Mục lục
[Dịch]Ngược Ái- Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khẽ cười một tiếng nói: ‘Ngươi tin sao?’

Thân hình Tư Mã Tuấn Lỗi cứng đờ, hắn còn không nghĩ đến việc có tin tưởng hay không liền tức giận chạy đi chất vấn nàng. Nhưng nếu nàng không đồng ý thì làm sao Toàn Vũ nói như vậy được?

‘Đó là Toàn Vũ tự mình quyết định, ta còn chưa kịp phản đối thì nàng đã bước đi rồi.’ Hàn Ngữ Phong cười nhạt một chút, giải thích.

Nghe nàng nói như vậy sắc mặt của Tư Mã Tuấn Lỗi dịu đi rất nhiều, nhưng vẫn chưa buông tay nàng ra mà nắm chặt lại: ‘Tại sao vẫn chưa trở về?’ Hắn đã đợi nàng ba ngày, nàng không biết thời gia ba ngày đối với hắn mà nói đằng đẵng bao nhiêu, dày vò bao nhiêu, giây phút chờ đợi nàng hắn lại sợ, hắn lại sợ nàng sẽ thay đổi ý định nhưng hắn vẫn cố gắng thuyết phục bản thân không nên quấy rầy nàng, nên để cho nàng có thời gian suy nghĩ cẩn thận, hiểu rõ mọi chuyện.

‘Ngươi muốn ta trở về không?’ Hàn Ngữ Phong ngước mắt nhìn hắn, tại sao hắn không đến đón nàng trở về? Tại sao ba ngày không thấy bóng dáng mà hiện tại lại chạy đến đây chất vấn nàng, thật là buồn cười.

‘Vậy ngươi có muốn trở về không?’ Tư Mã Tuấn Lỗi sửng sốt, lạnh lùng nhìn nàng nói, hắn đương nhiên là muốn nàng trở về rồi nhưng nếu nói ra miệng thì nó lại là một loại ý tứ khác.

‘Không muốn.’ Hàn Ngữ Phong có chút giận dỗi nói, hắn chỉ cần nói ra là tốt rồi, nàng muốn nghe hắn nói hắn muốn nàng trở về, nếu hắn nói vậy thì nàng nhất định vui vẻ theo hắn trở về, chẳng lẽ như vậy mà hắn cũng không làm được sao?

‘Tốt, Hàn Ngữ Phong,ngươi không muốn phải không? Ngươi chỉ cần sinh hài tử của ta xong, sau đó tùy ngươi muốn đi đâu thì đi.’ Tư Mã Tuấn Lỗi thấy nàng nghĩ một đằng nói một nẻo nên cũng cố ý nói.

‘Tư Mã Tuấn Lỗi, ngươi lấy đứa nhỏ uy hiếp ta sao? Hài tử của ta, dựa vào cái gì phải đưa cho ngươi?’ Hàn Ngữ Phong ngẩng đầu trừng mắt nhìn hắn.

‘Ngươi nói dựa vào cái gì phải đưa cho ta sao? Nếu không có sự góp sức của ta thì làm sao có đứa nhỏ?’ Tư Mã Tuấn Lỗi tức giận nhìn lại nàng, nàng nói đứa nhỏ là của nàng, nàng làm sao có thể một mình tạo ra nó chứ?

‘Tư Mã Tuấn Lỗi, ngươi nói xằng bậy gì vậy?’ Sắc mặt Hàn Ngữ Phong có chút ửng đỏ, chuyện như vậy mà hắn cư nhiên cũng dám nói ra.

‘Cùng ta trở về.’ Tư Mã Tuấn Lỗi đột nhiên dời đi đề tài, nhìn chằm chằm vào nàng nói.

‘Ừ, nhưng còn Toàn Vũ làm sao bây giờ? Lý Huyền Băng có khó xử nàng hay không?’ Hàn Ngữ Phong gật gật đầu không cùng hắn đấu võ mồm nữa nhưng trong lòng vẫn có chút lo lắng.

‘Chuyện đó ngươi không cần quan tâm, Toàn Vũ tự mình làm thì phải tự mình gánh vác hậu quả, hiện tại ngươi chỉ cần chăm sóc tốt đứa nhỏ trong bụng là được rồi.’ Tư Mã Tuấn Lỗi nói xong liền đem nàng kéo vào trong lòng ngực, ôm lấy nàng.

‘Được.’ Bây giờ chuyện nàng cần làm không phải là đi quan tâm người khác mà chuyện duy nhất nàng phải quan tâm chính là đứa nhỏ trong bụng mình.

‘Hiện tại liền quay về vương phủ cùng ta.’ Tư Mã Tuấn Lỗi nói xong liền ôm lấy nàng bước ra cửa, hắn không thể đợi thêm được nữa, để tránh đêm dài lắm mộng, không khéo lại xảy ra nhiều chuyện ngoài ý muốn.

‘Chờ một chút, ta còn muốn thu thập một ít đồ vật, còn có Cảnh nhi nữa?’ Hàn Ngữ Phong bảo hắn dừng lại, hắn làm sao có thể nói đi là đi, nàng còn chưa nói với Lý Huyền Băng một tiếng, không thể cứ yên lặng như vậy mà rời đi.

‘Ngươi thực dong dài, những chuyện này sẽ có Xuân Vũ xửa lý tốt, không cần ngươi quan tâm.’ Tư Mã Tuấn Lỗi dường như có chút không kiên nhẫn, việc này còn cần nàng quan tâm sao?

‘Tư Mã Tuấn Lỗi ngươi thật không hiểu hay giả vờ không hiểu? Ta cùng ngươi trở về thì cũng nên gặp Lý Huyền Băng từ biệt một tiếng, đây là phép tắc.’ Hàn Ngữ Phong buồn bực nhìn hắn quát, tối thiểu cũng phải cám ơn hắn đã chăm sóc mình mấy ngày nay.

‘Thì ta sẽ nói với hắn.’ Tư Mã Tuấn Lỗi liếc mắt nhìn nàng một cái, từ trong miệng nàng nghe được tên Lý Huyền Băng trong lòng hắn thật không thoải mái.

‘Mau buông ta xuống.’ Hàn Ngữ Phong đột nhiên lấy tay sờ sờ bụng.

‘Làm sao vậy? Không thoải mái sao? Đứa nhò có tốt không? Ta đi tìm đại phu?’ Tư Mã Tuấn Lỗi vội vàng đem nàng nhẹ nhàng đặt trên giường , thần sắc khẩn trương, tay chân có chút luống cuống.

‘Ta không sao, chỉ là ta đói bụng.’ Nhìn thấy hắn khẩn trương vì mình như vậy Hàn Ngữ Phong cười khẽ một chút, trong lòng cảm thấy thật ấm áp.

‘Hàn Ngữ Phong, ngươi dám làm ta sợ, đùa như vậy vui lắm sao?’ Tư Mã Tuấn Lỗi có chút căm tức, hại hắn lo lắng như thế.

‘Tư Mã Tuấn Lỗi ngươi thật là không nói lý lẽ nha, ta có dọa ngươi sao? Là tự ngươi khẩn trương, không phải sao?’ Hàn Ngữ Phong bất mãn nhìn hắn, nhúc nhích thân mình ngồi dậy.

‘Hàn Ngữ Phong, ngươi còn dám ngụy biện.’ Trong mắt Tư Mã Tuấn Lỗi nảy lên lửa giận, nhìn chằm chằm nàng, nàng không biết vừa rồi hắn khẩn trương bao nhiêu, lo lắng bao nhiêu đâu.

‘Ai ngụy biện, ngươi thật sự là không nói lý lẽ mà, ta có nói bụng ta không thoải mái sao? Rõ ràng…..’ Hàn Ngữ Phong trừng mắt nhìn lại hắn, nàng hiện tại mới không sợ hắn đâu.

‘Ngươi…’ Tư Mã Tuấn Lỗi chán nản nhìn nàng, đột nhiên kéo nàng lại ngăn chặn cái miệng anh đào nhỏ đang chuẩn bị hé ra của nàng.

‘Tư Mã Tuấn Lỗi….Ngô….Buông.’ Hàn Ngữ Phong giãy dụa một chút, hành động của hắn đúng là không thể đoán trước được, rõ ràng bọn họ đang cãi nhau mà hắn lại có thể đột nhiên hôn nàng.

Tư Mã Tuấn Lỗi ngoảng mặt làm ngơ, càng dùng sức hấp dẫn đôi môi cánh hoa của nàng, đầu lưỡi bá đạo xâm nhập vào trong miệng nàng, cuồng nhiệt hỗn loạn hút hết hương vị ngọt ngào trong miệng nàng, nàng hại hắn lo lắng sợ hãi như thế nên nàng đáng phải nhận sự trừng phạt của hắn.

Các loại cảm giác trong lòng như giao hòa cùng một chỗ, tất cả giống như một dòng dung nham nóng bỏng mãnh liệt chảy cuồn cuộn không ngừng. Tay hắn cố định chặt chẽ phía sau đầu nàng, đầu lưỡi thì dây dưa xâm nhập miệng nàng, hắn nhất định phải hôn cho đến khi nàng hít thở không thông thì mới bỏ qua.

‘Ngô….Mau buông….’ Hàn Ngữ Phong cố gắng đẩy ngực hắn ra, nàng dường như không thể hít thở được nữa.

‘Không làm cho ngươi nhớ để đời thì ta sẽ không buông tay.’ Tư Mã Tuấn Lỗi thoáng rời đi đôi môi cánh hoa của nàng, để cho nàng hít thở một chút không khí, sau đó lại áp chặt môi mình lên đôi môi mềm mại của nàng, bá đạo hấp dẫn nàng, không cho nàng có một cơ hội phản kháng.

Đầu óc Hàn Ngữ Phong đều trống rỗng, thân thể càng ngày càng mềm mại vô lực, mà hắn lại hết sức mạnh mẽ, hôn càng ngày càng cuồng nhiệt như muốn cắn nuốt hết ý thức của nàng. Nàng chỉ cảm thấy cái lưỡi của hắn triền linh động trong miệng nàng như muốn hút hết hương vị ngọt lành trong miệng nàng, trêu chọc thần kinh của nàng.

Một lúc lâu sau đột nhiêm cảm thấy ngực chợt lạnh thì mới phát hiện tay của hắn đã cởi bỏ vạt áo của nàng, với vào bên trong, đang nhẹ nhàng vuốt ve khuôn ngực mềm mại của nàng.

‘Không thể.’ Hàn Ngữ Phong hoảng hốt kêu lên, lấy tay dùng sức muốn lôi bàn tay đang đặt trên ngực nàng ra, bọn họ không thể như vậy, như vậy sẽ làm bị thương đứa nhỏ trong bụng.

Thân mình Tư Mã Tuấn Lỗi cứng lại một chút sau đó rút tay về và rời đôi môi nàng, hắn đang làm cái gì? Làm sao hắn lại quên mất là nàng đang mang thai, nhẹ giọng mắng: ‘Chết tiệt.’ Sau đó xoay người rời đi.

Hàn Ngữ Phong hồi phục lại tinh thần liền phát hiện cửa đã bị mở, hắn đi rồi sao? Cảm thấy bất mãn thì liền bỏ đi sao?

‘Vương phi, người không phải đang đói bụng sao? Mau ăn cơm đi.’ Lúc này Xuân Vũ từ ngoài cửa bưng đồ ăn bước vào nhìn thấy nàng đang sững sờ liền gọi.

‘Xuân Vũ, sao ngươi lại biết ta đang đói bụng?’ Hàn Ngữ Phong đứng dậy bước xuống giường đến ngồi ở bên bàn cầm lấy chén đũa, vừa ăn vừa hỏi.

‘Là Vương gia nói.’ Xuân Vũ vừa dứt lời đã thấy Tư Mã Tuấn Lỗi bước vào nhà, phất phất tay ý bảo nàng lui ra ngoài. Xuân Vũ lặng lẽ lui ra ngoài.

Thấy hắn đi vào, thì ra hắn không đi, không biết vì sao? Trong lòng Hàn Ngữ Phong đột nhiên nhẹ nhõm, không hề nói tiếp mà chỉ chậm rãi ăn cơm, cảm thấy đã no rồi mới buông chén đũa xuống.

‘Đã ăn no chưa? Ăn thêm một chút nữa đi, đừng để hài tử của ta bị đói.’ Tư Mã Tuấn Lỗi nhìn thấy nàng ăn uống ít như vậy, giống như là không ăn vậy.

‘Hiện tại ngươi chỉ quan tâm hài tử của ngươi?’ Hàn Ngữ Phong bất mãn bĩu môi nhìn hắn.

‘Ngươi đang ghen tỵ sao?’ Tư Mã Tuấn Lỗi lại không cho là như vậy, quan tâm đứa nhỏ không phải cũng tương đương như quan tâm nàng sao?

Hàn Ngữ Phong hừ nhẹ một tiếng, không hề để ý đến hắn, hắn không thể nói câu ngọt ngào để làm cho nàng vui vẻ một chút được sao?

‘Hừ cái gì? Mau nằm nghỉ ngơi đi, ngày mai ta tới đón ngươi quay về vương phủ.’ Tư Mã Tuấn Lỗi không thèm nhìn vẻ mặt bất mãn của nàng, ôm nàng đem tới giường.

‘Khoan đi đã, ở lại bồi ta ngủ.’ Thấy hắn xoay người muốn rời đi, Hàn Ngữ Phong giữ chặt lấy cổ tay hắn, ngẩng mắt lên nhìn hắn, không biết tại sao từ khi biết mình mang thai nàng đột nhiên có chút ỷ lại vào hắn.

Tư Mã Tuấn Lỗi thân mình cứng đờ, bình tĩnh nhìn nàng, hắn thật sự là có chút không hiểu nàng, nói nàng đối với hắn vô tình thì lại giống như hữu tình, nói nàng đối với hắn hữu tình thì nàng lại giống như vô tình, câu nói kia vẫn bị ngăn chặn ở yết hầu của hắn, hắn muốn mở miệng hỏi nhưng từ đầu đến cuối đều không nói ra. Truyện "Ngược Ái "

Hàn Ngữ Phong lẳng lặng nhìn lại hắn, hắn dường như đang do dự nói ra suy nghĩ của mình?

Trần mặc một chút Tư Mã Tuấn Lỗi mới cởi giầy nằm xuống giường gắt gao ôm lấy nàng, thanh âm trầm thấp hỏi: ‘Hàn Ngữ Phong, ta có một vấn đề, ngươi có thể cho ta một đáp án được không?’

‘Vấn đề gì?’ Hàn Ngữ Phong ngẩng đầu lên.

‘Ngươi có yêu ta không?’ Chần chừ một chút rốt cuộc hắn cũng mở miệng hỏi.

Hàn Ngữ Phong ngẩn người, vội vàng cúi đầu tựa vào trước ngực hắn, đột nhiên tim đập thật nhanh, sắc mặt cũng trở nên ửng đỏ, hắn hỏi trực tiếp như thế thì nàng làm sao trả lời? Quá xấu hổ để trả lời?

Tư Mã Tuấn Lỗi nâng đầu của nàng lên, nhìn thẳng vào đôi mắt nàng, tiếp tục truy hỏi: ‘Yêu hay không yêu rất đơn giản, nếu ngươi không muốn nói thì cũng có thể gật đầu hoặc lắc đầu.’ Trong lòng của hắn kỳ thật rất khẩn trương, hắn muốn biết thật ra trong lòng của nàng có hắn hay không?

Trong con ngươi đen của hắn dường như có hai đám lửa đang chớp động, Hàn Ngữ Phong khẽ cắn môi, chuyện này làm sao nàng nói ra? Gật đầu thì có vẻ đơn giản hơn một chút.

Còn chưa chờ nàng gật đầu, ngoài cửa đột nhiên vang lên thanh âm của Xuân Vũ.

‘Vương phi, Lý vương gia đến, đang ở bên ngoài chờ người.’

‘Lý Huyền Băng đến sao?’ Hàn Ngữ Phong vừa muốn đứng dậy đã bị Tư Mã Tuấn Lỗi nắm lấy tay kéo lại, không để ý đến lời bẩm báo của Xuân Vũ, tuấn mâu không hề chớp mắt, nhìn chằm chằm nàng nói: ‘Ngữ Phong, nói cho ta biết.’

‘Vậy còn ngươi, ngươi có yêu ta không?’ Hàn Ngữ Phong chậm rãi mở miệng hỏi lại, hắn cũng chưa từng nói qua với nàng, nên nàng cũng muốn biết.

‘Hàn Ngữ Phong, là ta hỏi ngươi trước, ngươi phải trả lời trước?’ Ánh lửa trong mắt Tư Mã Tuấn Lỗi lúc tối lúc sáng, nàng có biết chuyện này đối với hắn là rất quan trọng, cực kỳ quan trọng hay không?

‘Ngươi là nam nhân, nên phải do ngươi nói trước.’ Ba ngày trước không phải nàng đã nói cho hắn rồi sao? Tại sao hắn còn muốn hỏi nữa?

‘Hàn Ngữ Phong, ngươi rốt cuộc có nói hay không?’ Tư Mã Tuấn Lỗi có chút thẹn quá hóa giận, hắn là một đại nam nhân làm sao có thể đem từ yêu thốt ra khỏi miệng, nếu bị người ta biết còn không bị cười chết mới là lạ.

‘Ha hả.’ Hàn Ngữ Phong cười khẽ một chút, chẳng qua chỉ là một chữ, chẳng lẽ đối với hắn lại khó như vậy sao? Thật ra không cần hắn nói nàng cũng có thể cảm nhận được hắn yêu nàng, nhưng nếu hắn có thể chính miệng nói với nàng, nàng đương nhiên càng vui vẻ hơn.

‘Ngươi cười cái gì? Mau nói cho ta biết.’ Mặt của Tư Mã Tuấn Lỗi sát lại gần nàng, dường như đụng tới chóp mũi của nàng.

‘Ngươi nói trước cho ta biết, sau đó ta sẽ nói.’ Hàn Ngữ Phong lấy tay đẩy ngực hắn ra, nàng là nữ nhân mà, những lời này không phải nên do nam nhân nói trước sao?

‘Ngươi thực phiền toái.’ Tư Mã Tuấn Lỗi phiền não trừng mắt liếc nàng một cái, kỳ thật hắn có thể cảm giác được nàng đối với hắn là có tâm, nhưng hắn vẫn muốn xác định thật ra trong lòng nàng hắn có bao nhiêu phân lượng, rốt cuộc có quan trọng hay không?

‘Tim của ngươi đập thật là nhanh a.’ Hàn Ngữ Phong tựa đầu vào trước ngực hắn, nghe tiếng tim của hắn đập thật nhanh, thật mạnh có vẻ hắn đang rất khẩn trương, thật ra nàng cũng rất khẩn trương, chỉ đơn giản một chữ yêu nhưng để ở trong lòng và nói ra miệng thì ý nghĩa hoàn toàn khác nhau, chỉ có chính tai nghe được nàng mới có thể an tâm.

‘Không cần nói sang chuyện khác, ngươi nói hay không nói?’ Tư Mã Tuấn Lỗi nhíu mày, để cho nàng biết hắn khẩn trương, bất an làm cho sắc mặt của hắn không tránh khỏi có chút xấu hổ.

‘Tư Mã Tuấn Lỗi, ngươi ăn hiếp ta, muốn nói thì cũng là ngươi nói trước.’ Hàn Ngữ Phong tức giận, tại sao hắn lại không thể nói trước chứ? Không nên bắt nàng phải nói trước. Không.

‘Ăn hiếp ngươi? Ngữ Phong, ngươi đánh giá cao ta quá rồi.’ Tư Mã Tuấn Lỗi ngây ngẩn cả người, trên môi đột nhiên lộ ra một tia cười khổ, nếu hắn ăn hiếp nàng, sao lại phải lo được lo mất như thế, cẩn thận cảm nhận, hạnh phúc này dường như thật không đúng.

‘Yêu.’

Một thanh âm mạnh mẽ ngoài cửa vang lên làm cho Tư Mã Tuấn Lỗi cùng Hàn Ngữ Phong đều sửng sốt.

Tư Mã Tuấn Lỗi nhìn nàng một cái, đứng dậy bước xuống giường mở cửa nói: ‘Lý vương gia mời vào, đúng lúc ta có việc muốn nói với ngươi.’

‘Quấy rầy các ngươi thật là vô cùng có lỗi, Tư Mã Tuấn Lỗi ngươi không cần phải nói, ta biết ngươi muốn nói cái gì nhưng bây giờ không cần phải….nói nữa.’ Từ ngoài cửa Lý Huyền Băng bước vào phòng, gương mặt ôn nhuận không mang theo một tia biểu tình. Vừa rồi hắn đã nghe rõ ràng rành mạch tất cả.

‘Không phải, Vương gia, là ta chậm trễ.’ Hàn Ngữ Phong cũng đứng dậy bước xuống giường, nhẹ nhàng lắc đầu.

‘Ngữ Phong, ngươi hãy quay về vương phủ đi, ta không làm phiền các ngươi nói chuyện nữa, ta đi về trước.’ Lý Huyền Băng thản nhiên nói những lời này, cố nén cảm giác chua xót trong lòng, xoay người rời đi.

‘Lý Huyền Băng, cám ơn ngươi.’ Tư Mã Tuấn Lỗi ở phía sau đột nhiên nói, quả thật hắn rất khâm phục Lý Huyền Băng, yêu sâu đậm như thế mà cũng có thể buông ra.

Thân mình của Lý Huyền Băng cứng lại một chút, khóe môi gợi lên một nụ cười chua xót ‘Tư Mã Tuấn Lỗi ngươi không cần cám ơn ta, Ngữ Phong yêu ngươi, nếu ta có thể ở một góc trong lòng nàng, ta nhất định sẽ không cho ngươi mang nàng về.’ Nói xong liền bước nhanh rời đi.

Hàn Ngữ Phong mím môi không nói gì, khẽ nhắm mắt lại như muốn giấu đi sự sầu não trong mắt, một tiếng ‘yêu’ vừa mới thốt ra có phải cũng là tiếng lòng của Lý Huyền Băng không? Nếu thật là vậy thì nàng làm sao dám nhận?

‘Ngươi cảm thấy áy náy phải không?’ Tư Mã Tuấn Lỗi ngồi vào bên giường, ánh mắt thâm trầm ảm đạm. Có lẽ nàng đối với Lý Huyền Băng cũng có cảm tình.

‘Ngươi biết không? Trong lòng ta muốn gả cho người giống như hắn vậy, tao nhã, ân cần, chu đáo, trên mặt lúc nào cũng nở nụ cười dịu dàng.’ Hàn Ngữ Phong ngước mắt nhìn hắn, ngữ khí trong trẻo, xa xôi.

Sắc mặt Tư Mã Tuấn Lỗi dần dần trở nên cứng ngắc, bộ mặt lạnh lùng của hắn từng gây biết bao nhiêu thương tổn sâu đậm cho nàng, nhưng mà thời gian không thể trở lại, cho dù thời gian có thể trở lại thì hắn cũng không thể trở thành dạng người như nàng mong muốn.

Hàn Ngữ Phong trầm tĩnh nhìn hắn, chậm rãi nói tiếp: ‘Ta có thể cảm nhận được tâm ý của Lý Huyền Băng nhưng mà ta lại không có cách nào đáp lại hắn bởi vì trong lòng ta, từ đầu đến cuối đều xem hắn là bằng hữu, ta không thể yêu thương hắn, nhưng mà đối với ngươi thì lại không giống như vậy, lúc đầu ta thật sự rất hận ngươi nhưng cho đến tận bây giờ lại là yêu đến khắc cốt ghi tâm, yêu mãnh liệt như đã yêu từ bao giờ, cho dù ta có muốn trốn tránh cũng trốn không được bởi vì tâm của ta đã đi lạc, không thể trở về được nữa.’

Trong long Tư Mã Tuấn Lỗi mừng như điên, nàng nói yêu, nàng thật sự nói yêu. Con ngươi đen ảm đạm của hắn đột nhiên phát ra một tia sáng nóng rực.

‘Ta cũng vậy.’ Thật lâu sau hắn mới đè nén nội tâm mừng như điên của mình xuống, nhìn nàng thanh âm trầm thấp nói, lúc trước hắn đối với nàng cũng là hận, luôn luôn tìm mọi cách nhục nhã, nhưng cho tới hôm nay lại tìm mọi cách yêu thương, sủng ái, nàng vô hình đã du nhập vào sinh mệnh hắn, chiếm cứ lấy tâm hắn, làm cho hắm chìm sâu trong đó, không thể thoát ra được.

‘Cũng cái gì?’ Hàn Ngữ Phong hơi hơi nhếch môi, nàng đã nói rồi, nhưng hắn còn không chịu nói, hắn còn do dự cái gì?

‘Ngươi rốt cuộc muốn ta nói cái gì?’ Ánh mắt của Tư Mã Tuấn Lỗi có chút trốn tránh, có chút không được tự nhiên, nàng không phải là muốn hắn nói yêu chứ?

‘Ngươi nói đi, đương nhiên là nói ngươi có yêu ta không?’ Hàn Ngữ Phong lấy tay kéo mặt hắn lại, nhìn thẳng vào mắt hắn, trong đôi mắt đẹp khẽ chớp động một tia nhìn kiên định.

Tư Mã Tuấn Lỗi không được tự nhiên, khẽ nhếch khóe môi, ngang ngạnh quay mặt qua chỗ khác nói: ‘Ta đã nói ta cũng vậy.’ Nàng không nên ép hắn nói làm gì, nhưng hắn đã quên rằng, chính hắn cũng ép nàng nói.

‘Ngươi nói vậy là ý gì? Ta không hiểu ngươi nói rõ ràng hơn một chút, rốt cuộc là yêu hay không yêu?’ Hàn Ngữ Phong lại kéo mặt hắn qua, trên mặt còn mang theo một tia tức giận hỏi.

‘Trời không còn sớm nữa, ngươi hãy nghỉ ngơi sớm một chút, ngày mai ta sẽ tới đón ngươi.’ Tư Mã Tuấn Lỗi đứng lên nói sang chuyện khác, vôi vàng muốn rời đi.

‘Tư Mã Tuấn Lỗi, ngươi đứng lại, nếu hôm nay ngươi không nói vậy thì ngươi không cần tới đón ta, ta sẽ không cùng ngươi trở về.’ Hàn Ngữ Phong nổi giận đứng ở phía sau uy hiếp.

Vừa mở ra cánh cửa, bước chân của Tư Mã Tuấn Lỗi chợt dừng lại sau đó xoay người lại nhìn nàng, môi khẽ nhếch lên, trên mặt mang theo một tia mất tự nhiên. Truyện "Ngược Ái "

Hàn Ngữ Phong trừng mắt nhìn hắn, nếu hắn không nói thì nàng sẽ không trở về.

Lại ngang ngạnh ôm nàng vào trong ngực không cho nàng nhìn thấy sắc mặt của hắn.

‘Yêu.’ Một thanh âm rất nhẹ từ bên tai truyền đến, Hàn Ngữ Phong khóe miệng mỉm cười, cười càng lúc càng lớn, thì ra xác định cảm tình lẫn nhau lại làm cho người ta vui vẻ đến như vậy, cái gì cũng không muốn nghĩ, cái gì cũng không muốn quan tâm, giờ phút này thật hạnh phúc, tốt đẹp biết bao.

‘Ta không nghe rõ, ngươi hãy nói lại một lần nữa.’ Hàn Ngữ Phong lại cố ý nói, hắn thật không phải nam nhân mà, chỉ một chữ yêu lại nói nhẹ như vậy?

‘Hàn Ngữ Phong, ngươi cố ý phải không?’ Tư Mã Tuấn Lỗi có chút căm tức, mày rậm nhăn lại, nàng cư nhiên cũng học được phương thức trêu chọc hắn.

‘Tư Mã Tuấn Lỗi ta chính là cố ý thì sao? Ai kêu ngươi nói nhẹ như vậy, tóm lại ngươi phải nói một lần nữa để cho ta nghe rõ,’ Hàn Ngữ Phong ngẩng đầu lên, nàng hôm nay càng muốn cùng hắn đối mặt.

Con ngươi đen Tư Mã Tuấn Lỗi tức giận trừng mắt nàng, kỳ thật thì cũng không có gì, cùng lắm thì…. Nhưng mà hắn không thể mở miệng nói nên lời. Truyện "Ngược Ái "

‘Quên đi, ta không ép ngươi, nếu là yêu tại sao lại khó xử, một khi đã như vậy thì đã nói lên ngươi không yêu, ngươi đi đi, ta muốn ngủ.’ Hàn Ngữ Phong cô ý biểu hiện ra sắc mặt ảm đạm, xoay người sang chổ khác, nàng cũng không tin hắn không nói.

‘Hàn Ngữ Phong, ta yêu ngươi.’ Tư Mã Tuấn Lỗi ở phía sau, cắn răng nói ra từng chữ từng chữ thật rõ rang, rõ rang biết là nàng cố ý nhưng mà hắn chính là dù có ngoan cố đến thế nào cũng không vượt qua được lòng mình.

‘Ta cũng yêu ngươi.’ Hàn Ngữ Phong xoay người lại ôm lấy hắn, trên mặt nở nụ cười ngọt ngào

‘Hiện tại đã hài lòng rồi….Ngủ đi.’

Hài lòng….Ngủ. Hàn Ngữ Phong nhắm mắt lại, đêm nay khẳng định là nàng sẽ ngủ thật an tâm, ngủ một đêm yên ổn, có người thân bên cạnh âu yếm thì ra là hạnh phúc đến thế.

Tư Mã Tuấn Lỗi nhìn thấy khóe môi tươi cười của nàng cũng không tự chủ được mà mỉm cười, nắm lấy tay nàng thật chặt, cúi đầu khẽ hôn lên trán nàng một cái.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK