‘Vương gia, bây giờ ta đã biết rõ rồi, nhưng đến khi ta hiểu được thì đã quá muộn, thì ra cũng không phải là ta muốn ngươi chết, ta chỉ muốn ngươi chịu thương tổn mà thôi. Thì ra yêu một người là muốn người đó hạnh phúc, tỷ tỷ hiểu tình yêu hơn ta, cho nên nàng mới tình nguyện tìm đến cái chết chứ không muốn làm ngươi bị thương, sai lầm cũng không thể vãn hồi được nữa, nhưng ta sẽ chuộc tội.’
Châu nhi nói xong, quay lại nhìn Hàn Ngữ Phong thê thảm cười nói: ‘Ngươi biết không? Kỳ thật ta rất ghen tỵ với ngươi, ta nghĩ một nam nhân kiêu ngạo tự phụ như vậy sẽ không thể yêu một nữ nhân được, nhưng hắn lại yêu ngươi, ngươi thật quá may mắn.’
‘Châu nhi . . .’ Hàn Ngữ Phong khẽ kêu lên một tiếng, nhưng lại không biết nên nói điều gì.
Châu nhi cúi mắt xuống, lại thấy Tư Mã Tuấn Lỗi nhắm chặt hai mắt. Kỳ thật nàng biết nàng không có tư cách để ghen tị với Hàn Ngữ Phong. nàng càng không có tư cách để thương hắn, ngay cả tấm thân trong sạch nàng cũng không có, không ai biết trong lòng nàng có bao nhiêu tự ti, có bao nhiêu oán hận, nếu nàng và tỷ tỷ không gặp cái gã nam nhân kia, nếu ngay từ đầu các nàng đã gặp hắn, thì hiện tại có phải mọi thứ đã khác rồi không…..
Ánh mắt Châu nhi mê lạc, nhớ lại trước đây làm nàng không thể chịu nổi….
Phố xá phồn hoa, hai nữ tử quần áo rách nát, bị người ta khinh bỉ, cuộn mình ở đầu đường chờ đợi sự bố thí của người khác.
‘Khụ khụ khụ khụ.’ Một nữ tử gầy yếu ít tuổi hơn, đột nhiên ho khan, sắc mặt trở nên trắng bệch.
‘Châu nhi, ngươi có sao không?’ Nữ tử còn lại vội nhẹ nhàng vỗ lưng cho nàng.
‘Ta… ta không sao.’ Châu nhi miễn cưỡng cười, muốn an ủi Mai nhi tỷ tỷ, đều là do nàng yếu ớt nhiều bệnh, trên người có một chút tiền là lại dùng chữa bệnh cho nàng, đến kinh thành nương nhờ nhưng họ hàng lại không rõ tung tích, đành phải ăn ngủ nơi đầu đường xó chợ, nàng chỉ hi vọng mình có thể chết đi, để không còn liên lụy đến tỷ tỷ nữa.’
‘Châu nhi, thực xin lỗi, đều là tỷ tỷ vô dụng, kiếm không đủ bạc chữa bệnh cho ngươi, ngươi hãy chờ ta.’ Mắt Mai nhi đỏ đỏ, đột nhiên đứng dậy. Bệnh tình của Châu nhi lại nặng thêm, hôm nay vô luận thế nào nàng cũng phải tìm được bạc.
‘Tránh ra tránh ra.’ Từ đường cái đối diện truyền đến tiếng quát to, Mai nhi nhìn thấy xe ngựa hoa lệ dị thường kia, liền đứng giữa đường cái chặn lại, nhắm mắt không dám nhìn chiếc xe ngựa đang lao đến rất nhanh kia.
‘Tỷ tỷ . .’ Châu nhi ở một bên bị dọa, vội hô to lên.
Một tiếng ngựa hý vang lên bên tai Mai nhi, mà nàng thì vẫn chưa cảm thấy đau đớn, mở to mắt thì thấy ngựa cách mặt mình khoảng cách chỉ một ngón tay.
Châu nhi thấy tỷ tỷ bình an vô sự, thở phào một cái, nhưng lại ngất đi.
‘Ngươi muốn chết à.’ Tên đánh xe nhảy xuống, chỉ vào nàng phẫn nộ mắng.
‘Sao lại thế này?’ Đột nhiên một nam nhân trẻ tuổi, một thân cẩm y ngọc bào, dường như đang rất tức giận.
Còn chưa chờ người đánh xe đáp lời, Mai nhi đã quỳ xuống ôm lấy chân nam nhân, cầu xin nói: ‘Cầu xin đại nhân mở lòng từ bi mà cứu muội muội của ta, ta nguyện làm trâu làm ngựa báo đáp cho ngài.’
Nam nhân hèn mọn nhìn xuống, thấy người dưới thân rất bẩn thỉu, tựa hồ có chút không kiên nhẫn, định dùng một cước đá nàng ra, nhưng đúng lúc nàng vừa ngước mắt lên, ánh mắt lập tức lóe lên, nghĩ đến mưu kế của mình đang cần một người có ánh mắt sâu không thấy đáy như vậy, nhìn nàng nói: ‘Ta có thể cứu muội muội của ngươi, nhưng tất cả mọi chuyện ngươi phải nghe ta.’
Nhìn thấy ánh mắt của hắn hiện lên tia nhìn tà ác Mai nhi có chút khiếp đảm, nhưng nhìn thấy Châu nhi đã muốn ngất xỉu, trong lòng lại càng lo lắng, gật đầu nói: ‘Chỉ cần có thể cứu muội muội của ta, ta nghuyện ý nghe đại nhân phân phó.’
‘Tốt lắm, Vương Nhị, mang các nàng đi.’ Nam nhân phân phó cho tên đánh xe.
‘Dạ Vương gia.’ Tên đánh xe đi đến ôm Châu nhi đang nằm hôn mê ở đó, rồi đặt nàng lên xe ngựa.
Mai nhi kinh ngạc, rồi sửng sờ, nàng không ngờ hắn là Vương gia, kể từ lúc lên xe ngựa xa hoa này, vận mệnh của nàng và Châu nhi đã hoàn toàn thay đổi.
Tên Vương gia kia đưa các nàng đến một viện rồi mời thầy thuốc xem bệnh cho Châu nhi, cùng từ miệng hạ nhân ở đó mà nàng biết được hắn là đương kim Trữ vương Tư Mã Tuấn An.
Rất nhanh thầy thuốc bước ra, cung kính hồi bẩm nói: ‘Vương gia, thân thể cô nương đó thực suy yếu, bệnh cũng tồn tại đã lâu, muốn chữa khỏi hoàn toàn chỉ sợ rất khó, bất quá nếu có dược liệu tốt nhất: như nhân sâm thủ ô…, và một số dược liệu khác nữa, có lẽ còn có có thể khắc phục.’
Mai nhi lẻ loi đứng đó, nàng chỉ biết qua lời thầy thuốc, nhưng nàng không biết Vương gia có thể tình nguyện cứu Châu nhi hay không, dù sao dược liệu này cần rất nhiều tiền.
‘Ta biết rồi, ngươi lui xuống đi.’ Tư Mã Tuấn An phất tay ý bảo thầy thuốc đi xuống, sau đó quay đầu nhìn nàng nói: ‘Lời của thầy thuốc ngươi đã nghe rõ rồi chứ.’
Mai nhi sợ hãi gật gật đầu, không biết hắn có ý gì?
‘Ngươi cũng biết là bệnh của muội muội ngươi cần rất nhiều bạc, đem ngươi bán đi cũng chẳng đủ.’ Tư Mã Tuấn An nhìn nàng, tạm dừng một chút.
Mắt Mai nhi ảm đạm nhìn xuống, hắn không nói nàng cũng biết, trước kia không phải nàng chưa từng nghĩ sẽ vào thanh lâu, nhưng mà đó chỉ như muối bỏ biển, không giải quyết được vấn đề.
‘Bất quá ta có thể giúp muội muội của ngươi chữa bệnh.’ Hắn lại tiếp tục nói.
Trong lòng Mai nhi đột nhiên dâng lên một tia hy vọng, ngước mắt nhìn hắn, nhưng nàng biết sự tình sẽ không đơn giản như vậy.
‘Nhưng đổi lại, ngươi phải làm việc cho ta.’ Hắn rốt cục cũng nói ra mục đích cuối cùng.
Quả nhiên sẽ có yêu cầu, Mai nhi cười khổ một chút, số tiền lớn như vậy thì chắc chắn sự tình sẽ không đơn giản, nhưng ngoài đáp ứng ra, nàng còn có thể lựa chọn điều khác sao? Gật đầu nói: ‘Ta đáp ứng, nhưng có thể nói cho ta biết đó là chuyện gì không?’
‘Tự nhiên sẽ có người nói cho ngươi phải làm sao?’ Tư Mã Tuấn An nói xong xoay người rời đi, hắn phải đi thương lượng với tâm phúc một chút, phải làm sao để không xảy ra thất bại.
Mai nhi nhẹ nhàng tiêu sái đến bên giường, lấy tay sờ mặt Châu nhi, nhẹ giọng nói: ‘Đừng sợ, tỷ tỷ sẽ không để ngươi chết.’
Lông mi của Châu nhi thật dài, đột nhiên nàng giật mình sau đó chậm rãi mở to mắt.
‘Châu nhi, ngươi tỉnh rồi.’ Mai nhi vui mừng nói.
‘Tỷ tỷ, đây là ở nơi nào?’ Châu nhi nhìn căn phòng sạch sẽ dị thường, mình thì nằm ở trên đệm mềm mại, không khỏi giật mình hỏi Mai nhi bên cạnh, không phải nàng đang mơ chứ.
‘Châu nhi, chúng ta gặp được người tốt bụng, chính là đương kim Trữ vương, hắn đồng ý cho bạc giúp ngươi chữa bệnh, nhưng mà tỷ tỷ phải đến vương phủ giúp việc, không thể một mực ở bên cạnh ngươi nữa, bất quá đến giữa tháng ta sẽ về thăm ngươi một lần, vì thế phải dưỡng bệnh cho tốt biết không?’ Mai nhi kéo tay nàng, dặn dò.
‘Thật là như vậy sao?’ Châu nhi tỏ vẻ hoài nghi, nàng rõ bệnh tình của mình nhất, để chữa khỏi thì cần rất nhiều bạc, cho dù tỷ tỷ đi làm công cũng không thể có nhiều ngân lượng như vậy được.
‘Chính là như vậy, không cần nghĩ nhiều. Vương gia đã tìm một tiểu viện cho chúng ta, vì thế ta có thể ở đây vài ngày với ngươi.’ Mai nhi đổi đề tài, không muốn nói về chuyện đó nữa, vừa rồi đã có người nói tiếp theo nàng phải làm gì?
‘Ngươi phải nói thật, nếu không ta sẽ không uống thuốc, ta sẽ bỏ ngươi đi, một mình tự sinh tự diệt, không để ngươi vì ta mà chịu ủy khuất.’ Châu nhi thấy ánh mắt trốn tránh của nàng, lập tức liền hiểu tỷ tỷ định lừa nàng, ngữ khí uy hiếp nói.
‘Châu nhi, không cần làm vậy, tỷ tỷ nói cho ngươi biết, ta không phải đi chịu khổ mà là đi hưởng phúc.’ Mai nhi cười nói, cố hết sức để nàng yên tâm.
‘Ta không muốn đổi đề tài, ngươi không thể lừa được ta đâu. Ta biết ánh mắt của ngươi nghĩ gì.’ Châu nhi bình tĩnh nhìn nàng, nàng biết tỷ tỷ làm như vậy đều là vì nàng, nhưng nàng không thể để tỷ tỷ làm vậy, mà nàng thì cái gì cũng không biết.
Mai nhi nhìn Châu nhi, nếu không thể gạt được nàng, vậy nói cho nàng đi, liền thở dài nói: ‘Vậy được rồi, Trữ vương muốn đưa ta cho Tam Vương gia, để ta có thể lưu ý mọi động tác của hắn, đơn giản chính là nội gián.’
‘Không được, việc đó rất nguy hiểm.’ Châu nhi lập tức cự tuyệt, nếu tỷ tỷ bị Tam Vương gia kia phát hiện thì phải làm sao, chỉ có một con đường, đó là phải chết.
‘Sẽ không sao đâu, ngươi yên tâm đi Châu nhi. Ta chỉ lưu ý hành động của hắn thôi, cũng không phải làm chuyện gì?’
‘Không được.’ Châu nhi giữ chặt nàng, tuyệt đối sẽ không đơn giản như vậy, nàng không thể để tỷ tỷ phải mạo hiểm.
Mai nhi nắm tay nàng, đột nhiên nhỏ giọng nói: ‘Đừng lo lắng, đến lúc đó phải đi ta sẽ đi, dù sao làm vậy cũng không đắc tội với ai, hiện tại nếu chúng ta đổi ý, ngươi nghĩ Trữ vương có thể buông tha cho chúng ta sao?’
Sắc mặt Châu nhi trầm mặc, mắt đầy nước mắt, ôm cổ nàng nói: ‘Tỷ tỷ, thực xin lỗi, tất cả đều tại ta.’
‘Châu nhi, là tỷ tỷ tự nguyện, ta đến vương phủ sẽ được hưởng vinh hoa phú quý, so với việc chúng ta ăn ngủ nơi đầu đường xó chợ, ba bữa cơm cũng khó kiếm, thì không phải hạnh phúc hơn sao?’ Mai nhi an ủi nàng.
Châu nhi không nói tiếp, chỉ gắt gao ôm tỷ tỷ, nàng biết tỷ tỷ đang an ủi mình.
Tiểu viện u tĩnh
Châu nhi và Mai nhi vẫn ở như vậy, Trữ vương phái người cấp ngân lượng cùng dược liệu cho các nàng, cuộc sống cứ như thế tiếp diễn, không có gì xảy ra.
Ngày cứ như vậy trôi qua, một tháng sau đột nhiên có một ngày, một người xa lạ mang khẩu dụ của Trữ vương đến: ‘Cơ hội đã đến, Mai nhi cần phải đi.’
‘Đừng đi.’ Châu nhi gắt gao kéo tay nàng, lưu luyến không nỡ rời, đồng thời cũng vô cùng lo lắng.
‘Châu nhi, chăm sóc bản thân cho tốt, tỷ tỷ sẽ không có việc gì đâu.’ Mai nhi rút tay ra, vuốt lại những sợi tóc hỗn độn cho nàng, sau đó liền rời đi, không hè ngoái đầu lại.
Mai nhi đi rồi, Châu nhi mới biết nàng thật sự đã đến Tam vương phủ, mỗi ngày đều lo lắng cho tỷ tỷ, nhưng mỗi ngày rôi qua đều gió yên sóng lặng, nên nàng cũng dần buông lòng.
Châu nhi một mình ở đây cũng rất ít khi xuất môn, cũng không nói chuyện với người khác. Hôm nay đột nhiên nghe thấy tiếng gõ cửa, nàng nghi hoặc mở cửa liền thấy một nam nhân quần áo hoa lệ đang nhìn nàng, ánh mắt lộ ra tia nhìn tối tăm.
‘Ngươi là Châu nhi cô nương sao?’ Nam nhân nhỏ giọng hỏi, nhưng trong lòng lai ngứa ngáy đến cực điểm, không ngờ nàng lại đẹp đến vậy.
‘Đúng, ngươi có việc gì sao?’ Sắc mặt Châu nhi lạnh như băng, ánh mắt hắn làm nàng cảm thấy chán ghét.
‘Ta được Vương gia phái tới đưa đồ cho ngươi.’ Nam nhân nói xong liền cố ý bước vào cửa, tay đặt vật gì đó lên bàn, rồi ngồi xuống, cũng không có ý rời đi.
‘Cám ơn, nhưng trong nhà chỉ có một mình ta là nữ tử, không tiện lưu khách, xin thứ lỗi.’ Châu nhi muốn đuổi khách đi, ý cũng rõ ràng.
Ánh mắt tên nam tử thuộc loại tà ác, dưới ánh sáng càng thêm càn rỡ, vươn tay ôm Châu nhi, kéo vào lòng hắn.
‘Ngươi định làm gì? Buông ta ra.’ Sắc mặt Châu nhi kinh hãi, liều mạng giãy dụa.
‘Làm gì? Mỹ nhân như ngươi trốn ở đây thì thật đáng tiếc, không bằng để ta yêu thương ngươi nha.’ Tay nam nhân đã sờ lên khuôn mặt của nàng.
‘Ngươi buông ra, ngươi không sợ ta nói cho Trữ vương sao?’ Châu nhi giãy giụa, uy hiếp nói.
‘Ha ha, ngươi cho ngươi là ai? Ngươi bất quá chỉ là một hạ nhân, ngươi nghĩ Trữ vương sẽ để tâm đến ngươi sao? Chi bằng ngoan ngoãn cùng ta…’ Nam nhân cười lớn một tiếng, cúi đầu định hôn lên môi nàng.
‘Đồ súc sinh.’ Châu nhi vội vàng phun một ngụm nước miếng lên mặt hắn.
‘Ba.’
Nam nhân giận dữ tát nàng một cái, Châu nhi chỉ càm thấy tiếng ong ong vang bên tai, trước mắt lấp lánh sao kim, rồi sau đó là một màu đen, nàng đã hôn mê bất tỉnh.
Nam nhân cởi vạt áo của nàng, ôm nàng đi nhanh đến giường, khóe miệng lộ ý cười…..
Châu nhi từ từ mở mắt ra liền thấy nam nhân kia cả người quang lõa (không mặt quần áo) đang tà ác nhìn chằm chằm nàng, nàng vội vàng nhấc chăn lên thì thấy mình đang nằm ở bên cạnh hắn, cử động khó khăn, hạ thể đau đớn mà còn thấy cả vết máu.
‘Ta muốn giết ngươi.’ Lập tức nàng hiểu chuyện gì đã xảy ra, hét to một tiếng rồi vọt đến lấy tay hung hăng định bóp cổ hắn.
Nam nhân bắt được tay nàng, hung hăng ném nàng xuống đất, lạnh lùng nói: ‘Muốn giết ta, chờ kiếp sau đi.’
Châu nhi đau đớn, nhìn cả người đầy vết bầm tím, giữa hai chân có vết máu, trên mặt đất là các mảnh quần áo bị xé rách, nàng tuyệt vọng rơi lệ, nàng còn có gì nữa đây. Mặt đờ đẫn đứng dậy, muốn chấm dứt tất cả.
Nam nhân tựa hồ phát giác ý đồ của nàng, phi thân lên giữ nàng lại, đầu của nàng đã gần va vào tường thì lại bị hắn kéo lại.
‘Muốn chết ư, chỉ tiếc bây giờ ngươi không thể chết được.’ Nam nhân lại hung hăng kéo nàng trở lại.
‘Muốn sống không dễ. muốn chết cũng không dễ sao?’ Ánh mắt Châu nhi oán hận nhìn hắn, hận không thể lập tức giết chết hắn, chỉ cần nàng muốn chết thì lúc nào cũng có thể.
‘Với người khác thì nó rất dễ, còn với ngươi thì sẽ rất khó, đừng quên ngươi còn có tỷ tỷ, ngươi có thể chết nhưng nếu ngươi chết thì tỷ tỷ ngươi cũng không thể sống.’ Tên nam nhân tàn nhẫn nói.
‘Tỷ tỷ…’ Châu nhi chấn động, bọn họ thật đê tiện, dùng mình để uy hiếp tỷ tỷ, giờ lại lấy tỷ tỷ ra uy hiếp mình, nàng nên làm gì bây giờ? Nếu tỷ tỷ biết nàng chết thì sẽ thế nào? Nàng không thể chết được, nàng phải sống, bởi vì chỉ có sống mới có thể có cơ hội giết chết tên nam nhân đã nhục nhã nàng.
‘Ngoan, vừa rồi ngươi không biết, hiện tại ta nói một lần, ngươi phải nhớ kỹ, ta tên là Bạch Lãng, đừng gọi sai đó.’ Nam nhân lại cười tà ác, ôm cổ nàng, còn tay phủ lên trước ngực nàng bắt đầu hôn.
Châu nhi vẫn không nhúc nhích để tùy ý Bạch Lãng hoạt động trên thân thể nàng, ôm nàng đến giường, những sỉ nhục của ngày hôm nay nàng nhất định sẽ đòi lại cả vốn lẫn lời.
Sau đó, trừ những lần Bạch Lãng mang đồ cho nàng, thì hắn vẫn thường tới. Châu nhi mượn cớ thân thể không tốt để hắn dạy võ cho nàng, không ngờ hắn cũng đồng ý, lại còn dạy nàng cách dụng độc…
Châu nhi vừa chịu sự tra tấn nhục nhã của hắn, vừa khắc khổ tập võ, dụng độc…
Nhưng Mai nhi lại không giữ lời mỗi tháng thăm nàng một lần, bất quá nàng cũng trộm đến hỏi thăm tỷ tỷ, biết tỷ tỷ vẫn tốt thì nàng mới yên tâm.
Nhoáng một cái đã nửa năm, đột nhiên có một ngày tỷ tỷ đến thăm nàng.
‘Châu nhi.’ Mai nhi đứng ở cửa khẽ hô một tiếng.
‘Là ngươi?’ Châu nhi không dám tin tưởng vào mắt mình, choàng tay ra sau cổ ôm lấy nàng.
‘Là ta, ngươi sống có được không? Để tỷ tỷ nhìn xem.’ Mai nhi kéo nàng ra khỏi lòng mình, nhìn từ trên xuống dưới, hình như nàng cũng không gầy đi.
‘Vào nhà đã.’ Châu nhi kéo nàng vào phòng, nhẹ nhàng đóng cửa cho kỹ
‘Ngươi nói cho ta biết, ngươi ở vương phủ có tốt không? Vương gia kia đối với ngươi thế nào?’ Châu nhi kéo tay nàng, vội vàng hỏi.
‘Tốt.’ Nghe đến Tư Mã Tuấn Lỗi, trên mặt Mai nhi xuất hiện một tia đỏ ửng, ánh mắt lộ vẻ hạnh phúc.
‘Ngươi yêu hắn phải không?’ Châu nhi thật cẩn thận hỏi, trong lòng cũng bất an không yên, tỷ tỷ có thể thương hắn sao?
‘Ừ.’ Mai nhi gật đầu, nàng cũng không muốn gạt Châu nhi. Dù sao Châu nhi cũng là người thân duy nhất của nàng, nhưng nàng nên làm cái gì bây giờ? Nàng không muốn làm hại Tư Mã Tuấn Lỗi, nhưng Trữ vương sẽ không bỏ qua cho Châu nhi, chính là nàng lại không thể thuyết phục chính mình làm hại đến hắn.
‘Vậy ngươi cứ yên tâm yêu hắn, không cần lo lắng cho ta.’ Châu nhi biết tỷ tỷ sẽ khó xử.
‘Châu nhi, ta muốn nói mọi chuyện cho Vương gia, để hắn mang ngươi về vương phủ, chúng ta cũng có thể thoát khỏi sự khống chế của Trữ vương, ngươi nói có được không?’ Mai nhi toan tính nói, biện pháp này nàng suy nghĩ đã lâu rồi.
Châu nhi sửng sốt, biện pháp tỷ tỷ nói tựa hồ không tồi, nhưng vị Vương gia kia có thể làm vậy sao?
Nhưng vào lúc này, cửa đột nhiên bị đá văng, Trữ vương vẻ mặt âm trầm tiêu sái tiến vào, phía sau là Bạch Lãng và còn có mấy tùy tùng hắc y đi theo.
Mai nhi và Châu nhi lập tức khẩn trương đứng lên, vẻ mặt đề phòng nhìn bọn họ, trong lòng bi ai, thê lương, xem ra các nàng làm gì đều bị hắn nắm rõ trong lòng bàn tay.
‘Bạch Lãng.’ Trữ vương nháy mắt, Bạch Lãng lập tức hiểu, thân thủ đột nhiên ôm lấy Châu nhi, nhét một viên thuốc vào miệng nàng.
‘Châu nhi, ngươi thế nào?’ Mai nhi khẩn trương kéo nàng lại gần.
‘Ta.. ta . . .’ Châu nhi vừa định nói không có việc gì, đột nhiên đau đớn kịch liệt, tựa như nàng lại ai đó đánh, nàng dùng sức cắn răng, không muốn để tỷ tỷ nhìn ra vẻ khác thường, nhưng đau đớn ngày càng lớn, trên đầu cũng đổ mồ hôi lạnh, ướt sũng cả vạt áo của nàng, mắt nhìn tỷ tỷ ngày càng mơ hồ, rốt cục không thể chịu được nữa, thân mình ngã xuống…
‘Châu nhi . . .’ Mai nhi sợ hãi kêu một tiếng, thân thủ đỡ lấy nàng, giận trừng mắt nhìn bọn họ nói: ‘Ngươi cho nàng ăn cái gì vậy? Ngươi rốt cuộc muốn làm gì?’
‘Bổn vương muốn làm gì? Ngươi không phải đã sớm biết sao? Hiện tại cho ngươi hai lựa chọn, nếu ngươi muốn Châu nhi còn sống, vậy Tư Mã Tuấn Lỗi phải chết, nếu ngươi không chịu nghe mệnh lệnh của bổn vương, thì Châu nhi phải chết. Tất cả do ngươi lựa chọn, bổn vương cho ngươi thời gian ba ngày.’ Trữ vương lạnh lùng nhìn nàng. Truyện "Ngược Ái "
Tình thế hiện tại rất nghiêm trọng, Hàn đại nhân bắt hắn nhất định phải diệt trừ Tư Mã Tuấn Lỗi, đương nhiên biện phấp tốt nhất là phái mai phục ở bên người hắn, để Mai nhi hạ độc, như vậy mới có thể nắm chắc phần thắng. Hắn biết là Hàn đại nhân phải lo lắng lắm mới nói ra điều này với hắn, bởi vì Hàn đại nhân là người rất cẩn thận, cho nên hắn quyết định nghe ý kiến của Hàn đại nhân. Truyện "Ngược Ái "
Bạch Lãng tiếp nhận Châu nhi trong tay Mai nhi, đưa nàng rời đi.
Mai nhi cắn chặt môi hết nhanh rồi lại chậm, nhìn thấy sắc mặt đang từ từ biến đen của Châu nhi, trong lòng dày vò, nàng không có cách nào thuyết phục mình đi hại Tư Mã Tuấn Lỗi, nhưng nàng cũng không thể trơ mắt đứng nhìn, mặc kệ Châu nhi.
‘Nhớ kỹ, ngươi chỉ có ba ngày. Sau ba ngày, nếu Tư Mã Tuấn Lỗi không chết, thì người chết sẽ là nàng ta.’ Trữ vương tàn nhẫn nói, rồi xoay người rời đi.
Chờ Trữ vương rời đi, Bạch Lãng mới giao cho nàng một bao bột phấn, nói: ‘Ngươi chỉ cần đem thứ này cho Tư Mã Tuấn Lỗi ăn, hắn nhất định sẽ chết, như vậy Châu nhi cũng sẽ không sao.’
‘Ngươi đã cho nàng ăn cái gì? Nàng có thể có việc gì hay không?’ Mai nhi cũng không tiếp nhận loại dược kia, đi đến bên giường nhìn Châu nhi lo lắng hỏi, nàng nên làm gì bây giờ? Giữa tình thân và tình yêu, nàng nên lựa chọn thế nào?
‘Ngươi yên tâm, nàng không có việc gì, chỉ cần trong vòng 3 ngày ngươi giết được Tư Mã Tuấn Lỗi, ta sẽ đưa giải dược cho nàng.’ Kỳ thật hắn căn bản cũng không cho nàng ăn độc dược, nàng chỉ hôn mê ba ngày thôi, chính bởi vì mệnh lệnh của Vương gia hắn không thể không nghe theo.
Nhìn thấy Châu nhi nhắm mắt im lặng nằm ở nơi đó, Mai nhi đột nhiên ngẩng đầu hỏi: ‘Nếu ta thất thủ, các ngươi sẽ xử lý Châu nhi thế nào?’
Bạch Lãng sửng sốt, lập tức nói: ‘Hiện tại Tư Mã Tuấn Lỗi rất sủng ái ngươi, với trình độ của ngươi mà xuống tay với hắn thì có thể nói là rất dễ dàng, sao ngươi có thể thất thủ chứ. Ta muốn xem Châu nhi và hắn thì ai quan trọng với ngươi hơn.’
‘Ngươi thật sự quá đề cao ta, không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất(1), ai cũng không thể cam đoan vạn vô nhất thất(2). Huống chi Tư Mã Tuấn Lỗi không đơn giản như các ngươi tưởng tượng đâu? Chẳng may ta thất thủ?’ Nàng chỉ muốn biết bọn họ sẽ đối phó với Châu nhi như thế nào?
‘Ngươi thông minh như vậy, ngươi hẳn biết ngươi không nên để cho cái chẳng may này xuất hiện, nếu không kết quả chỉ có một, đó là ngươi phải chết.’ Bạch Lãng mắt lạnh nhìn nàng, dưới tình huống nào đi nữa thì tính mạng của mình luôn là quan trọng nhất, hắn không tin nàng thà quyên sinh chứ cũng không làm hại Tư Mã Tuấn Lỗi.
‘Như vậy ta hỏi ngươi, nếu ta thật sự thất thủ, các ngươi sẽ bỏ qua cho Châu nhi sao?’ Ánh mắt Mai nhi bình tĩnh nhìn hắn, trong lòng nàng đã thầm có quyết định.
Con ngươi Bạch Lãng híp lại, tà mị nói: ‘Đúng.’ Hắn không tin nàng lựa chọn thất thủ, để chính bản thân phải chết.
Nghe được đáp án này, Mai nhi nhẹ nhõm, nàng không thể trơ mắt nhìn Châu nhi và Tư Mã Tuấn Lỗi phải chết, nàng chỉ có thể lựa chọn cái chết cho mình, đối với nàng mà nói, đây cũng là sự giải thoát.
‘Đưa dược cho ta, ngươi đi đi, ta muốn ở lại chăm sóc nàng.’ Mai nhi tiếp nhận độc dược trong tay hắn, ngồi xuống bên giường, nắm chặt tay Châu nhi.
Bạch Lãng nhìn nàng một cái, sau đó xoay người rời đi.
Mai nhi lấy tay nhẹ nhàng lau giọt nước mắt còn đọng lại trên mặt Châu nhi, nhẹ giọng khóc nói: ‘Châu nhi, hãy tha thứ cho tỷ tỷ. Ngươi nhất định phải sống cho tốt, biết không? Tỷ tỷ về sau không thể ở cùng ngươi, hãy tự chiếu cố cho mình…’
Chăm chú nhìn nàng một lúc lâu, Mai nhi mới đứng dậy đi đến cái bàn, cầm bút viết một phong thư, đặt bên người Châu nhi, lưu luyến nhìn nàng liếc mắt một cái, nén đau thương xoay người chạy ra ngoài.
Châu nhi tỉnh lại, mở to mắt đã là ba ngày sau, nhẹ nhàng đứng dậy, liền cảm giác quần áo trước ngực giống như có cái gì, vội vàng sờ đến lấy ra được một phong thư.
‘Châu nhi, khi ngươi xem được phong thư này thì tỷ tỷ đã đi rồi, ngươi không cần thương tâm, cũng đừng khổ sở. Là tỷ tỷ cam tâm tình nguyện, ta yêu ngươi nhưng ta cũng yêu Vương gia, ta không muốn nhìn thấy ai trong hai người bị thương tổn, ta chỉ có thể chọn cách này. Châu nhi, ta sẽ nhờ Vương gia chăm sóc cho ngươi, như vậy khi ra đi ta cũng an tâm.’ Phía đưới đề: Tỷ tỷ Mai nhi.
Bức thư rơi xuống khỏi tay, Châu nhi chạy từng bước ra ngoài, nàng muốn đến vương phủ tìm tỷ tỷ, thân thể suy yếu miễn cưỡng chạy đến vương phủ, liền nhìn thấy cửa vương phủ toàn đèn lồng trắng, lập tức ngã xuống mặt đất. Tỷ tỷ.. sẽ không.. sẽ không…..
Bên tai truyền đến thanh âm bàn luận của đám người nào đó.’
‘Trong vương phủ ai đã chết mà phải phô trương như vậy?
‘Nghe nói là một tiểu thiếp củaVương gia, nhưng Vương gia rất sủng ái nàng, phô trương như vậy cũng có thể hiểu được.’
‘Ta nghe nói, tiểu thiếp kia gọi là Mai nhi? Mai nhi, một cái tên thật xui xẻo. .’
Mai nhi, nghe đến cái tên, Châu nhi ngồi trên mặt đất như muốn nổi điên, muốn đứng lên vọt vào vương phủ, nhưng thân mình vừa mới định đứng lên, lại đột nhiên mềm nhũn, hôn mê bất tỉnh.
Một thân ảnh bay nhanh đến đỡ được nàng, ôm nàng rời khỏi cửa vương phủ. Truyện "Ngược Ái "
Châu nhi lần thứ hai mở to mắt, nàng lại nằm ở chỗ cũ, Bạch Lãng thì ngồi bên bàn, chợt nhớ tới tỷ tỷ, nước mắt lại chảy ra, ngồi dậy muốn xuống giường, nhưng lại cảm thấy đầu óc mê muội khiến nàng lại ngã xuống.
‘Ngươi muốn làm gì? Tỷ tỷ ngươi đã chết rồi.’ Bạch Lãng đi tới, tàn nhẫn, lãnh khốc nói. Hắn muốn nàng phải chấp nhận sự thật.
‘Ngươi là đồ hỗn đản. Đều là các ngươi, là các ngươi bức tử tỷ tỷ của ta, ta muốn giết các ngươi báo thù cho tỷ tỷ.’ Châu nhi hô một tiếng rồi vọt đến.
Bạch Lãng ôm cổ nàng, hướng tới nàng quát: ‘Không ai bức tử tỷ tỷ ngươi, là nàng tự nguyện chết thay Tư Mã Tuấn Lỗi.’
‘Nếu không phải các ngươi dùng ta ép buộc tỷ tỷ, tỷ tỷ có thể chết sao?’ Ánh mắt Châu nhi đều là cừu hận, nàng nên vì tỷ tỷ báo thù, nhất định phải báo thù.
‘Chỉ có thể nói tỷ tỷ của ngươi không thức thời, chính mình muốn chết.’ Bạch Lãng không cho là đúng, hung hăng nói.
Đôi bàn tay trắng như phấn gắt gao nắm chặt, hận không thể giết hắn, nàng muốn báo thù, nhưng nàng nên báo thù thế nào?
(1) “Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất” (Bất úy nhất vạn, duy úy vạn nhất) là 1 câu thành ngữ dân gian Trung Quốc, nó có nghĩa nôm na là không sợ việc to tát, chỉ sợ việc không may xảy ra bất ngờ.
(2) vạn lần thì cũng có một lần thất bại