• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cái áo sơ mi kia là quà Yên Yên mua tặng tôi nên đương nhiên là không thể đem ra chơi đùa được, lúc ấy trong đầu tôi lửa giận bùng lên, tuy nhiên tôi vẫn cố nắm chặt tay và chậm rãi đi đến trước mặt Sử Binh và cô gái kia.

- Trương Vũ Đình.

Tôi gọi.

Nghe giọng tôi thì cô gái kia chùi mồ hôi trên trán, lười biếng quay đầu lại, dùng đôi mắt lẳng lơ cuốn hút nhìn chằm chằm vào tôi:

- Ai lớn tiếng vậy? Không thấy tôi đang lau cửa kính à?

Lúc nói chuyện thì trong tầm nhìn của tôi vẫn nhìn thấy cái áo sơ mi của mình trong tay Trương Vũ Đình đã dính đầy bụi bẩn.

Ngoài ra còn dính cả mạng nhện, bị nhăn nhúm, nhơ nhớp, bẩn như vậy nên nó đã hoàn toàn biến thành một cái khăn lau.

Tôi không phải là người dễ nổi nóng và cũng biết nhẫn nhịn, bình tĩnh, nhưng nhìn thấy cái áo của mình trong tay Vũ Đình Đình là lửa giận trong người lại bùng lên, sau đó tôi cười nhạt, nói:

- Cái khăn lau chất liệu cũng không tồi nhỉ?

Trương Vũ Đình sửng sốt rồi nhìn cái áo trong tay mình, sau đó ánh mắt cô dừng lại trên người Sử Binh.

Trên thực tế thì tôi đã sớm đoán ra chuyện này chắc là do Sử Binh gây nên, dù sao Trương Vũ Đình cũng là con gái, không có chuyện lấy áo của tôi đi lau cửa kính được. Tôi tìm đến thẳng Trương Vũ Đình chẳng qua là muốn xác nhận lại mà thôi.

Nhìn thấy ánh mắt của tôi, Sử Binh vẫn không thay đổi thái độ, hắn lừa Trương Vũ Đình.

- Không có việc gì đâu Đình Đình, cậu lau tốt lắm, áo này là của tôi, vì cậu thì một cái áo cũng không thành vấn đề.

Nói xong Sử Binh liếc mắt nhìn tôi, hình như muốn ra dấu tôi biết điều mà phối hợp nói dối với hắn.

Đến nước này thì tôi cũng đã hiểu được ý đồ của Sử Binh, hắn đơn giản chỉ muốn nói dối rằng "chính mình" đã đem áo của mình đưa cho Trương Vũ Đình làm khăn lau, nghĩ rằng dùng mấy cách ngu xuẩn này để khiến Trương Vũ Đình cảm động. Chẳng qua, cái áo mà hắn lấy không phải áo của hắn mà là áo của tôi.

Tôi hít một hơi, lạnh lùng nhìn Sử Binh, nói:

- Có ý gì?

Tôi biết ngoài mặt Sử Binh lấy cớ lấy lòng Trương Vũ Đình nhưng thực ra là cũng muốn trả thù tôi vì chuyện mấy hôm trước. Bài tập mấy hôm nay tôi không cho hắn mượn lấy một lần nên hắn liền dùng cách này để trả thù tôi.

Sử Binh cười nói:

- Được rồi Vương Nhất Sinh, cậu đi làm vệ sinh đi, còn rất nhiều việc chưa làm xong đấy.

Nói xong hắn vươn tay ra đẩy tôi một cái, tuy nhiên tôi vẫn đứng yên một chỗ, hắn tiện tay đẩy nên không đẩy được tôi.

- Giặt sạch cho tôi.

Tôi giật lấy cái áo dính đầy vết bẩn trong tay Trương Vũ Đình rồi thả xuống trước mặt Sử Binh.

Vẻ mặt của Sử Binh dần trở nên khó coi, sau đó hắn nở một nụ cười, xoa tay rồi lấy trong túi ra 20 nhân dân tệ nhét vào tay tôi, nói:

- Không phải là đã bẩn rồi sao, đi giặt lại hay mua mới cũng giống nhau thôi mà.

Tuy nhiên tôi vẫn lạnh lùng nhìn Sử Binh và nói:

- Tôi nói lần cuối, giặt sạch cho tôi.

Sử Binh bị xấu hổ đến cực điểm nên nheo mắt lại, nói:

- Vương Nhất Sinh, cậu đừng làm mất mặt tôi trước mặt Vương Vũ Đình.

Nói xong bỗng nhiên hắn trợn mắt lên.

- Đủ rồi, Sử Binh, cậu đừng đóng kịch nữa, cậu lấy quần áo của người khác chẳng lẽ tôi không biết sao? Không phải là với 50 đồng thì sẽ có một cái áo trắng mới sao? Hàng vỉa hè thì còn rẻ hơn, cậu đi mua cho hắn cái áo mới là được rồi. Phiền chết đi được.

Ngay lúc Sử Binh nổi điên lên thì Trương Vũ Đình lên tiếng, cô không phải là kẻ ngốc nên đã sớm nhìn ra ý định của Sử Binh, rốt cuộc không nhịn được nên phải lên tiếng.

- Vũ Đình....tôi....đây là...

Bị Trương Vũ Đình nhìn thấu nên Sử Binh úp úp mở mở, nói không nên lời.

- Cậu còn ở đó làm gì, được rồi, đưa tiền cho hắn mua áo, tôi làm bạn gái của cậu một ngày là được chứ gì?

Trương Vũ Đình hừ một tiếng rồi liếc mắt nhìn Sử Binh.

- Thật ư? Đình Đình.....cậu nói thật à?

Nghe Trương Vũ Đình nói như vậy thì mắt Sử Binh sáng rỡ lên.

- Lừa cậu để làm gì?

- Đình Đình, vậy....vậy....

Sử Binh vui mừng đến nỗi nói không nên lời.

Trương Vũ Đình miễn cưỡng nói:

- Cậu chậm chạp hơn so với những thằng con trai khác đấy, sao vẫn chưa đưa tiền cho hắn đi hả?

Sử Binh nhìn Trương Vũ Đình mỉm cười, nói:

- Chỉ là tôi phấn khích quá thôi, Đình Đình cậu làm bạn gái của tôi....hi hi hi, nhưng mà Đình Đình....cậu vì Vương Nhất Sinh mà làm như vậy với tôi à? Chẳng lẽ cậu thích hắn sao?

Nói xong hắn dè dặt liếc mắt nhìn tôi.

- Thích sao?

Nghe Sử Binh nói vậy thì Trương Vũ Đình bèn hừ một tiếng rồi nói:

- Quên đi, tôi không có hứng thú với nam sinh A mã ni (P/s: không biết dịch A mã ni là gì nên để nguyên văn vậy luôn).

Nghe Trương Vũ Đình giục thì Sử Binh liền vui vẻ, quay đầu lại nhìn tôi một cách nghiêm túc:

- Vương Nhất Sinh, áo sơ mi của cậu xem như là do tôi làm bẩn, hết bao nhiêu tiền để tôi bồi thường cho cậu.

Nếu Sử Binh nói lời xin lỗi thì chuyện này tôi cũng sẽ bỏ qua, tôi cũng không phải là người thích gây chuyện thị phi, nhưng thái độ bây giờ của Sử Binh khiến tôi giận sôi người.

Tôi cười nhạt rồi liếc nhìn Trương Vũ Đình, sau đó nhìn Sử Binh, run rẩy nắm chặt tay, dùng giọng nói cứng rắn và lạnh lùng nói với Sử Binh:

- Ha ha, Sử Binh, chẳng lẽ cậu không biết người sống trên đời này, có rất nhiều đồ vật không thể mua bằng tiền sao?

- Biết biết, thì cứ cho là tôi không đúng đi.

Nghe tôi nói vậy thì Sử Binh nhíu mày lại:

- Vương Nhất Sinh, chẳng phải chỉ là một cái áo thôi sao, cậu không nể mặt tôi được à?

Sử Binh vẫn nói với giọng điệu khinh khỉnh ấy.

Nhìn bộ dạng của Sử Binh, tôi bắt đầu thấy thiếu kiên nhẫn.

- Chỉ là một cái áo sao? Sử Binh, nói cho cậu biết một chuyện, cái áo này là món quà cuối cùng em gái đã mất của tôi mua cho tôi đấy, tôi phải dạy cho cậu biết một điều rằng trên đời này có một vài thứ mà cậu vĩnh viễn không bao giờ mua được bằng tiền.

Tôi cắn chặt răng, ánh mắt theo dõi nét mặt của Sử Binh rồi di chuyển sang mặt của Trương Vũ Đình, thấy sự chống lại của tôi thì Trương Vũ Đình nhíu mày, mặt khó coi nhưng vẫn cao ngạo như cũ.

Nhìn khuôn mặt cao ngạo của Trương Vũ Đình, tôi mỉm cười.

- Chẳng lẽ cậu đã quên rằng cậu chính là người con gái của tôi sao? Bây giờ cậu nghe cho rõ đây: Trương Vũ Đinh, tôi muốn cậu yêu tôi, yêu tôi điên cuồng, yêu tôi cho đến chết.

Tức giận xiết chặt tay, tôi dùng "Câu hồn thuật" với Trương Vũ Đình.

- Vương Nhất Sinh, cậu gào thét cái gì vậy? Đầu cậu bị ngập nước à, Đình Đình có cảm giác với cậu à?

Khi tôi sử dụng "Câu hồn thuật" với Trương Vũ Đình thì Sử Binh cười khẩy rồi đẩy tôi ra, trong mắt hiện lên sự ngạc nhiên khác thường.

Tuy nhiên nụ cười của Sử Binh còn chưa kịp tắt thì hắn đã không thể tiếp tục cười được nữa.

- Đầu óc của cậu mới bị ngập nước ấy, người tôi thích chính là Vương Nhất Sinh, tôi yêu cậu ấy.

Trương Vũ Đình đột nhiên chen ngang trước mặt tôi và tức giận với Sử Binh, nhất thời khiến Sử Binh đờ người ra.

- Hả?

Kịch vui đổi chiều khiến Sử Binh mất hai giây mới có phản ứng trở lại, hắn chớp mắt rồi nhìn Trương Vũ Đình, nói:

- Đình Đình, vừa rồi cậu nói cái gì vậy?

Sử Binh vẫn đờ mặt ra, sau đó đột nhiên cười, nói:

- Đình Đình, được rồi, đừng đùa nữa, ai là Vương Nhất Sinh, cậu nói bừa gì vậy?

Nói xong hắn cầm lấy tay Trương Vũ Đình kéo đi nhưng Trương Vũ Đình không thèm để ý đến mà giật tay ra khỏi Sử Binh.

- Cút đi, tránh xa tôi ra.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK