• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhìn thấy vẻ mặt bình tĩnh của Úy Văn Long, vốn đang cầm cái ghế trong tay để đánh tôi thì đột nhiên chuyển hướng sáng Úy Văn Long.

Nói thì chậm nhưng xảy ra thì nhanh, Sử Binh vừa dùng ghế để đánh người thì đột nhiên Úy Văn Long cầm lấy cái túi xách đỡ lấy trên đầu để bảo vệ cơ thể mình.

- Này, Trương Vũ Đình tới kìa.

Úy Văn Long đang nhìn Sử Binh thì đột nhiên nghiêng người nhìn ra ngoài cửa sổ.

Cái gì?

Nghe thấy cái tên Trương Vũ Đình thì cả người Sử Binh cứng đờ, sau đó nhanh chóng quay đầu nhìn ra cửa sổ.

Đương nhiên là ngoài cửa sổ không có Trương Vũ Đình rồi, người đã chết thì làm sao có khả năng sống lại được.

Tuy nhiên Úy Văn Long lại giả vờ rất thật, cả tôi và Sở Binh đều quay đầu lại thì nhìn thấy một nam sinh tuấn tú, mái tóc màu đen buông xuống che nửa khuôn mặt, đeo mắt kính, khí độ bất phàm.

Điều khiến cho mọi người chú ý ở hắn đó là có đeo một phù hiệu màu đỏ trên tay áo.

Điều đó chứng tỏ người đó là cán bộ đi kiểm tra và kỷ luật học sinh.

Người đứng ở ngoài phòng học chính là người hay đi kiểm tra kỷ luật học sinh mỗi ngày.

Mà người đứng ở ngoài cửa sổ kia tôi lại biết rất rõ. Hắn chính là Hội trưởng Hội Học sinh trường Cao Tuyết Cần. Là học sinh có quyền lực cao nhất trong toàn trường.

Nhìn thấy người đứng ngoài cửa thì cả tôi và Sử Binh đều cứng người.

Người đứng ngoài cửa sổ nhìn tình huống vừa xảy ra trong lớp tôi với đôi mắt lạnh lùng, sau đó nhanh chóng lấy bút và một biên bản ra viết xong bỏ đi mà không nói lời nào.

- Này tại sao lại là hắn?

Nhìn Cao Tuyết Cần xoay người bỏ đi rồi thì Sử Binh tức giận mắng.

- Đúng, là hắn đó.

Úy Văn Long thản nhiên nói:

- Hiệu trưởng sẽ biết việc này.

Chuyện Cao Tuyết Cần là con của Hiệu trưởng thì cả trường này đều biết, đây cũng là lý do mà hắn được làm Hội trưởng Hội Học sinh trường. Cao Tuyết Cần còn có một tên gọi khác là "camera giám sát" của Hiệu trưởng, hắn rất giỏi trong việc ghi lại những tình huống vi phạm kỉ luật của từng lớp rồi nhanh chóng đi báo cáo khiến cho cả lớp và giáo viên lớp đó bị xử phạt. Cho nên ngay cả giáo viên chủ nhiệm các lớp cũng đều rất kiêng kị Cao Tuyết Cần, trong mắt họ hắn chính là đôi mắt của Hiệu trưởng.

Cô giáo chủ nhiệm lớp tôi là Hạ Viên Viên cũng rất kiêng kị hắn vì một khi bản ghi chép vi phạm kỉ luật của lớp được báo cáo lên trên thì Hạ Viên Viên sẽ bị khấu trừ tiền lương, tiền thưởng, có nguy cơ bị xếp hạng giáo viên kém.

Với tình huống này Hạ Viên Viên tuyệt đối không cho phép xảy ra, một khi lớp xảy ra chuyện đánh nhau hay vi phạm kỉ luật thì đều do cô tự mình liên hệ trực tiếp với cha mẹ học sinh rồi yêu cầu học sinh đó viết 5000 bản kiểm điểm, hình thức phạt này có hiệu quả rất tốt.

- Hạ Viên Viên sẽ nổi giận đây.

Úy Văn Long thản nhiên nói, sau đó quay lại chỗ ngồi giống như chưa có chuyện gì xảy ra vậy.

- Tao nhổ vào.

Sử Binh giận dữ chửi nhưng hắn vẫn không buông tha cho tôi mà hung hăng đá vào hai chân tôi rồi mới ném cái ghế đi, đặt mông ngồi xuống chỗ của mình.

Tôi chầm chậm nhìn lên Úy Văn Long nhưng không nói gì.

Trên thực tế tôi cũng đã sớm tính đến việc có người đi kiểm tra kỷ luật hoặc là bị cô Hạ Viên Viên phát hiện nên mới không phản kháng.

Giống như Hạ Viên Viên đến trường lúc 6h55p, còn học sinh đi kiểm tra kỷ luật sẽ đi lúc 6h50p, còn Sử Binh đánh tôi lúc 6h48p nên tôi biết Sử Binh sẽ đánh tôi không được bao lâu cả. Tôi nghĩ Úy Văn Long cũng có suy nghĩ giống như tôi.

- Vương Nhất Sinh, tao cho mày nợ, sau này mày đừng mơ được sống yên ổn.

Lúc tôi lau đi máu và bùn trên mặt thì nghe thấy lời đe dọa của Sử Binh.

Vừa nói Sử Binh vừa vươn tay túm lấy tóc tôi nhưng tôi vẫn không hề phản kháng, e rằng trong mắt Sử Binh tôi chỉ là thứ đàn ông dựa hơi đàn bà mà thôi.

Tôi liếc Sử Binh một cái nhưng không nói gì, ít nhất trong lớp học Sử Binh cũng không dám làm gì quá đáng, nhiều lắm thì cũng chỉ nhân lúc không có giáo viên nên mới xuống tay với tôi thôi.

Tôi đau khắp người, trong lòng cũng hỗn loạn.

Tôi có nên dùng Câu hồn thuật với Sử Binh hay không?

Tuy nhiên cứ nghĩ đến vì Câu hồn thuật mà gây nên cái chết cho Trương Vũ Đình thì tôi lại thấy sợ hãi loại yêu thuật này. Tôi không biết nếu mình mà sử dụng Câu hồn thuật thì sẽ gây ra những hậu quả gì nữa đây.

Vì Trương Vũ Đình mà mối quan hệ giữa tôi và Sử Binh đã chuyển biến cực kì xấu, tuy nhiên trớ trêu là tôi và hắn lại ngồi cùng bàn.

Khi vào học thì Sử Binh đã kiềm chế lại vài phần nhưng tôi biết sự kiềm chế đó chỉ là tạm thời.

Vì trong giờ tự học việc Sử Binh đánh tôi đã bị Cao Tuyết Cần ghi chép lại nên Hạ Viên Viên nổi giận đùng đùng bước vào lớp, đuổi tôi và Sử Binh ra ngoài.

- Vương Nhất Sinh, Sử Binh, các em ra ngoài cho tôi.

Tôi cùng Sử Binh không nói gì mà đi ra ngoài.

Hạ Viên Viên bắt chúng tôi ra đứng ngoài hành lang, tay cầm một tờ đơn kỉ luật, nổi giận đùng đùng chửi mắng bọn tôi.

- Hai em làm cái gì vậy? Chuyện gì mà lại đánh nhau trong giờ tự học?

Mặc dù Sử Binh là một người cao lớn nhưng trước mặt Hạ Viên Viên thì cũng phải khép nép vài phần.

- Cô giáo Hạ, bởi vì Vương Nhất Sinh hại chết Trương Vũ Đình.

Lời nói của Sử Binh khiến tôi giật mình, đến cả Hạ Viên Viên cũng đứng ngây người, nhưng cô lấy lại được bình tĩnh rất nhanh.

- Sử Binh, em không được nói xấu người khác, chuyện Trương Vũ Đình tôi đã nghe nói, đó là do tai nạn giao thông.

Chuyện ngày hôm qua xôn xao cả trường nên tất nhiên là Hạ Viên Viên cũng biết rồi.

- Chuyện khác tôi không quản nhưng giờ tự học hôm nay em dám đánh nhau trong lớp, mau dọn sách vở về nhà đi, hôm nay em không phải ngồi học ở lớp đâu.

- Cô giáo Hạ.....

- Dọn đồ về nhà.

Hạ Viên Viên trừng mắt gằn từng tiếng với Sử Binh:

- Muốn tôi gọi điện cho ba mẹ của em không?

Nghe Hạ Viên Viên nói vậy thì Sử Binh liền im bặt, hắn nắm chặt tay rồi không nói gì quay vô lớp dọn dẹp sách vở chuẩn bị về.

Nhìn thấy Sử Binh đi khỏi tôi cũng định quay lại lớp lấy cặp sách quay về thì Hạ Viên Viên gọi tôi lại.

- Vương Nhất Sinh, em đợi một chút.

Tôi ngẩn người ra đứng yên một chỗ không nhúc nhích.

Nhìn Sử Binh đi rồi thì vẻ giận dữ của Hạ Viên Viên cũng dịu đi vài phần, nói với tôi một cách nghiêm túc:

- Vương Nhất Sinh, chuyện Trương Vũ Đình ngày hôm qua cô cũng có nghe qua rồi, đấy là chuyện ngoài ý muốn, Trương Vũ Đình vì cứu em nên mới bị tai nạn đúng không?

Tôi suy nghĩ một lát rồi gật đầu.

- Cô không biết quan hệ giữa em và Trương Vũ Đình lại tốt như vậy nhưng chuyện này chắc không liên quan đến em, vậy nên em đừng để trong lòng. Quan hệ giữa Sử Binh và Trương Vũ Đình cô cũng biết, Sử Binh đánh em cô đoán cũng là vì Trương Vũ Đình đúng không?

Tôi lại gật đầu, Hạ Viên Viên nói tiếp:

- Vương Nhất Sinh, trong trường học nhiều người như vậy nên luôn phát sinh chuyện ngoài ý muốn, em đừng để trong lòng, thành tích học tập của em rất tốt, luôn đứng đầu lớp, đừng để vì việc này mà làm ảnh hưởng đến việc học, em hiểu không?

- Cảm ơn cô giáo Hạ.

Tôi bình tĩnh nói. Từ lúc bị Hạ Viên Viên gọi ra ngoài đến giờ tôi mới mở miệng nói chuyện.

Trên thực tế tôi biết lúc Hạ Viên Viên gọi tôi ra ngoài thì cô cũng không quá nghiêm khắc với tôi, dù sao trên mặt tôi cũng đầy vết thương và dính đầy bùn, còn Sử Binh thì không bị xây xước gì nên ai là người động thủ thì ai nhìn qua cũng có thể biết được.

- Trở về lớp học đi.

Sự thông minh của giáo viên Hạ có thể giúp tiết kiệm đi rất nhiều sức lực, lúc tôi về lớp thì Sử Binh đã dọn dẹp xong và quay về nhà, hắn đi ngang qua tôi vẫn cố tình đâm vào tôi khiến vai tôi bị đau nhức.

Ánh mắt mọi người trong lớp đều đổ dồn lên tôi và Sử Binh, ánh mắt mọi người đều kì lạ, nghi ngờ và tò mò. Tôi trở thành tâm điểm chú ý của cả lớp, nhưng tuyệt đối không phải kiểu như ngôi sao bị săm soi mà là ánh mặt lạnh lùng, nghi kỵ và không hề có sự ngưỡng mộ nào ở đây cả.

Vì Sử Binh bị Hạ Viên Viên đuổi về nên tôi xem như cũng yên tĩnh được vài phần, suốt cả buổi học tôi đều an phận ngồi học bài, không để ý đến chuyện bên ngoài.

Mãi đến khi tiếng chuông tan học vang lên thì tôi mới buông sách vở, lúc này giọng nói của Úy Văn Long chậm rãi vang lên.

- Chuyện Trương Vũ Đình chết là ngoài ý muốn thật sao?

Nghe giọng nói của Úy Văn Long tôi hơi sửng sốt.

- Nói như thế nào nhỉ?

- Bởi vì cậu rất áy náy.

Úy Văn Long nói.

- Nếu cậu giết cô ấy thì sẽ không áy náy đến như vậy, áy náy đến nỗi bị Sử Binh đánh mà cũng không thèm đánh trả.

Phân tích của Úy Văn Long khiến tôi im lặng, có thể đoán được những chuyện nhỏ từ trong tâm tư tôi chỉ có mỗi Úy Văn Long thôi.

- Xem như vậy đi.

Tôi thở dài, cảm giác nặng nề trong lòng cũng chưa hề thuyên giảm.

- Trương Vũ Đình chết, tôi cũng có trách nhiệm.

Úy Văn Long tiếp tục nói:

- Tôi không nên giấu cái khăn lau đi.

Nguyên nhân mâu thuẫn ngày hôm qua giữa tôi và Trương Vũ Đình có thể nói là do cái áo sơ mi kia, và nguyên nhân sâu xa hơn là do có bàn tay của Úy Văn Long nhúng vào.

Chẳng qua là vì hiệu ứng cánh bướm nên cuối cùng lại gây ra tai nạn chết người, cả tôi và Úy Văn Long đều không thể ngờ đến tình huống này.

Úy Văn Long lúc này cũng thừa nhận sai sót của mình khiến tôi có cảm giác trong lòng được trấn an đôi chút.

- Đang an ủi tôi à?

Tôi nghiêng đầu nhìn Úy Văn Long.

- Không, tôi chỉ nói sự thật thôi.

Úy Văn Long bình tĩnh nhìn tôi rồi trong ánh mắt hắn cũng lộ ra một tia áy náy.

- Người đã chết rồi không thể sống lại được, nói gì cũng vô dụng.

Tôi nhẹ nhàng nói.

- Tôi biết, tôi chỉ muốn nhắc nhở cậu nên cẩn thận một chút thôi.

Úy Văn Long thản nhiên nói:

- Người theo đuổi Trương Vũ Đình rất nhiều, Sử Binh chỉ là một trong số đó, cả Cao Tuyết Cần cũng nằm trong số này. Sáng nay bề ngoài hắn đến kiểm tra kỷ luật nhưng trên thực tế là đến xem thử tình hình của cậu, cho nên cậu cần phải cẩn thận, bây giờ có rất nhiều nam sinh chướng mắt với cậu đấy.

Tôi chợt rùng mình, không ngờ được Úy Văn Long này nhìn có vẻ thờ ơ mọi chuyện nhưng những gì hắn vừa nói ra cực kỉ tỉ mỉ, tinh tế, phân tích chặt chẽ, giải thích hợp lí khiến người ta bội phục.

- Cảm ơn.

Tôi thuận miệng cảm ơn Úy Văn Long, sau đó quay đầu tiếp tục công việc ở trường.

Tuy nhiên tôi vừa mới quay đầu lại thì phát hiện trước mặt mình có một bóng người mặc đồ màu vàng yểu điệu, tôi hốt hoảng ngẩng đầu lên mới phát hiện ra người đứng trước mặt tôi là một nữ sinh rất quen.

Trên đầu cài hoa lê, áo lông màu vàng, quần jean bó sát chân, khuôn mặt rất đỗi dịu dàng.

Là Kim Na!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK