Chương 3: Nguyệt Thần?
Lăng Y Điểm kinh ngạc nhìn vòng quanh căn phòng, mùi gì đó xộc vào mũi nàng thật khó chịu, nhưng cơ thể rõ ràng đã đỡ hơn rất nhiều so với lúc ở “khu rừng” kia. Căn phòng toàn màu trắng kể cả chiếc giường cô đang nằm, nó êm thật.
Lăng Y Điểm đứng dậy thì phát hiện trên cổ tay có vật lạ, nó có một sợ dây nằm ở trong miếng gạt trắng nối đến một thứ gì đó cô không rõ, rất giống nước.
“Cô không thể gỡ nó ra đâu ạ!” Tiếng nói đột nhiên vang lên làm Lăng Y Điểm giật nảy mình. Cô vừa định gỡ miếng băng đó ra thì một cô gái tiến lại bức ra từ… sau cánh cửa, cô không chắc vì nó rất lạ.
Người phụ nữ đó đã khá lớn tuổi, nhìn cô bằng khuôn mặt tươi cười, Lăng Y Điểm không nghĩ bà ta có dụng ý nên đã lấy tay ra khỏi băng gạt.
Lăng Y Điểm e dè hỏi người phụ nữ đó “Tiểu nữ thất lễ, nhưng bà có thể cho ta biết đây là đâu không?”.
Câu nói đó khiến đôi mắt người phụ nữ đó căng hết cỡ giọng nói cũng trở nên gấp gáp. “Nguyệt tiểu thư đây là Y Lạc, tôi là quản gia người không nhớ sao, nhị đại thiếu gia đã tìm người trong thời gian dài mà không tung tích, không ngờ… lại gặp người quần áo lạ thường ngất ở trước Y Lạc như vậy.”.
Nói đến đây Lăng Y Điểm mới cảm thấy cô không còn mặc lễ phụ nữa mà là một bộ y phục rất lạ, người khác có thể thấy đến gối chân cô và cả cánh tay nữa “Bà… bà y phục của ta đâu, mau lấy y phục khác cho ta, nữ nhi sao có thể ăn mặc như thế này chứ!?”. Lăng Y Điểm quơ lấy chăn quấn hết cơ thể của mình lại không ngừng chỉ về phía cửa.
“Em còn định làm loạn đến bao giờ hả?” Âm điệu trầm vang lên, ai nghe qua cũng biết người nói câu này đang rất tức giận. Người con trai mặc âu phục đang đứng trước cửa khuôn mặt không có cảm xúc nhìn thẳng về phía Lăng Y Điểm
“Nhị thiếu gia…” bà quản gia vừa định giải thích thì người con trai đó giờ tay ra hiệu cho bà ra ngoài.
Lạc Hàn bước đến gần Lăng Y Điểm, cô thấy thế vội vàng xiết chặc lấy chăn nhìn thẳng vào mắt y. Khuôn mặt Lạc Hàn lạnh lùng ghé sát vào mặt Lăng Y Điểm.
Lăng Y Điểm thấy được người con trai trước mặt rất khôi ngô, y phục cũng khác thường, tóc lại ngắn, nhưng nam nữ thọ thọ bất tương thân, hắn không thể cứ thế mà đưa mặt mình vào mặt nàng như thế. “Nam nữ khác biệt, mong ngài có tự trọng.” Lăng Y Điểm dùng tay đẩy mạnh Lạc Hàn ra xa, vì không chú ý Lạc Hạn mất đà lùi lại mấy bước, chứ nếu dùng sức của cô dù có mười Lăng Y Điểm cũng không xê dịch dược người đàn ông cao to trước mắt.
“Nam nữ khác biệt? Nguyệt Thần, em có phải yêu quá hoá thành điên rồi không hả?” Lạc Hàn tức giận dùng tay xô ngả chiếc bàn cạnh giường làm cho Lăng Y Điểm suýt hồn lìa khỏi xác.
“Ngươi có lẻ nhận lầm người rồi, ta không phải là Nguyệt Thần gì đó.” Lăng Y Điểm sợ run người, nam nhân trước mặt thật sự đáng sợ, thô lỗ. Cô chết một lần rồi không muốn chết lần thứ hai nữa.
Lạc Hàn nhếch môi lộ vẻ khinh bỉ cất giọng trầm trầm “Em có hoá tro ta cũng nhận ra.” Lạc Hàn xoay lưng lại phía Lăng Y Điểm đi về phía cửa.
Tiếng cửa đóng sầm lại thật lớn khiến Lăng Y Điểm thót người, cô rõ ràng không biết nam nhân đó đang nói gì, nhưng có lẻ cô gái Nguyệt Thần đó rất giống cô chăng, chẳng trách người phụ nữ lúc nảy cư xử thân thiết với cô. Nhưng dù gì cô cũng là một nữa nhi, nam nhân gì mà lại thô lỗ như vậy.
Nơi này thật đáng sợ…