Mục lục
[Dịch]Trọng Sinh Xuyên Thời Không - Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lạc Hàn bước đến trước căn phòng thì nhìn xuống thấy cô nàng chậm chạp Nguyệt Thần vẫn còn rề rà chưa được nữa cầu thang. Lạc Hàn bước xuống ngay chỗ cô bế xốc cô lên nằm gọn trang lòng ngực của mình.

‘’ Thả ta xuống.’’ Lăng Y Điểm vùng vẫy nhưng không có hiệu quả.

‘’Em muốn ta thả em xuống liền không, biết điều thì yên thân chút xem.” Lạc Hàn gằn giọng chau mày lại khó chịu.

Lăng Y Điểm nhìn xuống thấy khá cao nên nằm yên không dám cử động. Nếu thả cô từ đây xuống chân tay liệu còn mấy cái có thể hoạt động.

Đưa cô lên đến phòng thì lúc này Lăng Y Điểm mới ngại ngùng cúi gầm mặt vì trong chính căn phòng rộng lớn này có thêm một phòng tắm nhỏ. Thật tình là cô không nghĩ đây là nơi để tắm. Lăng Y Điểm khuôn mặt méo xệch nhìn hết vật này đến vật khác, ngắm đã đời Lăng Y Điểm phát giác Lạc Hàn còn ở ngoài nên đã vội vàng thay quần áo.

Lăng Y Điểm bước ra khỏi phòng tắm hệt như một đứa con nít, bộ pajama này rộng thùng thềnh đối với cô. Lăng Y Điểm xinh đẹp nhưng chiều cao thì lại hạn chế vô cùng, cô đứng chỉ gần tới lòng ngực của Lạc Hàn nếu không biết có lẻ người khác chỉ cho rằng cô gái 24 tuổi này chỉ mới là học sinh phổ thông.

Lạc Hàn thấy Lăng Y ĐIểm bước ra thì mặt mũi tối xầm không kìm được ho khan hai tiếng “Thay đồ khác đi.”

Tên này không nói chắc cũng chẳng ai nói hắn không biết nói, giọng điệu bá đạo, Lăng Y Điểm cô mặc đồ tại sao lại phải nghe theo hắn.

Thấy cô vẫn đứng đó không có biểu hiện là sẽ đi thay đồ Lạc Hàn đứng dậy bước đến tủ quần áo chọn ra một chiếc váy màu đen trơn đưa trước mặt cô ý bảo cô đi thay.

“Nữ nhi sao có thể ăn mặc thiếu vải như vậy, ta không mặc”Lăng Y Điểm nhìn chiếc váy tay ngắn trước mắt nheo mày khó chịu, cô đâu biết rằng đó là mẫu mới nhất số lượng có hạn bao nhiêu “nữ nhi” khác thèm muốn mà không có.

Cô phát hiện dường như người con trai trước mặt không thấy được con thịnh nộ của cô, nhưng cô có thể cảm nhận được sát khí lan toả từ hắn. Lăng Y Điểm nhận chiếc váy từ tay Lạc Hàn sau đó bước vào phòng tắm.

“Nhanh lên tôi đưa em đi gặp một người.” Lạc Hàn nói vọng vào, rồi sau đó Lăng Y Điểm nghe thấy tiếng mở cửa.

“Khoang, tôi muốn tắm… sử dụng thế nào?” Lăng Y Điểm xấu hổ đỏ mặt giọng nói nhỏ dần.

Cảm thấy không có tiếng đóng cửa, thay vào đó là bước chân đang tiến tới phòng tắm. Đột ngột chiếc cửa đang đóng hờ phát ra một tiếng ầm. Lăng Y Điểm chưa kiệp hoàn hồn xem chuyện gì đang xảy ra thì phát hiện cơ thể cô nhẹ cẫn rồi huỵch một cái đã nằm gọn trên giường êm ái.

Trong lúc choáng váng hai tay Lăng Y Điểm bị ép chặc xuống giường bởi Lạc Hàn. Cô chưa biết chuyện gì xảy ra thì phát hiện hơi thở quen thuộc lúc nảy một lần nữa tiến sát tới khuôn mặt của cô.

“Em đang khiêu khích tôi ?” Lạc Hàn đưa đôi mắt nhìn khắp khuôn mặt cô từ trên xuống dưới không để sót một chỗ nào.

“Ta không có, buông ta ra.” Lăng Y Điểm dùng sức chống cự nhưng tay thì bị khống chế còn hai chân đã bị Lạc Hàn kẹp lại.

Lạc hàn không nói lời nào đã dán chặt môi y vào môi cô, lần này không thô bạo như lúc nảy nhưng Lăng Y Điểm vẫn cảm thấy đau vì Lạc Hàn không phải là hôn mà cắn thì đúng hơn, đôi môi lúc nảy vẫn còn đỏ bây giờ lại phải chịu dày vò chẳng mấy chóc trong nụ hôn lại có mùi tanh của máu.

Đôi mắt Lăng Y Điểm nhắm lại, hai tay siết chặt đến nỗi những móng tay đâm vào thịt rướm máu, Lăng Y Điểm không chống cự mà cô cam chịu, Lăng Y Điểm không cảm thấy bắt đầu khó thờ mà nụ hôn này vẫn chưa muốn chấm dứt có cứ cuồng nhiệt theo hắn , nếu tiếp tục như vậy cô không thể thở.

Cô đánh liều cắn mạnh vào môi của Lạc Hàn đến rướm máu khiến hắn hốt hoảng bật dậy. Nhận thấy cơ thể không còn chịu khống chế của hắn nữa cô vội vàng thu mình lại một góc giường.

“Em…” Lạc Hàn tức đến nổi đôi mắt hằn lên những tia máu hung tợn, khiếp Lăng Y Điểm khuôn mặt trắng bệch vì sợ hãi.

Sau đó thì Lạc Hàn đứng dậy ra ngoài đóng cửa thật mạnh. Thấy hắn không còn ở đây Lăng Y Điểm mới bắt đầu tuôn trào bao nhiêu dồn nén từ lúc này đến giờ.

Một lúc sau phát hiện ở cửa có tiếng động cô hốt hoảng dụi mắt rồi lại thu mình lại vị trí cũ.

“Nguyệt tiểu thư, Lạc thiếu gia nhờ tôi vào giúp tiểu thư tắm và thay quần áo ngài ấy chờ cô trước cổng” Dì Giang nhặt chiếc váy ở giường lên bước vào phòng tắm pha nước ấm sẵn cho Lăng Y Điểm.

***

Lạc Hàn tựa lưng vào ghế lái của chiếc Reventon màu xám càng làm hắn trở nên mờ ám và uy lực. Y đưa tay lên day day thái dương, hắn đang suy nghĩ về Nguyệt Thần, thần thái mê hoặc lòng người, đối với thiên hạ hắn chẳng phục tùng bất cứ ai, người thân bạn hay bạn bè đều không tin tưởng, nhưng không ngờ lại vì một cô gái mà cả tôn nghiêm của bản thân, Lạc Hàn đều có thể vì cô mà dẹp mất, đâu chỉ vậy, hắn còn muốn vì cô mà một lần làm một chàng trai bình thường, muốn dẹp danh vọng, muốn được bên cô, muốn được đi đến một nơi chỉ có hai người. Tất cả đều là vì cô, vì một ngày được nghe cô nói yêu hắn, được thấy nụ cười mãn nguyện trên môi cô, muốn cô chạy đến ôm hắn vào lòng như một đứa trẻ muốn được hắn bảo vệ, nâng niu, nhưng không, cô không bao giờ làm những điều đó với hắn, còn bỏ trốn khỏi hắn, để mặc cảm xúc, tình yêu của hắn, cao bay xa chạy đến một nơi hắn không thể tìm thấy. Và bây giờ lại về đây, trước cổng Y Lạc, rồi nói năng như thể chưa từng quen biết hắn, người như cô tại sao lại vô cảm đến như vậy.

Lạc Hàn hắn đâu phải là một thứ để cô có thể đùa cợt, Y Lạc này cũng chẳng phải nơi mà cô muốn đến là đến, đi là đi. Sáu tháng qua cô tưởng rằng hắn sống tốt hay sao ? Không hề, hắn đã lật tung cái thành phố này lên, ngõ ngách nào đều cũng đã tìm kiếm, cô đã đi đâu trong thời gian đó, cô đâu biết hắn ngày đêm lo lắng không biết cô ra sao, cũng đâu biết hắn hận cô đến nhường nào.

Lạc Hàn này không tính toán với phụ nữ, đặc biệt là cô, nhưng đùa giỡn lên tình yêu của hắn thì cô sẽ trả giá, nếu một ngày cô yêu hắn, thì hắn sẽ cho cô biết thế nào là chọc tức tử thần, cho cô nếm mùi vị của sự đau khổ sống không bằng chết.

Kính xe được hạ xuống, hắn có thể cảm nhận được gió lạnh ùa vào, nhưng Lạc Hàn lạ hạ thấp hơn phân nửa để cho gió lạnh cứ nhè nhẹ lùa vào xe làm không gian ấm cúng của điều hoà chuyển dần từ mát mẻ thành lành lạnh, cũng giống như sắc mặt hiện giờ của hắn.

Điếu thuốc tàn bị Lạc Hàn quẳng ra khỏi kính xe, tiếp tục lấy một điếu nữa từ trong gói ra thì phát hiện là đã hết, Lạc Hàn bất giác đưa mắt nhìn qua kình xa thì thấy được dưới đất có rất nhiều tàn thuốc, nhìn ngược lên đồng hồ, thì ra nảy giờ mãi suy nghĩ hắn đã đợi hơn một giờ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK