Bên trong Tiên Giới, có một núi, kỳ danh Trấn Nguyên tiên sơn. Mặc dù gọi là núi, nhưng quần phong uốn lượn kéo dài, trong quần phong có ngọn cao nhất gọi là Trấn Nguyên Phong, trên Trấn Nguyên Phong có một đạo quán gọi là Ngũ Trang tiên quán, trong quán có một lão đạo mặc một thân đạo bào màu đen đang ngồi thiền, khuôn mặt của lão đạo này hiền lành nhưng không mất đi nét uy nghiêm. Lão đạo này không phải ai khác, đúng là quán chủ của Ngũ Trang tiên quán này - Trấn Nguyên Tử.
Thình lình Trấn Nguyên Tử mở hai mắt, trong hai mắt chớp động tinh quang: "Thanh Phong, gọi Thanh Dương tới gặp ta."
"Dạ! Sư tôn." Nghe thấy Trấn Nguyên Tử phân phó, một đạo đồng ở ngoài cửa trả lời.
Sau một lát thì thấy một nam tử dáng vóc gầy yếu, tuổi hơn ba mươi, mặc một đạo bào màu vàng đi tới trước cửa, hành lễ nói: "Thanh Dương ra mắt sư tôn."
"Thanh Dương, con có nhớ vi sư có một hiền đệ?" Trong phòng truyền ra giọng nói của Trấn Nguyên Tử, ổn định nhưng không mất vẻ uy nghiêm.
"Sư tôn nói tới con khỉ chết tiệt nọ?" Thanh Dương ở ngoài cửa chau mày nói, dường như rất chán ghét hiền đệ mà Trấn Nguyên Tử đã nhắc.
"Không thể vô lễ." Giọng nói của Trấn Nguyên Tử trong phòng có chút không vui.
"Sư tôn, sau khi con khỉ đó thành phật thì không lộ mặt, mặc dù khi đó gặp hắn chỉ là một phân thân của sư tôn ở nhân gian, nhưng tình cảm của sư tôn đối với hắn có nhật nguyệt chứng giám, con khỉ đó sau khi thành phật thì cắt đứt qua lại với chúng ta, thiệt là đáng giận, kẻ này vốn không có tư cách xưng huynh gọi đệ với sư tôn." Thanh Dương tức giận, bất bình nói.
"Ai, đây là kiếp nạn lớn nhất của hiền đệ vi sư, Thanh Dương, con bước vào trong, để sư tôn nói rõ với con."
Thanh Dương đẩy cửa bước vào trong rồi khoanh chân ngồi xuống, cung kính nhìn Trấn Nguyên Tử. Trấn Nguyên Tử lúc này vẻ mặt bất đắc dĩ, hoàn toàn không có sự uy nghiêm vốn có: "Lúc trước vi sư gặp Ngộ Không rồi kết bái là vì y là một con người chí tình chí nghĩa nên Ngộ Không khiến vi sư cảm thấy yêu thích. Thế nhưng..."
"Sư tôn, Thanh Dương cho rằng con khỉ đó vốn không xứng với bốn chữ chí tình chí nghĩa, nếu như chí tình chí nghĩa thì sao ngàn năm nay không tới thăm? Rõ là con khỉ đó năm xưa lợi dụng sư tôn, tiện tại thành phật rồi thì vứt sư tôn ra sau."
"Con nghe sư tôn nói hết, tất cả đều có nhân quả, trước đây Ngộ Không vốn là đệ tử đạo môn dưới trướng Bồ Đề, nhưng lại đi lầm vào trong phật môn, từ xưa tới nay, phật đạo luôn tranh chấp không ngừng, một môn sinh đạo gia như Ngộ Không sao lại có kết quả tốt trong phật môn?"
"Sư tôn có ý gì? Thanh Dương không rõ! Xin sư tôn mách rõ."
"Tây Thiên Đấu Chiến Thắng Phật không phải là Ngộ Không, đã không phải Ngộ Không thì sao tới gặp sư tôn đây?"
"Hả! Chuyện này... sao có thể chứ?" Câu nói đó như sấm sét giữa trời quang khiến Thanh Dương sợ hãi không thôi.
"Con có nhớ, trên đường Ngộ Không từng gặp kẻ địch đồng căn lại có tài cán xấp xỉ y không?"
"Sư tôn muốn nói Lục Nhĩ Mi Hầu?"
Trấn Nguyên Tử gật đầu, tiếp tục nói: "Thật ra Đấu Chiến Thắng Phật hiện tại là con Lục Nhĩ Mi Hầu đó chứ không phải là Ngộ Không."
"Chuyện này sao được chứ! Chẳng lẽ tây phương không phát hiện sao?"
"Hứ! Việc này vốn do tây phương Như Lai xắp đặt, Ngộ Không tuy nhập phật môn nhưng xuất thân từ đạo gia, tên Như Lai đó sao lại cho Ngộ Không thành phật dễ như thế được, đây gọi là đạo bất đồng bất tương vi mưu, Như Lai muốn lợi dụng thân thể Kim Cương Bất Hoại của Ngộ Không đại náo thiên đình, sau đó thì cho Lục Nhĩ Mi Hầu thay thế Ngộ Không trên đường thỉnh kinh. Để cho Lục Nhĩ Mi Hầu thành phật, còn Ngộ Không thì bị nhốt trong âm thầm."
"Nhưng mà sư tôn, Lục Nhĩ Mi Hầu đó có tài đức gì lại được Như Lai coi trọng như thế?" Vẻ mặt Thanh Dương nghi hoặc.
"Bởi vì Lục Nhĩ Mi Hầu thật ra là đệ tử thân truyền của Như Lai."
"Hả! Không thể ngờ tây phương lại làm ra chuyện như thế."
"Chuyện chính là như vậy, vi sư thăm dò thiên cơ biết được thời khắc Ngộ Không thoát nạn sắp tới, cho nên gọi con tới đây, vi sư có việc muốn dặn dò con."
"Xin sư tôn hãy nói."
"Đại lục mà con phi thăng chia làm Thanh Long, Bạch Hổ, Chu Tước cùng Huyền Vũ. Con cũng biết, bốn đại lục này vốn là một chính thể?"
"Thanh Dương biết, nghe nói đại lục này vốn là một chỉnh thể, sau này bị một đại năng giả đánh nát thành bốn khối."
"Con có biết người đánh nát đại lục là ai?"
"Chuyện này Thanh Dương quả thật không biết." Thanh Dương lắc đầu, cho dù bản thân khi đó là đệ nhất cao thủ ở đại lục này, nhưng đối với chuyện xa xưa cũng không rõ mấy.
"Đại lục này vốn được gọi là đại lục Nguyên Thủy, gọi Nguyên Thủy là vì nơi đây do Nguyên Thủy Thiên Tôn thống trị, mà lúc đó động phủ của Nguyên Thủy Thiên Tôn cũng được xây trên đại lục này."
"Chẳng lẽ đại lục này do Nguyên Thủy Thiên Tôn đánh nát?"
"Không phải, đó là vào lúc thượng cổ, vi sư đi du lịch, vừa lúc gặp Nguyên Thủy Thiên Tôn, lúc đó vi sư thấy Nguyên Thủy Thiên Tôn phép lực cao cường nên bèn đấu pháp, sau đó thì vi sư đại chiến với Nguyên Thủy Thiên Tôn mười ngày mười đêm, về sau vi sư may mắn thắng một chiêu nên đánh bại được Nguyên Thủy Thiên Tôn, mà Nguyên Thủy đại lục thì bị đánh nát trong lúc thầy cùng Nguyên Thủy Thiên Tôn so đấu, danh hiệu Trấn Nguyên Tử của vi sư cũng từ đó mà ra, Trấn Nguyên thực ra có ý trấn áp Nguyên Thủy." Nhắc tới chuyện năm đó, sắc mặt của Trấn Nguyên Tử cũng không khỏi hiện ra vẻ hưng phấn.
"Hóa ra là vậy, sư tôn quả thật đại năng." Thanh Dương bị chấn kinh liên tục: "Sư phụ nhắc tới đại lục Nguyên Thủy, chẳng lẽ chuyện lần này có liên quan tới người trên đại lục Nguyên Thủy?"
Trấn Nguyên Tử gật đầu, hỏi: "Khi con phi thăng, có truyền Trấn Nguyên Tiên Quyết cho ai khác?"
"Thanh Dương cẩn tuân lời dạy của sư tôn, chưa gặp người thích hợp tuyệt đối không loạn truyền tiên quyết, nhưng lúc Thanh Dương phi thăng vẫn chưa tìm được người thích hợp, vì thế Thanh Dương đặt Trấn Nguyên Tiên Quyết vào trong hư không, hy vọng ngày khác có kẻ hữu duyên lấy được."
"Ân! Ha ha, tạo hóa trêu ngươi, khô