Mục lục
[Dịch]Trò Chơi Chinh Phục: Ông Xã Kiêu Ngạo Quá Nguy Hiểm - Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tần Lạc cảm thấy rất khó hiểu nhìn sang Hoắc Kỷ Thành đang ngồi bên cạnh,anh đang nói chuyện với mình sao? Cái gì mà không nhớ rõ chuyện lúc trước?

Trước đây bọn họ quen biết sao?

Tròng mắt đen thâm thúy của Hoắc Kỷ Thành nhìn chằm chằm cô, tại sao sáu năm trước lại chọn trúng cô chứ?

Cái vấn đề này đã từng khốn nhiễu mình, cho tới bây giờ, cũng không cách nào cho ra trả lời chắc chắn chính xác . . . .

"Có phải anh uống nhiều quá rồi hay không?"

Tần Lạc có chút nghi ngờ hỏi, cũng chỉ có cái này có thể giải thích vì sao anh chợt nhảy ra một câu như vậy.

Hoắc Kỷ Thành khẽ nhắm mắt lại, "Tôi là người dễ dàng say như vậy sao?"

Tần Lạc: ". . . . . ."

Á. . . . . . Bình thường nói mình không say thì người đó thật sự say. . . . . .

Hai người cứ yên tĩnh ngồi một hồi như vậy, Tần Lạc có chút cảm thấy kỳ cục, liền đứng dậy chuẩn bị rời đi, nhưng vừa đứng lên liền bị người ta kéo lấy cổ tay.

Sau đó --

Cả người cô ngã qua. . . . . .

Ban đêm yên tĩnh, cô gái vô ý ngã nhào ở trong ngực người đàn ông, hai người bốn mắt nhìn nhau, giống như là có dòng điện kích động chạy qua. . . . . .

Tần Lạc cũng có chút giật mình.

Vì sao mắt người đàn ông có chút giống như đã từng quen biết?

Rốt cuộc cô đã gặp qua ở đâu?

Nghĩ đến đây, cô liền cố gắng nghĩ lại, làm sao cũng không có thể nhớ nổi, ngược lại khiến cho đầu có chút đau. . . . . .

Hoắc Kỷ Thành chậm rãi cúi đầu chiếm lấy đôi môi màu hồng của cô, mùi vị quen thuộc, làm thế nào cũng không nếm đủ. . . . . .

Bóng đêm mông lung, ánh trăng màu bạc lười biếng bỏ ra một tấm lụa mỏng, bao phủ mọi vạn vật, có một loại yên bình xinh đẹp!

Không biết có phải là bởi vì uống rượu hay không, thế nhưng Tần Lạc không có phản kháng, mùi rượu trong miệng cô trộn lẫn với mùi của anh.

Càng để cho người ta say mê rồi. . . . . .

Gió đêm từ từ, thổi lá dây nho, vang lên sào sạt, giống như là nói những lời tâm tình vô tận.

Cũng cho khung cảnh đôi nam nữ đang triền miên thêm một tia lãng mạn. . . . . .

Tối nay, hình như cực kỳ say lòng người.

Ngay lú hai người hưởng thụ không gian riêng của mình, chợt cách đó không xa truyền đến tiếng bước chân, chờ đón chính là tiếng người đàn ông lầm bầm lầu bầu.

"Ah? A Thành nói đi nhà vào nhà vệ sinh tại sao không có thấy người?"

Tiếng của Đường Triều khiến Tần Lạc sợ hãi cuống quít muốn đẩy Hoắc Kỷ Thành ra, lại bị anh ôm chặt, đôi môi nói nhỏ bên tai cô, "Đừng động!"

Lần này, Tần Lạc cũng không dám lộn xộn nữa.

Nếu cái này bị Đường thiếu thấy tư thế thân mật của cô và Đại Ma Vương, chỉ sợ nhảy vào Hoàng Hà cũng không rửa sạch. . . . . .

Bởi vì khắp nơi ngoài vườn toàn là dây nho, mà hai người bọn họ vừa lúc ngồi lấp dưới một giàn nho, cho nên che đậy rất tốt, hơn nữa đây là buổi tối, ánh đèn mờ ảo, chỉ cần hai người không phát ra tiếng, căn bản rất khó phát hiện.

Sau khi Đường Triều tìm mấy chỗ không phát hiện liền nổi giận, "Kỳ lạ! Rốt cuộc A Thành đi đâu? Ngay cả Tần Lạc cũng không thấy, chẳng lẽ hai người len lén đi ra ngoài tản bộ?"

Nghĩ tới đây, anh ta liền không có tiếp tục suy nghĩ, dù sao hai người này vốn là có quan hệ không rõ, để cho bọn họ thêm chút không gian phát triển cũng tốt.

Tần Lạc cũng không biết suy nghĩ của Đường thiếu, cô bị dọa đến một cử động cũng không dám, hai tay khẩn trương nắm quần áo của Hoắc Kỷ Thành, cả người cũng bám thật chặt. . . . . .

Cũng không dám thư giãn một chút.

So sánh mà nói, Hoắc Kỷ Thành lại nhẹ nhõm rất nhiều, thật ra thì anh bị bạn tốt bắt gặp cũng không sao cả, chút chuyện giữa anh và Tần Lạc bọn họ cũng biết. . . . . .

Đợi tiếng bước chân Đường triều càng lúc càng xa, lúc này Tần Lạc mới thoáng thở phào nhẹ nhõm. Vừa ngẩng đầu liền chạm vào một đôi mắt đen như nước đầm sâu, cô hoảng sợ không ngừng muốn đi xuống.

Hoắc Kỷ Thành không nhịn được chế nhạo nói: "Không sợ cậu ta quay lại sao?"

Tần Lạc không vui nói: "Chính là bởi vì lo lắng mới càng phỉa xuống."

Hoắc Kỷ Thành có nhiều thâm ý nhìn cô, "Cô đang sợ hãi cái gì?"

Tần Lạc bị giọng nói cây ngay không sợ chết của anh làm hoảng lần nữa, dừng một chút, nghiêm túc nói: "Tôi không sợ, mà là không hy vọng đưa tới hiểu lầm không cần thiết!"

Hoắc Kỷ Thành nhíu mày, "Hiểu lầm không cần thiết?"

Tần Lạc gật đầu, "Dĩ nhiên! Anh là tổng giám đốc, tôi đi theo phiên dịch, quan hệ của chúng ta rất đơn giản, ngộ nhỡ bị người ta nhìn thấy tình cảnh vừa nãy, nhất định sẽ hiểu lầm."

Hoắc Kỷ Thành không có ý định thả cô, "Tình cảnh vừa nãy? Tại sao tôi cảm giác cô rất hưởng thụ?"

Tần Lạc đỏ mặt mà mắng: "Phi! Đó là tôi. . . . . ."

Ánh mắt Hoắc Kỷ Thành sáng quắc, "Là cái gì?"

Tần Lạc bị anh ép hỏi cũng không trả lời được, cũng rõ ra sao, "Anh ôm tôi như vậy...làm sao tôi tránh thoát! Vả lại, bây giờ tôi vô cùng cảnh cáo anh! Về sau không cho phép anh vô duyên hôn tôi! Còn như vậy tôi sẽ kiện anh vô lễ!"

Hoắc Kỷ Thành cười lạnh một tiếng, "Thật sao?"

Cằm Tần Lạc khẽ nhếch, "Dĩ nhiên! Giữa chúng ta tốt nhất giữ vững cự ly một mét, không cần áp sát quá gần!"

Hoắc Kỷ Thành không hề chớp mắt nhìn chằm chằm cô, "Cô là đang sợ cái gì?"

Tần Lạc có chút nổi cáu, "Sợ cái len! Chúng ta cũng không phải là bạn bè trai gái tại sao anh lại hôn tôi? Coi như trước đó tôi đã làm gì cũng không thể đối với tôi như vậy! Anh coi tôi là người nào chứ? Chẳng lẽ anh cho rằng anh có quyền thế mà có thể tùy tiện vô lễ với một nhân viên nữ? Ở trong tự điển của tôi đây là không thể!"

Hoắc Kỷ Thành cũng không tức giận, từng câu từng chữ nói: "Cô là đang sợ mình sẽ yêu tôi sao."

Lời của anh khiến Tần Lạc khiếp sợ không thôi, hứ ba tiếng, "Phi phi phi! Anh tạm thời đừng tự luyến được không? Làm sao tôi có thể đi yêu một người đàn ông đã kết hôn! Chớ nói chi anh còn mang theo một đứa con!"

Hoắc Kỷ Thành thoáng nhíu mày, "Không phải là cô rất ưa thích Tiểu Tinh sao?"

Tần Lạc có chút im lặng, thì ra anh hiểu lầm đối với mình khá sâu!

"Thích Tiểu Tinh là một chuyện, làm mẹ ghẻ nó là một chuyện khác! Mục tiêu của tôi chưa từng có xa với như vậy! Tôi chỉ muốn cuộc sống bình thường, không thích sản sinh ra nhiều lục đục đấu đá, Tổng giám đốc đại nhân, ngài tha cho tôi đi!"

Nhất thời sắc mặt Hoắc Kỷ Thành đen như màn sân khấu, "Nhanh mồm nhanh miệng!"

Tần Lạc thấy cảm xúc anh không tốt, vội vàng nói: "Chọc ngài mất hứng là lỗi của tôi, tôi sẽ tránh đi, không đứng ở chỗ này cản mắt của anh."

Nói xong, liền chuẩn bị đi.

Nhưng, mới vừa bước được một bước liền bị Hoắc Kỷ Thành kéo trở lại, còn ngã mạnh hơn lần trước vào trong lòng anh, không đợi cô mở miệng, miệng lại bị bịt rồi. . . . . .

"Ưmh. . . . . ."

Cái len sợi! Tất cả đã nói hết lời anh đã lại hôn cô, anh là người điếc sao? !

Tần Lạc tức giận không thôi, dứt khoát hung hăng cắn anh. . . . . .

Không biết, lần đầu cô đáp lại lại khiến Hoắc kỷ Thành càng thêm kích tình, động tác càng thêm mãnh liệt. . . . . .

Trong lúc nhất thời, hai người ai cũng không chịu bỏ qua người nào.

Chiến tranh rất kịch liệt!

Cho đến khi mùi máu tươi tràn ra, Hoắc Kỷ Thành mới lưu luyến buông môi cô ra, "Cô là chó sao?"

Tần Lạc tức giận trả lời: "Nếu tôi là chó, thì đó là đặc biệt cắn anh!"

Hoắc Kỷ Thành buồn cười, tiếp xúc càng nhiều, càng phát hiện ra cô là một cô gái thú vị!

Chỉ tự trách mình trước cũng không có thử đí tìm hiểu cô, cho tới bỏ qua quá nhiều. . . . . .

Nếu ông trời an bài bọn họ gặp nhau lần nữa, anh sẽ không lại bỏ qua cô! Ai bảo tự cô rời vào trong chén của anh!

Ngay sau đó bá đạo tuyên bố, "Từ nay về sau, bất kỳ chỗ nào của cô đều chỉ có thể thuộc về tôi!"

Tần Lạc phun đầy mặt anh, "Nằm mơ! Nghĩ hay quá nhỉ! Bất kỳ chỗ nào của tôi đều thuộc về tôi! Cugx không có chút quan hệ nào với anh cả!"

Nói xong, hào hùng xoay người rời đi.

Để Hoắc Kỷ Thành đã cười tại chỗ, thật đúng là một cô giá vừa thú vị vừa đáng yêu!

Xem ra, các chỗ khác từ con trai đều là di truyền từ cô. . . . . .

*****

Tần Lạc mới vừa đi tới sân trước đúng lúc đụng phải Đường Triều, "Tần Lạc, A Thành đâu? Hai ngươi cùng đi ra ngoài tại sao không có đồng thời trở về?"

Tần Lạc tức giận phun nói: "Người nào đi ra ngoài với anh ta chưa? ! Rõ ràng là tôi đi trước mà!"

Sau đó, cũng không quay đầu lại trở về phòng của mình.

Đường Triều không giải thích được sờ sờ đầu, anh ta trêu ai ghẹo ai hay sao?

Còn nữa, mỹ nữ tiểu Tần lại hô to gọi nhỏ với mình? Không phải cô vẫn luôn rất lễ phép đối với mình sao? Rốt cuộc là cái gì thay đổi cô?

Không đợi anh ta hiểu rõ ràng, liền nhìn thấy bạn tốt không nhanh không chậm đi tới, chợt tiến lên, "Tần Lạc ăn phải thuốc nổ sao? Hay là cậu chọc giận cô ấy không vui?"

Hoắc Kỷ Thành liếc bạn tốt một cái, "Là không may, thấy cô ấy mất hứng không biết chánh đi?"

Đường Triều đầu đầy hắc tuyến, anh ta. . . . . . Đây rõ ràng là anh ta nằm đầu súng!

"Tôi. . . . . . Tôi không có chêu cô ấy!"

"Cô ấy bị cậu làm gì thế?"

". . . . . ."

Đường Triều lập tức rất muốn che ngực ngã xuống đất, đây là lời anh em tốt nên nói sao? Mỗi một người đều thấy màu sắc là vong ân! Có phụ nữ bên người là bỏ quên bạn cùng khổ cực bên cạnh!

Hừ!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK