Không ngờ Khương Thiên Chấn một câu cũng không trả lời, quay đầu rời đi. Hiện tại trên bàn ăn chỉ còn có Cát Tân Na, Tần Mật Mật và Khương Thiên Mưu. Khương Thiên Mưu buông dao nĩa xuống, rất tao nhã lau miệng. Vừa rồi khi bọn họ cãi vã anh ta đã âm thầm ăn hết.
“Con no rồi.” Khương Thiên Mưu nhẹ nhàng đẩy ghế ra, lễ phép hướng Cát Tân Na và Tần Mật Mật nói: “Con đi ngủ trước, xin lỗi không tiếp được.”
Ba anh em nhà này kỳ kỳ quái quái làm sao ấy? Nhìn Khương Thiên Mưu bộ dạng quý công tử khiến Tần Mật Mật có chút há hốc mồm. Anh ta thật sự là anh em với Khương Thiên Hạo và Khương Thiên Chấn sao? Không giống Thiên Hạo nóng nảy cũng không giống Thiên Chấn hoạt bát ôn hòa. Tần Mật Mật quay lại nhìn Cát Tân Na, ba anh em ba cá tính có thật đều là do Cát Tân Na sinh ra?
Khương Thiên Hạo đi ra ngoài cũng đã hai ngày rồi, không có tin tức, không điện thoại. Mặc dù Tần Mật Mật không muốn ở cùng anh nhưng vẫn rất lo lắng an nguy của anh, dù sao………….dù sao đi nữa anh cũng là chồng chưa cưới trên danh nghĩa của cô! Tần Mật Mật đi tới đi lui trong phòng khách, lầm bầm lầu bầu “Anh sẽ không xảy ra chuyện gì chứ? Thiệt là…………….”
Tần Mật Mật nhìn Khương Thiên Chấn cũng đang tồn tại trong phòng khách không biết đang nhìn gì trên máy tính mà rất hưng phấn. Cô nhìn qua thử thì thấy hình ảnh các cô gái khỏa thân trên màn hình khiến cô đỏ mặt tím tai. Dầu gì Khương Thiên Hạo cũng là anh của anh ta, tại sao còn tâm trạng nhìn những cái này? Còn cái người đang ngủ trên ghế salon kia chính là Khương Thiên Mưu, mỗi ngày anh ta đều ngủ như vậy, cũng chả quan tâm anh trai có mất tích hay không?
Tần Mật Mật chịu hết nổi hét lớn: “Hai anh em các người tỉnh táo lên được không! Anh của các người đã mất tích rồi đó, suy nghĩ phương pháp tìm anh ấy coi!”
Chỉ thấy Khương Thiên Mưu trở mình, mí mắt khẽ mở rồi……ngủ tiếp. Khương Thiên Chấn vẫn tiếp tục ngắm nhìn các mỹ nữ nói với cô: “Mạn Mạn à, không nên kích động như vậy được không?”
“Nhưng ……nhưng Thiên Hạo đã mất tích rồi nha!”
“Anh ấy sẽ trở về, anh ấy chỉ là………đi ra ngoài hóng một chút mà thôi.”
“Anh biết hả?”
“Nói nhảm, tôi đương nhiên biết. Tôi và anh ấy là anh em 26 năm rồi nha!” Khương Thiên Chấn lành lạnh nói.
“Nhưng………nhưng tính tình anh ấy như vậy, ngộ nhỡ đi ra ngoài gây chuyện, sau đó…………sau đó bị người ta…………vậy………vậy…….”
“Anh ấy sẽ không chết!” Khương Thiên Chấn bình tâm điềm tĩnh nói.
“Là sao biết không có chuyện gì?” Tần Mật Mật cảm thấy bất mãn.
“Chỉ là sợ bên ngoài có một đống người chết cũng không phải là anh ấy.” Khương Thiên Mưu đột nhiên mở miệng, mắt cũng không mở ra, giống như là đang nói mớ.
Nghe vậy, Tần Mật Mật thất kinh nhìn Khương Thiên Mưu. Cô phát hiện mình sống trong cái đống quái nhân này, bình thường như cô mới là người ngoài hành tinh. Khương Thiên Chấn nghe Khương Thiên Mưu nói vậy lập tức cười to: “Đúng đúng đúng.”
Lúc này bên ngoài đột nhiên có động tĩnh — —— —— ——–
Tưởng như đang ngủ rất ngon, Khương Thiên Mưu lại mở miệng: “Anh ấy về kìa.”
Tần Mật Mật ngẩng đầu lên, thấy Khương Thiên Hạo đang đi vào.
“Tôi nói rồi, anh ấy sẽ không có gì mà.” Khương Thiên Chấn nói.
“Như vậy còn nói không có gì?” Tần Mật Mật thật không thể tin được “Vết thương chồng chất lên như vậy rồi, còn nói không có gì?”
Khi cô đang nói, Khương Thiên Hạo đã đi qua bên người cô đang tính đi vòng qua. Tần Mật Mật không nhịn nỗi, kéo cánh tay đang bị thương của anh: “Anh bị thương!”