-----o Nhóm dịch Độc Cô Thôn o-----
Sau khi ra khỏi lớp, tôi đi theo Mikazuki đến một nhà nguyện nhỏ nằm trong trường.
Đó là một tòa nhà lớn được trang trí bởi cây thánh giá nằm trên nóc. Bên trong tòa nhà là những căn phòng được dùng cho buổi lễ và cả tiệc cưới. Nó cũng có những công trình đặc trưng của nhà thờ như buồng xưng tội, phòng họp và phòng thiền.
Một trong số chúng, phòng họp số 4 đã trở thành phòng hoạt động của câu lạc bộ Láng Giềng.
Đó là một căn phòng xinh xắn được thiết kế theo kiểu phương Tây với kích thước khoảng tám tấm tatami. [1] Trong phòng có một chiếc bàn tròn, vài chiếc ghế sô pha và một kệ sách nhỏ bằng kim loại.
Nơi này trông giống thẩm mỹ viện hơn là phòng khách của nhà thờ.
Không giống tôi, khi Mikazuki bước vào phòng, cô ấy ngay lập tức ngồi thư giãn trên ghế sô pha.
"Chúng ta thật sự có thể sử dụng căn phòng này à?"
"Giáo viên cố vấn đã đồng ý nên tất nhiên chúng ta có thể sử dụng."
Mikazuki trả lời như thể đó là điều hiển nhiên.
"Giáo viên cố vấn?"
Cũng đúng, đây là một câu lạc bộ đã được công nhận. Điều đó có nghĩa một giáo viên cố vấn sẽ phụ trách nơi này.
Tôi ngồi xuống chiếc ghế sô pha đối diện Mikazuki rồi chậm rãi nói:
"Có ai đó sẵn lòng trở thành giáo viên cố vấn cho câu lạc bộ đáng ngờ này ư?"
"Câu lạc bộ này không đáng ngờ. 'Theo lời dạy Kitô giáo, những người học cùng trường nên đối xử với nhau như những người hàng xóm tốt bụng để thắt chặt tình bạn, sự chân thành và quan tâm giúp đỡ những người xung quanh.' Tất cả hoạt động được thực hiện đều để duy trì mục tiêu rõ ràng và nổi bật này."
"Hừm, dù nghe bao nhiêu lần thì tôi vẫn thấy nó... Vậy thì người nào sẽ hướng dẫn chúng ta cách kết bạn?"
"Sơ Maria-sensei." [2]
"Cái gì?"
Tôi chưa bao giờ nghe qua cái tên đó.
Đây là một trường Công giáo nên có vài giáo sĩ được nhà thờ gửi tới hỗ trợ. Họ chủ yếu là giáo viên môn Thần học và môn đạo đức.
Do không quan tâm đến những gì đạo Thiên Chúa nói nên tôi chọn không tham gia bất cứ lớp học nào như vậy. Ban đầu, tôi nghĩ mình sẽ trải qua cuộc đời học sinh không có nữ tu, cho nên tôi cảm thấy ngạc nhiên khi phải dính đến họ ở nơi không ngờ nhất.
Một sơ gọi là Maria sao? Tôi cảm thấy có chút gì đó. Tôi không chắc chắn lắm nhưng tôi nghĩ mình sẽ tìm được một số gợi ý giá trị từ cô ấy.
"À, đó chỉ là tưởng tượng của cậu mà thôi."
Mikazuki khẳng định.
"Sao lại là tưởng tượng của tôi?"
"Maria-sensei không hề có bạn bè."
Tôi nghĩ cô ấy vừa chỉ ra một lỗ hổng quan trọng trong kế hoạch.
"Tại sao-tại sao cậu lại nhận một người như vậy làm cố vấn?"
"Tôi cảm thấy tệ khi phải nói chuyện với những người có nhiều bạn. Trong khi đó, tôi có thể trò chuyện bình thường với người không có nhiều bạn như cậu, Kodaka à."
Mikazuki Yozora: Cô ấy là một nhân vật đáng buồn hơn những gì tôi từng nghĩ.
"Nói cách khác, cậu không còn lựa chọn nên phải nhờ vào sự giúp đỡ của một giáo viên trong tình trạng tương tự."
"Đúng vậy."
Cô ấy trả lời một cách hống hách rồi ngả người lên ghế sô pha.
"À, tốt thôi. Chúng ta sẽ mất nhiều thời gian khi một giáo viên nhàm chán giảng dạy. Tôi đoán đó là cái giá cậu phải trả để được đồng ý sử dụng phòng họp này."
"Đó là một cách giải thích khác."
Cô ấy tỏ vẻ tán thành.
"Thế trong đầu cậu đã sắp xếp những việc câu lạc bộ cần làm chưa?"
"Trước tiên, ta cần phải có thêm thành viên."
Mikazuki trả lời.
"À, tôi thấy..."
Vì lý do kết bạn trong câu lạc bộ sẽ khiến người khác nghĩ mình không cô đơn nên cô ấy ưu tiên cho việc nhận nhiều thành viên. Tuy nhiên, tôi cho rằng tiêu chí chọn bạn là "chất lượng hơn số lượng".
Mikazuki lấy một cuộn giấy ra khỏi túi xách.
"Làm áp phích tuyển người trước đã."
"Được thôi."
Cô ấy nhanh chóng hoàn thành nó.
Sau đó, Mikazuki đưa thông báo cho tôi.
"Tôi nghĩ rằng mình đã làm khá tốt."
"Hừm."
Tôi nhận thông báo rồi nhìn vào.
"..."
Và... tôi sửng sốt.
Tôi biết diễn tả thế nào đây? Thứ đó, thứ mà tôi muốn nhắc đến... Nói cho gọn, tấm áp phích này là một thứ...
"Cái gì đây?"
"Đó là thông báo. Ừm, tôi sẽ dán lên bảng thông báo của trường ngay bây giờ."
"Ơ..."
Khi thấy vẻ mặt hoài nghi của tôi, cô ấy không hài lòng và nói:
"Sao vậy, cậu nghĩ nó có vấn đề gì à?"
"Tôi không hiểu tại sao cậu nghĩ nó không có vấn đề gì. Trên áp phích thậm chí không nói đến những thứ câu lạc bộ mang lại. Cậu sẽ không tuyển được thành viên mới chỉ với thứ này đâu."
"Phù, cậu ngây thơ quá đó Kodaka."
Vì lý do nào đó, Mikazuki nhìn tôi như nhìn một thằng ngốc.
"Hãy thử đọc đoạn văn theo đường chéo."
"Đường chéo?"
Nhìn vào tờ thông báo, tôi hoài nghi.
"À!"
"Nhận ra rồi chứ?"
Mikazuki khẽ mỉm cười.
"Vâng, tôi cho rằng mình đã nhận ra."
Nếu bạn đọc đoạn văn từ góc trên bên trái trở xuống theo đường chéo...
Chúng tôi là những người láng giềng thân thiện,
Chúng tôi bắt đầu xây dựng mối quan hệ tốt đẹp với mọi người!
Ngoài việc cần luyện tập tinh thần và thể chất,
Bạn và tôi hãy tìm nhau để bắt đầu chuyến đi này
Khi tôi động viên bạn với lý tưởng của chúng ta
Chúng ta sẽ là bạn bè đáng tin cậy nhất thế giới!
"Quả là một ẩn ý tinh tế."
"Nó không phải là ẩn ý."
Trông Mikazuki hơi ngạc nhiên.
"Đối với những người vẫn đang tìm cách kết bạn, họ sẽ nhận thấy thông tin ẩn sau thông báo. Nói cách khác, những người không gặp vấn đề sẽ đọc đoạn văn và mặc kệ chúng. Thế thì chúng ta không cần phải viết rõ ý định "muốn tìm bạn" nhưng vẫn tìm ra người có chung mục tiêu để cùng tham gia."
"À ừm."
Tôi không tìm ra từ nào để nói, trong khi Mikazuki vô cùng tự tin.
Nhưng dù với cách nào đi chăng nữa, cô ấy cũng nhận ra đây là một chuyện đáng xấu hổ...
"Được rồi, chúng ta hãy lùi một trăm bước và cho rằng giả thuyết của cậu chính xác."
"Tại sao chúng ta phải lùi một trăm bước?"
Tôi phớt lờ sự hoang mang của Mikazuki bằng cách nói tiếp:
"Đừng nói mãi về nội dung thông báo. Hình vẽ này là gì vậy?"
"Chẳng phải nó quá rõ ràng rồi sao?"
"Tôi hỏi vì nó không rõ ràng với tôi!"
"Haiz!"
Mikazuki mỉm cười cứ như tôi là một thằng ngốc. Sau đó, cô ấy tỏ ra kiên nhẫn khi phải nói về những điều đơn giản.
Cô ấy giải thích:
"Nó không giống bài dân ca về một trăm người bạn ăn cơm nắm trên đỉnh núi Phú Sĩ à? [3] Đó là những gì trong tâm trí tôi lúc đó, mà tôi thấy mình vẽ đâu có tệ."
"Tôi hiểu."
"Bức tranh này dành cho những người bỏ lỡ câu chéo. Ngay cả khi bỏ lỡ nó, họ vẫn có thể nhận ra ý định của câu lạc bộ thông qua hình vẽ."
"Được rồi, chúng ta hãy lùi lại một trăm bước và cho rằng những gì cậu nói là đúng."
"Tại sao chúng ta phải lùi một trăm bước cơ chứ?"
Tôi tiếp tục phớt lờ câu hỏi của Mikazuki.
"Nếu những người trong tranh đang ăn... cơm nắm? Như một thứ thức ăn? Thế thì tại sao chúng lại có tay chân và cặp mắt."
"Chúng trông dễ thương hơn khi tôi vẽ vậy."
"Tôi thật sự ghét cảm giác thức ăn của tôi bối rối mỗi khi tôi cố gắng cắn chúng. Cậu đừng nhân hóa thức ăn chứ?"
"Cậu muốn phủ nhận sự tôn vinh dành cho người anh hùng dân tộc đó à?"
"Anh hùng dân tộc gì cơ?"
"Họ là những người tốt sẵn sàng cho trẻ em cắn đầu mình."
"Anpanman hả?!" [4]
"Sự hy sinh của họ trở thành axit trong dạ dày của cậu. Tôi có thể cảm nhận được tình yêu và sự dũng cảm của họ đối với bạn bè."
"Anpanman chỉ gặp rắc rối với sự hiểu biết của cậu."
Mikazuki bất chợt nhìn tôi với ánh mắt nghi ngờ.
"Cậu biết không, Kodaka? Cậu không nhìn thấy ẩn ý trong đoạn văn, cũng không hiểu ý nghĩa thật sự đằng sau bức vẽ. Có thật cậu ở đây để tìm bạn hay không?"
"Tôi không muốn kết bạn với những người bi thảm đến mức đủ tài năng để hiểu được tấm áp phích..."
"Hừ, cậu vẫn nghĩ mình quan trọng nhất ở đây. Nè Kodaka, bộ cậu là loại người của thế giới à?" [5]
"Cậu là người cuối cùng được quyền nói điều đó."
Nhìn cách tôi mệt mỏi trả lời, Mikazuki tỏ ra không hài lòng.
"Tôi chỉ thấy vậy thôi. Mà nè, đừng gọi 'cậu' mãi nữa. Tôi thấy không hay."
"Hở? À, được thôi. Vậy phải gọi sao?"
Tôi thường không rõ mình nên gọi người khác thế nào.
Tôi nên gọi bằng họ, tên đầy đủ hay là biệt danh? Tôi có cần phải thêm 'san', 'kun' hoặc 'chan' [6] không? Hay tôi nên gọi tên như những người bạn thân thiết.
Đó là lý do tôi thường cố gắng gọi người khác bằng tên họ đầy đủ.
"Gọi là... Mikazuki... -san nhé?"
"Yozora."
Mikazuki lạnh lùng trả lời.
"Hãy gọi tôi bằng tên, Yozora."
"Đ-được thôi. Vậy thì, Yozora..."
"Sao cậu lại đỏ mặt, tởm quá."
Vẫn không hài lòng, Yozora nói năng cáu kỉnh.
Bộ tôi là người duy nhất xấu hổ khi cố gắng gọi tên thân mật của một cô gái à?
