có.”
“Cô cẩn thận nghĩ lại, còn có manh mối nào khác không?”
“Không có, không có manh mối khác.” Trịnh Văn nói.
Căn cứ vào phân tích biểu cảm nhỏ, lặp lại vấn đề một cách cứng ngắc là điển hình của việc nói dối.
Hàn Bân nhíu nhíu mày, nếu nạn nhân giấu diếm manh mối, thì càng bất lợi cho việc điều tra.
“Cô Trịnh. Có phải cô còn có manh mối khác nhưng không muốn nói cho cảnh sát không?” Hàn Bân nói.
“Tôi đã khai hết với cảnh sát những điều tôi biết rồi.” Trịnh Văn nhích về sau, đưa tay lên ôm ngực.
Đây là điển hình của tâm lý phòng vệ, kháng cự, Hàn Bân càng thêm chắc chắn rằng Trịnh Văn đang che giấu manh mối.
“Tôi biết, chuyện này đã gây ra tổn thương rất lớn đối với cô, có thể cô không muốn nhớ lại, nhưng nếu cô che giấu manh mối, chúng tôi không thể bắt được hung thủ và hắn sẽ còn tổn thương những người khác.” Hàn Bân nói.
Trịnh Văn nhắm mắt lại, sắc mặt dần thay đổi, cô nói: “Hắn lấy nội y của tôi đi rồi.”