• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1:Xuyên không?

Mã Nhạc Mỹ mơ hồ lấy tay day day lên thái dương: “ta đang ở đâu? Địa ngục chăng?”- nàng chống tay ngồi thẳng dậy. Nha hoàn đang rót nước bên bàn thấy nàng đã tỉnh, hoảng sợ đánh rơi ly trà xuống đất: “Hoàng...hoàng hậu nương nương, ngươi đã tỉnh rồi!”. Nàng nhíu mày khó hiểu: “nơi này là đâu?” – nha hoàn đó quỳ xuống: “nương...nương nương, xin người trách phạt nô tì!” _ “ta có làm j cô đâu mà hoảng sợ?”. Trong đầu cô từng mảng kí ức k biết từ đâu thấm vào: thân thể này k ai khác là Từ Nguyên hoàng hậu của Thanh Phong quốc – trưởng công chúa của Mộc quốc gả đến. Dung mạo giống nàng, rất tuyệt mỹ. Nhưng đáng tiếc vị hoàng hậu này lại rất ghen tuông tranh sủng, ám hại nhiều phi tần trong hậu cung. Sau khi bị phát giác, hoàng đế đã thẳng tay đá bay nàng, đem nhốt nàng trong lãnh cung; trách phạt 3 năm mới được phép thả. Vì việc này nên nhiều phi tần đã vội đến lãnh cung chế giễu, nói những lời độc địa với hoàng hậu. Trong lúc tức giận xô xát, trán nàng đã dập vào thành đá bất tỉnh. Thế nên vừa vặn hồn của Nhạc Mỹ mới nhập vào thân thể này. Định thần lại nàng phẩy tay bảo nha hoàn tới. Vị nha hoàn này sợ đến mức chân tay bủn rủn: hoàng hậu lòng độc địa như rắn, gọi mình đến chắc sẽ giận cá chém thớt k thôi! Thấy cô nương trước mặt kinh hãi như thế, Nhạc Mỹ mỉm cười lạnh: “bổn cung k làm j ngươi đâu! Mau lại đây!”- nha hoàn mới rón rén đứng cạnh giường hoàng hậu: “nương nương có j dặn dò?” _ “ngươi tên j? Bao nhiêu tuổi? Quê quán ở đâu?” _ “thưa nương nương, nô tì tên Bạch Vân, năm nay lên 18, nhà ở Tây Đông của Mộc quốc. Nô tì mới đc bổ nhiệm đi chăm sóc nương nương ở lãnh cung”. Đưa mắt nhìn xung quanh, lãnh cung này thực sự rất tối tăm lạnh lẽo: bụi bặm khắp nơi, bàn tủ loang lổ, màn rèm rách rưới. Nàng chỉ dịu dàng hỏi: “ngươi có muốn dọn dẹp với bổn cung k?”- tính nàng luôn ưa sạch sẽ, có giết người cũng k để máu tứa ra. Bạch Vân ngạc nhiên nhìn hoàng hậu: “nhưng hoàng hậu đang bị thương...” _ “k sao! Ngươi cứ đi tìm 2 cái chổi lại đây”. Nha hoàn đi rồi, Nhạc Mỹ lấy mảnh gương vỡ. Nhan sắc bế nguyệt! Chỉ có điều trên trán quấn băng trắng, một vùng máu nhỏ lộ ra làm sắc da nhợt nhạt. Đoạn nàng lấy chiếc lược bên cạnh chải nhẹ lên mái tóc rồi cột phần đuôi tóc bằng sơi dây đỏ. Y phục trên người rất mỏng manh nên nàng lục lọi cái bọc dưới gầm giường. Cuối cùng tìm ra một áo khoác lụa đem mặc vào. Bạch Vân đem 2 cái

chổi lông gà tới, dâng lên cho nàng: “hoàng hậu nương nương!”– nàng chỉ cầm chổi tươi cười: “từ nay về sau hãy gọi bổn cung là tỉ tỉ, tự nhiên bổn cung sẽ gọi ngươi là muội muội! Nghe từ ‘hoàng hậu nương nương’ thành kính như vậy bổn cung k dám nhận!” – chỉ thấy Bạch Vân quỳ sập xuống: ”nô..nô tì không dám” – Nhạc Mỹ nâng tay nàng ta dậy bảo: “bổn cung đã vào lãnh cung, tuyệt nhiên k còn là hoàng hậu mà là phế hậu. Cứ tự nhiên muội muội của ta, k có ai dám trách muội cả!” _ “đa...tạ...hoàng...tỉ tỉ chịu nhận nô tì là muội muội”. Nhạc Mỹ cười nhẹ bước tới cửa sổ xập xệ, đẩy nhẹ ra. Ánh nắng chiếu vào nơi lạnh lẽo, đâm thẳng qua màn bụi bặm dày đặc, sưởi ấm cho gian phòng. Bạch Vân khó hiểu: hoàng hậu thân tình như vậy, khác xa với mọi điều mà mình nghe thấy lúc nhập cung. Rõ hậu cung hiểm ác, vu oan giáng họa cho hoàng hậu hiền lành. Nhạc Mỹ quét chổi qua cửa: “muội muội quét phụ ta mấy cái cửa”. Bạch Vân vui vẻ dọn dẹp, quét quét lau lau. Một gian phòng lớn như vậy chỉ trong 2 cạnh giờ đã quét dọn sạch sẽ, gọn gàng. Lúc này nàng mới đi ra ngoài thăm thú. Giống như tên của nó nơi này hoang tàn, nhỏ hẹp. Cửa chính có thị vệ canh giữ, hàng ngày đưa thức ăn. Trong kinh thành xa hoa này chỉ có 4 lãnh cung sau mỗi chính điện: điện Long Sùng của hoàng đế, điện Tử Cầm của hoàng hậu, điện Dao Hi của hoàng quý phi và điện Xa Lệ của thái hậu. K sai! Lãnh cung nàng ở chính là sau điện Tử Cầm. Sau lãnh cung là một hồ nhỏ có 1 tiểu điện ở giữa. Hoa sen ở đây quanh năm k ai chăm sóc nhưng vẫn mạnh mẽ vươn dậy, khoe sắc. Liếc qua khóm đất tươm tàn cuối vườn. Mắt nàng lóe sáng: ôi trời một kho thảo dược trời ban lại nằm ở đó. Nhạc Mỹ nhanh nhẹn chạy đến, điểm danh từng cây: tam thất bắc, đông trùng hạ thảo, tuyên tiết... Những cây này chỉ mọc ở những địa điểm như trên núi cao, sao nó lại mọc ở nơi đồng bằng được? Nàng cau mày tìm hiểu nguyên nhân thì chợt thấy trên bức tường có một lỗ nước màu xanh nhạt chảy xuống những khó thảo dược um tùm. Chắc đây là nguyên nhân khiến bọn chúng sinh trưởng. Đưa tay quệt vào tia nước nhỏ: một mùi thơm nhẹ nhàng thoang thoảng vương trên tay nàng. Bạch Vân thấy nàng đứng ngẩn người bèn hô to: “ Mã tỉ tỉ” – Nhạc Mỹ quay đầu lại, chạy đến: “chuyện j vậy?” _ “nô...muội thấy tỉ tỉ đứng ngẩn người ra thì gọi thôi ạ” _ “ta biết rồi! Khóm cây đằng kia ngươi đừng có động đến, là thuốc quý đấy!” _ “vâng”. Dưới bóng chiều tà, bóng dáng hai nữ tử vừa nói chuyện ríu rít vừa quét sân.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang