Hàn Bân trèo qua, đến nhà lão Triệu ở bên cạnh.
Nhìn lướt qua, hắn chợt phát hiện góc tường có chất một đống than đá, mà dấu chân có dính bụi than cũng từ đó mà ra.
Ở một góc của đống than, có dấu vết mới bị đào ra.
Hàn Bân cầm một chiếc xẻng, đào mấy cái bèn thấy một chiếc balo.
Vừa mở ra đã thấy bên trong đầy ắp tiền đỏ, còn có công cụ gây án như mũ, găng tay, đèn pin….
Kiểm qua một chút, có khoảng 30 vạn tiền mặt, một tấm chi phiếu 80 vạn, hoàn toàn khớp với số tiền bị mất ở xưởng bia Cầm Đảo.
“Lâm Trường Thắng, đã tìm thấy tang vật rồi, ông còn gì muốn nói không?” Tằng Bình chất vấn.
“Cái này được lấy ra từ đống than của nhà lão Triệu, cũng chẳng phải của tôi.” Lâm Trường Thắng nguỵ biện.
“Trần Quyên, xác định một chút xem đây có phải túi nhà bà không?” Tằng Bình nói.
Trần Quyên căng thẳng tột độ, cẩn thận đi về lên, vừa liếc qua, đã run rẩy lắc đầu nói: “Không phải, không phải, tôi chưa thấy bao giờ.”
“Trên chiếc đèn pin này có để lại dấu vân tay, chỉ cần kiểm tra một chút, tự khắc sẽ tra được nghi phạm, ông không nhận cũng vô ích.” Hàn Bân nói.
“Bắt lại!” Tằng Bình phất tay.
Lý Huy và Triệu Minh lập tức động thủ, khống chế Lâm Trường Thắng.
“Mấy người buông lão Lâm nhà tôi ra….” Trần Quyên muốn ngăn cản lại bị Điền Lệ ngăn lại.
“Bà hãy chăm sóc con thật tốt.” Lâm Trường Thắng thở dài một hơi.
Tằng Bình hô lớn: “Ngơ ra đó làm gì, đưa đi!”
……..
Về đến cục cảnh sastt.
Phòng kỹ thuật tiến hành đối chiếu dấu vân tay lấy được trên đèn pin với dấu vân tay của Lâm Trường Thắng, hoàn toàn ăn khớp.
Đã xác định được nghi phạm Lâm Trường Thắng.
Cho dù không có khẩu cung thì vẫn có thể kết án như thường.
Lâm Trường Thắng cũng biết không thể thoát tội, dưới chứng cứ cách đáng, ngay vòng thẩm vấn đầu tiên đã nhận tội.
……..
Hôm nay có thể kết án đều nhờ công của Hàn Bân.
Mọi người đều thấy được công lao của hắn cũng đều tán thành.
Công đầu là khó tránh khỏi.
Hàn Bân cũng không đi thẩm vấn, bản thân ăn thịt rồi cũng phải chừa cho người khác chút canh.
Nếu ăn hết mọi công lao thì về sau làm gì có ai muốn hợp tác nữa.
Trong khi Hàn Bân đang định nghỉ trưa, trong đầu lại vang lên tiếng nhắc nhở: “Chúc mừng, cảnh sát 577533, thuận lợi phá được vụ án đầu tiên của mình.”
“Điểm thông thạo kỹ năng +2, điểm thành tích +5.”
“Xin hỏi, có muốn dùng điểm thành tích đổi kỹ năng mới không?” Huy hiệu nhắc nhở.
Hàn Bân không trả lời ngay lập tức, suy nghĩ thật lâu mới đáp: “Đổi.”
“Cảnh sát 577533, muốn đổi loại kỹ năng mới nào?”
“Phân tích biểu cảm nhỏ.” Hàn Bân nói.
Kỹ năng: Phân tích biểu tình nhỏ.
Tác dụng: Có thể thông qua những biểu cảm nhỏ, động tác tứ chi mà phân tích tình cảm và cảm xúc thật sự của con người.
Kỹ năng, phân tích biểu tình nhỏ.
Cấp nhập môn: Cần 100 điểm thành tích.
Cấp cao, cần 500 điểm thành tích.
Chuyên gia, cần 1000 điểm thành tích.
“Độ thông thạo kỹ năng có lợi ích gì không?” Hàn Bân hỏi.
“Khi nâng cấp kỹ năng có thể dùng độ thông thạo đó để thay thế cho điểm thành tích.” Huy hiệu lên tiếng.
“Bây giờ tôi mới có tổng cộng là bảy điểm thông thạo, cũng không đủ để đổi kỹ năng mới.” Hàn Bân nói.
“Có thể trả góp.”
“Còn được thế nữa sao?” Hàn Bân bất ngờ.
“Đó là xu thế của xã hội tương lai.”
Hàn Bân: “…..”
“Nếu tôi muốn đổi kỹ năng phân tích biểu cảm nhỏ cấp nhập môn, vậy cần phải trả góp bao nhiêu lâu?” Hàn Bân nói.
“Mỗi tháng trả mười điểm thành tích hoặc độ thông thạo kỹ năng, một năm trả 120 điểm thành tích là được.” Huy hiệu nói.
“Sao lại nhiều hơn 20 điểm?”
“Lãi.”
Hàn Bân: “…..”
Trải qua một hồi suy nghĩa, cuối cùng Hàn Bân vẫn quyết định học, phân tích biểu cảm nhỏ có công dụng rất lớn, có thể phân tích độ chính xác của lời khai của nghi phạm thông qua biểu cảm và hành vi tứ chi.
“Tôi muốn học kỹ năng phân tích biểu cảm nhỏ cấp nhập môn.” Hàn Bân nghiêm túc nói.
“Vù….”
Trong đầu Hàn Bân lại truyền đến một lượng kiến thức, số liệu lớn về phân tích biểu cảm nhỏ, giống nhưng nghi lễ quán đỉnh vậy.
Sự phức tạp của kỹ năng này còn vượt xa so với kỹ năng giám định dấu chân.
Hàn Bân thấy phải trải qua rất lâu bản thân mới hồi phục được tinh thần.
“Đinh đong, chúc mừng cảnh sát số 577533 đã học được kỹ năng mới.” Huy hiệu cất tiếng chúc mừng.
Cảnh sát số 577533.
Kỹ năng: giám định dấu chân (cấp cao), phân tích biểu cảm nhỏ (cấp nhập môn)
Điểm thành tích: +7
Giám định dấu chân: độ thông thạo +3
….
Sau khi học kỹ năng mới, Hàn Bân muốn thử ngay, mặc kệ có tác dụng hay không bèn gọi Lý Huy đến.
“Lý Huy, hỏi cậu cái này?”
“Chuyện gì?”
“Cậu nói xem chúng ta ai đẹp trai hơn?” Hàn Bân hỏi.
“Anh Bân, sao cậu lại hỏi một vấn đề thâm thuý như vậy?”
“Tiện miệng thì hỏi.” Hàn Bân nhún vai.
“Còn phải hỏi à? Đương nhiên là tôi đẹp hơn rồi!” Lý Huy sờ sờ cổ theo bản năng.
Con người khi nói dối, sờ cổ là một loại phản ứng cứng ngắc kinh điển.
“Ha ha….” Hàn Bân cười ha hả, thầm nghĩ, kỹ năng này thật tốt.
….
Chi nhánh Cầm Đào không xa biển.
Buổi tối tan làm, Tằng Bình chi tiền mời mấy cảnh sát tổ hai đến nhà hàng nổi tiếng ở bờ biển để ăn cơm.
Gọi trước một thùng bia Nguyên Tương Trát, sau đó là đậu phộng, tôm tít, vẹm, sò biển, bạch tuộc, hàu, thịt dê xiên.
“Rót rượu rót rượu.” Sắc mặt Tằng Bình vui vẻ hô lớn: “Hôm nay đội ta coi như được nở mày nở mặt, từ khi báo án đến khi phá án không đến mười tiếng, nhất định phải uống cho thoả thích.”
“Hôm nay, thấy đội chúng ta được tan làm đúng giờ, ánh mắt của tổ một xanh cả lên.” Lý Huy đùa cợt.
“Ha ha….” Cả nhóm cười vang.
“Nào, chúng ta kính Hàn Bân một ly, nếu không nhờ có cậu ấy, sao có thể xác định của nghi phạm nhanh chóng như vậy.” Tằng Bình nâng ly nói.
“Đừng đừng.” Hàn Bân uyển chuyển từ chối: “Đây đều là công lao của mọi người, do đội trưởng Tằng biết cách lãnh đạo, phải kính, thì phải kính anh trước.”
“Được rồi, đừng nói mấy lời sáo rỗng như vậy, có thể phá án đương nhiên mọi người đều có công, nhưng công đầu thuộc về cậu.” Tằng Bình vươn tay, vỗ vỗ cánh tay của Hàn Bân.
Hàn Bân không chỉ có năng lực phá án còn hiểu chuyện, biết làm người, ấn tượng của Tằng Bình với hắn rất tốt.
“Cạn ly.”
Mọi người đều nâng ly, uống cạn.
Phá xong án là khoảnh khắc vui vẻ và thả lỏng nhất của cảnh sát, tâm trạng của mọi người đều rất tốt.
“Hàn Bân, kỹ năng giám định dấu chân của anh đỉnh thật đấy.” Triệu Minh khâm phục nói.
Nếu không phải nhờ Hàn Bân nhanh chóng khoanh vùng nghi phạm, nếu đợi đến khi Lâm Trường Thắng chuyển tiền đi thì khó mà định tội hắn.
“Quen tay hay việc thôi.” Hàn Bân nói.
“Hàn Bân, lúc trước học ở học viện cảnh sát cũng không thấy cậu giỏi như vậy.” Lý Huy nói.
“Điều đó chứng minh ánh mắt cậu không tốt.” Hàn Bân cười nói.
“Ha ha….”
Đám cười cũng phá lên cười.
Hàn Bân vừa mới tới đội hình sự nên nhanh cơ hội này làm quen với một người một chút.
Gió biển thổi.
Mấy người vừa uống rượu vừa nói chuyện, khi nói chuyện cũng khiến mọi người thân thiết hơn.
Mãi đến khi cơm no rượu say rồi mọi người mới giải tán.
……
Sáng hôm sau.
“Đinh linh linh….” Tiếng chuông điện thoại vang lên.
Hàn Bân tỉnh dậy sau giấc nồng, lấy điện thoại từ đầu giường ra: “Alo.”
“Tôi – Lý Huy đây.”
“Mới sáng ra đã gọi cho tôi làm gì vậy?” Hàn Bân không vui nói.
“Tối qua, công viên đường phố xảy ra một vụ cưỡng hiếp.”