"Này, cậu có biệt danh nào không? Tôi thấy gọi vậy sẽ thoải mái hơn..."
"Đó là... là..."
Trông Mikazuki khó chịu hơn mức bình thường. Cô ấy nói:
"Tôi từng có một cái, nhưng tôi không nói cho cậu biết đâu."
"Tại sao chứ?"
Tôi hỏi, trong khi Mikazuki như sắp khóc.
Cô ấy nhìn tôi rồi nở nụ cười cô đơn.
"Bởi vì biệt danh chỉ dành cho bạn bè."
Tôi vẫn không hiểu những gì Mikazuki nói. À không, ý tôi là những gì Mikazuki đang nghĩ.
"Không có lựa chọn khác sao? Này, dán thông báo trước đã... Yozora."
Do thấy xấu hổ nên tôi đứng dậy từ ghế sô pha.
Đó là hoạt động đầu tiên của câu lạc bộ Láng Giềng...
Cuối cùng, một người bạn học đã cho phép tôi gọi tên.
Dù vậy, nếu bỏ qua những sự kiện từ khi bắt đầu cho đến lúc kết thúc mà chỉ nhìn vào kết quả cuối cùng, thật khó để nói chúng tôi đã làm tốt...
Chú thích:
[1] Tatami là một loại sản phẩm được dùng để lát mặt sàn nhà truyền thống của Nhật Bản. Phòng được lát sàn bằng tatami được gọi là phòng tatami. Phòng tatami có mặt sàn được tạo ra bằng cách xếp chặt các tấm nệm hình chữ nhật có kích cỡ thống nhất lại với nhau. Mỗi tấm nệm này thường có chiều dài bằng hai lần chiều rộng. Kích cỡ chuẩn truyền thống là 910mm×1820mm, dày 55mm.
[2] Sensei là một từ Nhật Bản được dịch theo nghĩa đen là "người sinh ra trước". Từ này được sử dụng với nhiều hình thức khác nhau cho phù hợp. Khi đứng sau tên của một người, nó mang nghĩa là "giáo viên".
[3] Câu này nhắc tới một bài hát nổi tiếng của trẻ em mẫu giáo là Ichinensei ni Nattara (Khi em vào lớp một). Trong bài, có đoạn là:
Khi em vào lớp một
Khi em vào lớp một
Em không biết liệu mình sẽ có được 100 người bạn không?
Em thích ăn cùng với 100 người bạn
Ăn cơm nắm trên đỉnh núi Phú Sĩ.
[4] Anpanman là loạt truyện tranh Nhật được viết bởi Takashi Yanase, phát hành từ năm 1973 cho đến năm 2013, khi tác giả qua đời. Khi được chuyển thể sang anime, Soreike! Anpanman là một trong những loạt phim hoạt hình dành cho trẻ em nổi tiếng nhất tại Nhật. Chương trình cũng có mặt trong các chuyến bay ở Nhật liên tục từ tháng 10 năm 1988. Do đầu của Anpanman làm bằng bánh (có thể thay thế được) nên anh ta thường cho những người hoặc sinh vật sắp chết đói ăn đầu của mình.
[5] Ý Yozora muốn nói Kodaka giống loại nhân vật chính liên quan trực tiếp đến vận mệnh của thế giới.
[6] + San là kính ngữ phổ biến nhất, và là một danh hiệu tôn trọng thường được sử dụng bình đẳng ở mọi lứa tuổi. Mặc dù tương tự những đại từ nhân xưng lịch sự như "Ông", "Bà", "Cô", "Anh", "Chị", san gần như có thể được ghép với tất cả các tên gọi, trong hoàn cảnh trang trọng lẫn thông tục.
+ Kun được sử dụng bởi một người có địa vị cao hơn trong việc gọi tên hoặc đề cập đến người khác có địa vị thấp hơn, hoặc bởi bất cứ ai khi gọi tên hoặc nhắc đến những cậu bé trai hoặc thanh thiếu niên nam, hoặc những người bạn nam.
+ Chan đã giải thích ở chương trước
-----o Nhóm Dịch Độc Cô Thôn o----- Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK