Chương 1: Xuyên rồi sao?
Nhã Trúc tỉnh lại bởi tiếng gọi không ngừng vẳng bên tai nàng. Nàng tỉnh lại nhìn thấy một cô gái mặc y phục cổ trang Trung Quốc đang lo lắng cho nàng, thấy nàng tỉnh lại cô gái vui mừng nói trong nước mắt:
- " Tiểu thư người tỉnh rồi sao thật làm cho Tiểu Mai lo đến chết đi được "
Nhã Trúc vừa tỉnh lại thấy gương mặt xa lạ trước mắt lại nhìn căn phòng xa lạ trong lòng nàng thầm kinh hãi. Nhã Trúc cô không phải chưa từng đọc những cuốn tiểu thuyết xuyên không gì gì đó nhưng chẳng lẽ nàng lại "may mắn" được trải nghiệm ư nhưng sao lại xuyên không đến Trung Quốc cổ đại chứ mặc dù khi xem phim nàng cũng từng có mơ ước này nhưng chỉ là thoáng qua còn hiện tại nàng là người Việt Nam hiện đại ở thế kỉ 21 nha có xuyên thì xuyên đến Việt Nam cổ đại chứ sao lại xuyên đến nơi đây, thử hỏi nàng làm sao sinh tồn ở nơi đất khách quê người này đây chứ? Khoan, Nhã Trúc bỗng khựng lại chẳng phải cô gái tên Tiểu Mai vừa rồi gọi nàng là tiểu thư ư vậy có nghĩa là nàng được nhập hồn vào một cô gái mà lại trong một gia đình có cơm, có gạo, có gia nhân há chẳng phải là một gia đình khá giả, Nhã Trúc bớt đi được một nỗi lo trong lòng. Lại nhìn xuống thân thể hiện giờ được xem của nàng aaaaaaaaaaaaaaaaaaaa là một bé gái nàng được nhập hồn vào một bé gái, ít nhất ông trời còn có mắt cho nàng nhập hồn vào bé gái khoảng bốn năm tuổi để nàng có thể từ từ thích ứng nếu không nàng chỉ có thể giả câm, giả khờ mà thôi chứ thử hỏi nàng làm sao có thể nói chuyện trong khi nàng không hề biết ngôn ngữ của Trung Quốc đặc biệt lại là Trung Quốc cổ đại chứ, trong lòng Nhã Trúc lại bớt đi được một nỗi lo.
Lại đưa mắt quan sát căn phòng nàng đang nghỉ ngơi, căn phòng này nói lớn không lớn nói nhỏ không nhỏ. Trong phòng bày biện những thứ mà nữ nhi cổ đại cần dùng lại có thêm một cái bàn cùng bốn chiếc ghế đặt giữa phòng, có một tủ quần áo, có một chiếc ghế dài dùng để tạm nghỉ
ngơi lại thêm một bức bình phong cùng một cái bàn trang điểm, một cái bàn để bút, sách vở và một vài cái tủ cỡ vừa và nhỏ.
Đang chăm chú quan sát căn phòng thì cô gái tên Tiểu Mai vừa rồi không biết đi ra ngoài lúc nào bước vào phòng mang theo một chén gì đó chắc là thuốc cùng một vài người phụ nữ và đàn ông tầm tuổi trung niên. Trong đó có một người đàn ông bước đến bên giường sau đó bắt mạch cho nàng khỏi đoán cũng biết chắc đây là thái y rồi. Mà vị Thái y đó sau khi bắt mạch xong liền rời khỏi giường, sau đó cung kính đến trước mặt hai người phụ nữ cùng một người đàn ông đang đứng trong phòng nói:
- " Nguyệt Cát tiểu thư đã không sao, chỉ cần uống vài than thuốc sẽ khỏi ngay xin Thừa tướng cùng nhị vị Thừa tướng phu nhân không cần quá lo lắng. Xin cho người đến y quán bốc thuốc về "
Vừa dứt câu vị thái y liền bước ra khỏi phòng thì một người phụ nữ lại lên tiếng:
- " Tiểu Mai con theo thái y bốc thuốc cho tiểu thư, chén thuốc đó ta sẽ cho tiểu thư uống "
- " Vâng thưa phu nhân "_ Tiểu Mai nhanh chóng đáp sau đó ra khỏi phòng
Trong phòng chỉ còn lại bốn người là Nhã Trúc cùng hai người phụ nữ cũng một người đàn ông. Mà người đàn ông thấy nàng tỉnh lại lại nghe thái y nói nàng không sao thì mở miệng nói:
- " Nếu Nguyệt Cát đã không sao thì ta đến thư phòng đây, thật là còn biết bao nhiêu việc chờ ta làm, khi không lại bị thương thật là phiền "
Sau khi người đàn ông kia rời khỏi thì người phụ nữ từ lúc đầu tới giờ đều im lặng lại lên tiếng:
- " Nguyệt Cát đã không sao thì ta cũng đi đây " Nói xong bà mang vẻ mặt cười khẩy đi ra ngoài
Thoáng chốc trong phòng nàng chỉ còn lại hai người.